Lúc này chân trời một mảng đỏ rực, ráng đỏ lan tràn hơn nửa bầu trời. Cây hòe cổ trong thôn đều bị nhuộm lên những viền vàng.
Bên cạnh rừng hòe cổ, bọn Diệp Phàm đang ngồi trên đôn đá bàn đá ăn thịt rồng uống rượu lâu năm đột nhiên nghe tiếng hét lớn đều ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời.
Một đám mây tía cuồn cuộn kéo tới, như một vùng sóng biển, xô tan mây đỏ trên bầu trời. Phía trên một nam nhân đứng thẳng, dáng người trung bình nhưng rất có uy thế, nhìn chằm chằm vào trong thôn cổ.
- Lư Thành lĩnh chủ cút ra đây cho ta!
Người tới khá bá đạo, lớn tiếng rống lên, mái tóc tím dày đặc hai mắt sáng ngời có thần giống như hai ngọn đèn thần.
Diệp Phàm cũng không lý đến, bắt chuyện đám Vũ Điệp công chúa, Trinh Huy uống rượu, rót đầy cho bọn họ hết ly này đến ly khác.
- Lư Thành lĩnh chủ ra đây nhận chết!
Nam nhân tóc tím rống động dãy núi, tất cả cây hòe cổ đều rung chuyển, lá rụng lả tả, lộ ra một loại dao động cường đại.
- Diệp huynh thật trấn định. Người ta hưng sư vấn tội tới rồi, đừng bị đánh trở tay không kịp.
Trương Văn buông chén rượu xuống.
- Diệp... Già... Thiên, ngươi ra đây cho ta!
Nam nhân áo tím nhìn thẳng Diệp Phàm, đứng trên đám mây màu tím, xác nhận thân phận của hắn.
- Ngươi tim ta có việc sao?
Diệp Phàm uống xong một chén rượu, nhìn lên bầu trời.
- Giao Long Mã của Tề Quận chúa ra đây, sau đó tự trói tay chân đi nhận tội.
Nam nhân tóc tím nhìn xuống phía dưới, ánh mắt như tên bắn xuống.
- Long Mã không có cách nào đưa trở về, tự trói tay chân lại càng không làm được.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Long Mã ở đâu, mau trả ra đây.
Nam nhân tóc tím thanh âm rất lớn, nổ tung giống như sấm rền, phi thường cường thế.
- Long Mã ở trong này.
Diệp Phàm cầm xương trong tay, thịt bên trên đã bị ăn sạch vung vẩy hướng lên không trung.
- Ngươi...
Nam nhân tóc tím cực kỳ tức giận, chưa từng có người to gan lớn mật như vậy, thật sự là làm thịt Long Mã, càng quá phận là ăn trước mặt hắn.
- Ngựa sống thật sự không còn, hay là ngươi cùng xuống nếm thử một chút, đưa về cho Tề Quận chúa một bát.
Diệp Phàm lên tiếng.
- Ta chém chết ngươi!
Nam nhân tóc tím quát lạnh một tiếng, điểm ra một chỉ. Một đạo tử long bắn ra, dài chừng trăm trượng rít gào bổ tới Diệp Phàm.
Keng!
Diệp Phàm ngồi ngay ngán trên đôn đá, giơ chén rượu lên đón tiếp. Đại long màu tím giương nanh múa vuốt bị hắn mạnh mẽ bắt lấy, hóa thành một đạo tinh quang biến mất trong chén rượu.
- Hảo thủ đoạn!
Bên cạnh Lý Tâm Nguyệt kinh ngạc. Đại long trăm trượng bị Diệp Phàm hóa thành dài nửa tấc nhét vào trong chén, thủ pháp như vậy người bình thường căn bản không thể thi triển ra.
- Cảm ơn. Đưa tới nhiều tinh khí như vậy, rượu này uống không có mùi gì, vừa khéo có thể làm cho nó mạnh hơn một chút.
Diệp Phàm mỉm cười, ngón tay phát ra hào quang tại chô luyện hóa long khí trở thành một sợi tiên thiên tinh khí, từ trong chén rượu tràn ra áng tía.
Hắn bưng chén rượu lên ngửa đầu uống cạn một hơi, cười to:
- Đen mà không trả là phi lễ.
Diệp Phàm cầm vò rượu, rót đầu chén sứ tế lên trời cao, hóa thành một cái vầng chén ưăng sáng đánh về phía nam nhân tóc tím.
Hừ!
Trên bầu trời truyền đến một tiếng hừ lạnh, một cái vuốt rồng màu tím vươn ra, bao phủ chén rượu ở phía dưới, muốn cướp vào trong tay.
Nhưng chính vào lúc này, chén rượu tỏa hào quang rực rỡ như một vầng ưăng sáng chầm chậm lên cao, đánh vãng vuốt rồng, bán ra vạn đạo kiếm quang.
Một chén rượu hóa thành vạn giọt, trở thành vạn luồng tiên thiên kiếm khí tung hoành kích động, chấn tan đám mây màu tím, hào quang vạn trượng.
Nam nhân tóc tím cả kinh, chưởng chỉ liên tục chấn động, cuối cùng coi như hóa giải kiếm quang xung thiên.” Ba” một tiếng, chén rượu vỡ vụn hóa thành bột phấn, mà ngón tay hắn lại đau nhức một trận.
- Quả nhiên có chút môn đạo.
- Còn muốn giương oai trong lãnh địa của ta sao, nếu không có việc gì lập tức rời đi.
Diệp Phàm đáp lại.
- Một tên lĩnh chủ nho nhỏ cũng dám làm như vậy. Hôm nay ta nhất định phải bát ngươi, đưa tới trước mặt Tề Quận chúa dập đầu nhận tội.
Nam nhân tóc tím hét lớn.
Ầm!
Hắn thò một bàn tay màu tím xuống, chộp tới Diệp Phàm. Như một ngọn núi lớn phát ra tiếng vang ù ù, chấn động vòm trời và mặt đất rung lên.
Ầm!
Diệp Phàm cũng không đứng dậy, vẫn ngồi ngay ngán trước bàn, nhấc tay lên đón đỡ. Một tiếng nổ vang, trên bàu trời mây tía bay tán loạn, như một ngọn núi lớn sụp đổ.
Nam nhân tóc tím bay ngược ra ngoài mấy trăm trượng, trong lòng kinh hãi. Ngu không phải né tránh khẩn cấp, chưởng chi của hắn có khả năng đã bị phế bỏ. sắc mặt hắn lập tức trở nên âm trầm.
- Lời ta đều đã nói ra miệng, không bắt ngươi về còn gì mặt mũi. Nhất định phải cho ngươi quỳ trước mặt Quận chúa nhận tội.
Nam nhân tóc tím sinh lòng ác độc, tay áo mở ra, cuồn cuộn mảnh liệt cuốn xuống phía dưới.
- Không ổn, đây là Tụ Lý Càn Khôn, tuyệt học vô thượng của Nam Lĩnh.
Vũ Điệp công chúa khẽ nhắc nhở.
Loại bí thuật này rất nhiều người đều biết nhưng chỉ có vài thế gia cổ xưa của Nam Lĩnh mới có pháp môn hoàn chỉnh. Một khi thi triển, có thể nuốt thiên địa, quả là đáng sợ vô cùng.
Hô—
Cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, đỉnh núi xa xa đều bị tước xuống, chim sâu vào trong tay áo che trời. Không gì không nuốt, như một cái hác động diệt thế.
Diệp Phàm biến sắc. Đây quả nhiên là bí thuật tuyệt đỉnh, muốn đem cả thôn nuốt vào trong. Hắn bay lên trời chủ động nghênh chiến.
- Một tên lĩnh chủ nho nhỏ mà thôi, bằng vào vài phần thủ đoạn cùng dám dây vào người tài Kỳ Sĩ Phủ. Ta thu ngươi!
Nam nhân tóc tím cười lạnh, tay áo vung lên.
ở trong đó sương mù mờ mịt, lại có những tia hỗn độn quang lóe lên, giống như khai thiên lập địa, không gian bên trong mênh mông vó ngần không có cuối.
Ầm!
Diệp Phàm xông lên tận trời, muốn tránh ra nhưng lại bị một cỗ lực lượng ngập trời lói kéo biến mất trong ống tay, không thể thoát khỏi.
- Không hổ là Nam Lĩnh thần thuật, thật là đáng sợ, cắn nuốt vạn vật!
Phía dưới Trinh Huy ngạc nhiên thán phục.
- Loại thủ đoạn này người cùng cấp rất khó đối phó, sẽ bị vô tinh trấn áp, tiên thiên ở thế bất bại.
Lý Tâm Nguyệt cùng than nhẹ.
Ầm!
Hư không chấn động, ống tay áo thật lớn kia che khuất bầu trời, thiên địa vạn vật đều bị bao phủ. Diệp Phàm bị mạnh mẽ thu vào, lập tức mất dạng.
- Thành chủ ca ca...
- Mau thả Thành chủ ca ca ra.
Trong thôn cổ, một đám trẻ nhỏ bị dọa khó lớn.
- VỊ huynh đài này, mong rằng hạ thủ lưu tỉnh, chớ làm bị thương tính mạng hắn.
Phía dưới Trinh Huy truyền âm.
- Hắn là một lĩnh chủ nho nhỏ mà thôi, tự cao có mấy phần thần thông. Hiện tại dập đầu nhận tội đều khó có thể sống sót.
Nam nhân tóc tím cười lạnh.
- Như thế nào mới có thể tha hắn?
Vũ Điệp công chúa mắt sáng như nước, ngọc nhan tỏa sáng, váy dài lay động, theo gió dựng lên, phiêu nhiên xuất trần.
Nam nhân tóc tím nhìn thấy nàng xinh đẹp như thế không khỏi ngẩn ra. Hắn ở trong Kỳ Sĩ Phủ nhìn thấy Vũ Điệp công chúa nhưng không biết thân phận nàng.
- Để hắn quỳ trước Kỳ Sĩ Phủ ba ngày ba đêm, có lẽ có thể tha hắn một mạng.
- Ngươi thật là khoác lác.
Đột nhiên trong ống tay áo truyền đến thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Diệp Phàm.
- Vào trong tay áo ta còn muốn ra ngoài hay sao. Tụ Lý Càn Khôn tự thành một vùng không gian, trong nửa canh giờ có thể luyện hóa ngươi sạch sẽ.
Nam nhân tóc tím cười lạnh.
Ầm!
Trong tay áo bạo động, như một vùng thiên địa đang sụp đổ, lộ ra khí tức khiến lòng người kinh sợ, không ngừng phồng lên.
- Vốn còn muốn cho ngươi quỳ trước Kỳ Sĩ Phủ, hiện tại xem ra trực tiếp luyện hoá ngươi cho xong.
Nam nhân tóc tím nảy sinh ác độc, cả cánh tay phải đều phát sáng, tay áo giống như lò lửa phát ra hào quang vạn trượng.
Đông!
Nhưng chuyện khiến người ta giật mình đã xảy ra. Tay áo phồng lên không ngừng phát tiếng nổ vang, hư không chung quanh đang rất nhanh sụp đổ.
- Đây là lực đạo cường đại cỡ nào!
Trinh Huy giật mình.
- Dập nát chân không, tan biến vạn vật. Loại lực đạo này thật đáng sợ, Tụ Lý Càn Khôn đều không chịu nổi!
Trương Văn cùng rung động.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn, ống tay rách nát, Diệp Phàm giống như Ma Thần vọt ra, chưởng nứt hư không, đánh bay nam nhân tóc tím ra ngoài.
- Ngươi...
Nam nhân tóc tím kinh hãi. Loại thánh thuật vô thượng Tụ Lý Càn Khôn này từ trước tới giờ chưa từng thất thủ, không ngờ bị người phá. Cả người hắn đều nứt ra, sinh hồn đều sáp bị đánh tan.
Đây là lực lượng đáng sợ cỡ nào?
Mọi người đều cảm thấy khó tin. Tay áo diễn biến thành một phương thế giới, nếu thật sự bị vây khốn, trong cùng thế hệ không có mấy người có thể chạy ra.
Tận cùng của lực lượng.
Chiến lực của Diệp Phàm làm cho bọn họ rung động, lại mạnh mẽ đánh ra ngoài, ngay cả Vũ Điệp công chúa đều há hốc cái miệng anh đào, mắt đẹp tỏa sáng kỳ dị.
- Còn muốn bát ta quỳ ở Kỳ Sĩ Phủ sao? Ngươi quỳ ở ngoài thôn vài ngày cho ta đi!
Diệp Phàm thi triển bí chữ Hành, tốc độ vó song lập tức vọt qua, một quyền đánh hắn xuống đất.
Phốc!
Nam nhân tóc tím hộc máu, như một đoạn cọc gỗ rơi xuống đất, toàn thân nhiều nơi nứt ra, tiên huyết.
Ầm!
Diệp Phàm hạ xuống, một cước đá bay. Thân thể nam nhân tóc tím gần như rà rời, khoảnh khác Tụ Lý Càn Khôn vỡ nát, hắn liền đại thương nguyên khí, mất năng lực phản kháng.
- Ta cũng không làm khó ngươi, quỳ ngoài cổ thôn ba ngày ba đêm đi. Ngươi không phải muốn bắt ta làm vậy ở Kỳ Sĩ Phủ sao, ngươi tới làm mẫu đi!
- A...
Nam nhân tóc tím kêu to, giãy giụa mãnh liệt, chân mày đều dựng ngược lên.
- Diệp Phàm, hay là thôi đi, thả hắn đi đi.
Vũ Điệp công chúa tiến lên khuyên bảo, sợ lớn chuyện đến mức không thể cứu vàn.
Trinh Huy, Trương Văn, Lý Tâm Nguyệt cùng tiến lên khuyên bảo, tránh trêu chọc ra phong ba lớn hơn.
- Vậy được rồi, để hắn quỳ một đêm đi!
Diệp Phàm phong ấn nam nhân tóc tím, một cước đá hắn tới cửa thôn, không để ý tới nữa.
- Ngươi như vậy... Thật sự muốn ở đây làm lĩnh chủ lâu dài hay sao?
Vũ Điệp công chúa nói, cùng giống ba người kia, đều sáp không có gì để nói.
Màn đêm buông xuống, ở sâu trong tiên sơn một số người biết được tin tức này, bắt đầu nghị luận trong phạm vi nhỏ. Ngu không phải có quy định của Kỳ Sĩ Phủ không thể tùy ý ra ngoài thì nhất định sẽ có không ít người đến vây xem.
- Các ngươi nghe gì chưa? Long Mã của Tề Quận chúa bị người ta ăn, một tên hộ hoa sứ giả tới lý luận bị người ta phạt quỳ gối ngoài một cổ thôn.
- Đã sớm nghe rồi, đó thật là một lĩnh chủ cực phẩm. Loại chuyện này cùng dám làm, thật sự là kinh ngạc rớt cằm.
Ngày hôm sau, người biết tin tức lại thêm một bộ phận, đều rất giật minh nghị luận.
- Tên lĩnh chủ nho nhỏ này cùng quá ưâu bò, dám làm việc như vậy thật sự khiến người ta không biết nói gì.
- Tề Quận chúa còn không xuất quan, nếu không nhất định sẽ đi liều mạng.
- Chờ xem đi, hai ngày này khẳng định còn có thể có hộ hoa sứ giả đi tới. Đáng tiếc gần đây chúng ta không ra được, nếu không nhất định phải tận mắt nhìn tên lĩnh chủ này.
Trong mấy ngày tiếp theo, Diệp Phàm liên tiếp chiến đẩu, trước sau tổng cộng sáu gã hộ hoa sứ giả tới tim phiền toái, muốn trấn áp hắn mang vào Kỳ Sĩ Phủ.
Đây cùng đều không phải người thường, chính là cao thủ đinh cao trong năm đại vực, bằng không cũng không thể tiến vào trong Kỳ Sĩ Phủ vạn năm mới mở một lần, đều có chiến lực cường đại.
Đáng tiếc, bọn họ lần lượt bị Diệp Phàm đánh bại, gây nên một mảnh nghị luận nóng bông trong Kỳ Sĩ Phủ. Tới hiện tại đã có không ít người biết ngoài tiên sơn có một tên lĩnh chủ rất trâu bò, rất có cá tính.
Sáu cao thủ đều ở Hoang Lư quỳ một đêm, đều ưọng thương mà về. Mà trong đó ba người khống chế tọa kỵ mà đi kết quả một con Khổng Tước, một con Hoàng Kim Thần Thư, một con Thải Loan đều không thể về. Tất cả đều bị đun chín ăn sạch sẽ.
- Ặc! Tên lĩnh chủ kia thật đúng là cực phẩm, lại ăn ba con linh thú.
- Người này ở đâu ra? Sáu vị cao thủ, đều bị hắn đánh bại, quỳ một đêm không nói, ngay cả tọa kỵ đều bị hắn ăn mất. Đây là người nào a!
Trong Kỳ Sĩ Phủ có một nửa số người biết chuyện này, gây nên một trận phong ba, rất nhiều người đều đang bàn luận.
Ngu không phải là rất khó ra Kỳ Sĩ Phủ khẳng định sẽ có rất nhiều người đến vây xem lĩnh chủ ưâu bò này. Ngay cả nhiều nữ nhân xinh đẹp đều động lòng hiếu kỳ, muốn tới xem đến tột cùng.
- Ngay vừa rồi, người thứ bảy bại. Con Tử Kỳ Lán của hắn không hề bất ngờ bị lĩnh chủ cực phẩm kia ném vào nồi lớn hầm rồi.
Mọi người đều choáng váng, hận không thể lập tức chạy ra nhìn kỳ càng.
- Tên kia hiện tại ăn linh thú đến nghiện rồi, nghe nói hiện tại đặc biệt làm một thanh cung lớn, cả ngày dạo quanh lãnh địa. Nói là nơi đây dị thú nhiều, có thể săn, dùng để làm bữa.
Khi tin tức này truyền về, rất nhiều người đều nghẹn họng trân trối, đều muốn đi xem đây rốt cục là một tên lĩnh chủ như thế nào.
- Lĩnh chủ trâu bò nhất trong lịch sử, thật sự khiến người ta không biết nói gì!
Mọi người cũng chỉ có thể cảm thán như vậy.
- Tề Quận chúa xuất quan rồi!
Cùng ngày tin tức truyền ra, tất cả mọi người phấn chấn.
Mọi người biết chính chủ xuất hiện, khẳng định sẽ có gợn sóng to lớn.
- Cho dù bị trách phạt cũng phải rời khỏi Kỳ Sĩ Phủ đi xem cuộc chiến.
Không ít người nói. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK