Cửa thành Quy Nguyên thành.
"Tránh ra ~~~ "
"Tránh ra, đứng có cản đường!"
"Tránh ra, không nên cản đường!"
Một đội ngựa hắc y nhân ngựa vọt ra từ phía cuối con đường, mọi người hai bên đều vô thức tránh ra thành một lối. Tất cả mọi người không ai dám cản đường, người sáng suốt đều nhận ra đó là Hắc Giáp Vệ của Lâm gia, đó là đội vệ binh mạnh thứ hai của Lâm gia, khí tức giết chóc rất nặng, từng người một đều là tinh anh, địch nhân chết trên tay bọn hắn ít nhất cũng hơn trăm người, hơn nữa, không phải người nào cũng có thể gia nhập.
"Ồ, người dẫn đầu như thế nào lại quen mắt như vậy, hình như người dẫn đầu đội hình là Tam thiếu gia của Lâm gia!"
"Thế nào lại là hắn a? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?"
"Hắc hắc, nói không chừng Lâm Phi này lại muốn ra ngoài đi tán gái a. Sự việc mấy ngày hôm trước các ngươi có nghe nói không? Lâm tam thiếu bức người, một lúc liền đắc tội với cả Lý gia, Trương gia, Bắc Cung gia tộc cùng với rất nhiều gia tộc lớn nhỏ khác, người ta đây là sợ gặp nguy hiểm a."
"Nguyên lai là như vậy a, Lâm tam thiếu mà cũng có lúc biết sợ."
"Thời điểm này đi ra ngoài, lá gan cũng rất lớn, không sợ người ta cố ý đối phó sao?"
"Vậy ngươi đi hỏi Lâm tam thiếu chút xem, vốn cho rằng Lâm Phi này sẽ có thay đổi gì đây, nhưng lại không thể tưởng được là vẫn kiêu ngạo, yêu đương náo loạn giống như trước đây."
.....
Danh tiếng của Lâm tam thiếu mấy ngày gần đây rất vang dội. Sau khi sự việc ở võ quán Cực Hạn được truyền đi, tất cả mọi người đều cho rằng Lâm Phi đã thay đổi, nhưng hôm nay vừa nhìn thấy thì tựa hồ không có thay đổi gì.
Lúc Lâm tam thiếu mang đám người đi ra ngoài, bọn hắn mới hiểu được, hóa ra cái tên Lâm gia thiếu gia này cũng có một ngày biết sợ hãi.
"Không ngờ rằng, người đi tới khu vực khai thác mỏ lại chính là Lâm tam thiếu!" Trên tường thành của Quy Nguyên thành, đang một người nhìn chằm chằm phương hướng của Lâm Phi. Nếu như Lâm Phi ở đây, nhất định sẽ nhận ra, bọn hắn không là ai xa lạ cả, một người là Lý Nguyên, người còn lại là Bắc Cung Vô Tình.
Bắc Cung Vô Tình vẫn luôn là cái đuôi của Lý Nguyên, Lý Nguyên đi đến đâu liền đi theo tới đó: "Đáng tiếc Lâm Phong lại không có đi cùng, Liễu Tình này lá gan cũng thật lớn, vậy mà lại để cho con mình đi tới khu vực khai thác mỏ. Thật không biết bà ta nghĩ như thế nào nữa, chẳng lẽ bà ta cho rằng chỉ một tên Lâm Phi liền có thể giải quyết hết phiền toái sao?" Bắc Cung Vô Tình cảm thấy tiếc nuối.
Lý Nguyên cười nói: "Trước mắt, Lâm gia ngoại trừ Lâm Phi ra thì sợ là sẽ chỉ còn đại ca của hắn Lâm Vân mà thôi, hai người này mới là người có thiên phú cực tốt. Hôm nay Lâm Phi coi như đã bước một chân vào địa ngục rồi, Lâm gia liền bất lực không người giúp đỡ rồi."
Bắc Cung Vô Tình vỗ ngựa: "Nguyên ca phân tích vô cùng đúng, lúc này đây chính là tia hi vọng để triệt để tiêu diệt Lâm gia."
Lý Nguyên thu hồi ánh mắt: "Chúng ta đi thôi, không thể bỏ qua trò hay này được, còn có một triệu lượng bạc kia cũng không phải dễ dáng lấy đi như vậy."
Mà ở một nơi khác, trong một căn phòng, Trương Càn, Trương công tử của chúng ta lại đang nhàn nhã uống trà, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
"Càn ca, tin tức tốt, Lâm Phi mang theo Hắc Giáp Vệ đi rồi." Có người từ bên ngoài tiến đến.
"Lâm Phi lần này chết chắc rồi." Hàn quang trong mắt Trương Càn lóe lên, một uống một hơi sạch nước trà. Chuyện ở võ quán Cực Hạn khiến cho Trương Càn ở trước mặt các trưởng lão trong gia tộc đều mất hết mặt mũi, trong lúc nhất thời thì không thể ngẩng đầu lên được.
Hơn nữa, chuyện chặn giết người trong tộc của Lâm Phi đã bị người khác phát hiện rồi, nhưng mà bọn hắn lại không dám khẳng định những người này có thật là bị Lâm Phi giết chết hay không. Miệng vết thương mơ hồ không rõ, không thể phân tích ra là loại vết thương gì. Mặc kệ ai làm, không thể nghi ngờ gì Lâm Phi chính là người bị tình nghi số một. Khẩu khí này của Trương gia hắn nuốt không trôi, cần tìm một đối tượng để hả giận, mà Lâm Phi chính là đối tượng hả giận tốt nhất.
Sự việc ở khu vực khai thác mỏ bọn hắn đều được nghe loáng thoáng, còn về phần là ai làm, thì tạm thời bên trên không có tin tức gì. Cái này không phải vấn đề gì lớn, quan trọng là... Lâm Phi đã ra khỏi Quy Nguyên thành. Trong Quy Nguyên thành, bọn hắn không dám lộ liễu động thủ, trên mặt mọi người đều cần một tấm màn che, biết rõ là thế lực của Lâm gia đã không còn bằng lúc trước, nhưng bọn hắn cũng không dám cứng rắn giết đến tận cửa.
Ngoài mặt thì bọn hắn không dám, nhưng nói lý ra thì không giống như vậy. Bọn hắn muốn làm gì, ai có thể biết rõ được, không có người biết rõ, không lưu lại chứng cứ, đối phương chỉ có thể nén giận mà thôi.
"Càn ca, có muốn an bài mấy người thừa dịp buổi tối xử luôn tiểu tử kia hay không?"
Trương Càn lắc đầu: "Hà tất chúng ta ra mặt, người muốn Lâm Phi chết rất nhiều, chúng ta qua đi xem trò vui là tốt rồi, nói không chừng chúng ta còn có thể ngư ông đắc lợi đấy."
.....
Bên ngoài Quy Nguyên thành, bên trên một sườn núi, Lâm Phi giục ngựa đứng ở trên sườn núi, vừa vặn lờ mờ nhìn thấy Quy Nguyên thành, bên miệng liền treo lên ý tứ vui vẻ.
"Bản Thiếu Gia vừa ra khỏi thành, chắc hẳn các ngươi đều động tâm rồi a!" Lâm Phi thầm nghĩ: "Bản Thiếu Gia ngược lại muốn xem xem, đến cùng là có người nào đó muốn đối phó với ta, đến lúc đó vừa vặn đem các ngươi tận diệt luôn, bớt đến lúc đó lại phiền toái ta!" Lâm Phi không phải chỉ nghĩ tới mặt nổi mà là đã cân nhắc chuyện được mất trong đó, rồi mới đi khỏi Quy Nguyên thành. Bên trong Quy Nguyên thành, Lâm Phi dù nóng nảy hơn nữa, cũng không dám tùy tiện giết người, ra khỏi Quy Nguyên thành, vậy thì không giống như vậy.
Lâm Phi tin rẳng tin tức mình ra khỏi thành nhất định sẽ rơi vào tai những người đó. Hắc hắc....
Lão tử đã đào tốt một cái hố, chỉ chờ các ngươi nhảy vào thôi, đừng làm cho ta thất vọng!
"Mọi người nghe kỹ, trước khi trời tối nhất định phải đến được khu vực khai thác mỏ!" Lâm Phi vỗ mạnh, thiên lý mã bị đau liền chạy như điên về phía trước, sau lưng, Hắc Giáp Vệ vẫn theo kịp.
Trên đường đi nổi lên một mảng lớn bụi đất.
....
Khu vực khai thác mỏ của Lâm gia ở bên ngoài Quy Nguyên ngoài, ở một địa phương được gọi là Toái Thạc trấn, cách Quy Nguyên thành nửa ngày lộ trình.
Đoàn người của Lâm Phi, vật cưỡi đều là thiên lý mã, nửa ngày thời gian là đủ rồi.
Buổi chiều, ánh tà rơi xuống, Lâm Phi như ý định tới được Toái Thạc trấn.
"Nơi này thật nghèo quá." Toái Thạch trấn thật sự rất hợp vói danh tự, đập vào mắt tất cả đều là đá, đá lớn đá nhỏ vô số kể, tựa như đang ở trong một quốc gia toàn đá.
"Hoan nghênh Lâm tam thiếu." Lâm Phi vừa tới cửa còn chưa xuống ngựa, thì Toái Thạch trấn đã phái mấy người tới nghênh đó, đi thẳng tới trước mặt Lâm Phi.
Lúc tới nơi Lâm Phi liền hiểu thêm một chút, lập tức đem người đi thắm dò từng nhà.
Người đến là người trong tộc Lâm Tam, người chịu trách nhiệm quản lý khu vực khai thác mỏ.
"Lâm thúc, người như thế nào lại tới đây." Lâm gia an bài Lâm tam thiếu đến, thì điều đầu tiên Lâm Tam cảm thấy chính là ngoài ý muốn, ai bảo hắn đối với thanh danh của Lâm Phi chênh lệch quá nhiều, thực tế là gần đây chưa có trở lại Quy Nguyên thành, nên ấn tượng chỉ dừng lại ở lúc trước.
Vốn dĩ Lâm Tam cho rằng, gia tộc sẽ phái mấy người cao thủ tới đây, không nghĩ tới sẽ là như thế này, liền thấy vô cùng thất vọng. May mà Lâm Phi có mang đến Hắc Giáp Vệ, ít nhiều cũng có năng lực chống cự.
Lâm Phi khách khí, Lâm Tam dù cho có bất mãn nhiều hơn nữa cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Bởi vì, Lâm Phi chính là đại biểu cho Lâm gia.
"Lâm tam thiếu tự mình tới đây, ta là thúc thúc có thể nào không đi ra đây!" Lâm Tam cười nói: "Tam thiếu, còn chưa ăn cơm a, ta đã cho ngươi xếp đặt một bàn tiệc rượu ở trên thị trấn cho ngươi rồi!"
Lâm Phi cười nói: "Lời này của Lâm thúc vừa nói ra thì ta thật là có thấy hơi đói bụng rồi. Vậy ta đây liền không khách khí nữa a." Từ khi Lâm Tam xuất hiện, Lâm Phi đã nghe ra được ngữ khí bất mãn của ông ta. Người ta đây là không chào đón mình a, nói không chừng rượu này cũng là để hoan nghênh người khác. Chỉ là, hiện tại bất quá vẫn nên làm dáng một chút.
Lâm Phi sẽ không gây khó dễ cho Lâm Tam, ngoài miệng thì như vậy, nhưng không bằng hiệu quả màm hành động thực tế đem lại. Ở Toái Thạch trấn ngoại trừ Lâm gia thì còn có không ít thế lực khác cắm rễ ở chỗ này. Đoàn người Lâm Phi vừa đi vào Toái Thạch trấn, lập tức liền nhận được sự chú ý của mọi người.