Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi trải qua một trường sống chết khiến khát vọng sống của Lục Thiên Hồng ngày càng mạnh, y muốn mạnh hơn, không muốn để người làm thớt còn y làm thịt cá, y muốn thoát khỏi hàng ngũ kẻ yếu, nay có công pháp tu tiên cộng thêm sau khi có được chút thành tựu, Lục Thiên Hồng quyết định tiến hành một chuyến tiềm tu trong rừng, trước tiên phải để bản thân có được năng lực tự bảo vệ trong xã hội này.

Vì thế thời gian kế đến, Lục Thiên Hồng nhờ vào việc săn bắt dã thú hay ăn quả dại mà sống, bắt đầu tiềm tu lần đầu tiên trong rừng.

Thời gian qua mau, mỗi ngày Lục Thiên Hồng đều đắm chìm trong tu luyện, càng tu luyện thì Lục Thiên Hồng càng thấy tu tiên chẳng phải là chuyện một sớm một chiều là có thể thành công, y đã tiềm tu trong rừng đã hơn nửa năm nhưng y cảm thấy chân khí trên người chỉ được tích tũy một ít, ngay cả biểu hiện Thổ Nạp sơ kì đỉnh cao cũng chưa đạt tới, chẳng qua mặc dù tiến bộ không nhanh nhưng Lục Thiên Hồng lại nghiên cứu ra được một môn pháp thuật, cũng không tính là pháp thuật gì. Chỉ lợi dụng chân khí che giấu sức mạnh toàn thân cùng khả năng chịu đòn. Lục Thiên Hồng cũng đặt cho tiểu pháp thuật này một cái tên gọi là "Bố Khí Thuật".

Ngày hôm nọ Lục Thiên Hồng đả tọa trên một thân cây, bỗng nghe thấy phương xa truyền tới tiếng đao kiếm, tiếng quát mắng, tu vi tăng lên khiến thính giác, khứu giác, thị giác của Lục Thiên Hồng cũng tăng lên diện rộng.

Lục Thiên Hồng chậm rãi đứng dậy, làm dáng lắng nghe, sau một hồi, y nhún người nhảy lên cành cao hơn, không dừng lại mà liên tục nhún thêm mấy cái, khi Lục Thiên Hồng đã lên tới cành cao nhất, y dõi mắt nhìn lại đằng xa, quả nhiên ở đằng xa có người đang đánh nhau. Lục Thiên Hồng khép mắt trầm tư một lát, nhanh nhẹn nhảy khỏi thân cây cao mấy chục trượng, sau đó chạy về phía có đánh nhau.

Nửa năm nay Lục Thiên Hồng chưa từng gặp ai, bởi vì khu rừng này rất hẻo lánh, dù là thôn gần nhất cũng cách trên dưới một trăm dặm, ở niên đại này, trên dưới một trăm dặm đã là khoảng cách rất xa đối với người bình thường. Vất vả lắm mới gặp người, Lục Thiên Hồng đương nhiên muốn đi hỏi thăm một chút, mặc dù đối phương đang đánh nhau nhưng lấy thực lực hiện tại Lục Thiên Hồng đoán rằng dù là cao thủ cũng không phải là đối thủ của mình.

Chỗ đánh nhau cách nơi tu luyện của Lục Thiên Hồng có vài dặm đường, Lục Thiên Hồng đi khoảng một chút là tới, khi tới gần thì tốc độ của y cũng chậm lại, ẩn náu nhìn về phía đánh nhau.

Chỉ thấy có mấy chục người đang đánh nhau, trong đó có một người rất giống đại hán muốn giết y, phía còn lại thì mặc đồ như nhau cùng một lá cờ phấp phớ trên xe ngựa, Lục Thiên Hồng sau khi được thể hồ quán đỉnh đã biết được chữ viết ở thế giới này, trên lá cờ viết bốn chữ lớn: Uy Vũ Tiêu Cục.

Lục Thiên Hồng sờ cằm mỉm cười, không ngờ thật sự có nghề áp tiêu, mà mình lại may mắn nhìn thấy. Hiện tại thì phần lớn tiêu sư Uy Vũ tiêu cục đã nằm trên đất hoặc bị thương, còn những đại hán thì mạnh mẽ như trước, chỉ có vài người bị thương nhưng thoạt nhìn không đáng ngại.

Quan sát một lúc, Lục Thiên Hồng đã đoán được đại khái, xem ra những đại hán đó là cường đạo, thứ mà Uy Vũ tiêu cục đang áp tiêu chính là mục tiêu của bọn họ. Lục Thiên Hồng cẩn thận nhìn thêm một lát, phe đại hán có ba mươi người mà người tiêu cục chỉ còn hơn mười người, ngoại trừ hai người trẻ tuổi trong số đó dựa vào kiếm pháp siêu quần nên không rơi vào thế hạ phòng, những người còn lại e rằng chống cự được không lâu.

Ra tay cứu? Hay không cứu? Lục Thiên Hồng không ngừng suy nghĩ, y cho rằng bản thực lực bản thân không thấp, nhưng tùy tiện lao ra ngoài làm anh hùng thì khả năng mất mạng rất lớn, nhưng không cứu thì có phần không đành lòng nhìn những tiêu sư đó mất mạng, ngày trước nếu Mộ Dung Uyển Thanh không hoài thiện niệm cứu mạng y thì e rằng y đã sớm chết.

Hít hơi, Lục Thiên Hồng nhặt nhanh vài cục đá, chân khí thoáng cái trải rộng khắp người.

"Xem chiêu!" Lục Thiên Hồng chợt quát một tiếng rồi nhảy ra khỏi bụi cây, tảng đá trong tay nhanh chóng đánh về phía mấy đại hán, mấy đại hán còn chưa kịp phản ứng thì đã bị tảng đá trong tay Lục Thiên Hồng đánh ngã xuống đất.

Thình lình nhảy ra một Lục Thiên Hồng khiến hai phe giật cả mình, nhưng người tiêu cục nhìn thấy Lục Thiên Hồng ra tay đánh bại đại hán nên biết đối phương đang giúp mình, trong hai người trẻ tuổi thì người lớn hơn một chút ôm quyền nói với Lục Thiên Hồng: "Đa tạ huynh đệ cứu giúp!"

Lục Thiên Hồng nhấp miệng nói: "Giải quyết những người này rồi nói sau!" Dứt lời, Lục Thiên Hồng đã nhún người xông lên, thân pháp rất nhanh, hơn xa những đại hán đó.

Đại hán còn chưa kịp phản ứng thì Lục Thiên Hồng đã tới bên người, Lục Thiên Hồng ra tay đánh đại hán một quyền, đại hán đó kêu thảm một tiếng rồi bay ngược ra ngoài. Mọi người hoảng sợ trước tốc độ cùng sức mạnh của Lục Thiên Hồng, không ngờ một người trẻ tuổi như vậy lại có võ công lợi hại như thế.

Nhân lúc đám hại hán vẫn chưa phản ứng lại, Lục Thiên Hồng lại dùng cách thức y hệt đánh ngã thêm mấy đại hán.

Trong đám đại hán có một người mặt sẹo nhìn thấy tình thế không ổn liền rút khỏi phạm vi đánh nhau hô lên với Lục Thiên Hồng: "Vị thiếu hiệp này, chẳng hay là anh hùng lộ nào? Bọn tôi là anh em Lạc Hoa Trại vùng này, nếu như thiếu hiệp nhìn trúng hàng hóa này thì bọn tôi biếu cho thiếu hiệp là được."

Lục Thiên Hồng dừng chân liếc nhìn mặt sẹo lạnh nhạt nói: "Thảo mãng đạo khái, ai nấy đều đáng giết!"

Hiện tại trong đám đại hán bỗng có một đại hán hô lớn lên: "Tiên sư! Y là tiên sư!"

Lục Thiên Hồng nhìn đại hán nọ, chân mày từ từ nhíu lại, đại hán hô to tiên sư đó là một người trong đám đại hán ngày hôm đó đã chặn giết mình, một màn tìm sự sống trong cái chết của ngày hôm đó xuất hiện trong suy nghĩ của Lục Thiên Hồng.

"Cái gì? Y chính là người được nữ tiên sư cứu?" Mặt sẹo hỏi đại hán nọ, đối với chuyện ngày đó bọn chúng gặp được tiên sư, thân là đầu lĩnh nên mặt sẹo tự nhiên biết được.

"Nhị ca, chính y, chính y, ngày đó nữ tiên sư phất tay một cái là có thể đánh ngã tụi em là vì cứu thằng nhóc này." Hiện tại đại hán lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

"Nếu là tiên sư, xin tiên sư hãy tha cho huynh đệ bọn tôi một lối thoát, ngày sau chắc cy trọng báo." Mặt sẹo dường như có hơi sợ hãi, nhưng thân là đầu lĩnh nên y phải cố gắng bình tĩnh.

Lục Thiên Hồng mỉm cười liếc nhìn bọn họ, xem ra bọn họ cũng nghĩ mình là người tu tiên, hừ, dù sao y sớm muộn cũng tìm bọn họ báo thù, nếu y đã có năng lực giết chết bọn họ, như vậy không bằng sẵn tiện báo thù luôn.

Mặt sẹo thấy Lục Thiên Hồng mỉm cười, nhanh chóng nói: "Xin thiên sư tha bọn tôi một mạng, ngày sau bọn tôi chắc cy sẽ báo đáp. Nếu tiên sư có thời gian xin hãy tới sơn trại của chúng tôi làm khách."

Mặt sẹo không biết Lục Thiên Hồng lúc này nhấc lên sát tâm, mặc dù tuổi không lớn nhưng cảm giác tìm đường sống trong cõi chết vẫn còn mới mẻ, Lục Thiên Hồng chậm rãi thu hồi nụ cười lại, đổi thành vẻ mặt dứt khoát.

Mặt sẹo vừa thấy Lục Thiên Hồng vừa thay đổi sắc mặt thì biết chẳng lành. Y quay đầu hô: "Chạy mau!" Nói xong thì là người đầu tiên chạy ra xa. Những đại hán còn lại thấy đầu lĩnh của mình chạy trốn nên bản thân cũng quay đầu bỏ chạy.

"Chạy đi đâu!" Lục Thiên Hồng nhún người đã lập tức đi xa, chỉ vài bước đã đuổi kịp một đại hán, cho đại hán đó một cái bốp vào sau gáy. Đại hán chẳng kêu lên tiếng nào đã ngã xuống. Bằng cách này Lục Thiên Hồng chẳng mất bao lâu đã đánh bại tất cả đại hán. Chỉ chừa lại một tên mặt sẹo chạy như điên.

Lục Thiên Hồng nhìn thấy mặt sẹo chạy xa, nhặt lên một viên đá từ dưới đất chọi tới mặt sẹo.

"Ui da" mặt sẹo hét thảm một tiếng, trở mình ngã xuống đất. Lục Thiên Hồng nhún người mấy cái đã đuổi kịp rồi cho mặt sẹo một đá. Mặt sẹo kêu thảm một tiếng rồi ngất xỉu, không còn động đậy.

Người tiêu cục nhìn thấy Lục Thiên Hồng lợi hại như vậy thì đứng dại ra đó, sau một lát mới phản ứng lại, hai người trẻ tuổi trực tiếp quỳ xuống nói với Lục Thiên Hồng: "Đa tạ tiên sư cứu mạng!"

Lục Thiên Hồng khẩn trương nâng hai người bọn họ đứng lên: "Các anh hiểu lầm rồi, tôi không phải là tiên sư gì cả, chỉ biết một chút võ công tay chân mà thôi." Hiện tại Lục Thiên Hồng mới đánh giá hai người, chỉ thấy hai người bọn họ đều bị thương, trên mình có vết máu. Hai người họ một lớn lên rất uy vũ, một thì lại thanh tú khác thường, người có tướng uy vũ lớn chừng hai mươi, còn người thanh tú thì lại xấp xỉ y

Lục Thiên Hồng nhìn người trẻ tuổi thanh tú cười nói: "Vị này là con gái nhỉ?"

Người thanh tú bị Lục Thiên Hồng nhìn nên hai má tức thì hiện ra hai ráng mây đỏ. Người trẻ tuổi uy vũ khẩn trương ôm quyền nói: "Ân công chớ trách, đường xá hung hiểm, ăn diện như con gái có phần bất tiện, chúng tôi đều là tiêu đầu của tiêu cục Uy Vũ, tôi gọi là Đường Long, còn đây là em gái Đường Thiến của thôi."

"Đường Thiến ra mắt ân công." Đường Thiên tháo đồ búi tóc thi lễ với Lục Thiên Hồng.

Lục Thiên Hồng bị hai người bọn họ một câu ân công hai câu ân công, gọi khiến y có phần lâng đâng, y mỉm cười nói: "Mấy ác nhân đó nên sớm trừ, tôi đã đánh ngất tất cả bọn họ, các anh có thể đưa bọn họ tới quan phủ." Lục Thiên Hồng vốn động sát tâm nhưng sau khi ra tay thì không hạ sát thủ, bởi vì nhớ tới thiện niệm của Mộ Dung Uyển Thanh.

Đường Long liếc nhìn đám người trên đất sau đó cúi người thử sờ lên động mạch cổ của bọn họ rồi ôm quyền nói với Lục Thiên Hồng: "Ân công không biết, bọn họ quá yếu nên đã bị ân công đưa đi gặp diêm vương."

Lục Thiên Hồng trừng mắt nhìn những đại hán nằm trên đất: "Chết rồi?" Xem ra mình có tâm tha cho bọn họ một mạng sống nhưng không thể làm được.

"Ân công uy vũ, tất cả bọn họ đã bị ân công đánh chết."

Lục Thiên Hồng bày ra vẻ mặt xấu hổ, y vốn không định giết bọn họ nhưng không ngờ y ra tay vốn tưởng không nặng lắm nhưng khi đánh lên người bọn họ thì không ngờ lại lấy đi mạng của bọn họ.

Lục Thiên Hồng gãi đầu nói: "Như vậy coi như bọn họ đã bị trừng phạt đúng tội, để cho mọi người an táng bọn họ đi, lúc còn sống làm ác nhưng hiện tại ra sao thì cũng đã chết."

Đường Long gật đầu lập tức mang theo vài tiêu sư bị thương ở bên gom xác của đại hán lại.

Lúc này Đường Thiến rất xấu hổ đứng bên cạnh Lục Thiên Hồng, đối phương cũng gần tuổi mình nhưng lại có võ công cao hơn mình gấp mấy lần, thật sự khó tin đối phương lại luyện ra võ công cao như vậy, nhìn khuôn mặt anh tuấn của đối phương, Đường Thiến phát hiện tim mình như có con thỏ đang nhảy, đập phịch phịch.

Lục Thiên Hồng thấy Đường Long mai táng xong tất cả thi thể mới bước tới hỏi Đường Long: "Đường huynh, tôi muốn đồng hành cùng các anh, không biết có được không?"

Đường Long thấy Lục Thiên Hồng muốn đi chung thì trăm lần nguyện ý, có cao thủ như thế đi cùng đương nhiên là cầu còn không được. Y nhanh chóng trả lời: "Nếu ân công có ý đi cùng, Đường mỗ cầu còn không được, không biết ân công muốn đi đâu?"

Lục Thiên Hồng bị Đường Long hỏi thì vẻ mặt mờ mịt, y thật sự không rõ mình muốn đi đâu nữa, y thở dài nói với Đường Long: "Tôi cũng không biết mình muốn đi đâu, trước tới thành thị gần đây đi, đừng suy nghĩ nhiều, tất cả cứ do các anh là được."

"Một khi đã vậy, ân công có thể tới trấn Vạn Sơn cùng chúng tôi, tiêu cục Uy Vũ chúng tôi cũng có chút uy vọng ở trấn Vạn Sơn, đến khi đó nếu ân công có việc thì chúng tôi cũng có thể giúp đỡ."

"Cũng được, vậy thì theo các anh tới trấn Vạn Sơn vậy." Lục Thiên Hồng nói xong thì tự mình leo lên xe ngựa đả tọa.

Bọn người Đường Long thu dọn một chút thì đánh xe đi về phía mép rừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK