• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả chỉ diễn ra trong một thoáng, vậy mà trong đầu ta, tưởng chừng đã trải qua trăm vạn năm. Chỉ biết, linh hồn ta bồng bềnh trôi dạt, rất xa rất xa, vượt qua từng cánh đồng mênh mông, băng qua núi cao vực sâu, lướt qua cầu vồng rực rỡ… cuối cùng lại trở về với thực tại.

Khi ta mở mắt ra, liền nhìn thấy một người.

Ta biết y, ừm, y chính là người ta yêu…

Ánh mắt y hiện lên sự hoan hỉ, mừng rỡ ôm lấy ta.

- Nàng tỉnh rồi… – Giọng nói này, vô cùng thân mật, quen thuộc giống như đã khắc sâu vào tim.

Ừm, có lẽ là cả hai chúng ta đã sống lâu quá, ta quên rằng đã yêu y bao nhiêu năm rồi. Chỉ biết, ta nhận thức được, chúng ta chính là một cặp tình lữ. Vì vậy, ta cũng ôm lấy y.

- Giao Long, chàng đi đâu vậy, hơn một vạn năm qua, ta rất nhớ chàng…

Y hôn ta một hồi mới lưu luyến rời khỏi môi ta, cúi đầu lấy trán đụng vào trán ta, vui vẻ nói:

- Tất cả ổn rồi, đợi ta, ngày mai ta sẽ mang nàng đi…

- Tại sao phải đợi ngày mai? – Trong lòng thấy rất mất mát, ta phụng phịu giận dỗi – Chàng lại đi, bỏ ta một mình. Ở đây không ai tốt với ta…

Nghĩ đến cái gì, ta lại buồn bực nói tiếp:

- Đúng rồi, gã Thiên Đế đó luôn chống đối ta, hiện giờ thiên giới là của hắn, thái hậu và nha đầu Hương Nguyệt, ta ở đây không còn thể diện.

Lúc ta ngẩng đầu lên, bắt gặp được ánh mắt vô cùng thỏa mãn của Giao Long, dùng hai từ “kinh hỉ” để miêu tả cũng không sai. Vì thế, ta tức giận nhéo vào vai y:

- Chàng vui mừng cái gì? Ta thất thế, chàng vui lắm sao?

- Không có, ta chỉ nghĩ… từ ngày mai có thể vĩnh viễn ở bên cạnh nàng, ta vui quá không thôi. – Giao Long cầm lấy bàn tay nhỏ bé của ta, hôn nhẹ lên đó, thề thề thốt thốt – Tuyết Lạc, chỉ cần có nàng, dù ở bất cứ nơi nào, chúng ta cũng có thể làm lại từ đầu. Ta sẽ đem cho nàng bất cứ thứ gì nàng muốn…

Ta cười hì hì, dùng ngón trỏ chỉ vào nơi lồng ngực trái của y, vui vẻ đùa:

- Ta muốn trái tim này, chàng sẽ móc ra cho ta sao?

- Chỉ cần nàng vĩnh viễn không quên ta, móc trái tim này ra có là gì? – Y không nghĩ nhiều liền đáp lại – Nàng là con hổ cái, dùng toàn bộ thịt xương của ta nuôi nàng cũng được.

Chúng ta vẫn đứng dưới tán cây đùa nghịch một lúc, mãi đến khi Giao Long tạm buông ta ra, chỉ vuốt nhẹ tóc mai của ta, cẩn thận dặn dò:

- Tuyết Lạc, ngày mai đại lễ thành hôn của Thiên Đế, nhân lúc đông người hỗn loạn ta mới có thể mang nàng đi…

Nói rồi một bàn tay y hóa thành nguyên hình – chi trước của rồng , một bàn tay khác lại bất ngờ bẻ đi một cái móng sắc.

- A, chàng làm gì vậy? – Thấy đầu ngón tay của y chảy máu, ta xót xa cầm tay y lên ngậm vào miệng. – Tại sao lại bẻ móng vuốt của mình, chàng điên à?

Gương mặt tuấn tú của Giao Long đầy vẻ nhu hòa, không một chút tỏ ra đau đớn. Y đặt cái móng vuốt vào tay ta, tiếp tục nhắc nhở, giọng điệu có chút khẩn cấp:

- Tuyết Lạc, vào thời điểm thích hợp, hãy dùng móng vuốt của ta mở Cửu Tinh Bạch Ngân Liên đang phong ấn pháp lực của nàng… Nếu như có bất trắc, nàng hãy chạy đến phía Tây Bắc, sẽ có người tiếp ứng.

- Còn chàng thì sao?

- Đừng lo, đấy là vạn nhất có bất trắc. Còn nếu thành công, chúng ta liền có thể đi cùng nhau…

Ta cẩn thận cất móng vuốt vào trong tay áo, khóe mắt cay cay, nhìn bàn tay rồng thiếu một vuốt của y, lời nói như nghẹn lại:

- Chàng ngốc quá, thiếu đi một móng vuốt, con rồng chàng thật là xấu…

Giao Long đi rồi, ta một mình trở về Vân Đài Cung. Uống một chén trà, không hiểu sao mắt bỗng nặng trĩu lại, bèn lên giường đi nghỉ.

Nửa đêm, ta cảm thấy có người bước vào phòng, nhưng bản thân ta lại như bị bóng đè không thoát ra nổi, không rõ đây là mơ hay là thật, miên man khó xác định.

Kẻ đó đặt bàn tay ấm áp lên trán ta, trong không gian tựa hồ phảng phất hơi thở não nề mà u buồn.

Thanh âm của người đó, nửa xa nửa gần, nửa quen nửa lạ, lại chập chờn như trong mộng cảnh.

- Lạc Nhi, sự tuyệt vọng của ta đã đến giới hạn rồi… Nói cho ta, người có từng yêu ta, không, chỉ là thích một chút… không, chỉ là để ý một chút, thương hại con người ta trong quá khứ một chút cũng được?

Ta dĩ nhiên không cách nào đáp lại. Kẻ này là ai, khiến cho ta trong mộng cũng đau thắt như vậy, bức bối như vậy?

Nhưng ta không thể mở mắt ra mà nhận biết, đây rốt cuộc có phải là hiện thực, hay là mộng của ta, hoặc là linh hồn ta đã dạo chơi đâu đó, chui vào trong giấc mộng của một ai khác?

Trong mộng, nam nhân đó dường như đã thất vọng bước đi, nhưng không hiểu sao mới bước đến cửa lại quay đầu, hấp tấp ghì chặt lấy người trên giường.

Lạ thật, ta thấy ngạt thở.

- Ta bỏ không được, buông ngươi ra không được! – Thanh âm gần gũi ngay bên tai, day dứt không nguôi, chứa đầy cảm xúc, mỗi lúc lại mạnh mẽ như ngọn núi lửa phun trào. – Là ta cố chấp đến ngu ngốc đi! Ngươi không yêu ta thì đã sao, hận ta thì đã sao, coi thường ta thì đã sao?

Trầm ngâm một hồi, giống như trải qua ngàn thu mênh mang, người đó lại chậm rãi thì thầm:

- Ta nợ Hương Nguyệt nửa cái mạng, khiến muội ấy giảm một nửa thọ mệnh, lại càng nợ ơn sinh thành dưỡng dục của mẫu thân, ta không thể vong ân bội nghĩa. Hương Nguyệt đối với ta nhất kiến chung tình nhưng bao vạn năm qua ta không cách nào hồi đáp khiến muội ấy đau lòng, đến nay muốn tự sát để kết thúc kiếp sống tạm bợ. Mẫu thân cũng trách mắng dằn vặt, cho nên việc cố chấp bảo vệ tình yêu đơn phương với ngươi làm ta khổ sở không ngừng…

Trên trán bỗng xuất hiện cảm giác mềm mại ướt át, thì ra có một đôi môi đang liên tiếp hạ trên mặt ta những nụ hôn, cứ thể trượt dài xuống sống mũi, miệng, cằm…

- Nhưng mà, ta cũng đã từng thế ước, suốt đời suốt kiếp sẽ không phụ ngươi… – Kẻ trong mơ đó vẫn cứ thều thào nói, mang theo hơi thở nóng rực phả vào cổ ta – Ngày mai, ta sẽ phong Hương Nguyệt làm hậu, toại nguyện ước vọng của muội ấy. Nhưng ta cũng sẽ không ở lại đây, cũng sẽ để lại đế vị cho muội ấy, tạm đem ngươi đi xa. Mẫu thân dù có tức giận nhưng sau này sẽ ổn thôi. Bà không phải người xấu, chẳng qua bà từng trải qua nhiều biến cố, trong lòng mới có nhiều so đo… Ta nghĩ, sau khi chúng ta có nhiều hài tử, mẫu thân cũng phải chấp nhận…

Tình cảm trào dâng, không khí trong phòng cũng nóng lên, bàn tay kẻ ấy mân mê lục lọi, ta thì càng lúc càng chìm vào vô thức.

- Còn ngươi, ngươi hận ta cũng không sao. Ừm, bao vạn năm qua, ta đã quen với ánh mắt lạnh lùng của ngươi rồi… Trước đây ta có thể kiên trì để ngươi tỏ ra thương hại ta một chút, thì bây giờ ta cũng có thể kiên trì làm ngươi để mắt đến ta…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang