- Ta có thông qua không?
Người dã man mặc áo da thú chất phác hỏi.
VỊ đại năng Kỳ Sĩ Phủ kia lúc này tay phải còn đang co giật, có thể không thông qua sao? Yêu nghiệt như vậy cũng không biết bao nhiêu năm chưa từng nhìn thấy qua.
- Ngươi có thể đi vào!
- Tốt quá!
Người dã man tóc tai bù xù, nhấc bổng cây đại bổng nanh sói của mình, “bịch bịch bịch” đi vào trong sơn môn.
Mỗi một bước chân hắn hạ xuống, mặt đất đều vang lên một tiếng “kịch”, chấn động rung chuyển mặt đất giống như một con cự long đang di chuyển, lực lớn vô cùng khiến người ta phát lạnh.
- Có thể đúng là tên yêu nghiệt của Đông Hoang kia, hắn chiếm được kế thừa của Nguyên Thiên Sư, có thể thay đổi dung mạo, có thể hóa thành bất cứ dung mạo nào rồi tới đây.
Một thanh âm thực mơ hồ phát ra trong đám người, nói ra một bí tân như vậy.
Người dã man vừa mới tiến vào bên trong sơn môn đã bị rất nhiều ánh mắt theo dối, không ít người cho rằng hắn là Diệp Phàm giả dạng tới đây, tự nhiên tương lai không thể thiếu một hồi phong ba.
Năm ngày sau, cuối cùng một tên biến thái đến đây, đánh cho một nhân vật lớp người già thủ hộ sơn môn bị thương, được phá lệ lựa chọn, có thể tiến vào trong Ky Sĩ Phủ.
- Hai tay phân biệt bấm Nhật Án cùng Nguyệt Án, một kích liền đánh cho một vị nhân vật lớp người già cấp Hóa Long cửu trọng thiên hộc máu?
- Pháp ấn này không phải là trước đây Diệp Phàm thường dùng sao, chẳng lẽ là hắn đến đây?
Một yêu nghiệt cuối cùng này thực thần bí, khi tiến vào Kỳ Sĩ Phủ không có mấy người có thể may mắn nhìn thấy tinh hình chiến đẩu, nhưng đều nghe nói, đều phỏng đoán thân phận của hắn.
Hắn chi một kích đã đánh trọng thương một vị cường giả lớp người già Hóa Long cửu trọng thiên, khiến người ta ngạc nhiên thán phục, Đây rốt cuộc là nhãn vật như thế nào?
Tất cả mọi người đều rung động, Kỳ Sĩ Phủ chọn lựa người tài đến đây là chấm dứt, không còn có người tới nữa, hết thảy đều kểt thúc một giai đoạn.
- Các ngươi nói xem yêu nghiệt Đông Hoang kia rốt cuộc có tới không? Ta như thế nào cảm thấy người dã man kia có chút giống hắn.
- Nói không đúng rồi! Có lẽ lẫn lộn vào được, cũng rất có thể còn ở Đông Hoang không có tới đây.
- Láng mắng nghe nói, tên yêu nghiệt kia chọc phải đại họa, phỏng chừng muốn chạy trốn ra Đông Hoang tị nạn, nói không chừng ở ngay tại trong số chúng ta đẩy.
Mọi người không có nhìn thấy Thánh thể, nhưng đều đang bàn luận, là một nhãn vật duy nhất không có ra mặt, nhưng không ngừng bị đề cập tới.
Trong đó, có mấy người bị hoài nghỉ là chân thân của hắn, sau này thỉnh thoảng có người thử, Ngay đến người dã man cũng bởi vậy mà sinh ra một ít phong ba.
Một tháng tới nay, mỗi ngày đều có chiến tích kinh người truyền đi, bay về phía năm đại vực, tất cả người trong thiên hạ đều chú ý tới, đều muốn biết ai có thể lực áp chư kiệt, ai là kẻ mạnh nhất.
Ôn ào huyên náo một tháng, chọn lựa rốt cục hạ xuống màn che, thế nhân đều kinh sợ trong lòng, không chi vài vị yêu nghiệt đơn giản như vậy, tương lai chắc chắn có long tranh hổ đấu
Rất nhiều người đều đang chờ mong, hy vọng ngày nào đó sớm tới, để chứng kiến nhân vật vô địch quật khởi.
- Hắc Hoàng! Tổ bà ngươi!
Cũng không biết ở ngoài xa bao nhiêu vạn dặm, Diệp Phàm ngửa mặt lên trời nguyền rủa, đại hắc cẩu hết chỗ nói rồi.
Hắn bay đi nửa tháng trong đại thảo nguyên vô biên vô hạn, nhưng cũng không nhìn thấy một bóng người nào, vô cùng hoang váng, ngay cả chim chóc đều rất khó nhìn thấy.
Hắn ăn nửa tháng thịt thỏ, hiện tại nhìn thấy đã muốn phun ra, Liên tục nguyền rủa đại hắc cẩu, nó khác những trận thai kia thật sự thái quá, quỷ mới biết khác biệt có bao nhiêu lớn.
Diệp Phàm thực hoài nghỉ, hắn bị truyền tống tới Bắc Nguyên, bằng không như thế nào lại có đại thảo nguyên vô cùng vô tận như vậy, căn bản là không có cuối.
Con chó này làm việc rất thái quá, thật sự không đáng tin cậy, trận văn lần này rốt cục truyền tống hắn cùng đã đánh mất, không biết đang ở nơi nào.
Trên trán Diệp Phàm nổi vồng gân xanh, bởi vì rốt cục hắn phát hiện ở trong thảo nguyên một tấm bia đá, mặt trên rõ ràng viết hai chữ “Bắc Nguyên”, suy đoán của hắn trở thành sự thật.
Hắn muốn đi Trung Châu tim Bàng Bác, ngàn tính vạn tính không nghĩ tới, trận văn của đại hắc cẩu khiến người ta hết biết như thế, lệch lạc không hề là trăm vạn dặm, hiện tại phải với mấy ngàn vạn dặm để đo lường.
Sau khi xác định đang ở địa phương nào, hắn ngẩn người thật lâu, cuối cùng rốt cục lại lấy ra một trận thai khác, chuẩn bị lại vượt qua hư không, bằng không trông cậy vào bay trở về, ít nhất cùng phải mười mấy năm.
- Hông rồi! Bị con chó kia làm hôn mê rồi, ta dùng sai trận thai!
Diệp Phàm phát giác trong lúc vội vàng làm lôi.
Hắn đột nhiên nhớ tới trận thai này là đi thông tới hướng Tây Mạc, nhưng lúc này đã bị mở ra, hắn tiến vào trong hư vô, không thể dừng lại.
- Ta còn không nghĩ đi Tây Mạc tim dấu chân Thích Ca Mâu Ni...
Tây Mạc, nguồn gốc của Phật giáo rất sâu xa, mà nay hắn thực lực không đủ, không muốn quá sớm chen chân tới, bằng không hơn phân nửa sẽ có đại họa sát thân.
Nên biết rằng, ngay cả Thích Ca Mâu Ni đều trở thành cấm kỵ, trời mới biết bên trong có bí ẩn như thế nào, tùy tiện đi tới tra xét, nói không chừng sẽ sinh ra mầm tai họa.
Trong kế hoạch của hắn, lần này cần đi tới Trung Châu, vừa tu luyện vừa tìm kiếm Bàng Bác, tương lai đủ thực lực hai người cùng đi Tu Di Sơn.
“Xoátr
Thanh quang chớp động, hắn bay ra vô hư, đi tới trong đại thiên địa, phía trước tiếng chém giết rung trời, thi cốt lớp lớp, toàn trường thật thảm liệt.
- Đây là đâu, ta đi vào Tây Mạc rồi sao, đây là phật binh đang tác chiến ư?
Diệp Phàm giật mình.
Đây là một cảnh chiến trường thật lớn, vô tận kỵ sĩ cười man thú đang xung phong, mùi mâu sáng như tuyết, xuyên thấu thân thể đối thủ, bắn tung ra một chuỗi máu tươi, mang theo thi thể bay đi rất xa.
Chỗ xa hơn, trường đao bổ chém, ánh đao như điện, người hô ngựa hí, nơi nơi đều là tử thi, máu chảy thành sông, nhân mà song phương đang tiến hành đại chiến sinh tử.
Một tòa cổ thành hùng vĩ đứng sừng sững, tuy nhiên tường thành cùng đã vỡ tan, nơi nơi đều là vết máu, trên bầu trời có tu sĩ cường đại thúc dục cổ bảo, oanh kích không ngừng.
Tường thành mặc dù đang phát sáng, nhưng cùng ngăn không được, màn hào quang hộ thành lại sớm nứt toát, mát thấy sẽ bị phá vỡ.
“Ầm!”
Một đại đỉnh từ trên trời giáng xuống, chấn cho hơn mười vị tu sĩ thành thịt nát, ngay cả Diệp Phàm cũng bị đánh bay ra ngoài, thiếu chút nữa bị lây lan đến.
- Địa phương Phật môn thanh tịnh, như thế nào lại có giết chóc đẫm máu như vậy, đây là một chiến trường đại quy mô mà!
Hắn thật kinh dị khó hiểu.
Không chỉ có binh sĩ phàm nhân, còn có rất đông tu sĩ cường đại tham chiến, những tướng lành kia thực lực đều bí hiểm khó lường, ở trên trời giết chóc không ngừng.
“Grào...”
Man thú tê rống, cắt qua sa trường.
Một phương công thành lại tới viện binh cường đại, một đám tu sĩ khống chế dị thú, như một dòng thác lũ tẩn công mà đến, va chạm mạnh làm cho màn hào quang hộ thành rất nhanh tan rã vỡ vụn.
“Ầm!”
Khắp chiến trường đều rung chuyển, đây là lực xung phong đáng sợ, đại chiến tới giai đoạn cuối cùng, song phương chém giết kịch liệt.
- Tu sĩ tham chiến, đây thật đúng là chấn động!
Diệp Phàm ngạc nhiên thán phục, lực sát thương quá lớn, song phương cứ như vậy giao chiến, lan ra phi thường rộng, mặc dù là tu sĩ đối phó tu sĩ, phàm binh đối phó phàm binh, nhưng toàn trường cùng cực kỳ rộng lớn.
“Đông!”
Trong không trung, tiếng đại chung kêu vang, âm ba như đao lan rộng, không chỉ có một số tu sĩ trên không trung dập nát, ngay cả phàm binh trên mặt đất cũng từng mảng từng mảng ngã xuống.
“Ầm!”
Một cổ đỉnh lay động, chống đỡ được đại chung, liên tục va chạm cùng công sát, phía chân trời sôi trào, tu sĩ không ngừng ngã xuống.
Huyền quang chớp động, có người ngồi xếp bằng trong hư không gảy cầm huyền, âm ba thành thanh quang quét ngang tu sĩ ở tầng trời thấp, Diệp Phàm cùng ở trong phạm vi công kích, thanh quang dài mười mấy trượng giống như dải tơ hạ xuống.
“Phốc! Phốc!”...
Có tu sĩ bị chém rụng đầu, máu chảy như trút nước, tử thi một khối tiếp theo một khối rơi xuống.
“Bốp!”
Diệp Phàm bấm ấn ngăn chặn đánh tan đạo thanh quang kia, dẫn tới tu sĩ Hóa Long cửu trọng thiên kia kinh ngạc một hồi, gảy tiếp cầm huyền tạo thành trăm luồng thanh quang cùng nhau hạ xuống, như một màn mưa.
“Âm!”
Đột nhiên, từ cổ thành cách đó không xa truyền đến một tiếng nổ vang, hoàn toàn bị công phá, quầng sáng tan ră, tường thành sập một mảng lớn.
- Sát! A, thành phá rồi! Bắt sống Vũ Điệp công chúa!
- Không cho một người chạy thoát! Dùng Hư Thiên Đại Trận bao vây!
- Sát! Xuân Thu Thành phá rồi! Bắt sống Vũ Điệp công chúa, một trong mười đại mỹ nữ Trung Châu, phần thưởng năm mươi vạn Nguyên!
Tiếng hô “sát” rung trời, cổ thành bị phá, một phương công thành sĩ khí như rồng, như lang, như hổ phóng tới phía trước, chiếm thế chủ động tuyệt đối.
Còn bên kia, binh bại như núi đổ, hội quân giống như thủy triều chạy trối chết, tuy nhiên nhưng không ai đi để ý tới, đều đang vây kín những tu sĩ cường đại kia.
Trên bầu trời cường giả Hóa Long biến thứ chín, không còn đối phó với Diệp Phàm, nhằm về phía trong thành, bao vây tiễu trừ mấy nhân vật trung tâm kia, đủ loại Pháp bảo của những người khác cùng đều tế lên nơi đó.
- Trung Châu...
Diệp Phàm cứng họng, nhưng lại không phải Tây Mạc, mà là đi tới Trung Châu.
Trán hắn lại nổi gân xanh, con chó chết này thật quá đáng, trận thai đi Trung Châu kết quả tới Bắc Nguyên, sau khi dùng sai trận thai nghĩ là tới Tây Mạc, lại tới Trung Châu.
- Con chó chết này thật không đáng tin!
Đánh bậy đánh bạ, rốt cuộc lại đi tới Trung Châu, khiến hắn ít nhiều cũng có một chút an ủi, thở phào một cái.
Diệp Phàm sau khi biết được mình đang ở phương nào, liền xoay người bước đi, muốn thừa dịp rối loạn rời khỏi chiến trường, không muốn cuốn vào trong trận đại chiến như vậy.
- Sát a! Vũ Điệp công chúa phá vây rồi, mau ngăn lại nàng, tuyệt đối không thể để nàng trốn thoát!
- Mỹ nữ thứ ba của Trung Châu đấy! Ai có thể bát được, để hắn âu yếm!
Có người lớn tiếng kêu lên, dẫn phát nhiệt huyết của tu sĩ thanh niên sôi trào.
- Xông lên! Bắt sống Vũ Điệp công chúa!
Trên chiến trường cuồng bạo, những tu sĩ đuổi giết kia càng đánh càng hãng, giết địch như chém rơm rạ, cả người đẫm máu, rất nhanh tới gần.
Diệp Phàm nhìn lại, hắn sắp gặp họa lây, vốn xen lẫn trong đám loạn quân, muốn lặng yên không một tiếng động rút đi, không nghĩ tới đám người Vũ Điệp công chúa phá vây chạy về hướng này, truy binh đuổi sát phía sau, dùng Pháp bảo vô tận đồng loạt đánh tới.
Hắn thầm nguyền rủa, không còn quản tới gì khác, bay vọt lên trời, trực tiếp phi độn, không hề che giấu gì nữa.
- Tốc độ nhanh như vậy, đây là một con cá lớn lọt lưới, đừng cho hắn chạy thoát!
Có người nhìn thẳng vào Diệp Phàm, truyền ra mệnh lệnh như vậy.
“Lại có đại năng tham chiến...” Diệp Phàm nhảy dựng trong lòng, bắt đầu tăng tốc.
- Công chúa mau chạy đi! Đế ta ngăn bọn họ lại!
Một lão già hét lớn, dẫn dát một vài người quay lại, ngăn cản truy binh.
- Các ngươi một người cùng trốn không thoát, phạm vi trăm dặm đều bày ra đại trận, muốn vượt qua hư không cũng không được!
Phía sau, một vị đại năng lạnh giọng nói.
Rất nhiều dị thú đạp bước qua vòm trời, giống như hồng thủy ngập trời, chở trên lưng hơn một ngàn kỵ sĩ đuổi theo, nghiền nát hết thảy, không gì có thể ngăn cản.
Diệp Phàm bĩu môi, hắn chính là xuyên qua hư không tới, cái gọi là đại trận căn bản ngăn không được đạo văn của Hắc Hoàng, cũng không phải không thể phá giải.
Tuy nhiên, hắn cũng không dám sơ suất, dù sao phía sau có nhân vật cấp đại năng. Hắn triển khai bí quyết chữ “Hành” rất nhanh bay trốn.
“Ô, không đúng!” Diệp Phàm cả kinh trong lòng, phía sau một người như bóng với hình, tập trung vào hắn, bất kể bí quyết chữ “Hành” của hắn mau bao nhiêu, đều không thể cắt bỏ được.
Hắn nhìn lại, một cô gái mái tóc đen nhánh tung bay như mây trên trời, đôi mắt sáng răng trắng tinh, nụ cười nghiêng thành, tuyệt đẹp đến như mộng ảo, tay áo tung bay, như lãng ba tiên tử, theo sát phía sau.
- Ngươi đây là... ThiểmĐiện Phù!
Diệp Phàm bỗng dưng nghĩ đến.
Trong Thần phù thời hoang cổ có một loại Thiểm Điện Phù, trừ phi Giáo chủ vô thượng không thể tế luyện ra, sau khi tập trung một người, đối phương có mau bao nhiêu Thiểm Điện Phù cùng mau bấy nhiêu.
- Cứu ta... Tất có hậu báo!
Có gái như ca như khóc, lông mi rất dài, mát đẹp mê người, cặp môi đỏ mọng ươn bóng, hàm răng trắng như ngọc.
Diệp Phàm kêu to “xui xẻo”, đây cùng chỉ là một vị tuyệt đại giai nhân, nhưng là một phiền toái lớn, hắn không muốn cuốn vào trong đó.
Nhưng, Thiểm Điện Phù này trong lúc nhất thời căn bản không thể phá được, giống như đang lôi kéo đối phương cùng đi tới trước.
- Sát! Đừng để bọn họ chạy trốn! Đó chính là mỹ nhân thứ ba Trung Châu Vũ Điệp công chúa đấy!
Truy binh không buông tha, thanh âm truyền đi rất xa, đồng thời có đại năng quyết đấu dao động khủng bố chấn động mãnh liệt.
Hai đại quốc cổ xưa khai chiến, ảnh hưởng quá nhiều, Diệp Phàm không muốn bị cuốn vào trong đó, Nơi này chỉ là một chỗ chiến trường, trời biết về sau còn có thể có bao nhiêu phong ba nữa chứ.
- Mang ta cùng nhau đi, ta tặng ngươi một quyển cổ kinh!
Mỹ nhân thứ ba Trung Châu Vũ Điệp công chúa truyền âm nói, giọng dễ nghe êm tai như tiên khúc của Cửu Thiên Huyền Nữ đàn tấu... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK