Trời đã hửng sáng. Nhìn qua khung cửa sổ mờ mờ do bị tuyết bám. Vic khẽ thở dài.
Cả đêm hắn không tài nào ngủ được. Chuyện tối qua thực sự khó tin, nhưng nó đã thực sự xảy ra. Hiện giờ hắn chỉ có thể chắc chắn một điều, chuyện này có liên quan đến sự việc 4 năm về trước.
Nhưng mỗi lần nghĩ lại, đầu hắn lại đau như búa bổ. Sau một vài lần thử cố gắng, Vic đành phải từ bỏ. Nếu nói tiểu Băng không phải người thường thì cũng không có gì ngạc nhiên. Năng lực của nàng Vic đã biết từ lâu. Nhưng còn hắn, từ nhỏ cho đến giờ, hắn thấy mình cũng như những người khác, đâu có gì đặc biệt.
Rồi còn chuyện Lệ gia và Hắc gia có quan hệ đặc thù. Đặc thù ở đây đại biểu cho cái gì?
Nghĩ đến cả đêm, hiện giờ Vic chỉ muốn lao thẳng về nhà, hỏi rõ lão mập nhà hắn rốt cuộc xung quanh mình có những bí mật gì.
Nhưng tiểu Băng đã nói hiện giờ vẫn còn quá sớm, nàng không bao giờ nói dối hắn. Cho nên hiện tại có chạy về hỏi thì chắc lão cũng đếk trả lời. Thôi kệ.
Nhìn sang bên cạnh, Lệ Băng đang gối đầu lên tay hắn, ôm lấy hắn ngủ ngon lành.
Vic mỉm cười, khẽ vuốt mái tóc mềm mại, gạt những sợi còn vướng trên má nàng. Mọi nghi vấn trong lòng, hắn quyết định gác sang một bên. Nhìn ngắm nàng ngủ là lòng hắn thanh thản.
Như cảm giác được Vic đang trêu đùa mình, nàng mỉm cười, khẽ mở mắt ngước lên nhìn hắn.
Nhìn thấy nụ cười của Lệ Băng, Vic bất giác ngây người. Sống chung với nhau một năm rồi, lần đầu tiên hắn cảm nhận thấy sự ấm áp ẩn chứa trong nụ cười ngây thơ của nàng. Nếu mỗi sáng dậy mà không nhìn thấy nụ cười kia liệu hắn sẽ ra sao?
Chưa khi nào Vic thấy yêu nàng như lúc này. Bất giác lòng hắn thấy nhộn nhạo.
Ôm chặt Lệ Băng trong lòng, Vic cất cái giọng khàn như vịt đực hỏi: “Anh làm em thức dậy à?”
“Anh là đồ... sắc lang!” Nói xong mặt nàng thoáng hồng, vội rúc đầu vào ngực hắn.
Hả. Sao lại sắc lang? Mặt hắn nghệt ra. Vuốt tóc mà cũng là sắc lang sao. Lúc này Vic mới phát giác thấy “thần thương” phía dưới có gì đó không bình thường. Hỏng rồi, lần này thì mày hại ông rồi.
Vic chỉ biết cười khổ. Cái vật phía dưới kia đã dựng đứng lên từ bao giờ, đang chọc chọc vào tiểu phúc Lệ Băng. Thảo nào nàng lại bảo hắn là sắc lang. Oan uổng quá mà, đấy chỉ là phản ứng bình thường của nam nhân mỗi khi sáng sớm.
Hắn xin thề, lúc đó tuyệt đối không có bất cứ ý đồ gì xấu xa gì. Chỉ tại cái “thằng mất dạy” phía dưới kia không biết nghe lời. Fuck! Lần này ông mày tha, lần sau mà còn thế nữa thì trực tiếp..... chém.
“Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm. Hắc hắc. Phu nhân biết đấy, thường thì đàn ông vào mỗi buổi sáng sớm dương khí cực thịnh nên mới xuất hiện tình trạng này. Em xem, mình có nên giúp nó hạ nhiệt chút không?” Nói đến đây, mắt hắn bắt đầu rà lên rà xuống khắp người nàng. Đôi vuốt sói lông lá không ngừng ve vuốt hết bên trên lại xuống bên dưới.
“...Ưm” Lệ Băng vẫn ôm chặt lấy Vic, khẽ hôn lên cổ hắn.
Sớm đã nóng máu, giờ nàng lại bị nàng chủ động hôn lên cổ mình. Thú tính đại phát. Hắn đè ngửa Lệ Băng xuống giường, hú lên một tiếng, nhắm đến cái miệng nhỏ xinh kia tiến tới.
Nhân lúc còn một chút tỉnh táo, Lệ Băng liền kéo chăn phủ lên hai người....
Đại chiến bắt đầu.
---------------------------------
9h sáng, Vic hiện tại đang nằm đờ đẫn trên giường. Vẻ mặt bơ phờ, thở dốc, mắt hắn hoa lên, mồm khô khốc.
Sau một hồi vật lộn, hiện tại hắn mới nhớ ra là từ trưa ngày hôm qua đến giờ chưa có cái gì bỏ bụng.
Lệ Băng lúc này đang nằm cuộn tròn trong lòng Vic, mắt nhắm nghiền. Nàng cũng vậy, cho dù thể chất có khác với người thương, nhưng tối qua không ăn gì, lại bị tên phu quân sắc lang kia hành hạ, đã sớm không chịu nổi. Hiện giờ toàn thân vô lực, đến cánh tay cũng không nhấc được lên.
Vic đặt Lệ Băng sang bên cạnh, khẽ vuốt mái tóc mềm, hôn lên trán nàng rồi bước xuống giường.
Chân tay bủn rủn, Vic cố lết về phía tủ lạnh ở phòng ăn, trong lòng không ngừng chửi thằng khốn nạn nào thiết kế cái nhà..... rộng thế.
Làm 2 khoanh bánh mỳ kẹp xúc xích, tọng thẳng vào lò nướng. Hắn lại bước lên hành trình lết đến nhà tắm. Trong lòng lại chửi rủa không thôi.
Soi mình trong gương, dấu vết tối hôm qua nay đã biến mất, lòng hắn nhẹ nhõm đi phần nào. Xử lí xong cái công việc nhàm chán mỗi buổi sáng kia, Vic mang bàn chải, khăn mặt đã thấm nước đến bên giường ngủ.
Khẽ đỡ Lệ Băng dậy, hắn nhẹ nhàng lau mặt cho nàng.
“Con mèo lười này, trưa rồi, dậy thôi !” Hắn châm chọc, không quên đảo mắt xuống bộ ngực trắng ngần vươn cao kiêu hãnh kia. Mồm lại khô khốc.
“Tại ai?” Nàng hờn dỗi trả lời hắn, không quên kèm theo ánh mắt kiều mị làm con lợn lòng của hắn không khỏi nhộn nhạo.
Lệ Băng đang định đi xuống thì bị Vic giữ lại, hắn nói: “Ngoan nào, ngôi yên, sáng nay để lão công phục vụ em.”
Ngước nhìn thân ảnh đang tiến về phía nhà bếp. Trong lòng nàng cảm thấy hạnh phúc không thôi. Từ trước đến nay, luôn là nàng phục vụ hắn mỗi buổi sáng. Hiện giờ vị trí đảo ngược. Hắn đã thay đổi rồi, thay đổi hoàn toàn.
Vic trở lại phòng ngủ, trên tay cầm đĩa bánh vừa nướng xong vẫn còn nóng hổi. Trên mặt nở nụ cười sáng lạn hút hồn tiến đến bên giường. Ân cần cầm miếng bánh đưa đến miệng nàng.
Hic, như này có hơi quá khoa trương không? Lệ Băng mở to mắt nhìn nam nhân trước mặt. Trong lòng không tránh khỏi nghi ngờ. Liệu hắn có bỏ thuốc vào đây ko?
“Vicky, anh đừng làm em sợ nha!”
“Anh quan tâm đến phu nhân của anh mà. Mà anh đã nói bao nhiêu lần rồi. Em đừng có gọi anh là Vicky được không. Cứ trực tiếp gọi là phu quân, không thì kêu bằng chồng yêu nghe được đó.Hắc hắc.” Hắn gãi gãi cằm cười dâm.
“Em thấy Vicky nghe hay đấy chứ.... Được rồi, em không gọi anh là Vicky nữa, sẽ gọi anh là Hắc Phong được chưa. Nhưng với một điều kiện, anh bỏ luôn tên Vic đi. Ok.” Thấy mặt Vic ngắn tũn lại nàng vội vàng đáp ứng, nhưng cũng không quên đặt ra điều kiện, nàng vốn dĩ không thích cái tên Vic của hắn.
“Muôn tâu phu nhân, cái đó chỉ là chuyện nhỏ.”
Lệ Băng cười khúc khích. Bỗng nhiên nàng nhớ ra là mình đã quên mất một việc quan trong. Vội vàng hỏi Hắc Phong: “Thôi chết, bây giờ là mấy giờ rồi. Hôm qua ba bảo sáng nay chúng mình qua đó rồi lên đường tới Bắc Kinh luôn.”
“Nhanh thế sao? Kệ đi, chiều mình qua cũng được, há mồm nào... ngoan.” Hắc Phong chẳng để tâm đến vấn đề cỏn con kia, cậy cậy mồm Lệ Băng định đút cho nàng ăn.
“Không được, ba đã nói thế rồi.” Nàng giành lấy miếng bánh trên tay hắn, vội vàng xuống giường.
Nhìn theo bóng lưng vội vã của bà xã, Hắc Phong chỉ biết cười khổ. Bố già có con dâu tốt a.
11h30. Hắc Phong đỗ xe trước cửa tòa lâu đài của Hắc gia. Xuống xe, hắn nghênh ngang bước vào. Lệ Băng trên đường đi nhận được điện của Lệ lão gia nên hắn đã sớm đưa nàng về nhà.
Nghe quản gia nói lão mập nhà hắn đang dùng bữa. Hắc Phong cũng chẳng hỏi thêm gì nhiều, phăm phăm nhắm phòng ăn đi tới. Từ sáng đến giờ có mỗi cái bánh mì, đéo đủ dính răng. Phải tranh thủ đánh chén mới được.
Trên bàn ăn, mĩ thực la liệt. Vừa chào hỏi phụ thân, hắn tiện tay bốc luôn cái đùi dê nướng béo ngậy đưa lên mồm, ăn như hổ đói.
Nhìn thấy hành vi vô lễ của thằng mất dạy, Hắc Phi cũng chẳng để bụng. Lão lạnh giọng hỏi: “Tay mày rửa chưa? Tiểu Băng đâu?”
Có lẽ do quen với tính cách của ông già, Hắc Phong trực tiếp bỏ qua câu hỏi thứ nhất, trả lời luôn câu hỏi thứ hai. “Nhạc phụ đại nhân vừa gọi nên nàng về qua nhà rồi. Xong việc sẽ qua đây liền.”
“Ờ. Mà sao mày lại muốn tới Bắc Kinh học? Ở đấy có gì hấp dẫn mày à?”
Cái này là do hắn muốn cách ly khỏi sự bao bọc của gia đình. Nghe nói ở đó có rất nhiều gia tộc lớn, cho nên tầm ảnh hưởng của Hắc gia không nhiều.
Nghĩ một đằng nhưng Hắc Phong lại trả lời một nẻo, lân la đến bên cạnh lão hắn nói nhỏ: “Bố già biết đấy, Bắc Kinh nổi tiếng là thành phố của gái đẹp mà. Vì ước mơ thành lập hậu cung nên con đành ủy khuất đến đó học vậy. Khặc khặc.”
Hắc lão gia bĩu môi, cái lời nói bâng quơ của thằng mất dạy này có trời mới tin. Với điều kiện của nó muốn kiếm gái thì thiếu đẹt gì cách, sao phải đi học. Vả lại làm đếk gì có thằng ngu nào đi kiếm gái lại kéo vợ theo cả. Nhưng cũng như thằng con, nghĩ một đằng lão trả lời một nẻo
“Ờ ha” Lão vân vê chòm râu dê, vẻ mặt gian thương nói tiếp: “Nếu có cơ hội, nhớ tìm giúp bố mày vài em luôn. Mày cũng biết đấy, tao “treo giò” hai mươi năm nay rồi. Có lẽ cũng đã đến lúc....hờ hờ.” Nói đến đây mắt lão vô thần nhìn lên trần nhà như đang hồi tưởng gì đó.
Phụt. Ngụm vang đỏ mà Hắc Phong vừa đưa vào trong mồm phun hết ra ngoài. Hắn trợn mắt nhìn lão mập trước mặt, trong lòng khinh bỉ không thôi... “treo giò” 20 năm, đùa à, nói phét thì cũng phải giống thật một chút chứ. Bằng không thì cái tính háo sắc di truyền của hắn kia là từ đâu mà ra.... Nhưng mà khoan, bố già vừa nói là mấy em... lẽ nào định 3P, 4P... Không ngờ nha, khửa khửa, hóa ra cha con mình cũng là người đồng đạo nha.. heehehhe.
Hai tên dâm côn già thì vuốt râu, trẻ thì gãi cằm cứ thế buôn chuyện với nhau, mà chủ đề của câu chuyện cũng chỉ xoay quanh 2 chữ “gái đẹp”.
Chớp mắt, một giờ đồng hồ trôi qua. Lệ Băng cùng Lệ Báo cũng đã đến. Hai vợ chồng thu xếp một vài thứ cần thiết rồi từ biệt hai vị nhân gia, lên phi cơ riêng tới Bắc Kinh.
Hắc Phong cũng không ngờ rằng chuyến đi lần này là bước ngoặt làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời hắn.