Buổi chiều Đông Phương Như Ngọc không có tiết nên sau khi rời khỏi nhà hàng, nàng tạm biệt hai người rồi bắt taxi ra về. Trước khi đi nàng không quên nói với lại: “Trưa mai chúng ta lại tiếp tục nhé!”
Hắc Phong nhăn nhở nhìn theo bóng dáng chiếc taxi dần đi khuất. Lúc này chỉ còn lại hắn và Ngân Nhi. Do trường học cách quán ăn này không xa cho nên hai người cùng nhau đi bộ về. Vắng mất người đẹp số 1 để trêu chọc, Hắc Phong không chịu được tịch mịch liền quay sang bắt chuyện với người đẹp số 2: “Ta thấy hình như hai nàng rất thân với nhau?”
“Uhm!”Ngân Nhi vẫn chăm chú nhìn từng đoàn xe cộ qua lại phía trước, trả lời lấy lệ. Nhất thời bầu không khí giữa hai người trở nên ngột ngạt.
Hắc Phong gãi gãi cằm. Không biết nói nên nói gì tiếp theo. Thảo nào mà nàng ta đến giờ vẫn “còn”. Căn bản là cũng chả có mấy thằng đủ kiên nhẫn để nói chuyện với nàng. Nói kiểu bình thường không được, hắn liền chuyển sang chơi bài ngửa.
“Có vẻ như là cô không ưa ta lắm thì phải?” Hắc Phong mỉm cười nhìn Ngân Nhi.
“Cũng không hẳn. Chỉ là ta không quen nói chuyện với người lạ.” Lúc này Ngân Nhi mới quay sang nhìn Hắc Phong, khuôn mặt nàng vẫn không lộ ra chút tình cảm nào.
Thật ra thì ngay khi biết “bạn cùng lớp” là Hắc Phong, nàng đã vô cùng chán ghét. Trước đây cũng có nghe qua một số tin đồn về vị Hắc công tử này, nàng nhận định hắn chính xác chỉ là tên cặn bã của xã hội.
Nhưng qua lần tiếp xúc khi nãy, nàng phát hiện mình cũng có chút hảo cảm với Hắc Phong, nhận thấy hắn cũng không giống như lời đồn. Cử chỉ, lời nói vô cùng tự nhiên, dễ gần. Hơn nữa lại rất vui tính. Không như những tên công tử cậy nhà có tí tiền bắt đầu vênh mặt lên học đòi, suốt ngày ra vẻ “hơn người”.
Thấy vị Ngân tiểu thư kia cứ nhìn chằm chằm vào mặt mình, ánh mắt càng ngày càng trở nên mơ hồ, Hắc Phong còn tưởng là cô nàng này có ý với mình. Nhưng hắn lập tức vứt bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn kia đi. Có nghĩ thì cũng không nên thái quá như thế. Hắn liền lên tiếng hỏi: “Trên mặt ta có gì à?”
Câu hỏi của Hắc Phong cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. Bất giác Ngân Nhi phát hiện mình vẫn đang nhìn hắn, có lẽ cũng khá lâu rôi. Mặt nàng thoáng hồng vội quay đi chỗ khác.
Nhìn cái biểu hiện này. Hắc Phong bắt đầu nghi ngờ suy nghĩ khi nãy của hắn liệu có phải là sự thật... Không, không thể nào, nó quá hoang đường, phi thực tế, hoàn toàn chỉ là tự sướng.
Hắc Phong lắc đầu cười khổ, quay sang nói với Ngân Nhi: “Ra là vậy, ta còn tưởng nàng có ác cảm với ta chứ. Thế thì hiện tại chúng ta bắt đầu làm quen. Xin tự giới thiệu ta là Hắc Phong, 21 tuổi, bạn học cùng lớp với nàng, mới chuyển đến hôm nay. Lần đầu gặp mặt, mong được chỉ giáo nhiều.” Nói xong hắn chìa tay về phía nàng.
Ngân Nhi khẽ mỉm cười nhìn hắn. Tên này không biết là trẻ con hay người lớn đây. Nàng đưa tay ra bắt tay với Hắc Phong, động tác vô cùng nữ tính. Đáp lại hắn: “Xin chào bạn học Hắc Phong, ta là Ngân Nhi 19 tuổi. Lần đầu gặp mặt, hân hạnh.”
Trong lòng Hắc Phong mừng rỡ không thôi. Quan hệ giữa hai người từ con số không đã “thăng” lên thành bạn... Sau này có khi lại thành ... hắc hắc!
Nghĩ thì nghĩ, nhưng Hắc Phong cũng không quên tìm hiểu đôi chút về nàng. Hắn quay sang hỏi Ngân Nhi: “Hiện giờ hai ta đã là bạn, vậy ta có thể hỏi vài điều về nàng không?”
Nhưng chưa để Hắc Phong nói tiếp. Ngân Nhi đã chen vào: “Ưu tiên phái nữ đi, để ta hỏi trước. Phải thành thật trả lời. Ngươi đã từng yêu bao nhiêu cô gái?” Có lẽ thấy câu hỏi của mình hơi không được bình thường, nàng vội nói thêm: “Ta hỏi vậy không có ý gì cả, chỉ là trước đây có nghe qua một số lời đồn đại về ngươi, muốn chứng thực một chút.”
“Nàng nghe được những gì về ta?” Hắc Phong có chút tò mò.
“Là ta hỏi trước mà.”
Hắc Phong giơ hai ngón tay ra thay câu trả lời.
“2, hay là 20?”
Hắc Phong cười khổ, trả lời nàng ta: “2 thôi. Cô nghĩ ta là người thế nào chứ.”
“Vậy mà ta nghe nói ngươi rất trăng hoa.”
“Cái này ta cũng không phủ nhận.”
Ngân Nhi mỉn cười, bắt đầu nhìn Hắc Phong với ánh mắt nghi ngờ. Nàng nói: “Có phải ngươi đang có chủ ý với Như Ngọc?”
Ta còn có cả ý đồ không tốt với cô nữa kia. Nghĩ một đằng nhưng hắn lại trả lời một nẻo: “Không, sao có thể vậy. Mà cho dù có đi chăng nữa thì nàng ta cũng không chấp nhận ta đâu. Ta là người đã có vợ.”
Ngân Nhi khẽ mỉm cười, nghe thấy hắn nói thế nàng cũng hơi yên tâm. Trò chuyện suốt chặng đường, chẳng mấy chốc hai người đã tới trường. Lúc này, hồi chuông vang lên thông báo giờ học buổi chiều bắt đầu. Cả hai cùng bước vào trước vô vàn con mắt kinh ngạc của “cư dân” trong lớp.
Hắc Phong ung dung thả mình xuống ghế. Thằng lùn lại bắt đầu lân la tới hỏi: “Đại ca, tài thật nha. Thế nào mà anh lại đi cùng nàng ta đến lớp?”
Hắc Phong không thèm nhìn thằng “ruồi” bên cạnh, tỉnh bơ nói: “Nàng hiện giờ là người yêu của ta.”
Lùn ta ban đầu vô cùng kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại bĩu môi khinh thường nhìn Hắc Phong. Đương nhiên là không tin.
------------------------
Bước chân về đến nhà lúc này đã hơn 5h chiều. Đẩy cửa đi vào nhưng... lại khóa. Hắc Phong khinh khỉnh, móc chìa khóa ra mở cửa, ung dung đi vào nhà. Rút kinh nghiệm từ việc tối qua. Hiện giờ hai bên túi quần hắn, mỗi bên đều găm theo một chiếc đề phòng bất trắc.
Lệ Băng đã đi ra ngoài, hiên tại không có ai ở nhà. Hắc Phong quăng cặp sách lên cái ghế bên cạnh. Đi vào nhà tắm. Vừa thả mình trong bồn nước chưa lâu, chuông điện thoại của hắn vang lên. Hắc công tử cứ thế tồng ngồng bước ra ngoài nghe máy.
Là Lệ Băng gọi tới báo tin 6h tại nhà hàng Đông Hải tổ chức bữa tiệc gặp mặt. Chiếc xe Ferrari đã được chuyển tới, đang để trong gara.
“6h mới bắt đầu. Vẫn còn sớm chán.” Hắc Phong gãi đầu lẩm bẩm sau đó lại quay về âu yếm cái bồn tắm thân yêu đến tận 5giờ 45 phút.
Khoác lên người bộ âu phục màu đen ưa thích. Hắc Phong chạy xuống gara, leo lên “con ngựa” yêu dấu của mình phóng thẳng tới nhà hàng Đông Hải.
Khi hắn vừa tới nơi liền có tên nhanh chân chạy đến giúp đưa xe vào bãi đỗ. Nhìn qua cách ăn mặc thì đích thị là nhân viên nhà hàng.
Khác hẳn với lần trước khi tới đây, hiện tại Hắc Phong đã là “con trời”. Hai hàng nhân viên kéo dài từ ngoài cửa lễ phép cúi chào khi hắn bước vào.
Đảo mắt nhìn quanh một vòng. Trong nhà hàng rộng đến mấy trăm met vuông, vậy mà lúc này chật kín người. Đang nghi hoặc thì Lệ Băng đã chạy đến, kéo hắn về phía chiếc bàn nằm chính giữa. Sẵn nghi vấn trong lòng Hắc Phong quay sang hỏi: “Chỉ là tiệc ra mắt, sao lại đông người thế?”
Lệ Băng kéo ghế cho hắn ngồi, nàng trả lời: “Chúng ta lấy danh nghĩa tập đoàn Hắc Lệ để mua lại chỗ này, cho nên ít nhiều cũng phải phát thiệp mời những người có quan hệ đến. Khi nào đến giờ bắt đầu, anh lên phát biểu vài câu.”
“Phu nhân à, nàng là đại diện toàn quyền mà. Ta lên làm gì?” Hắc Phong nhăn măt, đùn đẩy trách nhiệm cho bà xã.
“Nếu chàng không sợ nương tử mình bị người khác nhòm ngó thì em rất sẵn lòng.”
“Thôi, để ta lên.” Hắc Phong chán nản ngồi xuống ghế.
Cùng bàn với phu thê Hắc Phong lúc này ngoài Phạm Tú Anh, còn có 4 trung niên nhân nữa.
Theo lời giới thiệu của Lệ Băng thì đó là những người đứng đầu của 4 đại gia tộc lớn nhất Bắc Kinh, Ngân gia, Ngô gia, Tư Mã gia và Đông Phương gia.
Qua một lượt chào hỏi xã giao. Lúc này trung niên nhân ngồi giữa mà Hắc Phong vừa mới biết tên Ngân Đại Phúc, là người của Ngân gia đứng lên hướng tới Hắc Phong nói: “Hắc công tử, hôm nay ta tới đây trước tiên là muốn chúc cho nhà hàng làm ăn phát đạt, sinh ý dồi dào. Việc thứ hai ta muốn nói riêng với công tử là về chuyện của hiểu lầm giữa công tử và nhi tử ta. Thân là phụ mẫu, ta xin thay mặt con trai ta là Ngân Khai Thành gửi lời xin lỗi tới công tử. Mong công tử bỏ qua cho đứa con bất hiếu này của ta.”
Hắc Phong nghi hoặc không hiểu lão nói gì. Ngân Khai Thành là thằng quái nào hắn cũng chả biết. Đột nhiên nhớ tới thằng ku mặc âu phục trắng lần trước gặp tại đây. Liệu có phải lão “Dâm Đại Thúc” này là cha của thằng đó? 8/10 có khả năng là đúng. Nhưng Hắc Phong vẫn quay sang hỏi Lệ Băng cho chắc cú, giọng nói chỉ đủ để nàng nghe thấy: “Lão già này có phải là bố cái thằng chó mặc đồ trắng lần trước không?”
“Đúng vậy.” Lệ Băng nhỏ giọng trả lời hắn.
“Thế chuyện đó xử lý đến đâu rồi?”
“Ba nói Ngân gia cũng có qua lại với Hắc gia lâu năm, cho nên để cho Ngân gia tự trừng phạt hắn. Còn những kẻ chặn đường anh lần trước đã giải quyết hết.”
“Giải quyết thế nào?”
“Giết sạch.” Lệ Băng nói ra hai từ vô cùng nhẹ nhàng, sau đó ra hiệu cho Hắc Phong biết là Ngân lão đầu vẫn đang đứng đợi hắn trả lời.
“Tàn nhẫn vậy sao?” Hắc Phong trợn mắt nhìn phu nhân bên cạnh, không nói lên lời. Thoáng rùng mình một cái, hắn vội quay ra đáp lại “Dâm Đại Thúc”: “A. Trước tiên ta xin thay mặt nhà hàng cảm ơn thịnh ý của Ngân tiền bối. Còn về việc kia. Dù sao chuyện cũng đã qua rồi, ta cũng không có việc gì. Hơn nữa tiền bối đã nói vậy, vãn bối nào dám không nghe. Sự việc cũng nên cho qua thôi... Xin kính tiền bối một ly.” Nói xong Hắc Phong nâng ly hướng tới Ngân gia chủ.
Ngân Đại Phúc ở bên nghe thấy thế vô cùng mừng rỡ. Thầm hân thưởng vị Hắc công tử này quả là một người rộng lượng. Lão vội nâng ly, hướng tới Hắc Phong nói: “Đa tạ Hắc công đã rộng lòng tha thứ cho con trai ta. Sau này tại Bắc Kinh nếu gặp chuyện gì khó khăn, chỉ cần công tử nói một tiếng, Ngân gia sẽ hết lòng tương trợ. Nào, chúng ta cùng cạn.”
Lúc này tiếng chuông đồng nho nhỏ vang lên, thông báo giờ lành đã tới. Buổi tiệc chính thức bắt đầu. Sau khi Phạm Tú Anh phát biểu xong, liền mời Hắc Phong lên nói đôi điều.
Xử lý xong màn đọc diễn văn nhàm chán kia. Hắc Phong quay trở lại bàn của mình, bắt đầu cuộc chiến chén lớn chén bé. Trong lúc nhộn nhạo, Đông Phương lão đầu còn ra vẻ thần bí nói một câu khiến Lệ Băng bên cạnh không ngừng cấu xé gã. Nguyên văn câu đó như sau: “Thật không ngờ Hắc công tử mới tới Bắc Kinh chưa lâu đã khiến nhi nữ của ta hết lời ca ngợi cậu. Đúng là tuổi trẻ tài cao... bội phục, bội phục... Haha”