Tiết trời ảm đạm, mưa tuyết bắt đầu lặng lẽ rơi. Lệ Băng đứng ngoài đại sảnh tòa cao ốc của tập đoàn Hắc Lệ. Nàng mặc bộ trang phục xường xám màu xanh dương với những nét hoa văn đỏ tươi đặc trưng của người phụ nữ Trung Quốc, trên vai nàng khoác thêm chiếc khăn lụa mỏng manh làm những đường cong trên cơ thể như ẩn như hiện, tôn lên vẻ quyến rũ của người phụ nữ thành thục. Gương mặt ngây thơ, tính cách lãnh đạm, thân hình thành thục cùng tập trung hết lên nàng khiến Lệ Băng có nét cuốn hút rất riêng biệt, cho dù đứng cạnh bao nhiêu mỹ nữ nàng vẫn cứ nổi bật.
Liếc qua chiếc đồng hồ đính kim cương trên tay. Nàng khẽ cau ày. Đã một giờ trôi qua, vẫn chưa thấy bóng dáng tên phá gia chi tử kia đâu.
Đang định lấy điện thoại ra gọi lại cho hắn, nàng phát giác phía xa xa có chiếc xe Ferrari màu đen đi đến. Lệ Băng vội vàng bung chiếc dù giấy trên tay chạy tới nơi đỗ xe.
---------------------------------
Vic đang bực mình vì chuyện tốt sáng nay bị phá hỏng. Hắn hậm hực bước xuống xe, thoáng thấy thân ảnh Lệ Băng chạy lại, bộ đồ hôm nay nàng mặc thật sự quá đẹp đi, rất hợp với dáng cưng. Mặt hắn vênh lên hết cỡ. Lão tử có vợ đẹp như này, sao không hãnh diện cho được. Ngoại trừ việc bên ngoài nàng lúc nào cũng đối xử lạnh nhạt với hắn, đôi khi có chút tàn bạo, còn về mọi phương diện của một người phụ nữ trong gia đình thì không có gì phải chê trách gì, nếu không muốn nói là quá suất sắc.
Lệ Băng lấy dù che cho Vic, tay kia vòng qua ôm lấy cánh tay hắn. Con lợn lòng nổi lên, Vic chẳng kiêng kị gì, kín đáo đặt tay lên kiều đồn căng tròn của nàng xoa nhẹ. Lạnh thì kệ lạnh chứ, ông đây nóng là được rồi. Hắc hắc!
Hừ! Cái tên dâm đãng này, giữa đại sảnh công ty mà dám làm như vậy với nàng, vẻ mặt lại còn ra vẻ đắc ý. Hắn không biết thế nào là xấu hổ sao. Trên đầu năm ngón tay của Lệ Băng từ lúc nào bất giác hiện lên 5 cây băng châm. Bấm mạnh vào cánh tay không biết phép tắc của hắn.
Nhói một cái, một cơn lạnh thấu xương xuyên thẳng vào hữu thủ. Hắn vội rút cánh tay đang hưởng thụ sung sướng kia vê. Lệ Băng đắc ý ôm lấy tay đã trở nên ngoan ngoãn của Vic, hai người cất bước đi vào trong.
---------------------------------
Trong phòng làm việc của Lệ Băng.
Sau khi đưa Vic bộ y phục mới. Nàng cất tiếng hỏi hắn: “Tối qua anh ở đâu?”
Mr.Vic tỉnh bơ thay y phục, vừa trả lời : “Uống với con lợn rừng kia say quá, tối qua ở nhà nó!”
“Vậy sao lại có tiếng phụ nữ?” Ánh mắt Lệ Băng thoáng qua một tia bất thường.
Chết rồi. Bị nàng phát hiện rồi sao. Máu trong não hắn vận chuyển với tốc độ ánh sáng, nghĩ phương pháp đối phó tình huống hiện tại.
“Đâu có ai. Phu nhân à, hôm nay trông em thật là đẹp nha, lại gần để lão công ôm nào! Hắc hắc”
“Anh làm gì đó là chuyện riêng của anh, em không quản, nhưng anh nên nhớ. Hiện giờ anh là người đã có gia đình. Em không muốn phải trả lời với người ngoài về những chuyện xấu của anh!” Vừa nói nàng vừa giúp hắn thắt caravat.
“Anh nhớ hôm qua là ngày gì không?”
“Là sinh nhật.... à ngày cưới chúng mình, xin lỗi, tối qua uống nhiều quá, để em chịu thiệt thòi rồi. Để tối lão công đền bù cho em nhá! Khặc khặc, đảm bảo sẽ làm phu nhân hài lòng.”
Hai mắt Vic híp lại như 2 đường chỉ, quét lên những bộ vị trọng yếu trên người Lệ Băng. Bộ dạng dâm đãng cùng cực.
“Đến giờ rồi.” Nàng trực tiếp bỏ qua cái bộ mặt sắc lang kia chậm rãi bước về phía cửa ra.
Bỗng nhiên có đôi tay khỏe mạnh từ đằng sau ôm lấy Lệ Băng, kéo nàng vào lồng ngực ấm ám của hắn.
“Xin lỗi !”
Chỉ một câu đơn giản, nhưng còn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ. Lệ Băng không nói gì, hai mắt hàng nước mắt lặng lẽ lăn trên má. Dù sao nàng cũng là phụ nữ, hai từ này từ miệng hắn nói làm khơi gợi những thiệt thòi mà nàng đã phải chịu đựng bấy lâu nay.
Nhưng tất cả đã qua, hiện giờ Lệ Băng chỉ quan tâm tới một điều, đó là Vic nói lời xin lỗi với nàng, hắn quan tâm đến cảm xúc của nàng, hắn quan tâm đến nàng, và... nàng yêu hắn, yêu từ rất lâu rồi.
Hai người cứ đứng vậy, lặng lẽ bên nhau. Cho đến khi giọt nước mắt của Lệ Băng nhỏ xuống cánh tay hắn, lạnh buốt. Hắn giật mình xoay người nàng lại, hai tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Lệ Băng.
“Sao em lại khóc?”.
Nàng ngước mắt lên nhìn Vic. Hai hàng nước mắt cứ thế chảy xuống khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của nàng thương tâm đến cực điểm. Tim Vic đau thắt lại. Hắn thấy mình đúng là người không ra gì. Một người trước nay luôn kiên cường như Lệ Băng hiện tại vì hắn mà ra nông nỗi này,
“Em yêu anh! Từ lâu lắm rồi, em vẫn luôn yêu anh.” Lệ Băng lấy hết can đảm nói ra cảm nhận của nàng, điều mà từ trước đến nay nàng chỉ dám nói với chính mình. Hơi nhón chân, nàng kề môi sát gương mặt lạnh lùng của Vic. Trao cho hắn nụ hôn nồng nàn.
Trong đầu Vic nổ cái ầm. “Nàng yêu mình ư. Sao có thể vậy được, tại sao nàng yêu một kẻ chẳng ra gì như mình được, tại sao từ trước tới giờ mình không nhận ra.” Vic không dám tin sự thật trước mắt, từ trước đến nay hắn nghĩ Lệ Băng chỉ vì nghe lời gia đình nên mới chấp nhận cưới gã.
Hôn nàng, trái tim hắn như ngừng đập. Đã lâu lắm rồi, hắn không có cảm giác như vậy.
---------------------------------
Giống như lần đầu tiên biết yêu, cả ngày hôm đó Vic phấn chấn lạ thường. Đi trong công ty, gặp ai hắn cũng gật đầu chào hỏi.
Do trước đó đã bàn bạc đâu vào đấy, cuộc gặp gỡ lần này với đối tác bên Thụy Điển chỉ mang hình thức xã giao. Mọi thứ có lẽ sẽ vô cùng tốt đẹp nếu mấy thằng tây mũi lõ không nhìn chằm chằm bà xã của Vic, làm hắn bực mình không thôi.
Cuộc gặp gỡ kết thúc, tất cả đều thành công mĩ mãn.