Ánh trăng thu sáng ngời chiếu lên bến đò sông Bạch Thủy sáng như ban ngày, Lâm Phược khiếp sợ thấy cảnh hai gã hán tử kể đao vào cổ uy hiếp Triệu Năng và nhà đò, trong đầu hắn bật ra một ý nghĩ: giặc sông cướp thuyền, đồng thời cũng cảm thấy khó hiểu vì trên thuyền ô bồng này có gì đáng giá để cướp đâu?
Dây buộc thuyền đã bị cởi ra, con thuyền từ từ rời bến. Nhờ ánh trăng, Lâm Phược nhận ra thuyền đánh cá đối diện cũng rời bờ, còn ở đầu thuyền chở lương thực thì có năm sáu bóng đen đang ngồi lố nhố, không biết đâu là nhà thuyền đâu là kẻ cướp.
Cửa khoang đóng chặt nên dù bên ngoài ánh trăng sáng ngời nhưng trong khoang vẫn tối đen, Lâm Phược nhớ rất rõ vị trí thanh kiếm treo ở vách tường đối diện, hắn cẩn thận quấn chặt quần áo cho gọn gàng rồi tính toán khoảng cách từ đây đến cửa sổ, trong đầu suy diễn nên làm những gì để trong thời gian ngắn nhất có thể cầm lấy kiếm sau đó lao ra cửa sổ thoát xuống sông. Khe vách gỗ hơi nhỏ nên không quan sát được tình hình trên thuyền hoa, chẳng biết tổng cộng có bao nhiêu gã cướp sông tham gia vụ này, Lâm Phược kiên nhẫn đứng sát bên cửa chờ đợi thời cơ.
Hắn kiên nhẫn chờ đợi, nhưng hai gã hán tử trên thuyền lại không cho hắn cơ hội. Gã hán tử mặt có vết sẹo đao chém đang cầm đao uy hiếp Triệu Năng bỗng lên tiếng hỏi người còn lại: "Mày nghĩ thằng thỏ đế kia tỉnh lại chưa mà sao im ắng quá vậy?" Trong lời nói hoàn toàn không e ngại chuyện Lâm Phược tỉnh hay thức.
Lâm Phược nghe mà giật mình, lúc hoàng hôn Triệu Năng bị mắng một trận nên từ đó không dám ba hoa trước mặt người ngoài nữa, nhưng sao hai gã này lại có vẻ hiểu biết về hắn như vậy?
"Thằng thỏ đế đó say mê cô nương kia nên dễ nổi điên làm chuyện khó đoán lắm, cứ cẩn thận vẫn hơn..." Hán tử còn lại có khuôn mặt gầy gò lanh lợi đang nheo mắt nhìn về phía bờ sông - thuyền cách bờ còn chưa đủ xa, doanh trại cứu tế trên núi Văn Đầu có gần một trăm tay đao tay cung đang đóng giữ. Sau khi nhậm chức tri phủ Duy Dương, Đổng Nguyên cực kì coi trọng việc huấn luyện các lực lượng trị an trong vùng, thậm chí còn có ý định luyện ra một đội quân địa phương tinh nhuệ nên hán từ gầy gò khá kiêng kị với đám đao cung thủ trong huyện. Hơn nữa, uy danh của Đổng Nguyên không hề nhỏ, hắn lại đang có mặt ở huyện Bạch Sa nên nếu vụ này bị phát giác và biến thành to chuyện, việc tối nay rất có khả năng thất bại, nghĩ tới đây, gã bèn đưa mắt ra hiệu có tên mặt sẹo.
Trong khoang, Lâm Phược nghe vậy thấy hơi giật mình, thầm nghĩ: mục đích của chúng là Tô Mi sao?
Gã mặt sẹo hiểu ý, dùng cánh tay kẹp cổ Triệu Năng đồng thời trầm giọng đe dọa: "Nếu không muốn chết thì hãy ráng mà nhịn đau câm mồm! Nếu dám la lên, ông chém chết tại chỗ.", sau đó dùng chuôi đao đập mạnh vào thái dương Triệu Năng khiến gã chỉ kịp rên một tiếng rồi mềm oặt đổ xuống. Thấy gã mặt sẹo bước tới, lách đao vào khe cửa định đẩy then ra, Lâm Phược hơi lui lại nửa bước, chờ lúc then cửa vừa rơi ra bèn bất thình lình giơ tay tóm chặt lấy mũi đao và tung chân đạp mạnh, cây đao tức thì gãy đôi. Gã mặt sẹo bị bất ngờ, theo quán tính cầm lấy cây đao chỉ còn một nửa loạng choạng chui vào trong.
Từ chỗ sáng đột ngột đi vào chỗ tối, hai mắt gã hán tử hoàn toàn không thấy gì còn Lâm Phược đã quen với bóng tối, hắn đưa tay trái tóm lấy cổ tay cầm đao của hán tử, hai ngón tay phải xòe thành hình chữ V đâm thẳng vào mắt đối phương.
Gã mặt sẹo trúng đòn, đôi mắt đau đớn khiến gã hét lên thảm thiết như heo bị chọc tiết, cố giật tay thoát khỏi Lâm Phược rồi lao vào góc khoang thuyền vung đoạn đao gãy chém loạn xạ không cho Lâm Phược tới gần, đôi mắt vẫn chảy máu ròng ròng, gã hét ra ngoài: "Lão Bưu, gặp tay cứng rồi, mắt ta bị chọc mù, mau vào cứu ta."
"Con mẹ nó, đã dặn ngươi phải cẩn thận rồi, gây ra động tĩnh lớn như vậy làm thuyền hoa cũng nghe thấy, Triệu lão đại phải động thủ sớm..." Hán tử gầy gò ở bên ngoài quát lên.
Lâm Phược nhảy qua cài lại then cửa, hy vọng có thể ngăn chặn hán tử gầy gò thêm một lúc, hắn vừa tháo thanh kiếm trên vách xuống thì nghe bên ngoài có tiếng người kêu thảm, có lẽ nhà thuyền khó giữ được tính mạng, Lâm Phược cũng không dám phân tâm nghĩ nhiều, hắn lấy kiếm làm đao bổ tới hán tử đứng trong góc.
Đôi mắt hán tử kia bị đâm mù nên không biết cây đao gãy trong tay mình dài ngắn thế nào, chỉ nghe tiếng gió rồi đưa đao ra đỡ bừa nên đỡ hụt, bị thanh kiếm chém thẳng vào trán. Lưỡi kiếm kẹt trong xương, Lâm Phược tay yếu không rút ra được, hắn nghe sau lưng có tiếng đạp cửa ầm ầm nên không do dự nhặt lấy cây đao gãy, lao khỏi cửa sổ ra ngoài.
Sau khi rơi xuống nước, Lâm Phược lặn một mạch tới đoạn mái chèo ở đuôi thuyền rồi mới trồi lên để thở.
Lúc này, mấy con thuyền gồm cả thuyền hoa đều đã trôi xa bờ đến bảy tám chục mét, bỗng nhiên trên đó đều xuất hiện đại loạn, thậm chí có hai thuyền bắt đầu bốc lửa, trong nháy mắt ánh lửa bừng bừng cả khúc sông, liên tiếp có người bị chém rơi xuống sông. Trên một con thuyền nhẹ, hai gã cung thủ cầm cung cài sẵn tên chăm chú quan sát mặt nước nên Lâm Phược không dám ló đầu ra khỏi mái chèo, lát sau nghe tiếng có người nhảy lên thuyền ô bồng hỏi han: "Trần Bưu, có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Hổ Tử bị thất thủ, con thỏ đế kia nhảy xuống nước thoát rồi..." Hán tử gầy gò trả lời.
"Mẹ nó, Hổ Tử sao mà thất thủ được?"
"Hổ Tử vào khoang giết người nhưng bị đánh lén, lúc ta vào thì hắn đã ăn một kiếm vào trán, cửa sổ khoang mở toang, người biến mất rồi... Có cần phái hai người nhảy xuống nước truy tìm không?"
"Con thỏ đế đó xuống sông chẳng khác gì quả cân rơi xuống nước, còn chết nhanh hơn, không cần quan tâm hắn nữa... Mau lên thuyền hoa, đừng để thuyền hoa cập vào bờ."
Lâm Phược lúc này đang nửa nổi nửa chìm trong nước, từ miệng trở lên hoàn toàn nổi trên mặt nước, làm gì có chút nào giống quả cân?
Động tĩnh ở đây cũng làm phía trên bờ chú ý, dọc quãng đường từ doanh trại cứu tế trên núi Nấm Mồ đến bến đò có rất nhiều bó đuốc đang di chuyển, mười mấy bóng đen tay mang binh khí đang chạy nhanh về phía bến đò, đúng là đội đao cung thủ đóng trên núi, đám nạn dân bị giật mình tỉnh giấc cũng đồng thanh hô lớn: "Đổng sứ quân ở đây, bọn cướp sông dám tới tìm cái chết à?", "Đổng sứ quân có lệnh, ai giết kẻ cướp, người đó được thưởng. Bất kể quân hay dân, giết một tên cướp, thưởng mười lượng bạc." Thậm chí có vài nạn dân to gan chạy theo đao cung thủ tới bến đò.
"Gã sát tinh kia đang ở huyện Bạch Sa nên chuyện này khó giải quyết, ngươi mau đi theo ta, còn thuyền này thì châm lửa đốt, không thể để chiếc thuyền nào cập bờ."
Nghe tiếng nói chuyện truyền tới, Lâm Phược nghĩ thầm chẳng lẽ đám cướp này cũng biết sợ hãi Đổng Nguyên?
P/s: edit kĩ mệt quá, gần 5h mới xong 1 chương, dẹp, từ chương sau edit vừa vừa cho lẹ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
21 Tháng mười, 2019 22:43
Hix mới đọc chưa hiểu coment sao
BÌNH LUẬN FACEBOOK