Nha dịch áo đen đứng trên thuyền ô bồng, hắn ngẩng đầu quan sát cảnh tượng trên boong thuyền hoa, ngoài bốn năm người chèo thuyền rỗi rãi đang ngồi hút thuốc ở đầu thuyền thì không thấy ai khác. Hắn không thèm bắt chuyện với những người này, nghe thấy tiếng đàn loáng thoáng truyền ra từ trong khoang, hắn bèn hô lên:
"Tiểu Man cô nương, Tiểu Man cô nương, có thể mời Tô tiểu thư ra nói chuyện không?"
Cửa sổ thuyền hoa hé mở, lộ ra một khuôn mặt trắng muốt như ngọc, nhưng cô gái đó thấy nha dịch áo đen thì chẳng thèm nói gì, trái lại một lão già gầy gò chừng năm mươi tuổi từ phía đuôi thuyền đi tới, đầu tiên lão ngó lên trời nhìn mưa thu rơi rồi mới quay sang hỏi nha dịch:
"Trịnh thập gia tìm Tô cô nương có chuyện gì không?"
"Phó gia lại trêu chọc tôi rồi", nha dịch áo đen chắp tay nói, hắn họ Trịnh tên Thập, người khác gọi là Trịnh thập gia hắn cũng thản nhiên chấp nhận, nhưng lão già gầy gò Phó Thanh Hà này là hộ vệ trên thuyền hoa, lúc Tô Mi mới dừng thuyền bên con đê, Trịnh Thập từng tận mắt chứng kiến hơn mười gã lưu manh trong huyện định lên thuyền gây sự đều bị hai đồ đệ của họ Phó dùng vài chiêu đá cả đám xuống sông. Mấy ngày nay trong huyện có lời đồn Phó Thanh Hà là võ sư có tiếng, trước kia còn mở một võ quán ở thành Giang Ninh nhưng sau làm ăn lụn bại nên đành dẫn mấy đồ đệ đến kĩ viện làm nghề hộ vệ.
Trịnh Thập thầm nhủ làm kĩ nữ đúng là biết diễn trò, đám con hát ở huyện Bạch Sa không có sự phân chia kĩ nữ hay nghệ nhân nên trong mắt hắn, danh tiếng Tô Mi dù lớn đến đâu thì bản chất cũng chẳng khác gì đám gái giang hồ ở ngõ Văn Xương trong huyện. Thế nhưng các quan đã có lòng yêu thích, Trịnh Thập không dám tỏ ra vô lễ, chỉ nói:
"Phủ quân là Đổng Nguyên đại nhân đang ở trong huyện, ngài ấy hết sức khâm phục trước nghĩa... nghĩa cử mà Tô tiểu thư thể hiện nên có ý muốn thiết yến cảm... cảm tạ, chứ không phải muốn Tô cô nương tới tiếp rượu hoa đâu." Trịnh Thập cố gắng lập lại nguyên văn câu nói nho nhã của Đinh Tri Nho, nhưng lúc đi đường đã quên mất kha khá nên cũng tự biết lời nói của mình chẳng đâu vào đâu cả, thậm chí cuối cùng còn bồi thêm một câu làm lòi hết ý đồ thật của Đinh Tri Nho ra. Hắn liếc mắt về phía khoang thuyền, thoáng thấy bóng áo xanh lướt qua song hoa nhưng không thấy mặt người, bụng bảo dạ cô nương Hồng Thúy đầu bảng ở huyện Bạch Sa hét giá một đêm cũng chưa tới hai lượng, vậy mà chỉ lên thuyền nghe mấy cô này gảy đàn đã mất số tiền đủ để ngủ với Hồng Thúy cả năm, đúng là người từ Giang Ninh phồn hoa tới có khác, thật không đơn giản.
"Xin Trịnh thập gia chờ cho một lát, Tô cô nương đang chỉnh lại dây đàn." Phó Thanh Hà cau mày, lão không dám làm mất lòng quan viên địa phương quá mức nên tạm thời để Trịnh Thập đứng chờ rồi quay sang hỏi một gã đầy tớ đứng ở đầu thuyền: "Tình hình Lâm công tử của nhà các ngươi thế nào rồi?"
"Thân thể đã không có gì đáng ngại, nhưng cả ngày chỉ ngồi ngây ngẩn một chỗ giống như mất hồn, cũng không muốn ra ngoài gặp ai hết..." Gã đầy tớ thờ ơ đáp lại, giọng điệu chẳng mấy kính trọng khi nhắc đến người gọi là Lâm công tử, thậm chí còn tỏ ra đôi chút chán ghét.
Phó Thanh Hà cười bảo: "Vậy ngươi thử nhờ Trịnh thập gia vào trong huyện tìm thầy thuốc chuyên trị chứng hoảng sợ xem sao, khiến cho Lâm công tử trở thành như vậy, Tô cô nương cũng áy náy lắm..."
"Tự hắn ta muốn nhảy xuống sông, liên quan gì tới Tô cô nương chứ, may mà mấy hôm nay còn có Tô cô nương giúp đỡ..." Gã đầy tớ đáp lại rồi quay sang hỏi nhà thuyền đang sắc thuốc giúp: "Thuốc sắc xong chưa?"
Không đợi người kia đáp lời, hắn đã tiếp tục càu nhàu: "May mà chưa chết, có thể bảo vệ hắn yên bình trở về thì ta không đến nỗi bị xử phạt, nếu không thì kiểu gì cũng bị lột một lớp da."
Lại nói, Lâm công tử trong câu chuyện của mấy người này đang ngồi trong khoang thuyền ô bồng, khoang thuyền chật chội, ánh sáng mờ mờ chiếu lên khuôn mặt xanh xao của một thư sinh trẻ chưa tới hai mươi.
Hắn là Lâm Phược, con em của đại gia tộc họ Lâm ở huyện Thạch Lương phủ Đông Dương, quãng đầu thu vừa tới Giang Ninh tham gia thi hương, kết quả đậu vớt xếp gần cuối bảng nhưng như vậy cũng được coi là kẻ may mắn trong số gần ba ngàn sĩ tử đi thi của toàn cõi Giang Đông rồi. Tính cả tám mươi sáu huyện, mười một phủ ở Giang Đông thì trong ba năm cũng chỉ có hơn một trăm năm mươi người may mắn thi đậu như hắn.
Sau ngày yết bảng thi hương, theo lệ cũ của địa phương, các quan viên sẽ tổ chức yến hội Lộc Minh để chúc mừng các vị tân khoa cử nhân (vì trên yến hội người ta thường ngâm bài thơ Lộc Minh nằm trong phần Tiểu Nhã của Kinh Thi nên dần dần được gọi là yến hội Lộc Minh). Dạo này phong tục khắp nơi có phần cởi mở phóng đãng, ngay trên Lộc Minh yến cũng mời vài ba nàng ca cơ đến múa hát góp vui, Lâm Phược vừa gặp danh kĩ Giang Ninh là Tô Mi đã như trúng tà, bị sắc đẹp của nàng ta làm cho mê muội. Sau ngày yết bảng, hắn dùng dằng lưu lại Giang Ninh suốt nửa tháng, thậm chí sau đó Tô Mi được Đỗ Vinh, thương gia giàu có nổi tiếng Giang Ninh mời tới Duy Dương quê lão để ca hát cho lễ đại thọ sáu mươi tuổi của lão, Lâm Phược cũng trơ trẽn thuê một chiếc thuyền nhẹ cùng người hầu theo đuôi.
Buổi tối mấy hôm trước, hắn định leo lên nóc thuyền để nhìn lén Tô Mi đánh đàn, chẳng may trượt chân rơi xuống nước, lúc được người ta vớt lên thì đã tắt thở, tưởng sẽ làm một con quỷ chết trôi, ai ngờ sau một giấc mộng hoang đường, hắn lại sống dậy khiến bà lão liệm xác được một phen hú hồn hú vía.
Lâm Phược ngồi trong khoang thuyền, hắn biết mình đã là một người khác, một kẻ hoàn toàn không thuộc về thế giới này, với một cái tên khác: Đàm Tung.
Mũi thuyền chạm vào bến tàu khiến thân thuyền dao động, theo bản năng, hắn nhấn tay vào ngực tựa như viên đạn bắn từ ngoài cửa sổ vào kia vẫn còn nằm trong ngực hắn, khiến hắn vô cùng đau đớn, cảm giác đó vô cùng rõ ràng, chân thật...
Như một cơn ác mộng không cách nào thoát khỏi - trong giấc mộng đó, hắn tên là Đàm Tung, sau khi xuất ngũ cùng gia đình di dân đến hải ngoại, đó là một đô thị của người Hoa, hoàn cảnh không khác gì trong nước, dù hắn chỉ được coi là công dân hạng ba nhưng đó chẳng phải vấn đề, hắn làm nghề phục vụ nhà hàng, có mối quan hệ thân thiết khác giới, nếu trong đêm định mệnh đó, hắn không vì lòng tốt đưa cô gái trật chân đó tới bệnh viện, có lẽ sau đó đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Đàm Tung không biết cô gái đó là mồi nhử do cảnh sát xếp đặt, bị giam giữ mười lăm ngày, còn phải nộp tiền phạt. Hắn hoàn toàn không muốn rắc rối nên dù phải nộp phạt, sau đó còn mất việc, bạn gái chia tay, nhưng so với chuyện sinh tử trong các nhiệm vụ hồi quân ngũ, những chuyện đó chẳng đáng gì. Nhưng cha già hắn là người tính tình nóng nảy bộc trực, không nhẫn nhịn được, bị người ta chế giễu con cái liền đấu khẩu lại, sau đó chuyển thành động tay động chân đánh nhau, chẳng may trượt chân ngã xuống cầu thang gãy cổ, sau hai ngày nằm viện thì qua đời.
Lúc đó Đàm Tung mới cảm thấy nếu hắn không làm gì đó thì thật có lỗi với cha già, cha hắn chết cũng không nhắm mắt được.
Sau nhiều lần khiếu nại không có kết quả, Đàm Tung mới quyết tâm lập kế hoạch bắt cóc đội cảnh sát đã đặt bẫy lừa hắn, hắn chọn trung tâm tắm hơi mát xa Hoàng Cung Băng Cốc để ra tay, hy vọng mượn tay truyền thông để đưa câu chuyện ra ánh sáng, trả lại công bằng cho hắn. Dù biết hậu quả sau đó sẽ là nhiều năm trong tù, nhưng Đàm Tung cho rằng như thế cũng đáng, bản thân hắn chẳng có gì đáng để nuối tiếc, chi bằng sống cho điên cuồng sảng khoái. Hắn tưởng kế hoạch của mình đã đủ kín kẽ, chỉ cần thỏa thuận điều kiện xong xuôi với chuyên gia đàm phán bên cảnh sát cử đến là ném vũ khí ra đầu hàng, kết thúc mọi chuyện, nhưng hắn đánh giá thấp độ tàn nhẫn của đám cảnh sát, bọn chúng không muốn cho hắn cơ hội sống. Thừa lúc hắn từ bỏ phản kháng, buông lỏng cảnh giác, tay bắn tỉa bên ngoài liền nổ súng, đội đột kích cũng phá cửa xông vào, hắn đã không nhớ rõ có bóp nát được cổ họng tên cảnh sát cuối cùng kia không, người dính hơn mười phát đạn, sức lực chân tay cũng cạn kiệt, có lẽ tên kia vẫn còn sống, đồ chó chết, thật đáng tiếc...
Giấc mộng tuy hoang đường, nhưng cảm giác thật chân thật, tựa như đã sống một cuộc đời khác ở một thế giới khác, hắn trúng đạn chết nhưng linh hồn vì một lý do nào đó nhập vào thân xác người thanh niên tên là Lâm Phược này, Lâm Phược thật có lẽ đã chết đuối trên sông Bạch Thủy, người ta cứu lên một người khác.
Cảm giác lúc này của hắn vừa chân thật vừa kì lạ: nếu trong thân thể này là linh hồn của Đàm Tung, tại sao lại có trí nhớ của Lâm Phược? Nếu đây chỉ là một giấc mộng, tại sao lại có cảm giác mình đổi thành một người khác, một bộ óc khác? Bảy ngày trước hắn không biết bơi, lúc rơi xuống nước chẳng khác nào một quả cân, cứ chìm thẳng xuống đáy, nếu không sợ kinh động những người xung quanh, hắn thật sự rất muốn nhảy xuống sông thử kĩ năng bơi của mình...
"Mong Phó gia chuyển lời tới Tô cô cương, Đinh đại nhân vẫn đang chờ hồi âm..." Ở đầu thuyền, Trịnh Thập lại thúc giục Phó Thanh Hà.
Tiếng nói chuyện bên ngoài truyền vào rõ mồn một, Lâm Phược thầm nhủ thằng khốn tri huyện Đinh Tri Nho này vì muốn nịnh nọt lãnh đạo thật đúng là biết lấy cớ để ép con gái người ta đi tiếp rượu, gã Trịnh Thập này là thư lại của hình phòng huyện Bạch Sa, cùng vì mưu cầu danh lợi mà nhiệt tình hết sức, không ngừng lên tiếng thúc giục.
Sau một lúc lâu, ngoài khoang thuyền vang lên tiếng nói mềm mại êm ái của một cô gái: "Làm phiền Trịnh thập gia chuyển lời đến Đinh tri huyện và Đổng phủ quân: Tô Mi ngừng thuyền ở đây mười ngày xin quyên góp là chuyện đã trót hứa trước mặt mọi người, mà hôm nay mới bắt đầu đến ngày thứ tám. Tuy bây giờ dừng lại cũng không phải điều gì to tát, nhưng tiểu nữ thân phận ti tiện nên không dám tự ý phá hỏng lời hứa, mong Đinh tri huyện, Đổng phủ quân thông cảm cho. Nếu Đinh tri huyện, Đổng phủ quân có nhã hứng, Tô Mi xin đợi ở thuyền hâm rượu tiếp đãi, hoặc đợi hoàn thành hết lời hứa mười ngày, Tô Mi nhất định sẽ lên bờ nhận lỗi với hai vị đại nhân... Tô Mi đã viết một bức thư, xin Trịnh thập gia chuyển đến tay hai vị đại nhân là được." Trong lời cự tuyệt kín kẽ không có lỗ hỏng nào.
Đám "quan canh lăng" ở Lưu kinh Giang Ninh và đám sĩ tử Tây Khê học xã dù không có thực quyền nhưng mồm mép hết sức lợi hại, lại dám sẵn sàng lên tiếng, quan lớn quan nhỏ trong triều đều sợ bị bọn chúng nắm được đuôi, Lâm Phược thầm nghĩ tri phủ Duy Dương Đổng Nguyên đến huyện Bạch Sa để thị sát tình hình thiên tai, chắc chắn không dám lưu lại thêm ba ngày chỉ vì một ca cơ, cũng không có khả năng tới tận thuyền hoa để gặp mặt.
"Vậy ta về bẩm báo với Đinh tri huyện..."
Nghe tiếng bước chân vang lên ở đầu thuyền, Lâm Phược nghĩ Trịnh Thập biết khó mà lui rồi, một lúc sau lại nghe thấy tiếng Tô Mi hỏi thăm Triệu Năng: "Triệu Năng huynh đệ, thân thể Lâm công tử hồi phục ra sao rồi? Có cần mời lang trung tới kê thêm vài thang thuốc không?"
Nghe giọng nói này, trong đầu Lâm Phược hiện ra hình ảnh một khuôn mặt phong tình, xinh đẹp vô ngần - từ năm mười bốn tuổi bắt đầu mở quán hiến nghệ trong ngõ Cấp Tử ở Giang Ninh, Tô Mi đã nổi tiếng xinh đẹp, lúc danh tiếng vang khắp xa gần thì nàng còn chưa đầy mười chín tuổi. Lâm Phược thầm nhủ nếu ở thời hiện đại, một cô gái ở độ tuổi của nàng còn chưa hiểu thế nào là cuộc sống, được bạn trai, gia đình hết mực nuông chiều bảo vệ, nhưng trong thời đại này, nàng phải vất vả giao thiệp giữa vòng quyền quý, cố gắng giữ lấy tấm thân trong sạch giữa bùn lầy.
Nhưng chưa nhiễm mùi bùn không có nghĩa là vĩnh viễn không nhiễm, nàng giống như một khối thịt béo ngậy đặt giữa đàn sói đói, tuy tạm thời được an toàn, nhưng nàng có năng lực tự quyết định vận mệnh của mình sao?
Lâm Phược tỉnh táo suy xét tình cảnh của Tô Mi, hắn đã chắc chắn thân thể này chỉ còn bản năng kí ức tế bào, dù vẫn có cảm giác quan tâm nàng nhưng không còn tình cảm say mê đến cuồng dại. Chủ nhân trước của thân thể này đúng là mê quá hóa lú, dù thi hương đậu được cử nhân, địa vị trong Lâm gia sẽ thay đổi một chút, nhưng chung quy vẫn là con cháu thuộc bàng chi, dẫu được bổ nhiệm làm quan nhưng cùng lắm là chức quan nhỏ ở địa phương. Ở Kiến Nghiệp, đám quan lại quyền quý, văn nhân mặc khách ái mộ có ý ngấp nghé Tô Mi xếp hàng ba con phố không hết, ngay cả nhân vật như Đỗ Vinh vừa mời Tô Mi đến Duy Dương so với đám người kia cũng chỉ thuộc loại địa vị trung bình, vậy thì Lâm Phược hắn có tư cách gì để mỹ nhân lừng danh Giang Hoài như Tô Mi để mắt tới? Hơn nữa, nghe nói Tô Mi rất có cảm tình với Giải nguyên Trần Minh Triệt, người vừa đỗ đầu thi hương, e là hai người đã có đính ước, làm gì có tâm tư để chú ý tới Lâm Phược.
Có lẽ với Tô Mi mà nói, đợi Trần Minh Triệt trở về từ cuộc thi hội ở Yên Kinh và nhớ tới tình xưa nghĩa cũ cưới nàng làm tiểu thiếp, để thế gian có thêm một truyền kỳ về giai nhân tài tử đã là kết cục tốt đẹp nhất cho câu chuyện đời nàng rồi.
Nếu đã không còn cảm giác say mê, Lâm Phược tỉnh táo cho rằng mình không nên có bất kì liên quan nào tới cô gái như vậy, là Lâm Phược cũng được mà là Đàm Tung cũng tốt, dù sao cũng được sống thêm một lần, không thể lãng phí cơ hội đó. Lâm Phược quyết định ngày mai rời khỏi huyện Bạch Sa, lập một kế hoạch thật tốt cho tương lai sau này.
Tuy vẫn còn kí ức của thân thể, nhưng Lâm Phược vẫn mang cảm giác lạ lùng xa cách với thế giới này. Dù lạ hay quen, cũng phải vẫy vùng một phen cho thỏa chí, không thể sống ngây ngô qua ngày như Lâm Phược, cũng không thể đắm chìm dưới đáy xã hội, làm thịt cá cho người khác làm dao thớt như Đàm Tung.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
21 Tháng mười, 2019 22:43
Hix mới đọc chưa hiểu coment sao
BÌNH LUẬN FACEBOOK