• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau ngày hôm đó, ta đã ngộ ra một sai lầm rất lớn của bản thân, cũng chính là lý do tại sao thỉnh thoảng ta bị ảo giác ám ảnh…

Đó là sự khác nhau cơ bản giữa ta và Hàn Lăng Nhiên. Tại sao hắn có thể bình tĩnh nhắc lại quá khứ, không một chút nao núng, thậm chí dù dẫm đạp lên nó cũng không hề sợ tổn thương?

Thì ra, né tránh, chôn vùi, lẩn trốn, lãng quên kí ức không phải là một cách tốt. Đối mặt, chấp nhận, thích nghi và xem nhẹ dần những gì đã trải qua mới là cách hữu hiệu nhất để có một trái tim vững như thép… Một trái tim tuyệt tình không mạnh mẽ bằng một trái tim hờ hững. Bởi tuyệt tình là dấu ấn của sự tổn thương, hờ hững được thì sẽ không còn cảm thấy đau…

Giao Long từng nói với ta, không có bữa tiệc nào là không tàn, không có giao ước nào là vĩnh viễn, đến là ngẫu nhiên, ra đi là điều tất yếu…

Tất yếu một gã khờ khạo Lăng Nhiên năm ấy không thể tồn tại giữa vòng xoáy quyền lực, và cả một Hàn Tuyết Lạc sống khép kín cũng vậy… Hai con người đó đã không sống được nên lập tức bị thế gian đào thải… Không có điều gì là nuối tiếc, không có điều gì đáng đau đớn, sự thật chính là như vậy…

Trải qua bốn mươi chín ngày để tang lão hồ ly, Thiên Giới đã quyết định ngày ta cùng Hàn Lăng Nhiên thi đấu pháp lực là mùng một tháng tới.

Những ngày này, ta vừa sắp đặt, cùng Bạch Hổ tộc bày mưu tính kế, thời gian rảnh rỗi vẫn tỏ ra là một kẻ nhàn nhã dạo chơi…

Tuyết đầu mùa ở Thanh Long Thành vốn rất đẹp, ta liền khoác áo lông chồn đến vãn cảnh. Nhiều vạn năm rồi không còn đến đây, căn bản ta thuộc tính Mộc, không chịu được lạnh…

Ta đi bộ trên tuyết trắng, một tay cầm dù, một tay hướng ra phía ngoài bắt lấy một bông tuyết… Thân nhiệt người ấm hơn nhiệt độ không khí, hạt tuyết xinh đẹp chớp mắt đã tan thành nước…

Phía xa xa, có mấy đứa nhỏ của Thanh Long tộc đang nô đùa xếp người tuyết… Trong mắt vô tình hiện ra hình ảnh nhiều vạn năm trước của ta, Hương Nguyệt và Lăng Nhiên… Khi ấy ta rất khó gần, thích tự ý xếp người tuyết một mình, Hương Nguyệt thì vụng về lại sợ cóng tay, cuối cùng là Lăng Nhiên ngốc nghếch xếp cho nàng ta, cố gắng xếp theo một cái y hệt của ta. Hắn vốn mệnh Hỏa, thân nhiệt lúc nào cũng ấm áp, cho nên rất khó xếp tuyết, chỉ cầm lâu một chút là tuyết sẽ tan, tuy nhiên hắn chưa từng bỏ cuộc… Sau này biến cố xảy ra, ta nghi hoặc rằng, trong lòng hắn vốn trước nay luôn có chỗ cho Hương Nguyệt, chẳng qua trước giờ theo đuổi ta là cảm tính nhất thời của một gã khờ, giống như nhìn thấy một vật bắt mắt kì lạ hơn liền mê mẩn… Một khi hắn đã thức tỉnh, một Lăng Nhiên thông minh tâm cơ sẽ không đời nào chọn một kẻ cũng tàn nhẫn nanh nọc như ta…

Ta từng nhiều năm oán hận và ganh tị, nhưng bây giờ cái mà ta theo đuổi, đích thực có lẽ là quyền lực và lòng tự tôn chăng? Dù là cái gì, ta vĩnh viễn không còn đường lui…

Trời về xế chiều, lũ trẻ cũng tản ra trở về. Những đứa trẻ không phải trưởng thành trong nghiệt ngã, vĩnh viễn không có nhiều mối lo nghĩ như ta…

Tuyết tạm ngừng rơi, ta xếp lại cây dù, tìm một đống tuyết trong sạch để đắp người tuyết. Đắp được phân nửa, nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần… Thì ra là Hàn Hương Nguyệt.

- Tỷ tỷ… – Mặc dù ta đối xử với nàng lạnh bạc thế nào, Hương Nguyệt kia chưa bao giờ quên chào hỏi ta…

- Thật trùng hợp… – Ta đơn giản nói, liếc thấy nàng có đeo bao tay da thú, hắn cũng là đến lấy tuyết đắp đi.

Hương Nguyệt lại gần, mỉm cười nhẹ nhàng nói:

- Tâm trạng của tỷ tỷ hôm nay rất tốt sao?

- Vậy ý ngươi là bình thường tâm tình ta luôn không tốt sao? – Ta cười nói.

- Muội không có ý đó! – Nàng cúi đầu, rời khỏi chỗ ta, tìm một đống tuyết khác.

Trước giờ, Hương Nguyệt luôn khép nép sợ ta, không dám cùng ta tranh giành cái gì, điển hình như bây giờ, khi ta đã chọn một đống tuyết, nàng bèn rời đi chọn một đống tuyết khác.

Hương Nguyệt lấy ra một cái bình giữ nhiệt, xúc tuyết mặt trên bỏ vào, ta không mấy quan tâm nàng ta lấy tuyết về cung làm gì… Chỉ là vô tình liếc qua nàng ta mới thấy, lúc nàng xắn ống tay áo lên, lộ ra hai cánh tay trắng ngần không tì vết… Thì ra một kẻ bất chấp tất cả như ta còn giữ lại một thứ vô vị gọi là trinh tiết nhưng một Hương Nguyệt ngoan hiền sớm đã dâng nó cho nhân tình…

Cười thầm trong lòng, ta đắp xong một cái người tuyết liền ra về…

Ngày mùng một tháng mười một năm ấy, lịch sử ghi lại một sự kiện lớn: Thiên giới công khai tổ chức thi đấu pháp lực nhằm chọn người kế vị ngôi cửu ngũ chí tôn…

Ta, Hàn Tuyết Lạc, trưởng công chúa cũng là nhiếp chính đương thời, trong Bạch Hổ tộc đã sớm bước lên vị trí Bạch Hổ Thánh Nữ…

Bạch Hổ thần trấn giữ núi rừng, mang tính Mộc, điển hình của Bạch Hổ tộc là khả năng linh hoạt, liên kết chặt chẽ với sức mạnh tự nhiên, có khả năng hồi phục và dùng cạm bẫy… Nguyên hình của ta không phải gì khác mà chính là một con bạch hổ lông trắng như tuyết… Ta thừa kế pháp bảo trấn quốc của Bạch Hổ tộc từ mẫu hậu, đó chính là một cây Đồng Mộc Cầm, thoạt trông làm bằng gỗ xù xì không có gì đáng giá như lại ẩn chứa pháp lực vô biên…

Hắn, Hàn Lăng Nhiên, nam tử của Huyền Nguyên Vương Quân, vốn là lai giữa Huyền Nguyên Vương Quân – người có mang có dòng máu Thanh Long tộc với Bích Song Thái Hậu, tuy không danh giá nhưng cũng có xuất thân từ Chu Tước tộc. Thật may hai người đó tạo ra một ưu thế lai vượt bậc, Hàn Lăng Nhiên chính là một con hỏa long cường hãn. Pháp bảo của hắn sử dụng chính là cây Đại Phong Đao, trong đao đã có sẵn thuộc tính của gió, lửa một khi đã gặp gió thì càng trở nên mãnh liệt lan rộng…

Ta chưa từng xem thường trận đấu này, mọi thứ trang bị đều chuẩn bị kĩ lưỡng… Ngày hôm nay ta tết tóc rất gọn gàng đơn giản, chỉ điểm một cây trâm gỗ, cũng là một báu vật của Bạch Hổ tộc. Y phục ta sử dụng chính là pháp bào trong tế lễ của gia tộc, chỉ có thánh nữ mới có thể mặc, thoạt trông bộ y phục trắng không điểm xuyết này đơn giản và mềm mại nhưng lại được kết từ tơ lụa và sợi bông bậc nhất, gần như đao kiếm bất xâm… Khi ta sử dụng cả pháp bào, mộc trâm và Đồng Mộc Cầm, ba thứ bảo vật của Bạch Hổ tộc này sẽ linh ứng với nhau tạo ra một nguồn pháp lực mạnh mẽ bảo hộ, đồng thời tăng thuộc tính Mộc hệ… So với ta, Hàn Lăng Nhiên không có một bộ pháp bảo chính quy như thế…

Hắn vẫn như thường lệ, thích mặc hắc bào, đầu đội ngân quan…

Đài thi đấu là quảng trường trước chính điện, rộng đủ chứa vạn người, tuy nhiên Thái Ất Chân Nhân đã lập ra một kết giới vô hình để bảo vệ những người đến chứng kiến…

Khi pháo hiệu trên đại sảnh chính điện được bắn lên, cả ta và hắn cùng bước vào trạng thái sẵn sàng. Mỗi người đứng một góc võ đài, nhanh chóng cả hai cùng bay lên cao, một bóng đen, một bóng trắng, hai gương mặt đều lạnh lùng vô cảm phán đoán…

Kết giới này sẽ không để yếu tố nào có thể tác động vào bên trong như gió, mưa hoặc sấm sét, thậm chí là tiếng hô hào cổ vũ bên ngoài để đảm bảo tính minh bạch nhất…

Ta dĩ nhiên không chỉ dùng đàn mà còn dùng cả ám khí và cạm bẫy… Đàn vốn dùng để gây nhiễu loạn và trì hoãn động tác của đối thủ, nếu muốn tung sát chiêu quyết định, ắt phải dùng đến trủy thủ – một loại ám khí giấu trong đàn.

Ta ngầm đánh giá Hàn Lăng Nhiên, với sở trường cận chiến của hắn, áp sát hắn hoàn toàn không có lợi. Ta tính mộc, dĩ nhiên không chịu được sức nóng của lửa, muốn chiến thắng phải duy trì khoảng cách tương đối, vừa đánh vừa khinh công, dùng cạm bẫy và âm thanh quấy nhiễu ngăn cản hắn, dần dà hắn sẽ hết chân khí và thua cuộc. Vốn mệnh mộc, bẩm sinh chân khí đã cao, lại do tiếp thu công lực của Giao Long, dĩ nhiên mức chân khí của ta cao hơn hắn, hắn chỉ hơn ta ở sức mạnh và thể chất. Hắn có không có nhiều chiêu sát thương tầm xa, mạnh nhất là Kiếp Hỏa Phần Sát trận, nhưng nếu sử dụng chiêu thức hao tổn chân khí đó, một khi đã không kết liễu được ta, hắn chắc chắn nắm phần thua…

Ta đặt cạm bẫy vô hình xung quanh hắn, giăng đủ loại thiên la địa võng, vô tình đạp trúng cái nào hắn sẽ thương tổn đồng thời tiêu hao chân khí đến đó, thắng lợi của ta sẽ càng gần…

Hắn cũng đốt lên năm cây liệt hỏa, là loại lửa tầm trung tại bốn góc võ đài và tại vị trí trung tâm. Hẳn là hắn muốn dùng lửa đốt khiến không khí loãng dần, gây cản trở việc ta dùng đàn phát ra thanh âm. Như vậy ta sẽ không dùng đàn nữa, chỉ tập trung dùng cạm bẫy và ám khí, càng tiết kiệm chân khí hơn…

Giao đấu bắt đầu, y như ta dự đoán, hắn muốn đánh bắt buộc phải cố tình truy đuổi áp sát ta, ta vừa phóng ám khí vừa lui. Mỗi khi áp sát ta, hắn nhiều lần đạp trúng cạm bẫy, chân khí hao tổn không ít…

Chưa đến một khắc, hắn bắt buộc phải liều mình áp sát lần nữa. Thương tích từ ám khí và cạm bẫy của ta gây ra không nhỏ, lần này hắn vẫn áp sát, chỉ để hi vọng trường đao quét đến ta?

Hắn liều mình lao tới, ta lập tức vận dụng sức mạnh của hộ giáp, chỉ cần ta đỡ được chiêu thức liên hoàn này, hắn cũng không còn nhiều cơ hội…

Trường đao của hắn liên tiếp quét qua, có cả hư chiêu, nếu không huy động hộ giáp, chí ít ta cũng trúng một đao… Vì thế, ta kích hoạt sức mạnh của Hộ Thể Chân Giáp, dung hợp với nguyên thần hộ thể do bộ ba pháp bảo sinh ra. Ta ước tính chân khí của hắn chỉ còn một nửa, nếu hộ giáp trụ được lâu hơn, sớm muộn hắn cũng hết chân khí, không thể tung ra chiêu thức dù là ít hao tổn chân khí nhất…

Lúc ta kích hoạt hộ giáp, cũng chính là lúc hắn bất thình lình tung ra Kiếp Hỏa Phần Sát Trận. Hắn định một chiêu được ăn cả ngã về không sao?

Ta tận lực chống đỡ, sau khi trận lửa dữ dội qua đi, may mắn không bị thương tổn nhưng hộ giáp đã tan tành mất. Không sao, tuy không còn hộ giáp nhưng chân khí của ta vẫn còn nhiều, có thể tung sát chiêu, còn hắn đã không còn chân khí…

Ta trở về vị trí, đột nhiên hắn cầm thanh trường đao chênh chếch, mỉm cười nói:

- Hàn Tuyết Lạc, ngươi thua rồi!

Ta có phần bất ngờ, đó là điều không thể… Hắn bình tĩnh giải thích:

- Ngươi vẫn không nhận ra sao? Chiêu vừa rồi mục đích của ta chỉ là tiêu hủy hộ giáp của ngươi…

- Vậy thì sao? – Ta nghĩ nhanh rồi nói – Cho dù ta không có hộ giáp, cho dù thể lực của ta yếu hơn ngươi, nhưng chỉ cần một sát chiêu nữa, ta lập tức thắng…

- Ngươi thử xem…

Hàn Lăng Nhiên như cũ không động đao, xung quanh thanh đao đã không còn chân khí đốt lên hỏa tính, chỉ còn một vài ngọn gió đơn bạc sẵn trong đao, dĩ nhiên không đủ đánh với ta…

- Đừng manh động nữa Tuyết Lạc, tung sát chiêu này, người chết sẽ là ngươi đấy…

Ta vốn định buột miệng nói ra hai chữ “hàm hồ”, song giật nảy mình nhìn lại, mồ hôi lạnh lập tức toát ra …

Lúc nãy hộ giáp hệ mộc của ta cộng với mấy cạm bẫy hệ mộc bị thiêu đốt đã biến thành tro củi, vô tình ủ mầm Kiếp Hỏa Phần Sát của hắn. Bình thường lẽ ra không có vấn đề, kể cả gió trong đao của hắn cũng không đủ làm mầm Kiếp Hỏa Phần Sát cháy thành một trận lửa lớn thứ hai…

Nhưng sai lầm chính là ở chỗ ta phán đoán sai công dụng của mấy ngọn lửa tầm thường hắn đốt lúc đầu. Chỉ cần hắn dùng gió trong đao nhẹ tạt mầm kiếp hỏa phần sát vào đám lửa tầm thường ấy, lập tức sẽ xuất hiện thêm một trận thức kinh người, chưa kể nếu ta manh động xuất chiêu thức hệ mộc bây giờ, càng đổ thêm dầu vào lửa… Chiêu thức của ta sẽ chẳng chạm kịp đến hắn mà lại làm mồi lửa thiêu cháy ta, một kẻ đã không còn hộ giáp…

Nhưng bây giờ, thậm chí không dùng bất cứ pháp thuật nào? Đánh võ công bình thường với hắn, liệu ta có thể chống đỡ được nam nhân có thể lực và sức khỏe cao cường kia?

Rõ ràng là hai đường đều nắm chắc phần thua…

Đổ tại ngũ hành một phần, đổ tại ta phán đoán sai một phần, nhưng lật lại tình huống, nếu như ta vẫn sử dụng đàn, những ngọn lửa bình thường kia vẫn sẽ khiến hiệu quả chiêu thức của ta giảm sút rõ rệt, phần thắng ta cũng không dễ nắm.

Hắn rõ ràng là cao thủ trong việc khai thác điểm yếu điểm mạnh của bản thân cũng như đối thủ… Khởi đầu có thể nói là ta nhỉnh hơn nhưng ta lại thua vừa vặn trong khoảng thời gian một chén trà. Thực không thể tin nổi, thực không cam tâm!

Hàn Lăng Nhiên đọc được hoang mang trong mắt ta, thản nhiên nói:

- Hàn Tuyết Lạc, pháp lực của ngươi không thấp hơn ta, chỉ có điều ta một đường cũng không thể để ngươi thắng. Không thể đổ lỗi hoàn toàn do ta tâm cơ hơn ngươi, nhưng chí ít ta có nhiều động lực để giành lấy ngôi vị Thiên Đế này hơn ngươi…

Phía dưới, Thái Ất Chân Nhân có lẽ cũng đã nhận biết được kết quả thắng thua, ông ta là phép giải kết giới. Nhất thời tai ta lại nghe đủ mọi tiếng ồn ã…

Bên Chính điện đã tuyên bố tân Thiên Đế kế nhiệm, ta một câu cũng không muốn nghe tới, trong đầu chỉ tập trung cho đường đi nước bước tiếp theo… Dù không đường hoàng lên ngôi, ta cũng muốn một lần liều mạng làm phản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK