Người đi từ cửa vào là Mục Ninh, cô gái áo trắng mà Lâm Phi đã từng gặp một lần.
Trong lòng Lâm Phi hơi hồi hộp, nhìn bộ dáng của nàng ta thì chẳng biết tại sao hắn cảm giác có chuyện xấu sắp xảy ra, nên hắn kéo tay Thanh Loan đi ra ngoài, giả vờ như không thấy ai cả vậy.
“Mẹ kiếp, tại sao lại gặp nàng ta tại đây chứ, nhìn cô ta có vẻ tức giận, ta đắc tội nàng ta lúc nào sao?”
Lâm Phi không nghĩ ra được là vì sao nên phải cố gắng rời đi Công hội Phù Văn nhanh nhất có thể.
…
Gần đây Mục Ninh cảm thấy rất khó chịu.
Từ lần trước biết được người trẻ tuổi kia là một thiên tài về phù văn thì Mục Ninh đã sai người tìm kiếm người này, kết quả là người này biến mất một cách thần bí, giống như là đã rời khỏi nơi này rồi.
Mỗi lần Mục Ninh nhìn thấy lông mày của ông nội mình nhíu lại thì lại đau lòng, nên nàng ta thề muốn tìm ra được tên đó để xem hắn là thần thánh phương nào.
Hơn nữa, hôm nay ông nội từ quận Sơn Hà về thì tâm trạng cũng không tốt.
Nên tâm tình của Mục Ninh cũng không tốt, khi tới sảnh thì biết Trương sư huynh định tới gặp vị thiếu gia kia, để xem có giúp được chút gì không.
Thế là một màn này xuất hiện.
“Không được đi!”
Nhìn thấy tên khốn này định đi mà không nói gì thì Mục Ninh càng bướng bỉnh, dang tay chặn cửa lại.
Thật vất vả mới gặp được ngươi, làm sao có thể cho ngươi rời đi được.
Bởi vì nóng lòng rời đi nên Lâm Phi không chú ý va phải Mục Ninh khiến nàng ta đứng không vững, theo bản năng ôm lấy Lâm Phi để cơ thể mình được vững vàng.
Thế là có một màn mập mờ trước mắt.
Mục Ninh ôm chặt Lâm Phi như bạch tuộc vậy, cả người dán vào lồng ngực của hắn, một luồng hơi thở của đàn ông xông vào mũi làm nàng cảm thấy an toàn.
Lâm Phi cực kỳ kinh ngạc, mình đang bị sàm sỡ sao?
Ngực khá lớn nhưng không biết là hình bánh bao hay hình măng nhỉ?
Cảm giác thật tuyệt, lần đầu được một cô nàng ôm ấp, lại còn là một mỹ nữ nữa chứ, Lâm Phi vẫn rất hài lòng, dù sao cơ hội như này rất khó có được.
Nhưng hắn lại không biết có hai người đang tức giận.
Hai mắt của Thanh Loan sắp phun lửa, nghĩ thầm: “Đúng là một kẻ không biết xấu hổ, lại dám quyến rũ thiếu gia nhà ta! Lần sau phải bảo thiếu gia tránh xa người phụ nữ xấu xa này ra mới được!”
Một người khác đó là hội trưởng Mục Trường Không của chúng ta.
Cháu gái của mình bị kẻ khác sàm sỡ, không tức giận được sao?
Khụ khụ…
Tiếng ho khan của Mục Trường Không cắt đứt bầu không khí hiện tại.
“Ông nội, hắn bắt nạt cháu.”
Người phản ứng nhanh nhất đó là Mục Ninh, vội vàng chạy tới bên cạnh ông nội nàng, mặt đỏ như nắng chiều giống như nàng thật sự bị bắt nạt vậy.
“Mẹ nó, rõ ràng là ngươi sờ ngực ta mà, ta bắt nạt ngươi lúc nào.”
Lâm Phi rất oan ức, đang định cãi lại vài câu nhưng đột nhiên nghĩ lại, thôi chết rồi! Cô nàng này chính là cháu gái của hội trưởng, chạy trước vẫn tốt hơn, nếu không thì rất phiền phức.
Hắn vội vàng kéo tay Thanh Loan định chạy đi.
“Nhóc con! Đừng đi vội như vậy!”
Lâm Phi nào dám ở lại, vội vàng đi tới cửa nhưng lại bị một vách tường vô hình cản lại.
Có một cánh cửa màu trắng làm bằng lưu ly đã chặn lại đường đi của hắn.
Đây là do Mục Trường Không làm ra, để nói cho Lâm Phi một điều, đừng nghĩ rời khỏi, hãy ngoan ngoãn mà ở lại nói chuyện đi.
Lâm Phi thầm mắng một tiếng cáo già, đây mới gọi là bắt nạt đấy, dù gì cũng là hội trưởng, tại sao lại dã man như vậy?
“Hội trưởng Mục, ngài muốn gì? Chẳng lẽ muốn giam ta ở đây? Lâm gia của ta cũng không phải là kẻ dễ ức hiếp.” Lâm Phi chắc chắn không chịu ngoan ngoãn mà ngồi xuống nói chuyện rồi.
Không thể yếu thế được.
Tạm thời Lâm Phi không thể đắc tội với phù văn sư cấp năm được, hơn nữa người ta vẫn là hội trưởng của một chi nhánh, chỉ cần hơi động tay là có thể diệt sạch Lâm gia rồi.
“Ông nội, hắn ta chính là người lần trước trả lời được câu hỏi!”
Mục Ninh vạch trần sự thật về Lâm Phi bởi vì nàng rất muốn ông nội trừng trị tên khốn này.
Từ nhỏ tới giờ nàng ta lần đầu tiên bị ăn đậu hũ, không tức giận mới lạ, hơn nữa nàng ta còn là cháu gái của hội trưởng Công hội Phù Văn nên tính tình kiêu ngạo là tất nhiên.
Mẹ nó, quả nhiên là như vậy.
Chuyện Lâm Phi không muốn thấy nhất lại xuất hiện.
Lâm Phi giả bộ như không biết cái gì: “Mỹ nữ, nàng nói cái gì vậy? Câu hỏi nào, ta có biết nó sao?”
Ngươi lại dám ngụy biện?
Nếu ánh mắt của Mục Ninh có thể giết người thì Lâm Phi sẽ bị chết không biết bao nhiêu lần rồi, nàng ta chưa từng gặp qua kẻ nào mặt dày như vậy, rõ ràng hắn đã trả lời được câu hỏi đó mà bây giờ lại không chịu nhận, chuyện đó cũng đâu phải là chuyện mất mặt gì?
“Ngươi nói dối, câu hỏi đó chính do ngươi trả lời!”
Lâm Phi chết cũng không chịu nhận: “Hội trưởng Mục, ta nghĩ cháu gái ngài nhận nhầm người, loại người như ta hết ăn lại nằm, làm sao mà hiểu được phù văn chứ? Ở nhà ta còn có việc gấp, xin hội trưởng Mục cho chúng ta rời khỏi, ngài cũng không muốn chuyện này bị người khác biết chứ?”
Mục Trường Không liếc nhìn cháu gái mình, rồi nói: “Chuyện vừa rồi, cậu định xử lý như thế nào?”
Mục Ninh ngẩn ngơ, ông nội bị làm sao vậy, không phải ông nội luôn muốn tìm người đã trả lời được câu hỏi đó sao?
Lâm Phi thở phào một hơi nhẹ nhõm, lão già này không tin thì tốt, lần sau ta sẽ không bao giờ tới Công hội Phù văn nữa.
“Vừa rồi là tại hạ vô lễ. Xin Mục tiểu thư đừng trách!” Ông muốn có cái bậc thang để xuống thì ta chiều vậy, Lâm Phi nghĩ thầm như thế.
“Sự trong sạch của cháu gái ta mà muốn dùng một câu xin lỗi là xong sao?” Mặt Mục Trường Không đen lại, không khí trong phòng lập tức lạnh lẽo.
Được lắm, định lừa bịp mình đây mà.
Từ trước tới giờ chỉ có Lâm Phi lừa gạt kẻ khác, không ngờ bây giờ có người định lừa gạt mình nhưng uất ức nhất đó là mặc dù biết mình đang bị lừa gạt nhưng vẫn phải tiếp tục.
Lực ảnh hưởng của Công hội Phù Văn rất mạnh, đắc tội Công hội Phù Văn không phải là một quyết định đúng đắn.
“Đây là năm vạn lượng ngân phiếu coi như là bồi thường.”
Mục Trường Không không nói lời nào.
Lâm Phi nhịn đau, lại lấy thêm một vạn lượng nữa, sáu vạn lượng đã là không ít rồi, ông đừng có tham quá.
Cái gì? Còn không vừa lòng sao? Còn muốn lừa thêm nữa? Ta nhịn.
Rút thêm một vạn lượng nữa, vẫn không có động tĩnh gì.
Tới tận lúc Lâm Phi rút tới mười vạn lượng thì hắn tức giận, lần này mà không đồng ý nữa thì ta cũng mặc kệ, ông cho rằng tiền chỉ là giấy thôi sao?
Lúc này, Thanh Loan kéo kéo ống tay áo của thiếu gia mình.
“Thiếu gia, hình như có thể đi rồi.”
Lâm Phi tức giận tới sắp phun máu, cửa đã được mở ra, cáo già này thật đúng là dám gạt mình.
“Ngươi có thể đi rồi.”
Lâm Phi ủ rũ mà ra về, bị người sàm sỡ lại còn bị mất mười vạn lượng bạc, ôi số bạc của ta, cũng không phải là tự dưng mà có đâu.
…
Sau khi hai người rời khỏi.
Mục Trường Không mới cười ha hả: “Thằng nhóc này, không cho hắn một bài học thì hắn cứ nghĩ mình là ông trời sao.”
“Ông nội, tại sao ông có thể như vậy!”
Mục Ninh dậm chân, có vẻ hơi xấu hổ, không biết tại sao ông nội lại muốn lừa gạt mười vạn lượng bạc của tên kia nữa.
Mạc Trường Không cười nói: “Thằng nhóc khốn nạn kia dám sàm sỡ cháu gái của ta, mười vạn lượng bạc vẫn còn nhẹ đó, đúng lúc ông định mua vật liệu phù văn mà hơi kẹt tiền, mà Lâm gia vừa mới diệt Lý gia xong nên mười vạn lượng vẫn không tính là gì.”
Nếu Lâm Phi biết được thì chắc chắn sẽ tức tới phun máu, số bạc này là do mọi người liều mạng mới có được, ông lại chỉ cần dùng vài câu là có mười vạn lượng, muốn chết a.
Mục Ninh hỏi: “Thế nhưng ông cũng không thể thả hắn đi a.”
Mục Trường Không cười nói: “Cháu gái ngoan, thằng nhóc này rất thông minh, ông nghĩ nó chính là một phù văn sư, mới vừa rồi bị cháu nói như vậy, mặc dù hắn đã từ chối rất thẳng thắn thế nhưng vẫn còn sơ hở lộ ra. Còn tại sao ông muốn thả hắn đi là vì ông muốn hắn tự mình thừa nhận.”
Mục Ninh rất rõ ràng ông của mình sẽ không nói những điều không chắc chắn, nghe như vậy thì tên ghê tởm kia sẽ chủ động đi tới đây gặp mặt sao?
“Ông nội, tại sao lại như vậy. Ông nói cho cháu nghe đi mà!”
Mục Ninh nũng nịu, đong đưa cánh tay của Mục Trường Không.
Mục Trường Không dở khóc dở cười, đành phải nói: “Hôm nay ông vừa trở về từ quận Sơn Hà, nghe nói có người của Huyền Vũ Môn muốn tới Quy Nguyên Thành của chúng ta.”
Mục Ninh kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ là người đứng sau của Lý gia muốn tới gây bất lợi cho tên kia?”
“Thật thông minh!” Mục Trường Không nói: “Thằng nhóc kia rất có bản lĩnh, tự mình dẫn người tới xóa sổ Lý gia. Ông hoài nghi cao thủ Huyền giả của Lý gia cũng bị người của Lâm gia giết chết, nếu như thằng nhóc đó là phù văn sư thì đúng là có thể chém giết Huyền giả của Lý gia rất dễ dàng.”
“Tại sao có thể chứ? Huyền giả chính là…” Mục Ninh cực kỳ kinh ngạc mà nói.
Mục Trường Không nói: “Không có gì là không thể! Nếu như hắn chính là phù văn sư thì sẽ không phải là một phù văn sư bình thường, có thể tránh thoát sự điều tra thần hồn của một phù văn sư cấp năm thì chắc chắn không đơn giản, khi người của Huyền Vũ Môn tới, chỉ cần Công hội Phù Văn chúng ta tham dự vào nữa thì hắn chắc chắn phải tới!”
“Vẫn là ông nội giỏi nhất.”
Mục Ninh nghĩ tới mọi chuyện của tên kia đều nằm trong kế hoạch của ông nội thì trong lòng rất thoải mái.
Ngươi dám sờ ngực ta sao? Đáng đời!
…
Hắt xì…
Trên đường đi về, Lâm Phi hắt xì một tiếng, nhìn xung quanh, thầm nghĩ: “Là kẻ nào đang nguyền rủa ta? Hình như gần đây ta không làm chuyện xấu gì a.”
“Thiếu gia, chỉ tại Thanh Loan không tốt, ngài mắng ta đi!”
Thanh Loan cúi đầu xuống giống như là một đứa trẻ con có lỗi vậy.
Thực sự Lâm Phi khá tức giận, bình thường chỉ có hắn lừa gạt người khác thế mà hôm nay hắn lại bị một con cáo già lừa gạt.
Rõ ràng mình bị sàm sỡ thế mà vẫn bị mất mười vạn lượng, nếu biết như vậy thì lúc đó sẽ hưởng thụ hơn một chút, giá này cũng quá đắt đi.
Lâm Phi cười nói: “Suy nghĩ lung tung cái gì đó, chuyện này lại không liên quan tới ngươi. Thiếu gia của ngươi cũng không thiếu tiền.”
“Ô ô, thiếu gia thật tốt!”
Thanh Loan lao tới ôm chầm lấy hắn.
Lâm Phi nghĩ thầm: “Loli thật tốt, thảo nào mọi người đều thích loli!”
Tâm trạng của hắn lập tức tốt hơn nhiều.
Vấn đề kia không cần nghĩ nhiều nữa, dù sao hắn sẽ không tới Công hội Phù Văn nữa, con cáo già kia rất khó chơi a.
“Hôm nay thiếu gia sẽ dẫn ngươi đi dạo phố mua đồ!”
Lâm Phi đã hoàn thành một trong những ước nguyện của mình là dắt một cô nhóc đáng yêu đi dạo phố.