• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngọn đuốc trong lăng mộ chiếu sáng làm bóng dáng cao lớn của Hàn Lăng Nhiên hắt ra in lên tường. Hắn nãy giờ không hề cử động, tuy nhiên hung khí ẩn sau đôi mắt hoàn toàn muốn áp bức người khác… Hắn siết chặt nắm tay, thanh âm giòn lạnh vang lên…

Gương mặt hắn lấm tấm mồ hôi, thánh bào không còn chuẩn mực sạch sẽ nghiêm chỉnh, giống như vừa trải qua một chặng đường dài mệt nhọc tìm kiếm. Tìm kiếm ta ư? Là sợ rằng ta sẽ bỏ trốn, hay là đến hỏi tội ta khi đã đánh trọng thương người của hắn ?

Ta cố duy trì bình tĩnh đứng dậy, mà Giao Long bên cạnh ta cũng đã vịn lấy tay ta chống đỡ người lên. In trong mắt Hàn Lăng Nhiên, cảnh này rõ mồn một. Ánh mắt hắn càng đục ngầu…

Hắn đã nhìn thấy Giao Long còn sống, liệu sẽ lập tức trừ khử y, triệt hạ mối liên kết của ta…?

Giao Long cũng dùng con mắt nheo lại đánh giá Hàn Lăng Nhiên, y tuy có vẻ suy yếu nhưng lại không hề nao núng, trái lại khóe môi còn hơi cong lên, xem chừng có ý chọc tức Hàn Lăng Nhiên kia.

- Ồ, Tân Thiên Đế, vì sao vội vã đến đây vậy? Đã nhiều năm không gặp, ngươi xem chừng cũng không có gì mới mẻ… – Y lại mạnh miệng hơn khiêu khích Hàn Lăng Nhiên – Một nữ nhân cũng không giữ được, tâm của nàng cũng không có được… có phải bây giờ thấy rất mất mặt không? Đã đến đây rồi thì để tiền bối đây nói cho ngươi biết, ta lần này thực hiện giao ước với nàng, sẽ đem nàng đi…

Ta cảm thấy Giao Long hơn khích bác quá lời nhưng vẫn im lặng…

Sau cùng Hàn Lăng Nhiên cũng có ứng xử đáp lại, nhưng không phải hướng về Giao Long mà là nhìn về ta, ánh mắt bủa vây lấy, cay nghiệt nói:

- Vội vã đả thương tỳ nữ như vậy, cũng chỉ vì vội vã đến đây tư thông cùng hắn sao? – Hắn cười lạnh buốt, thái độ giống như đang khinh miệt ta vô cùng.

- Tư thông? Thiên đế lại có thể dùng lời lẽ này với bổn công chúa sao? Ta không phải loại dâm phụ vượt tường, và việc của ta Thiên Đế cũng không có tư cách quản. – Ta cảm thấy lời lẽ của hắn hoàn toàn quá đáng, hắn không phải phụ mẫu, cũng không phải huynh trưởng của ta, càng không có cớ nói vậy.

Ánh mắt hắn sắc hơn lưỡi gươm dao, hận ý ngập tràn, tựa như hận nỗi không thể xé xác hai kẻ trước mắt…

- Hàn Tuyết Lạc, đừng khiêu khích bản đế. Mau qua đây theo ta, bằng không đừng trách ta trước linh vị mẫu thân ngươi không cư xử đúng mực hay lưu tình… – Hắn hung hiểm đe dọa.

- Theo ngươi? – Ta còn chưa trả lời nhưng Giao Long đã cười phá lên – Nàng đã xác nhận là theo ta rồi…

Lúc này Giao Long lại có thể đứng vững dậy, bộ dạng cũng không muốn khoan nhượng gì. Y vuốt tóc, làm dáng vẻ bình thản phong lưu:

- Có vẻ như Thiên Đế cao cao tại thượng cũng muốn cùng ta làm một trận phân định cao thấp rồi, trong này trước linh vị mẫu thân nàng không tiện, chi bằng ra ngoài kia rộng rãi đi…

Cả hai bọn họ phi thân ra phía ngoài. Hàn Lăng Nhiên lưu lại cho ta một ánh mắt, giống như báo trước một con sóng ngầm sẽ trỗi dậy thành một cơn đại hồng thủy sau đó.

Phía trước lăng mộ mẫu thân ta, bên bờ thác nước là một địa hình rộng lớn và khá phức tạp. Hàn Lăng Nhiên và Giao Long cùng đứng trên một mỏm đá, trừng mắt nhìn đối phương. Ta trong lòng nghi vấn, Giao Long đã có thể hồi phục rồi sao mà sẵn sàng quyết đấu với Hàn Lăng Nhiên? Nghĩ thêm một thoáng, ta giật mình tự trách bản thân suýt hồ đồ. Chẳng hay hắn linh cảm được có người đến, thậm chí là cảm giác được Hàn Lăng Nhiên đến mà vừa vặn lừa ta, bày ra trước mắt Hàn Lăng Nhiên một màn này… Hàn Lăng Nhiên tại sao hôm nay cũng dễ dàng kích động như vậy…?

Ta chính là không hiểu một chút, mọi khi dù ta bất ngờ đi nước cờ nào, đánh lén hắn thâm hiểm đến đâu, hắn cũng không thể hiện thái độ kích động đến như vậy… Ta đành kết luận rằng do hắn cũng đánh giá cao Giao Long, cho rằng y còn sống sẽ là một kẻ nghịch phản đáng gờm nhất…

Hàn Lăng Nhiên rút ra thanh trường đao quen thuộc, lưỡi đao ngoài tản ra luồng gió thì lần này do pháp lực của hắn đã gia tăng ở mức thượng thừa sau khi đăng cơ mà pháp khí cũng từ đó được hấp thu tinh hoa, nâng lên một tầm cao mới. Từ đỉnh cán đao cho đến đầu mũi đao đều được bao bọc bởi một luồng tinh quang lấp lánh…

Từ tay của Giao Long, làn sương khói xám bạc kết thành một thanh nhuyễn kiếm. Tương truyền nhiều vạn năm về trước y chưa tàu hỏa nhập ma, vẫn còn là một vị thượng thần – Bạch Yên Thần Quân của Thanh Long tộc đã rất nổi tiếng về dung mạo anh tuấn tao nhã cùng pháp bảo uyển chuyển linh hoạt Ngân Sương Vi Ảnh Kiếm.

Có điều, Giao Long chắc rằng có thể đánh thắng Hàn Lăng Nhiên sao, không phải sức mạnh của y còn chưa hồi phục sao? Mà hai kẻ bọn họ có vẻ thực sự muốn sống mái một trận, nếu hôm nay buộc phải có một kẻ thương vong, vậy kết quả nào tốt cho ta hơn?

Nếu như Giao Long bị Hàn Lăng Nhiên kia hạ sát, ta bớt đi được một mối họa tiềm ẩn nào đó, chỉ có điều, sau đó lại tiếp nhận sự hành hạ của hắn, lại phải quay về cuộc sống của một vật tiêu khiển rẻ mạt cho hắn. Ở trên Thiên Giới cô lập này, ta rất khó có đường thoát… Ngược lại, nếu như Giao Long thắng, ta sau này có thể từ từ đối phó với y…

Nhưng nếu Hàn Lăng Nhiên chết trong trận quyết đấu này…

Nếu như hắn chết…

Ta thoáng qua một suy nghĩ, như vậy trận chiến giữa ta và hắn suốt năm vạn năm sẽ như thế mà đến hồi kết thúc sao? Dường như trong thâm tâm ta, hắn là mục tiêu quá lớn, có cảm giác như một ngày nào đó hắn không còn thì mọi thứ về sau cũng không còn quan trọng nữa…

Hàn Lăng Nhiên chết đi, chiếm lấy Thiên giới, đây là mục đích lớn nhất của ta sao?

Đang đắm chìm giữa dòng suy nghĩ, đột nhiên bên tai ta nghe thấy thanh âm bí mật truyền đến của Giao Long: “ Ngươi đang suy nghĩ cái gì? Đang lo cho hắn sao? Hay là lo cho ta? Ngươi hi vọng ai thắng nhiều hơn…”

“Ta hi vọng thì có ích gì, đó phụ thuộc vào thực lực của ngươi… Ngươi thực sự có thể thắng hắn sao?” – Ta truyền âm trả lời.

“Thực tình khó có thể” – Hắn đáp. – “ Pháp lực của ta còn chưa hồi phục hoàn toàn, lần trước bên suối còn bị ngươi công kích trọng thương chưa lành…”

“Vậy sao ngươi còn thách đấu hắn?”

“Ta không cam tâm nhìn ngươi bị hắn mang đi” – Giao Long xoay đầu nhìn ta mỉm cười nói.

“ Vậy để ta cùng hắn quyết đấu, ngươi lui ra!”

“Tuyết Lạc, ngươi cũng không thể thắng hắn…”

“Vậy phải làm thế nào?”

“Nếu ngươi không muốn bị hắn đem về hành hạ thì lát nữa trợ thủ cho ta” – Giao Long thâm ý tính toán nói – “Thật ra, cũng không cần có chút không minh bạch đó, nếu như trước đó ta khích tướng thành công hắn thì đã nắm một phần thắng rồi… Ta từng trải qua nên hiểu rõ, dù có là một vị thượng thần, thậm chí là Thiên Đế đi chăng nữa, một khi mất đi sự bình tĩnh kiên định trong lý trí,một khi bị sự ích kỉ, nghi kị, dã tâm và oán hận chi phối, lập tức có thể rơi vào ma đạo… Lúc bắt đầu rơi vào đó sẽ rất hoảng loạn và chịu sự giày vò, nên cho dù hôm nay ta có thua hắn, ngươi sau này vẫn có thể nhân lúc hắn mới bắt đầu tàu hỏa nhập ma mà hạ hắn…”

“Ngươi cho rằng hắn sẽ bị kích động đến mức đó sao?Hắn không thể giống ngươi năm xưa. Hàm hồ!”

“Có thể… Ta tin rằng chỉ cần ngươi tiếp tục đứng về phía ta, hắn đã đủ phát điên rồi!” – Giao Long đột nhiên hướng về phía ta một ánh mắt nhu hòa như làn nước, một hành động khó hiểu…

Ta muốn tiếp tục hỏi Giao Long tại sao y cho rằng như vậy, nhưng đã thấy hỏa khí xung quanh đột ngột bùng lên. Thì ra là Hàn Lăng Nhiên đã không thể kiên nhẫn, giống như hắn lập tức muốn tung ra sát chiêu…

Không chỉ trên thanh trường đao và xung quanh hắn bị bao vây bởi diễm hỏa, mà trong ánh mắt hắn, ánh mắt đang nhìn về phía ta và Giao Long này, còn có một ngọn lửa vô hình mãnh liệt hơn cả…

Đối lập với hắn, Giao Long bộ dáng nhàn hạ, mái tóc mềm mại màu bạc khẽ bay, thân thể cũng mang vẻ mềm mại linh hoạt như làn mây sợi khói.

Lần trước giao đấu với ta, Hàn Lăng Nhiên rất bình tĩnh, không vội vàng kích động như vậy…

Giao đấu bắt đầu, hai kẻ bọn họ hết sức phô diễn pháp lực. Tuy nhiên ngay từ đầu với thể trạng của Giao Long, đây đã là một cuộc chiến không cân sức… Hàn Lăng Nhiên dù bị kích động nhưng chiêu thức của hắn cũng vì thế mà hung bạo hơn, mãnh liệt vây khốn rồi tấn công về phía Giao Long.

Nếu như là trước đây, lúc hắn chưa đăng cơ, thì hắn sẽ thiệt thòi hơn Giao Long một chút bởi hắn mệnh Hỏa còn Giao Long kia lại mệnh Thủy. Song bây giờ hắn đã được làm lễ nhập thần, không chịu sự chi phối của ngũ hành nữa, tại sao vẫn lựa chọn sử dụng sức mạnh của Hỏa như trước đây? Là vì hắn nhất thời nóng giận nên mới phát ra hỏa khí sao? Hay là sử dụng các thuộc tính khác không quen?

Hàn Lăng Nhiên là một kẻ rất tinh vi trong chiến đấu, đấu với hắn không thể khinh suất.

Hàn Lăng Nhiên tung ra Kiếp Hỏa Phần Sát trận, hàng loạt cột lửa khổng lồ bị gió hút lấy biến thành vòi rồng ngập lửa lao tới Giao Long. Y cũng sử dụng trận pháp Băng Thiên Tuyết Địa để ngăn cản và làm chậm tốc độ của những cơn lốc hỏa khí ngùn ngụt kia…

Ta không thể đọc chú giúp Giao Long làm hộ giáp, bởi hộ giáp hệ mộc của ta sẽ bất lợi khi chiến đấu với Hàn Lăng Nhiên, nó hô ứng thêm sức mạnh của hắn. Có phải hắn cũng ngăn ngừa việc này nên cố tình chọn thuộc tính Hỏa?

Pháp lực của Giao Long yếu hơn một phần, nhưng nhờ tương khắc thuộc tính, y tạm thời tránh khỏi sát chiêu của Hàn Lăng Nhiên.

Giao Long bay lên cao trên không trung, từ ống tay áo rút ra một chiếc sáo trúc. Chẳng hay y không còn đủ tự tin vào pháp lực để tiếp tục lao đến chiến đấu bình thường?

Từ sáo trúc của y, những luồng thanh âm vô hình phát ra, tai ta cũng không thể nghe thấy, chỉ có một chút cảm ứng do cũng từng luyện âm công. Đó là công phu của Ma đạo, Giao Long từ lúc tàu hỏa nhập ma đã luyện cái này…

Giữa màn đêm đen, thanh âm của Giao Long gọi dậy từ ngọn thác phía sau hàng loạt sợi khói trắng, mỗi sợi khói nhanh lớn, hóa thành những hình dạng giống người. Chúng lập lờ trắng xóa, mỏng manh như sương, dần dần trôi về phía Hàn Lăng Nhiên.

Ta chưa từng thấy Giao Long sử dụng chiêu thức này, đây chính xác là ma công nhưng có thể triệu hồi những vật thể tựa như oan hồn đó thì thật đáng ngạc nhiên…

Giao Long tiếp tục thổi sáo điều khiển hàng trăm bóng trắng lao đến vây khốn Hàn Lăng Nhiên. Những vật thể đó tưởng chừng mềm mỏng như nước nhưng lại có thể vươn ra cánh tay dài ra bấu víu, muốn cấu xé hắn. Hàn Lăng Nhiên nãy giờ dùng liệt hỏa xua đuổi nhưng chúng không hề sợ hãi, cũng không tan đi…

Đây là thứ tà công gì?

Hàn Lăng Nhiên mất kiên nhẫn, hắn dùng trường đao liên tiếp xua đuổi, chém về phía hàng ngàn bóng trắng kia, nhưng dù hắn có làm thế nào, đổi sang dùng thuộc tính khác, thậm chí là dùng nguồn sức mạnh tượng trưng cho ánh sáng của Thiên Đế thì những vật thể đó vẫn không bị tiêu diệt, ngược lại khi chém chúng làm đôi, mỗi nửa tự hóa thành một vật thể giống người khác, phát ra những thanh âm ong ong gào rú lao về hắn… Sau cùng, hắn đành tạm thời chật vật bị vây khốn giữa hàng ngàn vật thể.

Giao Long vẫn tiếp tục thổi sáo, lúc này mới truyền thanh âm vào tai ta:

“Chiêu thức này nhờ qua một lần chết đi sống lại mới luyện được, nhưng cũng là chiêu thức đặt cược cuối cùng của ta. Tuyết Lạc, Hàn Lăng Nhiên có thể kiềm chế kích động tốt hơn ta tưởng…Ta sắp cạn nội lực rồi, cũng không thể tiếp tục duy trì… Muốn thắng hắn, muốn thoát khỏi hắn, ngươi là người quyết định!”

Ý của y là muốn ta là người ra chiêu chốt hạ? Ngay vào lúc này, nhân lúc Hàn Lăng Nhiên không thể cựa quậy, một kiếm đâm hắn sao?

Đúng vậy, có Giao Long hỗ trợ, đây là cơ hội duy nhất có thể đả thương hắn…

Đây có thể là cơ hội duy nhất để chấm dứt những đau khổ và oán hận sao?

Ta nắm chặt thanh trủy thủ trong tay, trong lòng thoáng phân vân… Nhưng tại sao ta lại phân vân?

Bao nhiêu vạn năm tranh đấu, cũng chỉ để tìm một cơ hội hạ hắn…

Hàn Tuyết Lạc, oán hận của ngươi và hắn nhiều đến thế nào? Hắn không phải thiếu niên ngây ngốc đó, vì người đó ngươi đã giết chết rồi.

Hắn là giờ Thiên Đế, là kẻ thù của ngươi. Hắn không phải là người từng yêu ngươi và ngươi từng yêu… Hoàn toàn không phải, hắn trong lòng chỉ có Hàn Hương Nguyệt, còn ngươi không khác gì một tù binh, một thứ công cụ trút oán hận rẻ rúm nhất.

Giết hắn, và kết thúc nỗi đau khổ này!

Giao Long bên tai cũng tiếp tục nhắc ta rằng y không còn bao nhiêu nội lực. Ta nhìn thẳng Hàn Lăng Nhiên một lần, nhìn gương mặt tuấn mỹ cao ngạo kia, nhìn đôi mắt dài sắc kia… Trủy thủ giơ lên hướng về phía hắn, ta cố trấn an thâm tâm xao động…

Ta không yêu hắn! Nếu có chút gì đó lưu luyến, chẳng qua là cảm thấy có lỗi với con người trong quá khứ, phải không?

Hắn bị bao vây giữa đám oan hồn, tuy nhiên đã phát hiện ra ý đồ tấn công của ta. Ngay lúc này, hắn cũng hiểu được tình thế của mình, ánh mắt sau một giây phút ngắn ngủi biểu lộ thái độ không cam tâm và phẫn nộ lại dần chìm vào tăm tối, tựa như u cốc sâu khôn cùng, cứ như vậy mà nhìn ta, xoáy sâu, muốn đem ta hút vào trong đó…

Ánh mắt này là biểu đạt gì? Trủy thủ của ta đưa lên cao nhưng ngừng lại một chút…

Hàn Lăng Nhiên mải mê nhìn ta, nhìn ta không lay động mi mắt, thậm chí quên đi việc làm sao đối phó giằng co với đám oan hồn…

Khoảnh khắc dường như ngắn ngủi, nhưng trong lòng ta giống như trải qua một chặng đường bài sơn đào hải muôn trùng…

Đám oan hồn xâu xé hắn khiến cho y phục của hắn nhàu nát, bị xé rách và tóc tai rối bời tán loạn, không còn sự tôn nghiêm chỉnh tề… Ánh mắt của hắn một lần nữa chuyển biến, giống như tảng núi tuyết vỡ vụn tan ra, con ngươi không giấu nổi một chút hỗn loạn… Hắn bây giờ hoàn toàn có nét tương đồng với gã thiếu niên ngờ nghệch tầm thường năm đó…

Tại sao lại nhìn ta bằng ánh mắt đó, tại sao lại có bộ dạng đó, ta không cần, đừng mê hoặc ta!

Ta dồn công lực vào thanh trủy thủ, định một chiêu đoạt mạng phóng đến chỗ hắn…

Bên ta truyền đến một thanh âm, nhưng không phải của Giao Long, mà là của hắn…

“Lạc Nhi, ngươi vẫn như vậy, cho dù ta đã thay đổi bản thân đến nào, ngươi cũng không hề nhìn nhận ta theo một hướng tích cực… Năm vạn năm, lại một lần nữa, ngươi nhẫn tâm muốn hủy diệt ta…” – Thanh âm có chiều sâu vô tận, hàm chứa một sự giễu cợt chua xót.

Trong ánh mắt hắn, tinh quang một lần nữa ánh lên, giống như luồng ánh sáng mạnh mẽ, ngang tàn và bất chấp, sau đó lại nói đến tai ta một lời, miệng cười khinh bạc: “Nhưng ta chính là kẻ cố chấp nhất thế gian, ngươi đã xem thường ta rồi, cho dù là một liều độc dược năm đó hay một nhát dao đoạt mạng bây giờ, làm sao đủ để cắt đứt được mọi sợi dây liên kết giữa chúng ta?”

Ta nhất thời mải suy xét ý tứ của hắn, đã thấy một trận thiên toàn địa chuyển, giống như trời đất lở ra… Nội lực của Hàn Lăng Nhiên bỗng nhiên bùng phát thành cao trào, mà hắn cũng không còn bị đám oán linh kia khống chế nữa, đột ngột hóa nguyên hình một con hỏa long cường hãn đạp gió cưỡi mây, uống lượn bay lên cao.

- Hỏng! Tuyết Lạc, tại sao ngươi lại chần chừ như vậy, ngươi ngây thơ rơi vào trận pháp kéo dài thời gian của hắn sao?

Giao Long cũng không còn nội lực để thi triển ma pháp, y quăng ống sáo trúc, nháy mắt dưới chân khói trắng xám bốc lên, y cũng hóa nguyên hình thành rồng xám…

Nếu tính ra, cả hai bọn họ đều có dòng máu truyền lại của long tộc… Hiện nguyên hình quyết đấu như vậy, không phải là dùng đến pháp lực thông thường, mà vận dụng toàn bộ sức mạnh của nguyên thần, một mất một còn. Một khi đã hiện nguyên hình thì sẽ không còn dễ dàng kiểm soát lý trí, trong đầu chỉ có tâm niệm giao đấu đến chết mới thôi…

Hai con mãnh long nhanh chóng lao đến giao đấu, từng tảng đá vì sức mạnh của họ mà vỡ vụn, khi đuôi của Giao Long xé gió quét qua chỗ này, làm ngọn thác cũng phun trào lên, nước bắn tung tóe. Ta vội tránh chỗ có nước, chạy sang phía bên phải…

Cả hai bọn họ quần nhau trên không trung, đã mất hết lí trí rồi sao?

Giao Long chưa hồi phục, liệu y có thể thắng không? Cũng không thể nói trước điều gì, y bị tàu hỏa nhập ma, một khi đã hăng lên sẽ mất hết lí trí, chiến đấu không biết đau đớn…

Từ miệng hỏa long phun ra ngọn lửa rừng rực, Giao Long vừa né tránh, vừa điên cuồng vươn đến móng vuốt. Màu mắt của y trắng dã, điều đó cũng có nghĩa y không còn làm chủ được mình… Hàn Lăng Nhiên tại sao lại muốn giao đấu theo cách này, lúc đối phương hiện nguyên hình Giao Long, cũng có nghĩa là y bị ma đạo chi phối đáng sợ nhất…

Giao Long nhập ma nhanh hơn ta tưởng, y hoàn toàn bị ý niệm chiến đấu sinh tử chi phối, uy lực không thua gì Hàn Lăng Nhiên, nhưng đó chỉ là trạng thái tự lừa mình, y có thể duy trì đến bao giờ, đến cuối sẽ kiệt sức thôi.

Có lẽ do Giao Long quá kích động, y đã vận dụng đến sức mạnh nào đó mà độc dược bí ẩn trong người ta lại hô ứng với y phát ra, khiến ta bỗng nhiên chịu đau đớn… Hai kẻ bọn họ không quan tâm trời đất, vẫn đấu với nhau như vậy…

Ta không trụ nổi, lê bước về phía gần cửa hầm mộ để ngồi xuống. Họ đấu với nhau như vậy, áp lực trong khu vực đã đủ khiến ta ngạt thở rồi, chưa kể đến bây giờ độc còn phát tác…

Bỗng nhiên phía sau lưng ta, phía góc khuất sau cây trụ ngoài lăng mộ xuất hiện một bóng người, đem thanh kiếm lạnh buốt đặt trên cổ ta.

Ngoảnh đầu nhìn lại, ta có phần bàng hoàng không ngờ đến, chính là muội muội thường ngày nhu mì, đến một con kiến nhỏ cũng không dám giết của ta – Hàn Hương Nguyệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK