• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tinh thần đã trở về vạch chuẩn thì việc đầu tiên tôi biết là toàn thân đang nổi hết da gà. Có nằm mơ tôi cũng không tin nổi mình lại ôm ôm ấp ấp Thái tử mùi mẫn thế này, đây là chuyện vô cùng vô cùng không nên.

Thái tử đang chăm chăm nhìn tôi, vừa bất an vừa khó hiểu. Thấy tôi cười như con ngốc thì mặt Thái tử càng tối lại, biểu tình như thể muốn thụi tôi thêm một đấm nữa cho tỉnh hẳn. Tôi cố hình dung lại mọi việc đã xảy ra, nhớ lại cái cảnh mình gào khóc như đứa trẻ rồi càn quấy nãy giờ, chân tay thì bầm dập, vết thương chồng lên vết lở loét, quần áo bốc mùi, đầu tóc rũ rượi, quả thực xấu hổ không để đâu cho hết. Thái tử không chết ngất tại chỗ vì mùi hôi thối từ người tôi đã là giỏi lắm rồi.

Cái tình huống tréo ngoe thế này thực chỉ muốn biến thật nhanh, tôi thà nhảy luôn xuống cái giếng giữa nhà còn hơn là cứ phải ngồi đây bối rối, làm xiếc thú cho bọn họ xem.

Nhìn sang ánh mắt trợn trừng của Ánh Dương thì mọi mặc cảm trong tôi... tắt ngúm. Thái độ của cô ta khiến tôi nghĩ, nếu bỏ chạy bây giờ thì thực ngu xuẩn. Tôi cũng trừng mắt nhìn lại cô ta, xem ai sợ ai, tôi có làm gì sai trái cũng chẳng liên quan đến cô ta, người có quyền giận tôi ngoài Anh Nhi và Thái tử thì không ai đủ tư cách. Bị tôi thách thức, Ánh Dương càng tức tối tợn, nếu không phải Tiên nữ cực lực can ngăn thì chắc lại xông tới đẩy tôi ngã quay ra đất ấy. Ánh Dương càng hùng hổ thì tôi càng muốn gây sự. Thấy hăm dọa cô ta không thành, tôi liền dí sát vào người Thái tử, cố ý trêu ngươi, có Thái tử ở đây, Ánh Dương dám làm gì tôi. Tiện thể tay chân tôi cũng sờ soạng Thái tử kiểm tra tim mạch thế nào, cơ bắp có trùng nhão gì không, sáu tháng không gặp rồi còn gì. Đắn đo vài giây, tôi ốp luôn hai bàn tay mình lên ngực Thái tử, vừa tranh thủ sàm sỡ cậu ta, vừa muốn che chắn chỗ vết thương hở, kẻ nào muốn giở trò hút máu Thái tử để chế ám khí sẽ chẳng thoát khỏi tôi. Tôi cũng thử cầm máu cho Thái tử, nhưng không có chút tác dụng nào hết, vết thương đã rách sâu hơn tôi tưởng.

Mấy con người tầm thường kia chỉ nhìn vẻ bề ngoài đều buông giọng xỉ vả, xầm xì bêu rếu tôi, nói tôi là loại vô sỉ.

Ai nghĩ gì cũng mặc, cứ biết hai tay tôi phải ở trên ngực Thái tử đã. Đến cả Thái tử muốn phản đối hành động khiếm nhã này cũng không được. Vì cậu ta biết, tôi sẽ chẳng nhân nhượng mà thọc tay vào vùng da non chưa liền lại đó để làm những chuyện kinh tởm hơn thế nữa. Cũng đâu phải lỗi chỉ mình tôi, chính Thái tử tình nguyện dâng hiến trái tim cho tôi kia mà.

Chung quy lại, phần ngực Thái tử thuộc sở hữu của tôi, ai dám ý kiến.

Vệ Môn Thần mặt đỏ gay, ra vẻ quát nạt tôi đủ điều, còn Thái tử thì nửa cười nửa khóc, toàn thân cứng đờ, sau cùng cũng chỉ thốt ra được câu đầy bất lực: "Đây mới đúng là Bảo Bình mà."

Thái tử vội vàng nhét vào miệng tôi một viên hoàn dược to tướng với mùi vô cùng kinh khủng, tôi đoán thứ này chắc là chiết xuất từ phân chuột, gián, mèo cùng dưa muối gộp lại. Tôi không muốn nuốt cái thứ khủng khiếp thế này khi chưa biết có phải thuốc độc hay không, nhưng ngậm nó thêm một giây thôi chắc tôi cũng tiêu đời quá. Thái tử ép tôi nuốt xuống rồi thì thầm nhắc nhở tôi, muốn giở trò gì cũng được, nhưng trong tình huống này hai chúng tôi phải thật cẩn thận, không được tỏ ra yếu thế, dù phải chết cũng không để lộ cho ai biết những bí mật của mình, nếu không sẽ chẳng bảo toàn tính mạng được. Thái tử cũng nhắc thêm việc tôi đã gây thương tích cho cậu ta khi ở Mộ phần Đại Hoàng tử tuyệt đối không được để lộ với bất kì ai nếu còn muốn sống. Thái tử đã che dấu bí mật đó và sẽ tính sổ với tôi sau khi thoát khỏi đây.

Dặn dò tôi xong Thái tử quay sang thì thầm với Vệ Môn Thần, đại loại nhắc cô ả hết sức canh chừng, không chỉ với năm đứa trẻ lạ mặt mà với tất cả những người khác, bọn họ nãy giờ là cố tình chống đối Thái tử, phải thật nghiêm khắc, giữ vững uy thế. Vệ Môn Thần mặt mũi căng thẳng nhưng cũng gật đầu tuân lệnh. Cô ta liếc nhìn tôi, rồi ngúc ngoắc cái đầu ra hiệu cảnh cáo. Tôi biết cô ta muốn ám chỉ điều gì nhưng tôi vờ như không hiểu.

Sau đó Thái tử đề nghị tất cả hãy đề phòng ám khí. Hơi thở Thái tử đã dần rối loạn, mồ hôi đổ liên tục, sức lực hao hụt đi rất nhiều nhưng vẫn phải làm ra vẻ mặt bình tĩnh. Tôi biết trong tình thế này Thái tử rất khó xử, cũng phải hết sức khôn khéo cũng như bản lĩnh mới cầm cự được tới giờ. Từ khi tất cả bọn họ đột nhập vào căn nhà của Tây Sương Vương thì toàn chuyện quái đản liên tiếp xảy ra, nội bộ thì lục đục, tinh thần sa sút, không có gì là tốt đẹp cả. Thương thế của Thái tử nghiêm trọng hơn vẻ bề ngoài, thực đáng lo ngại, xung quanh lại chẳng phải trung thần, tình thế hết sức loạn...

Tôi hỏi Vệ Môn Thần ban nãy có nhìn rõ loại ám khí lợi hại đó không. Cô ta ngúng nguẩy, không thèm trả lời tôi, liếc nhìn sang Thái tử dò ý kiến rồi mới miễn cưỡng nói là có. Kỳ thực, tôi đã để ý thái độ của Vệ Môn Thần từ đầu, cô ta rất hoảng loạn khi nhận ra loại ám khí bằng máu này, và cũng chỉ mình cô ta né được nó. Có thể, Vệ Môn Thần linh cảm sắc bén, đoán được độ nguy hiểm cũng như mục tiêu tầm ngắm của loại ám khí này nên mới chủ động lại gần cảnh vệ cho Thái tử.

Thái tử ra lệnh Vệ Môn Thần nói cụ thể hơn. Vệ Môn Thần cúi người, trả lời rành mạch, như để đánh động cho tất cả mọi người cùng biết. Cô ta nói loại ám khí vừa rồi là Ám Độ Huyết Sát (biến máu tươi thành ám khí), một loại ám thuật cổ xưa rất ít người biết, người sử dụng thành thạo thì càng hiếm, nó nhanh đến nỗi mắt thường không dễ gì nhìn ra được. Vệ Môn Thần chỉ lên những tàn tích Ám Độ Huyết Sát để lại trên bệ đá và thành giếng để dẫn chứng, cả những mảnh xích đã bị nát vụn rải khắp sàn.

Cả căn phòng nhốn nháo lên, bọn họ chưa thể tin vì không ai trong số họ thực sự nhìn thấy Ám Độ Huyết Sát, thứ họ nhìn thấy chỉ là những giọt máu vung vãi trên nền nhà.

Vệ Môn Thần ngập ngừng nói tiếp. Kẻ sử dụng loại ám thuật này tùy theo khả năng mà biến hóa vệt máu ám khí theo bất kì hình dạng nào và độ chết chóc tới đâu. Có kẻ sử dụng máu mình, có kẻ sử dụng máu đối phương, miễn là máu tươi thì độ nguy hiểm càng cao. Và khi đã biến thành ám khí thì đối phương không thể tránh kịp. Những nhát cắt của Ám Độ Huyết Sát thường sâu, mảnh, uốn lượn vô cùng linh hoạt, đòi hỏi người sử dụng phải uyên thâm, tinh luyện mới thực hiện được, nếu không chính bản thân cũng chịu chung số phận với nạn nhân. Vệ Môn Thần cũng khẳng định, với thế hệ hiện tại của Việt Quốc, người sử dụng được loại ám thuật cổ xưa một cách thành thạo thế này tuyệt nhiên không có. Nghe nói, xưa kia, chỉ có tộc Tà luyện Ám Độ Huyết Sát, nhưng chưa từng tung hoành trên giang hồ, nên không mấy người biết hư thực về sự tồn tại của nó. Những tưởng Ám Độ Huyết Sát chỉ là truyền thuyết, thực không ngờ nó lại tái xuất đầy kịch tính thế này.

Nói rồi Vệ Môn Thần đảo qua căn nhà một vòng, cô ta dừng lại ở chỗ năm đứa trẻ đầy đa nghi nhưng rồi thở dài, tỏ vẻ đấu tranh tư tưởng rất dữ dội. Một người đã mấy trăm tuổi như Vệ Môn Thần còn không thể sử dụng Ám Độ Huyết Sát thì làm sao những đứa trẻ chỉ chạc mười tuổi lại có thể thực hiện nó thành thạo như vậy được...

Ngẫm một hồi, Vệ Môn Thần khẳng định, tuy năm đứa trẻ này rất đáng ngờ, nhưng không có khả năng là hung thủ ám sát Thái tử. Và rồi, cô ả đổ ánh mắt nghi ngờ sang tôi. Những người còn lại cũng vậy. Phạm tướng quân cũng nói thêm rằng, tôi không ngẫu nhiên ở chung với năm đứa trẻ kì lạ, tôi và chúng có thể là đồng bọn. Tôi có lai lịch bất minh, thân thế bí ẩn, lại đầy tà khí như người tộc Tà, rất có thể mọi chuyện nãy giờ là quỷ kế của tôi nhằm hãm hại Thái tử.

Thái tử nghe mọi ý kiến nhưng không bộc lộ bất kì biểu cảm nào.

Phụng Xà Tiễn thình lình ré lên một tiếng vang trời, rồi nó uốn éo thân mình, trườn qua cánh tay Thái tử, lên bả vai rồi nằm gọn sau lưng cậu ta. Tôi còn đang ngơ ngác, gục xuống vai Thái tử thì thấy một cái lưỡi rắn đen xì nhô lên từ sau gáy cậu ta. Cái lưỡi rắn thè ra, liếm láp mặt tôi mấy cái. Rồi cả cái đầu rắn ngỏng lên quá vai Thái tử. Cái đầu rắn này da trơn tuột, không có vân, vảy. Nó đung đưa cái cổ rồi nhe nanh, định ngoạm vào sau ót Thái tử. Tôi giật mình, tim như nổ tung, vội bắt lấy cổ con rắn. Nhưng chỉ vừa chộp được cổ con rắn thì nó đã cứng đờ ra khi cái miệng còn há ngoác như vậy.

Tôi ngây người, nhìn con rắn hóa đá trong tay mình mà chẳng hiểu gì cả. Tôi có phép từ bao giờ chứ? Sau trận cải tử hoàn sinh thì đột nhiên biến thành kỳ nhân sao?

Thái tử nhếch môi cười.

"Ồ! Cái biểu cảm này... là lo cho ta sao?"

"Lo... cái con khỉ." Tôi càng ngẩn ra, nói ngắt quãng. "Nó... rõ là... định cắn cậu. Nhưng mà... thế này..."

Thái tử đắc chí, cười đầy ranh mãnh, nâng tôi lên cao:

"Còn nói không lo cho ta. Nhìn xem. Phụng Xà Tiễn chỉ là biến hình thôi."

Tôi nhìn xuống lưng Thái tử, quả nhiên Phụng Xà Tiễn đã biến thân. Nó uốn mình, quấn chặt lấy lưng Thái tử, phần trên là cái đầu rắn đang nhe nanh, còn toàn bộ phần giữa thì uốn cong như cái đai đeo chéo thân, phần dưới là mấy cái lông vũ như đuôi công cụp lại bên hông Thái tử. Toàn thân Phụng Xà Tiễn phủ một lớp nhũ đen vô cùng độc đáo. Nhìn ngược từ trên xuống thì lớp vảy cứng trên thân Phụng Xà Tiễn hơi vểnh ra ngoài tựa mang cá. Ẩn dưới mỗi cái vảy nhỏ là một cái gai có đầu khía răng cưa vô cùng tinh xảo. Quan sát kỹ sẽ thấy, những đầu gai này có thể xoáy tròn khi lộ ra ngoài lớp vảy, tăng độ tinh xảo lên bội phần. Thực không dám tưởng tượng, ai có thể sáng chế ra loại vũ khí lợi hại thế này. Trên thân mình Phụng Xà Tiễn đã mang theo ti tỉ ám khí rồi. Chưa kể đến quá trình hình thành phức tạp, công năng vô biên, điều bất ngờ hơn nữa, Phụng Xà Tiễn chẳng giống đồ vật vô tri mà như một thực thể sống đầy cao ngạo, giống tên Thái tử chết bằm nhiều chiêu trò đây vậy.

Mặt tôi đỏ bừng, tôi vội quay đi, giả vờ nhắc: "Cậu... ờm... đang... chảy máu... kìa."

"Không cần để ý chuyện đó." Thái tử đáp tỉnh queo, nhưng môi vẫn cười.

"Cậu... là tên khốn kiếp." Tôi cau có, thực chỉ muốn đạp cho tên này mấy cước. Nghĩ tới vết thương đang trào máu của cậu ta tôi đành nhẫn nhịn, vội nhảy xuống lấy hai tay che kín phần ngực. Không để ý mà được à, trong căn nhà quái đản này, ngoài Thái tử thì có mấy đứa trẻ kia bị chảy máu, nhưng chỉ Thái tử bị ám thuật, tôi ở gần Thái tử nhất mà còn không phát hiện ra kẻ nào hút trộm máu cậu ta, cứ thế này thì làm sao bảo vệ cậu ta được.

Thái tử miệng khẽ giật giật:

"Cái kiểu quái gì vậy? Nàng chửi ta rồi ôm ta... đây là cách thể hiện tình cảm của nàng ấy hả? Chẳng dễ thương tẹo nào..."

"Cậu bớt điên đi." Tôi nhăn nhó, vừa than vãn vừa cực lực ăn vạ. "Tôi còn chưa tính sổ vụ cậu vừa đấm tôi bằng Lôi Phong Thủ đó."

"Là do... ai cố tình dọa ta?" Thái tử sầm mặt, đột nhiên nổi cáu với tôi. Cậu ta ôm lấy ngực than. "Đau tim quá!"

"Đáng đời... Chết tiệt thật!"

Tôi như muốn nổi điên khi nỗi đau của Thái tử là do tôi gây ra, nhưng lại chẳng thể cầm máu hay chữa lành vết thương ấy. Miệng tôi không ngừng ca cẩm và chửi thề, nếu ở đây có kim, chỉ khâu, thuốc giảm đau thì đã không khó khăn rồi, nếu Thái tử cứ chảy máu mãi tôi cũng sẽ ngộp thở mà chết mất. Vì sự bất lực cũng như tự trách bản thân, tôi càng ghê tởm mình, giận lây sangThái tử, cực lực trút hết rối bời vào vết thương đẫm máu. Tôi thầm mong tất cả chuyện này qua nhanh như một cơn ác mộng.

Thái tử không buồn để tâm tình hình của mình đã nghiêm trọng tới mức nào, chỉ chăm chú nhìn. Kiên nhẫn nghe tôi làu bàu một hồi, Thái tử nghiêm túc nói:

"Không phải vết thương khiến ta đau. Cũng không phải tại nàng."

Tôi quắc mắt lườm, không thể nào chịu được gã Thái tử phiền phức này. Bình thường cậu ta không nhạy bén như vậy, cũng chẳng mất công nói những lời rườm rà.

Thái tử nhìn thẳng vào tôi, nhíu mày nói: "Bình... sức kiên nhẫn của ta có hạn. Đừng làm trái tim ta tan nát thêm một lần nào nữa."

Tôi như chết điếng khi nghe câu nói tưởng như trên trời từ con người ngạo mạn trước mặt. Thái tử nói vậy bằng cái vẻ mặt đầy uy hiếp, như muốn ép tôi phải có chung cảm xúc với cậu ta, chung những đau đớn và tổn thương đang cháy bùng lên.

"Tôi, tuyệt đối, không bao giờ chạm vào nó." Tôi gằn từng chữ.

Chạm vào trái tim Thái tử không khó, nhưng muốn chạm tới ý nghĩ của cậu ta thì tôi còn phải đi một chặng đường rất dài. Khi đó, tôi đã chẳng có một chút cảm động gì khi nghe câu nói đầy chân thành ấy, trong đầu tôi chỉ có duy nhất một ý nghĩ; tôi đã moi tim Thái tử và cậu ta là đang cảnh cáo tôi. Tôi nghĩ, ý Thái tử muốn nói mình sẽ gây nguy hiểm cho cậu ta, tôi tốt nhất nên biết vị trí của mình.

"Nó?" Thái tử hỏi lại.

"Quả tim của cậu." Tôi sầm mặt.

"Nàng... đang hiểu nhầm..." Thái tử đổ mồ hôi rất nhiều, thấy tôi mặt đã tái mét liền đổi giọng: "Hãy nhớ kỹ, mọi tổn thương và sợ hãi, tất cả những gì của nàng, kể cả hơi thở cuối cùng cũng đều thuộc về một mình ta." Sau Thái tử áp chặt tay tôi lên ngực mình, nhấn sâu thêm vào cái vị trí đã bị tôi moi móc không thương tiếc, ép cho máu trào ra, như để khẳng định một giao kèo ngầm đã được kí kết, không gì có thể phá bỏ.

Tôi nghiến răng, bàn tay mình bỏng rát như bị máu nung chín. Thái tử quên rồi sao, tôi là người từ nơi khác đến, và tôi bất tử, tôi và cậu ta sẽ không bao giờ có thể chung đường. Thái tử có thể giam cầm tôi vĩnh viễn ở thế giới này, nhưng sẽ chẳng thể thắng được thời gian, cuối cùng, cậu ta cũng sẽ bỏ rơi tôi thôi.

Càng nghĩ những điều tiêu cực thì tôi càng muốn bỏ chạy ngay lập tức. Tôi không muốn đối mặt với Thái tử, nhưng lại không thể bỏ mặc cậu ta dâng cho kẻ thù ẩn mình trong bóng tối. Thái tử đột nhiên ho ra máu, khụy xuống. Suy đi tính lại tôi cũng không thể làm gì hơn, đành khẩn khoản gọi Dương Dương, rồi tự giác lùi ra xa như tránh bệnh dịch.

Dương Dương lặng lẽ tiến tới, anh coi như không để tâm tới tôi, cẩn trọng chữa trị cho Thái tử. Nhìn anh hao gầy, tinh thần trầm luân thực đáng lo lắng. Anh thao tác rất nhanh, gọi cả Tiên nữ qua phụ mình một tay. Vết thương cũ của Thái tử bị vỡ ra đã rất đáng ngại rồi, cộng thêm bị ám thuật tác động lên, không thể làm phép trị thương qua loa được. Tiên nữ nhắc Dương Dương không nên dốc hết Tiên lực, cứ để cô ta lo, anh cần giữ sức để chốc nữa chẳng may có biến thì còn phản ứng được. Dương Dương không phản đối ý kiến này, anh cũng nghĩ như Tiên nữ, chưa kể có biến hay không thì việc giữ sức để quay về cũng rất cần thiết. Anh nói chỉ cần không có máu chảy trong căn nhà này thì kẻ ám muội đó không thể sử dụng được Ám Độ Huyết Sát, trừ khi hắn lấy chính máu mình để chế ám khí.

Ánh Dương lao ngang qua người tôi, nhanh chóng lấy băng gạc đắp thuốc cùng với Tiên nữ, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Cô ta liên tục tra hỏi Thái tử tại sao lại có vết thương nghiêm trọng như vậy, không chỉ sâu mà còn khiến cho phần thịt nát vụn bên ngoài bị nhiễm trùng, dễ bị hoại tử. Loại vết thương này không khác gì bị loài cầm thú cắn xé, thật đáng sợ.

Thái tử chẳng buồn trả lời, mắt khẽ nhắm nghiền, cắn răng chịu đựng, không để tiếng kêu than phát ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK