Trong một thửa ruộng ở đâu đó có một thiếu niên béo mập đang nằm, tay trái thiếu niên nắm chặt vỏ kiếm chế từ gỗ được điêu khắc tinh xảo, tay phải cầm một chuôi trường kiếm tạo hình đẹp đẽ.
Thiếu niên dường như còn đang ngủ mơ, mà kiếm trong tay của y dường như không cam chịu tịch mịch, từ một tia hồng quang trường kiếm phát ra ban đầu từ từ tới khi hồng quang vây quanh cả thân trường kiếm.
Chuôi kiếm vốn hình đầu rồng lúc này đang từ từ thay đổi, đầu rồng nhu động chậm rãi, biến hóa không ngừng, chuôi kiếm đầu rồng không ngờ lại biến thành đầu dơi, mà phần để bảo vệ tay cũng từ từ biến thành một đôi cánh dơi, thân kiếm vốn trơn bóng không ngờ hiện tại lại trở nên đỏ như máu, trường kiếm lúc này thoạt nhìn quỷ dị khó tả bằng lời.
Hồng quang chói mắt phát ra từ thân kiếm, chiếu đỏ ruộng lúa xung quanh trở thành biển máu. Mà hiện tại thiếu niên còn đang ngủ say, y chẳng cảm nhận được sự thay đổi của cây kiếm, miệng hắn nhoẻn cười, chẳng biết thấy mộng đẹp nào.
"Ông Vương, ông nhìn ruộng lúa đằng kia sao lại biến thành màu đỏ nhỉ?" Một lão giả áo xanh đứng ở đầu thôn nói với một lão giả áo xám.
Nhãn lực của lão giả áo xám dường như không tốt, ông híp mắt lại nhìn một lát thì lắc đầu nói: "Ông Trương nhìn lầm đó thôi, sao tôi chẳng thấy gì cả?"
"Khó trách ông bị gọi là Vương mù, hồng quang như thế mà ông cũng nhìn không tới! Ai, ông nên dành thời gian đi tìm đại phu khám mắt đi thôi." Lão giả áo xanh thở dài nói với lão giả áo xám.
Lão giả áo xám cũng chẳng để ý tới ông ta mà ngồi xếp bằng, điểm lên tẩu thuốc một cái rồi bắt đầu hút.
Lão giả áo xanh thấy lão giả áo xám như vậy thì chẳng màn tới ổng nữa, ông đi tới phía dưới một thân cây, lấy ra một cái chiêng rồi bắt đầu gõ.
Chỉ một lát sau, già trẻ trong thôn trên dưới một trăm nhân khẩu đều tụ tập lại.
"Thôn trưởng! Giờ này mọi người đang ăn cơm chiều, ngài gõ như thế không muốn cho người khác ăn cơm chắc." Một đại hán râu quai nón đứng trong đám người hô lên với lão giả.
Lão giả liếc nhìn đại hán một cái, quát lên: "Câm cái miệng của ngươi lại. Gọi mọi người tới tất nhiên là có chuyện." Lão giả tập tức nói với mọi người: "Vừa rồi trong cánh đồng thình lình phát ra hồng quang, sợ là điềm xấu xuất hiện, lão sợ đệ tử Phách Tông tới gây họa cho dân chúng, cho nên tụ tập mọi người lại đây thông báo, vạn nhất xảy ra chuyện không may thì mau chóng thu dọn cùng nhau rời khỏi chổ này."
Nghe xong lời lão giả, mọi người đều hướng nhìn về phía cánh đồng, chỉ thấy đằng xa phát ra hồng quang, nhưng hiện tại yếu hơn vừa rồi một chút, cho nên khi mọi người tới không có chú ý.
Mọi người nhìn thấy hồng quang thì bắt đầu khẩn trương, phải biết nếu như thật là đệ tử Phách Tông tới gây hại nhân gian thì tánh mạng của mọi người khó được bảo toàn, đệ tử Phách Tông chuyên giết hại người vô tội một cách lung tung để hấp thu hồn phách của con người tu luyện, năm trước Lân thôn đã gặp tai họa, cả hôn hai trăm nhân khẩu bị giết toàn bộ, người từng đi qua Lân thôn xem náo nhiệt khi đó nghĩ lại mà thấy sợ, nơi đó là địa ngục trần gian.
"Mọi người im lặng, hiện tại ai đi theo lão nhân qua đó xem?" Lão giả vẫy tay nói với mọi người.
Nghe lão giả nói muốn qua đó xem thì mọi người nhất thời không chút động tĩnh. Qua một hồi lâu, đại hán râu quai nón nọ bước ra nói: "Thôn trưởng, bọn họ không dám đi, để tôi đi với ông, dù sao tôi cũng là một gã không cha không mẹ, có chết cũng không người để tâm."
"Tốt! Thạch Đầu, như vậy mới giống đàn ông." Lão thôn trưởng mỉm cười với Thạch Đầu, sau đó liền nói với mọi người: "Lão với Thạch Đầu đi xuống ruộng nhìn thử, nếu như trong nửa canh giờ mà bọn ta chưa về thì mọi người hãy mau mau chạy khỏi nơi đây."
Nói xong thì được Thạch Đầu đỡ đi về phía ruộng, hiện tại hồng quang trong ruộng bớt đi không ít nhưng cũng có hơi khó nhìn rõ, cũng may nhãn lực của Thạch Đầu không tệ, một già một trẽ đi từ từ về phía ruộng lúa.
Lão thôn trưởng cùng Thạch Đầu vừa đi thì mọi người như chim vỡ tổ, chạy nhanh về nhà dọn dẹp vài thứ, chỉ có lão giả gọi là Vương mù vẫn ngồi dưới đất như cũ, dường như hắn chẳng để ý tất cả.
Lão thôn trưởng cùng Thạch Đầu càng tới gần thì mùi máu tươi ngày càng nùng, thậm chí có cảm giác khiến kẻ khác buồn nôn.
Lão thôn trưởng càng tới gần hồng quang thì lòng càng khiếp sợ, bởi vì lúa nơi đây không ngờ chết hết, không phải bị cắt mà giống như bị mất hết sinh lực, xiêu xiêu vẹo vẹo ngã xuống đất.
Hai người đi vào trong cuối cùng cũng nhìn thấy rõ, thì ra là một tên nhóc mập mạp đang nằm ở tại đó, mà hồng quang phát ra từ cây kiếm trong tay tên nhóc béo mập nọ, hồng quang lúc này gần như sắp biến mất, chỉ còn lại từng tia sáng hồng mờ nhạt mà thôi.
"Hắc! Ta còn tưởng là quái vật gì, thì ra là một thẳng oắt con." Thần sắc Thạch Đầu phớt lờ nói với lão thôn trưởng.
Lão thôn trưởng không để ý tới Thạch Đâu mà ngồi xổm xuống vỗ nhẹ mặt của thiếu niên nói: "Nhóc con, nhóc con, tỉnh tỉnh, sao lại ngủ ở đây?"
Bất kể lão thôn trưởng vỗ thế nào thiếu niên cũng không chịu tỉnh, Thạch Đầu ngồi xổm xuống nhìn cây kiếm trong tay thiếu niên.
"Kiếm này không tệ, phỏng chừng có thể bán được không ít tiền, lão thôn trưởng, tôi muốn cây kiếm này, ông đừng đoạt với ta." Dứt lời, Thạch Đầu chụp thanh kiếm trong tay thiếu niên.
Ngay lúc Thạch Đầu nắm lấy thanh kiếm trong tay thì thiếu niên thình lình mở mắt, con ngươi vốn màu đen nháy mắt biến thành màu đỏ như máu, khiến cho người ta nhìn vào thấy quỉ dị khó nói thành lời. Thiếu niên kia liếc mắt nhìn hai người già trẻ một cái, không nói hai lời đã vụt bật dậy, trường kiếm trong tay vung lên, hai người già trẻ đã ngã lăn xuống đất.
Hai người già trẻ vừa ngã, hai đạo huyết khí chui ra khỏi cơ thể của hai người sau đó chui vào trường kiếm trong tay thiếu niên, mà cơ thể của hai người già trẻ trong nháy mắt đã thành hai cái xác khô.
Thiếu niên hít một hơi thật sâu, sau đó quay đầu nhìn lại thôn trang nơi xa.
"Máu thịt! Mấy ngàn năm, cuối cùng cũng được thưởng thức lại mùi vị của máu thịt." Giọng nói khàn khàn truyền ra từ miệng của thiếu niên, chẳng chút ăn khớp với diện mạo non nớt.
Con ngươi màu đỏ nhìn chằm chằm vào thôn trang nơi xa sau đó nở ra nụ cười tàn nhẫn. Thiếu niên nhún người hóa thành cầu vồng bay về phía thôn trang.
Khi người trong thôn còn đang thu dọn thì chỉ nghe một tiếng gào to sau đó mất ý thức, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đã hôn mê bất tỉnh.
"Huyết luyện chi pháp!" Thiếu niên gào to một tiếng trên không trung sau đó bấm tay tạo vài bí quyết, chỉ thấy từ các căn hộ bay ra từng đạo huyết khí bay tới thiếu niên, thiếu niên há to miệng hút hết tất cả huyết khí, chưa tới một giây toàn bộ thôn trang đã hóa thành một vùng đất chết, người trong mỗi căn hộ đều hóa thành một cái xác khô.
"Yêu nghiệt phương nào! Nhận lấy cái chết!" Thình lình vang lên một tiếng gào to, chỉ thấy phi kiếm được bạch quang bao quanh bay về phía thiếu niên. Mà trên mặt đất là một vị lão giả áo xám bấm pháp quyết chỉ huy phi kiếm, lão giả này không phải ai khác mà chính là lão giả bị gọi là Vương mù.
Con ngươi màu đỏ của thiếu niên nhìn lão giả khinh thường nói: "Chỉ là hồn tu Luyện Phách sơ kỳ mà cũng dám ra tay với ta, muốn chết!" Thiếu niên vung tay lên, trường kiếm trong tay bay ra đâm phi kiếm đang bay tới thành bột phấn, sau đó bay thẳng về phía lão giả.
Thân thể vốn hơi còng lúc này trở nên thẳng tắp, lão giả áo xám thấy phi kiếm bị đánh nát, nhún người né tránh phi kiếm của thiếu niên, sau đó duỗi tay trái ra, một đoàn thanh hỏa hình thành trong tay lão giả.
"Hồn hỏa, lên!" Lão giả hét lớn một tiếng rồi quăng hỏa diễm trong tay về phía thiếu niên, hỏa diễm vừa rời khỏi lòng bàn tay của lão giả thì hóa thành một vầng hào quang công kích về phía thiếu niên, nét mặt thiếu niên xem thường vung tay lên muốn đánh văng hỏa diễm.
"A!" Thiếu niên đột ngột hét thảm một tiếng, không ngờ hồn hỏa nọ lại thiêu phỏng tay trái của thiếu niên.
"Đáng chết, không ngờ lại quên thân thể này lại là một phế vật." Thiếu niên hiện ra vẻ mặt giận dữ thốt, hắn né tránh hồn hỏa tập kích, vẫy tay đánh ra một chiêu, phi kiểm quay trở lại đánh hồn hỏa thành bột phấn, ngay khi hồn hỏa bị đánh nát thì lão giả ói ra một ngụm máu, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
"Máu thịt của hồn tu. Hừ! Lão già kia, ngoại trừ dùng bản mạng hồn hỏa công kích thì còn bản lĩnh nào khác không? Ngay cả một kiện pháp khí cũng chẳng có, một tên phế vật." Thiếu niên cười lạnh phiêu phù trong không trung nhìn lão giả, giống như con mèo đang nhìn chuột vậy, trong ánh mắt đầy vẻ giễu cợt.
Lão giả không phản ứng lại vẻ giễu cợt của thiếu niên, hắn lớn tiếng quát lên không trung: "Ngươi rốt cuộc là yêu mà gì! Không ngờ lại hấp thu máu huyết của con người?"
"Chỉ là phế vật Luyện Phách kỳ không cần phải biết bổn tôn. Chết đi!" Thiếu niên hét lớn một tiếng, trường kiếm trong tay lại lao đi, trường kiếm rời khỏi tay chợt biến lớn vô cùng, cự kiếm lấy thế thái sơn áp đỉnh chém lão giả thành hai nửa, thiếu niên há mồm hút, một đạo huyết khí thoát ra từ trong thi thể của lão giả nhẹ nhàng bay vào miệng của thiếu niên.
Sờ sờ vết máu ở khóe miệng, thiếu niên lộ ra vẻ mặt cuồng vọng.
"Hừ hừ! Quả thật trời cũng giúp ta, không ngờ lão phu lại có thể đột phá phong ấn lần nữa xuất thế, hơn nữa gặp trúng một thằng nhóc ngu ngốc, bị lão phu dễ dàng chiếm đoạt thân thể."
Vừa nói xong, biểu tình trên khuôn mặt của thiếu niên không ngừng thay đổi, lúc khóc, lúc cười, lúc lại như đau đớn.
"Đáng chết, cút khỏi thân thể của ta, ta là Mạnh Phi chứ không phải ma kiếm!" Bỗng nhiên thiếu niên giận dữ hét lên, thì ra thiếu niên này chính là Mạnh Phi lạc vào thế giới này cùng với Lục Thiên Hồng.
"Mạnh Phi? Ngươi không phải Mạnh Phi, ngươi là ma kiếm, ngươi là ta, ta là ma kiếm." Mạnh Phi lại lộ ra vẻ mặt dữ tợn.
"Đừng chống cự, sức mạnh ý chí của ngươi vốn không thể chống lại ta được." Nói xong, Mạnh Phi cười lớn hóa thành một đạo cầu vồng bay về phía xa.
Mà ngay khi Mạnh Phi bay khỏi chừng một giờ thì trên bầu trời có một đám người bay tới, cầm đầu là một người trung niên bốn, năm mươi tuổi, hắn dắt theo mọi người dừng ở thôn trang sau đó nhìn quanh một lát, sắc mặt ngưng trọng nói: "Mau về nội môn bẩm báo, đệ tử ngoại sự Luyện Phách kỳ của bổn môn Vương Hạ đã chết thảm, người giết không giống phách tu, cần phải điều tra cho rõ!"
Một tên đệ tử hơn hai mươi tuổi nghe xong thì lĩnh mệnh, lấy ra phi kiếm bay về nơi xa...