Nãy giờ mấy con người này đã lãng phí quá nhiều thời gian cho những chuyện chẳng ra đâu vào đâu. Thời khắc nào rồi mà còn chìm đắm trong chuyện tình cảm tầm thường, trong khi tai họa đã rớt xuống đỉnh đầu. Tôi không khỏi ngán ngẩm vì đã để bản thân mình rơi vào trạng thái chơi vơi mất kiểm soát dễ dàng đến vậy. Tuy mới chỉ lội một chân xuống đầm lầy, vẫn kịp để tẩu thoát, nhưng tôi vẫn không thể nhấc cái chân tệ hại của mình ra khỏi những xúc cảm không tên này được.
LND
Ánh Dương xô mạnh tôi ra xa Thái tử, rồi lao tới, nhanh chóng lấy băng gạc đắp thuốc cùng với Tiên nữ, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Cô ta liên tục tra hỏi Thái tử tại sao lại có vết thương nghiêm trọng như vậy, không chỉ sâu mà còn khiến cho phần thịt nát vụn bên ngoài bị nhiễm trùng, dễ bị hoại tử. Loại vết thương này không khác gì bị loài cầm thú cắn xé, thật đáng sợ. Ánh Dương như ngấu nghiến từng chữ, lời nào lời ấy đều nhắm vào tôi.
Chứng kiến cảnh này, tôi thấy Ánh Dương là thực lòng với Thái tử, không giống như mối giao tình do liên hôn mà thành. Lần chạm mặt cuối cùng với Ánh Dương đã không tốt đẹp gì rồi. Khi đó, cô ta tỏ ra chán ghét Thái tử, nhưng lại luôn sốt sắng, không tiếc sinh mạng để cứu cậu ta. Vào cái ngày tồn tại như giấc mơ ấy*, Ánh Dương cũng đã nhìn thấu tim gan tôi. Cô ta đã cho tôi hai sự lựa chọn; đứng bên ngoài vận mệnh của Việt Quốc, rời xa tất cả, không bao giờ xuất hiện trước mặt Thái tử, hoặc, cứ bám riết lấy những chuyện không có hồi kết, và rồi sẽ bị bỏ lại, như sự ra đi của Anh Nhi.
Tôi đã định ra đi trước khi bị bỏ rơi, vậy mà, cuối cùng tôi vẫn đi tìm Thái tử, rồi tự lao mình vào những chuyện quái gở này. Giờ ngẫm lại tôi thấy mình quá ấu trĩ và trẻ con, lúc đó mình nên dứt khoát rời đi thì hơn, bởi cuộc sống ở Việt Quốc chưa bao giờ thuộc về Sisi Beled tôi.
*Quyển 2: Chương 39: Cầu nguyện dưới vực thẳm 2
Mọi động thái từ tôi đều không thoát khỏi tầm mắt của Bạch Nguyên. Khác với bình thường, anh ta không nói bất cứ cái gì, chỉ đứng chắn trước mặt tôi, vẻ mặt vô cảm. Tôi không muốn lỗ mãng, sẽ chỉ gây thêm bất lợi cho Thái tử, đành lặng lẽ giữ khoảng cách. Sáu tháng qua bên ngoài không rõ đã binh biến thế nào, Bạch Nguyên có lẽ là binh lực duy nhất Thái tử có. Thái tử đã cẩn thận dặn dò tôi như vậy, dù giờ Bạch Nguyên có dần cho tôi một trận tôi tuyệt đối không phản kháng. Anh Nhi từng nói vì chưa biết Bạch Nguyên thực sự trung thành với phe nào, có toàn tâm toàn ý với Thái tử hay là ngôi vị nên mới cố tình theo sát đoàn Bạch Tượng khi vào Cửu Kỳ Môn Trận. Cho đến giờ tôi cũng không rõ Bạch Nguyên đối với Thái tử là như nào. Nếu liên hôn bất thành, anh ta liệu có chớp thời cơ mà ám sát Thái tử, quy phụng Bắc Thành hay không?
Vệ Môn Thần cũng lo lắng như tôi, luôn kè kè bên cạnh Thái tử, không dám lơ là. Sáu tháng qua chắc hẳn cô ả đã rất vất vả. Vệ Môn Thần đột nhiên nói, nếu Thái tử kế nhiệm không còn, nhiệm vụ và lẽ sống cũng mất, cô ta sẽ tuẫn táng theo Thái tử, suốt đời suốt kiếp trông coi bảo vệ lăng mộ của Thái tử Anh Vũ.
Nghe cô ả nói đầy quyết tâm như vậy, tôi chợt nghĩ... nếu là mình, mình sẽ ra sao khi chuyện đó xảy ra, Thái tử biến mất - sợi dây cuối cùng níu kéo tôi với thế giới này đứt?
(...)
Mất khoảng một lát thì sắc mặt Thái tử có khá hơn đôi chút, nhưng xem chừng sẽ chẳng cầm cự được lâu. Tiên nữ nhắc, nếu Thái tử không quay về tĩnh dưỡng và điều trị kịp thời thì e rằng sẽ... Thái tử lãnh đạm gật đầu, tỏ ý tự biết cân nhắc.
Ánh Dương chẳng cho Tiên nữ nói hết câu liền ôm chầm lấy Thái tử, không cầm nổi mà khóc òa lên.
Cô ta trơ trẽn thật đấy!
Tôi có chút bực bội khi Thái tử không đẩy Ánh Dương ra, cứ ngồi im như pho tượng. Thái tử biết tôi đang lườm nhưng vẻ mặt lặng như mặt nước, không đoán nổi cậu ta đang nghĩ gì. Tên ranh ma này luôn biết cách chọc giận tôi.
Suy xét hồi lâu, Dương Dương yêu cầu mọi người cố gắng bảo hộ thân thể rồi lục lọi trong túi áo lấy Đỉnh Đan Đồng (lò luyện dược độc đáo của tộc Tiên, chỉ to bằng bát cơm) ra, anh lầm rầm đọc mấy câu, dùng cả năm ngón tay nhấn nhấn mấy cái lên nắp Đỉnh Đan Đồng, sau khẽ xoay xoay cái nắp, tiếp tục nhấn thêm mấy cái, lần này chỉ dùng ba ngón tay. Tôi nghe có mấy tiếng cạch cạch nho nhỏ bên trong Đỉnh Đan Đồng, rồi như có chốt khóa ẩn bên trong bị bật khỏi lẫy. Dương Dương tiếp tục vặn cổ tay, nhẹ nhàng uốn lượn quanh Đỉnh Đan Đồng, anh thao tác như nhà ảo thuật điệu nghệ vậy. Đỉnh Đan Đồng của Dương Dương xét về độ tinh xảo thì hơn hẳn cái tôi đã thấy của Tiên nữ, nhất là thiết kế phần nắp, khi mở, nó được đẩy dần lên theo từng rãnh khấc, tạo thành bậc thang. Những rãnh khấc này được khắc theo hình hoa Bách Mộc Thảo, vẻ đẹp mong manh nhưng bền bỉ, luôn choáng ngợp và có cảm giác nồng ấm. Cho đến khi phần lõi của Đỉnh Đan Đồng đẩy những viên thuốc lên trên thì cả cái đỉnh giống như một bông hoa Bách Mộc Thảo bung cánh, vô cùng sắc nét, có chút hương hoa thoang thoảng trong đó nữa.
Dương Dương lấy những viên thuốc màu nâu đỏ đó khỏi lõi Đỉnh Đan Đồng. Trong giây lát, anh lặng người ngắm nhìn Đỉnh Đan Đồng như đang tưởng nhớ ai đó, rồi mới quay sang đưa cho mỗi người một viên thuốc. Anh nói đây là biệt dược để làm đông máu ngay lập tức khi có vết thương hở, nhưng chỉ tạm thời thôi, mọi người cần nó để phòng thân. Anh đưa cho từng người, cẩn thận dặn dò thật kỹ càng, viên cuối cùng là cho tôi.
"Chưa bao giờ tôi thấy vẻ mặt này của anh." Tôi lạnh nhạt nói, và từ chối nhận viên thuốc. Tôi không muốn có bất cứ tiếp xúc trực tiếp nào với Dương Dương, sau những chuyện đã xảy ra. Tôi không cần thuốc làm đông máu. Thêm nữa, tôi sợ hãi khí Tiên thanh thoát từ người Dương Dương. Và tôi sợ anh là nạn nhân tiếp theo của tôi. Quá nhiều lý do cho tôi bao biện mà.
Dương Dương hơi cúi người xuống hỏi nhỏ: "Kinh tởm?"
"Sự tổn thương." Tôi cũng hạ thấp giọng. Gần thế này mới trông rõ, Dương Dương gầy đi nhiều quá, gương mặt rất tiều tụy. Tôi không thấy anh mang Kiếm Tiên bên mình. Không biết chuyện gì đã xảy ra với Tam Hoàng Tử sau khi Cửu Kỳ Môn Trận bị phá.
Dương Dương cười nhạt, dúi viên thuốc vào tay tôi. Lấy tay áo che đi hành động vụng trộm của mình - bắt mạch cho tôi. Anh trầm ngâm vài giây, sau ghé sát tai tôi nói, bằng ngôn ngữ tộc Gió:
"Sự tổn thương... Cái đó hiện rõ trên mặt em. Viên thuốc này là cho Kỳ Hương Vương."
"Tránh xa cô ta ra, Dương ca."
Tiên nữ đứng sau Dương Dương từ bao giờ. Cô ta không kéo Dương Dương lùi lại nhưng ánh mắt thì rất uy hiếp. Cô ta lắc đầu, tỏ ý nhắc Dương Dương đừng vì lòng tốt mà bị lợi dụng. Rồi cô ta bật ra những lời lẽ cáo buộc rất khó chịu. Đại loại Tiên nữ nói tôi là kẻ quỷ kế đa mưu, thủ đoạn khó lường, đã chết ở Rừng Mưa... rồi đột nhiên xuất hiện trở lại với Long Phục Linh trong người, kinh dị hơn là bị Phụng Xà Tiễn đâm cũng không hóa tro bụi, sau khi phá Cửu Kỳ Môn Trận lại mất tích đầy bí ẩn. Sau cùng Tiên nữ nói tôi là yêu quái thành tinh, không thì cũng là quỷ đội lốt người biết nhiều tà thuật mới có thể... chết đi sống lại, xuất quỷ nhập thần như vậy. Rất có thể sáu tháng qua tôi uất hận Thái tử thấu xương, nhưng vì không thoát khỏi phong ấn của Thái tử lưu trên Phụng Xà Tiễn, cho nên mới nhọc công dựng lên vở kịch Xuất Vong Trục Linh vừa rồi để dẫn dụ Thái tử tới giải ấn. Những đứa trẻ này quá nhỏ, không đủ khả năng tiến hành một nghi thức phức tạp như vậy nếu không có kẻ chỉ đạo phía sau, và kẻ đó chỉ có thể là tôi.
Tương tự như Vệ Môn Thần, Tiên nữ cũng nghi ngờ mọi chuyện trong căn nhà này là do tôi dở trò, bọn trẻ kia chỉ là tay sai của tôi. Căn nhà này là một cái bẫy.
Cuối cùng Tiên nữ kết luận, tôi có động cơ, nếu không phải tôi đang dở trò thì chẳng ai đủ khả năng.
Trí tưởng tượng của Tiên nữ đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, lời lẽ cũng rất sắc sảo, vô cùng thuyết phục. Thêm cái vẻ mặt đầy oán trách và ánh mắt xoáy sâu đó nữa thì càng nguy hiểm. Hẳn nhiên, cái thái độ khó chịu này là do Tiên nữ không bỏ qua cho tôi về cái chết của Anh Nhi và Quận chúa Thu Sa rồi. Cùng lúc mất đi hai người thân yêu nhất, lại liên quan đến một kẻ đã chết rồi mà vẫn đứng sờ sờ ở đây, Tiên nữ có nghĩ tôi là quái vật cũng đúng. Thảo nào vừa nãy cô ta siết dây xích chặt đến vậy. Chắc lúc đó cô ta muốn siết chết linh hồn tôi luôn chưa biết chừng. Lòng dạ con người với nỗi mất mát tột cùng quả nhiên rất dễ dàng bị tà đạo nuốt mất thanh tâm.
Tôi hoàn toàn không thể phản biện lại được lời nào, không khỏi thán phục mà vỗ tay tán thưởng Tiên nữ. Tôi còn khuyến mãi cho Tiên nữ nụ cười đầy mến mộ. Cô ta bấy lâu ẩn thân, cứ tưởng là quý cô ngây thơ thôi, nào ngờ lại có bộ óc kiệt xuất đến vậy.
Dương Dương có vẻ không đồng tình với Tiên nữ. Anh chợt quỳ xuống, kéo tà áo tôi lên để xem vết xích siết trên cổ chân tôi. Anh nói với Tiên nữ:
"Ban nãy là muội cố ý siết chặt dây xích? Muội quên rằng tộc Tiên chúng ta là thầy thuốc, không thể xuống tay hại người rồi sao?"
Tiên nữ im lặng, ánh mắt dần hung dữ. Cô ta nhìn chằm chằm vào vết cắt sâu do dây xích lưu lại trên cổ chân tôi. Cô ta đã thấy nó, và hai bàn chân trần của tôi đã xước xát hết do dẵm phải đá dăm.
"Nhưng chúng ta được phép diệt trừ ác quỷ, thanh tẩy tà khí... Huynh còn bao biện cho cô ta. Huynh thấy rồi đấy. Cô ta không hề chảy máu. Cô ta là quỷ." Tiên nữ thốt lên.
Dương Dương mặt biến sắc. Cả tôi cũng bất ngờ khi nhìn cẳng chân mình. Khả năng hồi phục của tôi từ lúc nào lại nhanh như vậy? Mà không phải chuyện đó, chân tôi sao lại lỗ chỗ toàn bi sắt, cái nông cái sâu, và không chảy máu. Dương Dương vội vã kéo cả tay áo tôi lên rồi thất kinh, đâu đâu cũng ghim đầy bi sắt. Mặt tôi cũng tối dần theo Dương Dương. Nếu lột hết áo tôi ra có khi còn thấy thêm vài mảnh vỡ của bom dứa nữa ấy. Dương Dương chưa vội lên tiếng, còn tôi thì mụ mị hết cả đầu óc. Việc Sisi Beled ôm quả bom dứa cứu mấy đứa trẻ Việt Nam trên đồi thông Đà Lạt tôi tưởng chỉ là ảo giác khi bị nghi thức Xuất Vong Trục Linh tác động thôi chứ, sao bây giờ lại có tàn tích của bi sắt trên cơ thể mình? Tuy rằng, cả trăm viên bi sắt không nguy hại cho tôi là mấy, mất ít hôm là chúng sẽ tự đẩy ra ngoài bề mặt da, đau nhức như kiến đốt, nhưng chuyện này vốn không thể xảy ra với Bảo Bình đang ở Việt Quốc được. Không lẽ... thực sự... tôi đã quay về Đà Lạt – Việt Nam sao?
Tôi lảo đảo lùi lại, cố gắng lấy hết sức trấn tĩnh. Ở đây cũng tồn tại Huyền Ấn Giao Cực ư? Tôi cần thời gian suy xét thật cẩn thận lại mọi việc. Tôi nghiêm túc tự dặn lòng mình; Anh Nhi đã mất rồi, tôi tuyệt đối không được phép suy sụp thêm một lần nào nữa, trong người tôi cũng chẳng còn Long Phục Linh, tôi giờ đã là chính mình dù sức mạnh chưa rõ đang ở mức nào, và... tôi cần gô cổ Ngô Thông về ngay lập tức, tra khảo thật kỹ càng.
Tiên nữ vẫn chưa chịu thôi, cô ta lớn tiếng. "Cô ta đã hại Sa tỷ tan nát thân xác, vĩnh viễn không thể chuyển kiếp. Huynh quên rồi sao, Dương ca? Sa tỷ là người huynh yêu thương nhất đó."
"Thái tử là người duy nhất chứng kiến cái chết của Anh Nhi và Thu Sa." Dương Dương cố ý đứng chắn trước Tiên nữ. Anh chậm rãi nói, nhưng mắt thì chẳng rời khỏi tôi đầy vẻ thăm dò . "Ngài ấy nói không phải do Bảo Bình thì là không phải... Hơn nữa mọi chuyện còn chưa được làm rõ, muội... không thể tùy tiện quy kết trách nhiệm như thế được."
Vẻ mặt Dương Dương cho thấy, anh chẳng bận tâm đến những gì Tiên nữ đang nói, ngược lại, anh đang cố gắng giải mã thứ kim loại đang ghim trên cơ thể tôi.
"Huynh điên rồi." Tiên nữ nấc lên. "Muội có cần tán thưởng cô ta là công thần của Bắc Thành khi đã giết được hai khâm phạm nguy hiểm nhất Việt Quốc không? Có khi giờ cô ta trở về Bắc Thành lại được thăng chức quan nhất phẩm cũng nên."
"Ồ!" Tôi không khỏi bất ngờ mà thốt lên.
Tiên nữ chỉ thẳng vào tôi:
"Cô tiêu trừ hai mối đại họa, lập công với Bắc Thành, giờ cô giết nốt Thái tử, đó quả là chiến công lừng lẫy. An Hầu chắc chắn sẽ trọng dụng cô. Với sự mưu mô đó, cô có thể quyến rũ được An Hầu và làm tình nhân của hắn."
"A!" Tôi cố nén cười, gật đầu đồng tình. "Đây quả là lời gợi ý hay đấy!"
Thái tử lập tức quát lớn:
"Nàng dám!"
Cuộc tranh cãi giữa Dương Dương và Tiên nữ có lẽ sẽ kéo dài thêm nếu như bàn tay nhỏ xíu kia không thình lình thò qua gáy của Dương Dương. Nó xuất hiện rất chớp nhoáng trong không trung và có dấu ấn hai hình trăng khuyết đen lồng vào nhau trên mu bàn tay. Bàn tay bé tí ấy chụm bốn ngón lại che dấu một mũi kim bằng máu khoảng hơn mười cm phái dưới, chưa đầy một giây nó đâm thẳng vào cổ Dương Dương. Nó ra tay nhanh đến nỗi Dương Dương không hay biết gì. Chỉ đến khi cổ chợt nhói đau Dương Dương mới giật mình sờ tay lên. Thật may cho Dương Dương là nó không đâm trúng động mạch.
Bàn tay bé tí ấy tiếp tục tấn công lần hai, tốc độ không hề giảm, lần này chắc chắn nó sẽ không đâm trượt. Kỳ lạ là không ai có thể nhìn thấy chủ nhân của bàn tay ấy đứng ở đâu phía sau Dương Dương, cứ như thể, kẻ đó là người tàng hình. Tôi chẳng kịp làm gì, chỉ biết dùng chân đạp bàn tay đó khỏi Dương Dương. Do cự ly quá gần nên tôi đã đạp trúng mặt Dương Dương, lực tương đối mạnh làm môi anh rướm máu, còn bàn tay kia lại mất hút.
Cả căn nhà nháo nhác lên khi thấy tôi đá Dương Dương. Mặt Dương Dương và Tiên nữ đều tối sầm. Tôi chỉ biết cười trừ, có nói gì lúc này cũng vô ích. Bàn tay kia thì chưa muốn dừng lại, nó ở trên đầu Dương Dương từ lúc nào, rồi lượn xuống với tốc độ kinh hồn. Dưới lòng bàn tay là cây kim bằng máu đã dài hơn, ắt hẳn vừa rồi nó đã kiếm chác chút máu từ cổ Dương Dương, giờ thì nó nhằm trúng thóp Dương Dương mà tấn công.
Tôi nghiến răng, nhanh như vậy tôi không thể bắt kịp, chỉ còn cách dùng hết sức xoay người đá bồi Dương Dương thêm một cú nữa, ít ra cũng giúp anh tránh được cú đâm hiểm hóc. Nhưng phản xạ của Dương Dương với hành động của tôi thì rất nhạy. Anh có phép dịch chuyển mà, đương nhiên bắt kịp tôi. Trong tích tắc, anh biến mất và thình lình xuất hiện sau lưng tôi. Hậu quả, chân tôi trượt đà rồi bị cây kim máu kia đâm trúng đùi. Đau buốt đến tận chân tóc.
"Bình!" Dương Dương gấp gáp lên tiếng sau lưng tôi. "Em muốn làm gì?"
"Cút đi! Kinh tởm!" Tôi thét lên rồi lên gối ngay khi thấy bàn tay bé xíu đã lao sang mạn sườn Dương Dương. Nó nhanh khiếp, tấn công toàn vào chỗ hiểm, Dương Dương lại không hề hay biết, chỉ khi tôi tấn công thì anh mới phản ứng được mà thôi.
Dương Dương đảo sang trái tôi, ánh mắt giận giữ:
"Em thôi ngay!"
Khốn kiếp, tôi theo không kịp bàn tay kia. Tôi bị đâm thêm một nhát vào bắp chân. Lần này Ám Độ Huyết Sát đâm rất mạnh, xuyên qua cẳng chân tôi, nhưng rất may không vào xương, tôi có hồi phục nhanh phần da thịt mà bị vỡ ống đồng thì cũng liệt mất thôi.
Bàn tay ma quái lại mất hút. Tôi đảo mắt quanh phòng, không thể nhận ra là tay ai nữa.
"Ta không muốn đánh nhau với em. Em đang bị thương." Dương Dương càng hoang mang hơn. Anh vòng ra sau khóa tay tôi lại nhằm hạn chế di chuyển của tôi, nhưng hành động rất cẩn trọng, hoàn toàn không muốn làm tôi đau.
Đôi khi, lòng tốt của Dương Dương thực sự khiến tôi nổi giận. Sự tử tế của Dương Dương với tất cả mọi người, kể cả tôi như là nghĩa vụ và trách nhiệm, nó làm sai lệch lòng tin trong anh với ai đó, khiến cách nhìn sự thật của anh mơ hồ, thiếu sáng suốt. Nếu Dương Dương chịu tin tôi vô điều kiện như Anh Nhi, đối xử tốt với tôi vì con người thật của tôi, chứ không phải vì lòng tốt cố hữu trong anh, thì có lẽ, tôi đã tận lực dựa dẫm vào anh.