• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật không thể tin được tôi đã chết.

Đầu óc tôi thực sự hoảng loạn, tôi không hiểu chuyện quái quỷ gì đang xảy ra nữa. Bảo Bình kia đã phải nhận một cái chết vô cùng khủng khiếp. Tôi không thể nào mà ngờ được cái chết của một kẻ bất tử lại dễ dàng và chóng vánh đến thế. Cứ tưởng bất tử thì ghê gớm chứ thực ra bất tử chẳng qua cũng chỉ là sống trong cô độc dai hơn những người khác.

Tôi cứ thế bị khóa chặt và bị lôi đi rất lâu, rất lâu. Trời đã gần sáng mà kẻ bí ẩn đang thô bạo kéo tôi đi vẫn chưa có vẻ gì là muốn dừng lại. Bên tai tôi vẫn còn nghe thấy tiếng khóc ai oán của Dương Dương, Vương tử và Tiên nữ. Họ thực sự rất đau lòng vì cái chết của tôi. Tôi cũng không ngờ họ lại đối với mình ân tình sâu sắc như vậy. Vốn cứ tưởng chúng tôi toàn là oan gia chẳng may gặp nhau lúc nguy hiểm.

Tôi đã chết thật rồi, chết đầy oan ức và bí ẩn. Chuyện này phải hiểu thế nào bây giờ? Tôi đang bị lôi đi ở đây thực sự là ai?

Bị lôi đi thêm một lúc nữa thì tôi bị quăng mạnh xuống đất, đau quá mà ré lên thành tiếng. Kẻ nào lại có thể ra tay thô bạo với tôi như thế chứ? Tôi có phải cái gối ôm đâu mà quăng không chút nương tình như vậy.

Kẻ kéo tôi đi lúc này mới bực dọc lên tiếng: "Cô bị cái quái gì vậy? Sao người cứ cứng đờ hết cả ra như thế?"

Tôi ngỡ ngàng không dám tin vào những âm thanh quen thuộc vừa dội vào tai mình. Là giọng Thái tử. Tôi nhổm người lên cố căng mắt nhìn cho rõ, vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn này đúng là cậu ta rồi. Kẻ kéo tôi đi cả đêm sao lại là Thái tử? Tôi lắp bắp mãi nói không lên lời, toàn thân tôi lúc này mới được buông lỏng để thỏa sức mà run lên cầm cập.

Tôi cứ run như thế cả buổi, môi mím chặt, mồ hôi tuôn lã chã, tay phải ghì chặt lấy đùi mới chống được thân người không đổ ra đất. Thái tử cũng chỉ ngồi im nhìn tôi, tuyệt nhiên không nói câu nào. Cậu ta không la lối om sòm như mọi khi, cứ ngồi ngây phỗng không phản ứng gì. Đến khi tôi đã ổn hơn và bình tâm lại một chút cậu ta mới lẳng lặng đưa nước cho tôi uống, miệng vẫn ngậm hột thị.

Thái tử có vẻ kiên nhẫn cam chịu đến khó hiểu, làm tôi buộc mở lời trước.

Phải hít hà vài hơi tôi mới nói được: "Chuyện đêm qua cậu thấy rõ hết chứ?"

"Đã thấy hết!" Thái tử tỉnh bơ trả lời.

"Sao cậu lại kéo tôi đi?"

"Cô đã chết rồi thì còn để cô ở đấy làm gì, tôi… muốn biết cô ở đây là ai?" Thái tử ngước nhìn tôi, vừa nói vừa dò xét.

"Tôi cũng không biết, giờ tôi chẳng biết... tôi là ai nữa, chuyện... hôm qua là thế nào chứ?" Tôi hoang mang nói, giọng đứt quãng.

"Cô đang nghĩ cái gì vậy?" Thái tử định uống nước nhưng ngừng lại nhìn tôi.

"Tôi đang nghĩ tôi là Linh Ảnh." Tôi thật thà trả lời, mắt không dám nhìn Thái tử nữa. Tôi sợ vẻ mặt của cậu ta lúc này. Cậu ta vốn không ưa Linh Ảnh, thậm chí còn muốn bóp chết ngay lập tức, tôi nói ra điều này có thể sẽ bất lợi cho tôi.

"Linh Ảnh có bộ dáng như cô à?" Thái tử trầm giọng.

"Lúc trước Linh Ảnh Anh Vũ cũng y hệt cậu, chỉ khác ánh mắt thôi, còn đâu mọi cử động đều không khác cậu là mấy." Tôi cố giữ vững lập trường.

"Nó hoàn hảo vậy à? Thảo nào nó có thể gây ra chuyện kinh thiên động địa đến vậy."

"Nó? Linh Ảnh Anh Vũ đã gây ra chuyện gì? Mà tại sao đêm qua cậu lại ở chỗ đó, không ở cùng đám Vương tử? Cậu lén lút một góc như thế là định làm gì?" Tôi hỏi đầy nghi hoặc.

Thái tử nhìn tôi trân trối, lần này tôi có thể nhận ra rõ ràng cậu ta nhìn tôi rất đề phòng. Thái tử đang băn khoăn điều gì, tôi trước mặt cậu là thứ gì ư? Vẻ mặt này của Thái tử làm tôi thực khó chịu, cứ có cảm giác cậu ta âm mưu quỷ quyệt vô cùng.

"Sao cậu không nói gì, dù tôi là ai thì cũng đâu thể làm gì cậu."

"Cô qua đây!" Thái tử đột nhiên ra lệnh. Ánh mắt đầy thách thức.

Cái tên này tính làm gì chứ, có giỏi thì qua đây sao bắt tôi phải qua chỗ hắn. Thấy tôi cứ ngồi lỳ ra đó Thái tử lập tức sửng cồ lên. Sao tên này lại hung hãn vậy, thái độ thực khiếm nhã, tưởng bà cô đây là ai chứ, tự dưng kéo người ta tới đây rồi cáu gắt? Muốn bắt nạt tôi à?

Thái tử sầm sầm qua chỗ tôi, bàn tay hộ pháp của cậu ta siết chặt lấy mặt tôi làm tôi cứng miệng. Động tác của cậu ta thô bạo không một chút thương tình. Cứ như tôi là kẻ tội đồ gian trá vậy. Toi rồi, Thái tử đâu phải Dương Dương chứ, tôi có cảm giác mặt tôi sắp bị bóp nát ra rồi.

Mắt Thái tử long lên đầy khí nộ, giọng hằm hè đến phát sợ, cậu ta bị gì vậy? Tôi cố vùng vẫy nhưng không tài nào thoát ra được. Cái tên khốn này, sớm biết vậy tôi đã không cứu cậu thoát khỏi cái xe tải đó rồi, tôi sẽ để cậu bị đâm cho bầm dập nát bét thì thôi. Tôi cùn cáu bèn co chân đạp thẳng vào bộ hạ của Thái tử, người ở đây chắc cũng có điểm yếu đó chứ?

Bị phản kích bất ngờ Thái tử khẽ nhăn mặt, lập tức buông tay ra, còn tôi thì ngã bật ngửa ra sau. Cậu ta lúc này mới gầm lên cáu kỉnh, mắng chửi tôi thậm tệ. Tôi thì không may chút nào cả, sao khi không lại tự đập đầu mình vào đá cơ chứ, cái hòn đá vô duyên sau lưng tôi đúng là không có mắt, không chịu tránh ra cho tôi nhờ.

Bị đập đầu một cú thình lình, mắt tôi hoa hết cả lên, chẳng mấy chốc mặt tôi đã tèm lem đầy máu.

Tôi gào lên uất ức: "Cậu bị cái quái gì vậy, sao lại thô bạo thế chứ? Thái tử thì là trời hả, thích đánh là đánh hả?" (Thái Tử đã đánh tôi chưa nhỉ?)

Thái tử cũng bất mãn gào lên: "Lần đầu gặp cô, lúc đó... rõ ràng cô rất mạnh. Cô có thể bay lên, còn đá văng được tôi, rồi cô bị húc mạnh như thế mà không chết, sao bây giờ cô lại yếu xìu như vậy?"

"Cái đồ chết tiệt nhà cậu, tôi thành ra như này không phải do mấy người hại à?" Tôi gào to hơn.

Thái tử nghe thấy tôi nói vậy đột nhiên khựng lại, miệng như vừa bị kê cả tảng đá lớn vào. Tốt nhất là cậu ta nên im miệng đi. Rõ ràng tôi quá hoảng loạn và thành bộ dạng thê thảm không thể hơn như này là do Vương tử và Thái tử gây ra. Tất cả cũng tai hai kẻ quỷ quyệt các ngươi hết, còn cáu bẳn với tôi cái gì chứ?

Nhìn điệu bộ vừa điên tiết vừa khổ sở của tôi Thái tử bất giác giơ tay lên giữa không trung như định làm gì đó.

Bỗng một bàn tay “ai đó” kéo ngược tôi lại, rồi từ từ lau máu cho tôi, rồi cẩn thận đắp thuốc. Tuy kẻ này sơ cứu không nhẹ nhàng hay chuyên nghiệp nhưng rất chu đáo. Được một lúc người lạ mặt băng bó xong tôi nhận ngay ra mùi thuốc quen thuộc, đây chẳng phải là dược liệu Ngô Thông đã đắp lên tay tôi khi ở hang Tinh Ngư sao.

Tôi quay ra nhìn “ai đó”, quả nhiên chính là Ngô Thông. Tôi bàng hoàng nhìn hắn, đúng là Ngô Thông bằng xương bằng thịt rồi, nhưng thế này là thế nào? Sao hắn lại ở đây? Hôm qua không phải hắn...

Tôi hốt hoảng nhớ lại vẻ mặt quỷ quyệt của Ngô Thông đêm qua. Không phải hắn là kẻ đã hạ thủ với tôi?

Ngô Thông nhìn tôi hờ hững rồi đi về phía Thái tử quỳ xuống làm lễ.

"Tham kiến Thái Tử."

Gã Thái tử hừ lạnh một tiếng rồi cho hắn đứng lên. Hai tên mờ ám này đang làm cái trò gì vậy, sao Ngô Thông lại quỳ lạy Thái tử, hắn có bao giờ cúi mình trước ai ngoài Vương tử đâu? Còn đêm qua nữa, hắn đứng từ xa quan sát tôi chết đầy thâm hiểm như vậy là ý gì?

Hai nhân vật chính khó ưa kia tuyệt nhiên chẳng coi sự có mặt của tôi là gì cả. Tôi không bằng hạt cát trong mắt. Thật làm tôi tức chết.

"Tình hình bên đó thế nào rồi?" Thái tử nghiêm mặt nói.

"Bẩm Thái tử, họ vẫn ở lại đó, chưa có động tĩnh gì." Ngô Thông cúi người trả lời cung kính.

"Anh Nhi... ổn chứ?" Thái tử khẽ cau mày.

"Bẩm Thái tử, không ổn." Ngô Thông vẻ mặt sa sầm xuống.

Thái tử có vẻ suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Theo sát họ. Bên đấy có vẻ lành ít dữ nhiều. Lúc này mà bị tấn công thì họ sẽ không phản ứng được."

Ngô Thông cúi người tỏ ý tuân mệnh. Rồi hắn nhìn sang tôi.

"Thái tử, còn cô ta thì người tính như nào?" Ngô Thông nhìn tôi có chút lo lắng, tôi cũng nhìn hắn van nài, tốt nhất là cho tôi đi theo hắn.

"Để ta xử lý." Gã Thái tử gian xảo hững hờ ra lệnh.

Ngô Thông nghe thế miễn cưỡng rời đi, hắn như muốn nói thêm gì đó với tôi nhưng lại thôi, thoắt cái đã biến mất. Chưa bao giờ thấy Ngô Thông biến mất lại làm tôi bất an như lúc này. Giờ chỉ còn lại tôi với Thái tử, bầu không khí bỗng chốc trở lên rất mờ ám khiến tôi ngột ngạt.

Tôi không muốn phải nói thêm gì nữa. Đã quá nhiều chuyện xảy ra đột ngột khiến tôi nhất thời vô thức rồi. Tôi quay đi kiếm chỗ nghỉ. Thấy gốc cây sù sì này có vẻ vững vàng để tựa lưng cho đỡ mỏi, tôi ngả luôn rồi yên trí nhắm mắt, lòng rắp tâm mặc kệ tên chết bằm kia, nhất quyết không nói chuyện với cậu ta.

Ánh nắng chiếu ghé qua chỗ tôi thật ấm áp, người tôi lại phát ra thứ ánh sáng xanh nhè nhẹ kia. Tôi có chút ngỡ ngàng, tuy không dám biểu lộ vẻ mắt đó ra bên ngoài. Linh Ảnh mà cũng phát sáng được sao?

"Cô không phải người tộc Tiên sao lại phát sáng như vậy được?" Thái tử đột nhiên hỏi.

"Tôi là ác quỷ nhiều tà thuật, tôi thích phát sáng lúc nào thì phát sáng thôi." Tôi ngang ngạnh đáp lại. Xong rồi mới thấy bị hớ, rõ ràng vừa nãy đã dặn lòng không được nói chuyện với cậu ta mà.

"Cô chẳng phải vừa nói mình là Linh Ảnh đấy à?" Thái tử cười nhạt.

"Cậu nói xem, “tôi” kia đã chết đau đớn như thế quả đúng là Bảo Bình vậy tôi đang ở đây có thể là ai được?"

Thái tử không trả lời câu hỏi mà chính tôi còn không trả lời nổi. Tôi thẫn thờ nhìn lên trời, hỏi vu vơ: "Thái tử, tôi không hiểu, cậu với Ngô thông là như nào? Sao hắn ta lại nghe lời cậu? Hắn ta luôn theo Vương tử như hình với bóng cơ mà."

"Tôi việc gì phải trả lời Linh Ảnh cô chứ?" Thái tử dở giọng hợm hĩnh, hừ, không trả lời thì tôi cũng không cần biết. Tôi khẽ nhắm mắt làm lơ không thèm để ý gì nữa.

Cả buổi tôi không nói thêm lời nào, cứ nhắm mắt giả vờ ngủ, sau gã Thái tử chào thua, cậu ta vẫn ngồi yên vị nói với sang: "Cô không hiểu à, Ngô Thông này mới là thật, Ngô Thông đang ở chỗ Anh Nhi bây giờ là giả. Đầu óc cô tưởng linh hoạt lắm ai dè cũng thường thường."

Tôi giật mình, Ngô Thông kia là giả, sao có thể là giả được chứ? Ngoài vẻ mặt kỳ dị của hắn tối qua, thì có lúc nào hắn khả nghi đâu. Hắn là giả từ khi nào?

"Ngay từ đầu cậu đã biết hắn không phải là Ngô Thông thật?" Tôi cố kiềm chế nỗi hoang mang trong lòng. Không lẽ lúc ở lòng chảo động rêu đó Ngô Thông đúng là Linh Ảnh mà Thái tử đã nhắc đến? Nhưng làm sao hắn có thể qua mắt mọi người, nhất là Anh Nhi?

Thái tử chưa hiểu ý tôi hỏi mà trả lời làm tôi càng hoang mang: "Phải, vì Ngô Thông thật tuy rất trung thành với Anh Nhi nhưng hắn cũng tuyệt đối nghe lời tôi."

"Sao lại như vậy?" Tôi ngây ngốc càng không hiểu gì cả.

"Ngô Thông là tay trong của cha tôi, Nam Vương Phúc Doanh. Hắn phục tùng mọi mệnh lệnh của Nam Vương và tôi với điều kiện Nam Thành không ai được làm hại Anh Nhi. Chính vì vậy Bắc Thành loan tin Anh Nhi đảo chính giết Quốc Vương nhưng Nam Thành tuyệt nhiên bất động, không hề điều binh hay phái quân tới Bắc Thành quấy nhiễu. Và khi Vương tử tới Nam Thành tuy bị kỳ thị nhưng không một ai dám động thủ."

Câu trả lời này làm tôi càng bàng hoàng hơn, mọi thứ rối tung đến mức không hiểu gì cả, chẳng phải Ngô Thông là anh trai cùng cha khác mẹ của Vương tử, sao bây giờ lại là tay trong của Nam Vương?

Gã Thái tử đang đùa tôi chắc? Cậu ta đang bịa ra chuyện quái quỷ gì vậy? Sao bây giờ mấy người ai cũng có thân phận mờ ám thế, chẳng biết đâu mà lần nữa?

"Ngô Thông thực ra là ai vậy? Cậu nói rõ hơn đi." Tôi đăm chiêu. Nhưng đáp lại thái độ nghiêm túc của tôi là thái độ vô cùng bất hợp tác.

"Thiên cơ bất khả lộ." Thái tử trả lời cụt lủn làm tôi sắp mất hết kiên nhẫn.

Tôi không muốn vòng vo nữa, tôi gằn giọng hỏi: "Chuyện đêm qua là như nào vậy?"

Thái tử nghiêng đầu nhìn tôi với vẻ chưa bắt sóng kịp, tôi thay đổi đề tài nhanh quá chăng, nhưng rồi cậu ta cũng trả lời rất thành thật: "Tôi đang ngủ thì Ngô Thông thật đánh thức tôi dậy, hắn bí mật thông báo tình hình Nam Vương cho tôi. Đột nhiên tôi nhìn thấy một Ngô Thông khác ở phía xa đang tiến về chỗ cô đang ngủ. Thật may là Ngô Thông thật đang ở cạnh tôi, nếu không tôi cũng không thể nào ngờ được hắn lại dám tiến đến chỗ cô đánh lén. Hắn đánh gãy phần xương sống còn chưa khỏi của cô. Lúc đó..."

"Lúc đó làm sao?" Tôi sốt ruột.

"Cô vô cùng đau đớn."

Nói đến đây Thái tử dừng lại nhìn tôi một lúc. Cậu ta đang xót xa cái đoạn tôi rất đau đớn à? Tôi lãnh đạm ra hiệu cậu ta cứ kể tiếp đi, đừng dừng lại, cái đoạn “đau đớn” khiến tôi thấy đau đầu rồi đấy.

Thái tử tiếp: "Cả tôi và Ngô Thông thật đều giật mình, định chạy ra cứu cô thì lại thấy cô tỉnh dậy ngay trước mặt, cách chúng tôi vài bước chân. Chúng tôi cũng không hiểu tại sao lại có hai Bảo Bình xuất hiện. Bảo Bình ở kia thì bị đánh lén, đột nhiên lại xuất hiện một Bảo Bình ở trước mặt không bị làm sao cả. Tôi thấy cô định chạy về phía đó nên vội kéo cô lùi vào bóng tối quan sát, còn Ngô Thông, hắn tự khắc biết phải làm gì. Sự việc sau đó như nào thì cô và tôi đều thấy rồi đấy, cô đã chết, còn cô ở đây thì... tôi không hiểu từ đâu ra."

Nghe đến đây thì tôi hoàn toàn sững người, không nghĩ nổi ra chuyện gì nữa. Những thông tin Thái tử vừa đưa ra quả là quá sức chịu đựng của tôi, tưởng rằng đã sống bất tử thì cái gì cũng biết, nhưng giờ thì tôi lại là kẻ ngốc nhất trên đời.

"Tôi đây từ đâu ra? Tôi liệu có phải là Linh Ảnh biến thành không?" Tôi hỏi một cách rất ngớ ngẩn.

Thái tử liếc nhìn tôi rồi tuôn một tràng suy luận: "Nếu kia là Bảo Bình thật thì tôi còn giải thích được, cô đêm qua chết quá sống động, quá thật. Còn nếu kia là Bảo Bình giả thì tôi không hiểu chuyện này là thế nào? Linh Ảnh vốn là linh hồn Quận chúa tạo thành, nó biến hóa đều theo sắp đặt của Quận chúa, luôn bám sát Anh Nhi, không có khi nào biến thành cô rồi lại để Linh Ảnh khác giết chóng vánh như thế. Một Linh Ảnh chết thì Quận chúa sẽ mất rất nhiều pháp lực. Quận chúa đang ở trong Tinh Kết Giới không có khả năng mà biến thành Linh Ảnh giống cô được. Hơn nữa cô tới nơi này ngay từ đầu đã là không bình thường, sao cô ta có thể biết cô như nào mà biến ra Linh Ảnh Bảo Bình?"

Thái tử nhìn bộ mặt thộn của tôi tiếp: "Nếu có kẻ thứ ba nào đó nữa tạo Linh Ảnh đóng giả cô thì càng kỳ lạ, mục đích kẻ đó là gì, sao lại đóng giả cô đúng lúc Ngô Thông giả ra tay giết cô chứ, không thể nào trùng hợp đến thế. Cũng thật kỳ lạ, nếu người chết không phải là Bảo Bình thật thì không có lý nào Anh Nhi và Dương Dương lại không phát hiện ra. Qua mặt được Dương Dương chứ khó qua mặt được Anh nhi lắm. Nếu cô ở đây là giả... thì tôi không thể không giết cô."

"Vừa rồi là cậu muốn giết tôi?" Mặt tôi dần tím tái, tư thế bất giác có chút phòng thủ.

"Cũng định nhưng cảm thấy rất kỳ lạ, cô không phải là giả nhưng cũng không thể là thật."

Tên này nói chuyện có để tôi hiểu không vậy, cứ giả giả thật thật như vậy tôi biết nghĩ thế nào chứ. Tôi không phải giả cũng không phải thật thì tôi là quỷ à? Tôi là Ma cà rồng sống mấy thế kỷ rồi đấy. Tôi có như nào đi nữa nhưng tôi vẫn phải biết tôi là ai chứ. Giờ thì chính tôi cũng phải nghi ngờ mọi thứ về bản thân mình.

Còn gã Ngô Thông giả kia xuất hiện từ lúc nào? Hắn từ đâu mà ra? Sao không nói rõ cho tôi biết? Đã rối hết cả đầu óc rồi lại còn mọc thêm một Ngô Thông xịn nữa. Thái tử sao cứ nói những chuyện khó tiêu hóa quá vậy. Còn ở gần cậu tôi không khéo sẽ chết thảm khốc hơn cái chết kinh hoàng tôi đã chứng kiến đêm qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK