Ha ha! Thành công rồi! Cuối cùng cũng thành công rồi!
Dư Thiếu Quân thưởng thức viên minh châu yêu thích đến không nỡ rời tay, trên mặt toát lên vẻ mừng rỡ vô cùng.
Đột nhiên hắn lại nhìn ra ngoài động: "Các ngươi nhìn lâu như thế, không đi vào xem xem sao?"
- Cái tên khốn kiếp nhà ngươi!
Hai bóng người tiến vào trong, là Ngô Minh và Tiêu Cực Độ. Trong hai người, Tiêu Cực Độ toàn thân chi chít vết thương, rõ ràng đã trải qua một trận chiến đẫm máu. Hắn nhìn thấy Dư Thiếu Quân thì hai con mắt đỏ cả lên: "Ngươi dâng thành chính là vì cái này? Nhưng tên khốn kiếp nhà ngươi không biết đợi thêm một ngày hay sao hả? Hiện giờ nhiệm vụ của chúng ta thất bại rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể xong đời đó!"
- Ngô Minh ngươi hình như có ý kiến gì khác?
Dư Thiếu Quân nhìn Tiêu Cực Độ thì thẳng thừng xem như con chó thua trận sủa bậy, thấy Ngô Minh điềm nhiên như không thì mới chú ý đến, không kìm được hỏi.
- Ngươi dùng trăm phương ngàn kế chính là vì muốn lấy được long khí địa mạch này sao?
Ngô Minh nhìn chăm chú vào viên minh châu trên tay Dư Thiếu Quân, không khỏi hỏi.
- Không sai! Ngươi có biết lợi ích lớn nhất của Chủ Thần Điện là gì không? Vũ khí pháp thuật sao? Mang ra mang vào đều mất phí, chẳng có tác dụng gì lớn! Thần công pháp quyết? Cũng có chút tác dụng thôi! Thế nhưng điểm thành tích khó có được! Lợi ích lớn nhất chính là vận khí này!
Dư Thiếu Quân cười lớn: "Vận khí này hợp nhất với ta, Chủ Thần Điện sẽ coi như một thể, không cần phải trả thêm điểm thành tích, là thứ thuận tiện nhất để mang ra thế giới bên ngoài rồi!"
- Mà long khí địa mạch này hiện giờ ta đã hút ra chín phần, lại có Lý Như Bích làm con rối thay thế nên không còn chút sát khí kiếp nạn nào nữa. Một khi đem đến Đại Chu thì hoàn toàn có thể nhờ vào nó để phất lên, cát cứ một phương!
- Thì ra ngươi có chí hướng này!
Ngô Minh bừng tỉnh: "Chẳng trách lúc đầu nghe tên Hoàng Kiệt, dáng vẻ của ngươi lại hưng phấn đến thế!"
- Đây chính là long khí, có nó thì việc cát cứ một quận một châu không thành vấn đề. Thậm chí còn có tư cách tranh giành vị trí chân long thiên tử, vì sao lại không muốn chứ?
Dư Thiếu Quân sắc mặt dữ tợn, sau đó cười quái dị nói: "Biết vì sao ta nói với các ngươi nhiều như vậy không? Bởi vì trong mắt ta các ngươi đều là người chết!"
- Nhiệm vụ thất bại, ai có thể thoát chết chứ? Thế nhưng trước khi chết Tiêu gia gia ta đây trước tiên phải làm thịt ngươi đã! Tiêu Cực Độ tức giận quát lên một tiếng.
- Thất bại? Ừ... cũng đúng. Lý Như Bích xưng vương xây dựng chế độ, lúc này còn phải duy trì ba mươi sáu canh giờ nữa. Trong thời gian này không được binh bại thân vong, nếu không sẽ bị loại bỏ!
Dư Thiếu Quân lại cười: "Thế nhưng ta là người được trời giáng vận lớn trên người, khác với các ngươi!"
- Thậm chí... có biết vì sao ta cứ để mặc cho các ngươi đi vào không? Bởi vì ta cơ bản không hề sợ các ngươi còn có con át chủ bài nào chưa xuất ra! Thậm chí không cần ra tay các ngươi cũng sẽ bị loại bỏ!
- Cái gì? Không xong rồi!
Sắc mặt Tiêu Cực Độ và Ngô Minh đều biến đổi.
Đặc biệt là Ngô Minh, nhìn thấy trên đỉnh đầu Lý Như Bích kiếp khí bập bềnh, tia quân khí cuối cùng kia cũng tản đi mất, ánh mắt hắn nhìn Dư Thiếu Quân cũng mang theo vẻ u ám.
Lúc này Lý Như Bích tuy vẫn còn một hơi thở, thế nhưng bản mệnh gãy đứt vỡ nát, binh khí hoàn toàn tiêu tan. Hơn nữa còn bị sát khí xui xẻo vô cùng dày đặc bao trùm toàn thân, đã thất bại một cách triệt để rồi, chẳng còn con đường nào để gượng dậy được nữa!
- Đinh! Lý Như Bích binh bại, không duy trì được qua ba mươi sáu canh giờ, nhiệm vụ tuyến đầu xem như thất bại! Loại bỏ!
Lời nhắc nhở của Chủ Thần Điện hiện ra mang theo vẻ lạnh lùng.
Ngô Minh cứng đờ mặt: "Cút!"
- Đinh! Luân Hồi Giả số canh thân số sáu mươi chín sử dụng đặc quyền của tông đồ Chủ Thần: Miễn trừng phạt lần nhiệm vụ thất bại này, thoát khỏi loại bỏ!
Hắn thì như vậy, thế nhưng Tiêu Cực Độ bên cạnh trên mặt lại hiện lên vẻ cực kì sợ hãi.
Chợt ánh mắt hắn ảm đạm dần đi rồi cứ như vậy mà ngã nhào xuống đất, hơi thở không còn, đã chết hẳn rồi.
Ngô Minh vẫn là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến cảnh tượng loại bỏ, không khỏi thở dài một tiếng.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi!!!
Dư Thiếu Quân ngón tay run rẩy chỉ vào Ngô Minh: "Ngươi không chết?"
Vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên hưng phấn: "Ta biết rồi, ngươi nhất định cũng là loại người đó! Chỉ cần ngươi chết là ta có thể đoạt được tất cả của ngươi!"
Trong lòng hắn vẫn luôn chôn giấu một bí mật lớn.
Vốn dĩ hắn chỉ là một Luân Hồi Giả bình thường, khổ sở tranh đấu ở giữa lằn ranh sống và chết. Thế nhưng trong một lần nhiệm vụ, hắn giết được một Luân Hồi Giả đối địch nào đó nên có được một đặc quyền.
Cũng chính nhờ đặc quyền này mà cuộc sống của hắn vô cùng thuận buồm xuôi gió, hơn nữa còn lấy được một viên ngọc vận khí cực kì quý giá vào tay.
Cũng chính do cơ hội lần trước mà hắn đã nổi lên sát tâm với các Luân Hồi Giả khác, gần như mỗi lần làm nhiệm vụ, hắn đều cố hết sức giết sạch các Luân Hồi Giả, đáng tiếc chẳng thu hoạch được gì.
Mà hiện tại hắn vô cùng khẳng định, lại có một con mồi đang ở ngay trước mặt hắn!
- Ừ, xem ra ngươi quả thật biết được chút ít tình hình!
Ngô Minh vẫy tay một cái, Tụ Âm phiến liền hiện lên. Sau khi niệm một pháp quyết lên trên, trong tích tắc mây đen ùn ùn kéo đến, rất nhiều lệ quỷ cũng theo đó mà hiện ra.
- Tham kiến chủ tướng!
Đám quỷ binh thậm chí còn xếp thành hàng ngũ, bày ra trận thế, sát khí không ngừng tăng vọt lên gấp mấy lần!
Bàn về chất lượng quỷ âm hồn, thế gian này không có loại nào có thể vượt qua linh hồn của các tướng sĩ chết trận! Khi Ngô Minh đến chiến trường đương nhiên cũng âm thầm thu thập được rất nhiều. Thậm chí trong số đó còn có không ít các thuộc hạ cũ của hắn, dựa vào cái uy của cấp trên nên rất dễ dàng sai khiến.
- Giết hắn cho ta!
Ngô Minh vừa chỉ vào Dư Thiếu Quân, có đến hơn trăm quân hồn chí chít dày đặc mãnh liệt nhào về phía trước lấp đầy bốn phía, bao vây Dư Thiếu Quân.
- Ha ha... không ngờ trong đám người này ngươi lại là kẻ ẩn giấu sâu nhất. Đáng tiếc chẳng có tác dụng gì!
Trong mắt Dư Thiếu Quân có ánh điện xẹt qua: "Mau xem lôi pháp của ta!"
Hắn giơ tay ra rồi vỗ một cái, gió to nổi lên quanh người, tay áo bào phồng ra lóe lên tiếng sấm.
Chỉ thấy vài tia điện quang màu trắng xẹt qua, đám quỷ binh đều chật vật chạy trốn, nhếch nhác thảm hại.
Sấm sét là thứ cứng rắn nhất, chuyên dùng để khắc chế yêu tà.
Mà lôi pháp trong hệ thống tu pháp của người tu đạo lại chiếm một vị trí cực kỳ quan trọng. Nắm giữ lôi pháp thì lực sát thương vô cùng kinh người, là một vũ khí lợi hại để tranh đấu!
- Ngươi cũng không tồi chút nào, sắp tu đến cấp bậc Chân Nhân rồi chứ hả? Còn có lôi pháp hộ thân, chỉ sợ đến Nam Sơn Chân Nhân cũng chưa chắc có thể hạ gục ngươi...
Bụi tung mù mịt, nhìn thấy Tụ Âm Phiến bị điện quang chọc thủng thế nhưng sắc mặt Ngô Minh cũng chẳng có vẻ gì là tiếc nuối.
Mà trên tay hắn lúc này lại thấp thoáng nâng một người lên, rõ ràng chính là Lý Như Bích đang hôn mê bất tỉnh, hơi thở thoi thóp!
Nhìn thấy người này, sắc mặt Dư Thiếu Quân cuối cùng cũng thay đổi.
- Xem ra... ngươi rất lo lắng cho hắn!
Phát hiện sắc mặt hiện giờ của Dư Thiếu Quân, Ngô Minh cười nhẹ một tiếng, lại càng khẳng định một suy đoán nào đó trong lòng:
- Trước đây ngươi... cho dù thế nào cũng không chịu giết người này. Cho dù là khi đấu pháp cùng với bọn ta cũng vẫn cố ý giữ khoảng cách để không ảnh hưởng tới hắn, thậm chí còn bố trí phòng vệ. Ha ha... vì sao lại phải lo lắng như vậy?
Lúc này Ngô Minh đã khẳng định đạo công của Dư Thiếu Quân còn cao hơn cả hắn.
Thế nhưng sau khi dùng Tụ Âm phiến để làm kế nghi binh, hắn đã lấy được điểm yếu của đối phương về tay mình.
- Ngươi muốn làm gì?
Sắc mặt của Dư Thiếu Quân liên tục thay đổi: "Muốn cả hai cùng chết sao? Nếu giết hắn thì ngươi cũng phải chết!"
- Ta? Chết?
Ánh mắt Ngô Minh phát sáng, rồi lại thở dài một tiếng: "Chỉ đáng tiếc... ngươi không hiểu gì cả!"
Tay hơi dùng lực, cổ Lý Như Bích lập tức ngoẹo sang một bên, hơi thở ngừng bặt.
- Ngươi!
Khóe miệng Dư Thiếu Quân mở lớn: "Ngươi dám!"
Trên người hắn nổi lên một tầng tia chớp khủng khiếp, hung hãn ập về phía Ngô Minh.
Thế nhưng trong tích tắc con ngươi của hắn ảm đạm đi rồi ngã lăn ra đất, không còn hơi thở, đã chết rồi!
- Bị Chủ Thần Điện loại bỏ rồi?
Lúc trước Ngô Minh chỉ là suy đoán, giờ thấy vậy mới thở ra một hơi, đến trước mặt người này.
Một lời nhắc nhở của Chủ Thần Điện lập tức hiện lên:
- Luân Hồi Giả canh thân số sáu mươi chín, tông đồ của Chủ Thần đáng kính! Ngài đã thu được quyền hạn được chuyển giao từ tông đồ dự bị - Luân Hồi Giả giáp sửu số mười ba. Đặc quyền của tông đồ Chủ Thần được tăng thêm!
- Ngài có được một quyền hạn mới: Mỗi lần làm nhiệm vụ có thể lựa chọn giảm độ khó của nhiệm vụ xuống hai lần hoặc tăng tiền thưởng lên gấp đôi!
- Xin hãy chú ý! Quyền hạn của ngài đã tăng đến mức cao nhất, có thể nhận nhiệm vụ đối chiến!
- Quả nhiên người này cũng là kẻ có quyền hạn!
Nhìn nhắc nhở của Chủ Thần Điện, trong lòng Ngô Minh chợt động.
Hắn vẫn luôn cảm thấy khó hiểu, tại sao Chủ Thần Điện mãi mang bộ dáng nguồn năng lượng giật gấu vá vai mà còn phải đi thu hút các Luân Hồi Giả, hoàn thành nhiệm vụ.
Mà hiện tại xem ra nó muốn giống như nuôi cổ trùng, bồi dưỡng ra kẻ mạnh nhất. Hơn nữa còn tập hợp quyền hạn để tìm ra chủ nhân đích thực!
- Đây là phúc vận lớn, nhất định phải đoạt được về tay!
Ngô Minh nhìn nhìn thi thể bên dưới, khẽ thở dài.
Đối với Chủ Thần Điện mà nói, những Luân Hồi Giả bình thường chỉ là đồ bỏ, cứ mãi tỉnh tỉnh mê mê. Chỉ những kẻ có quyền hạn mới có thể tiếp cận được một phần sự thật.
Có điều quyền hạn của tên Dư Thiếu Quân này rõ ràng không cao bằng mình, cũng không có được hiểu biết giống mình cho nên mới hồ đồ như vậy.
Hắn sờ sờ cằm, gần như đã đoán ra được quá trình.
Tên Dư Thiếu Quân này không biết vì lí do gì, dù sao cũng may mắn có được một phần quyền hạn của Chủ Thần Điện, trở thành tông đồ dự bị của Chủ Thần.
Hơn nữa còn mở ra một đặc quyền, đó chính là trong lúc làm nhiệm vụ có thể lựa chọn giảm độ khó của nhiệm vụ xuống hai lần hoặc tăng tiền thưởng lên gấp đôi!
Lần nhiệm vụ này, điều kiện thất bại chính là Lý Như Bích binh bại thân vong, trong đó binh bại là một khoản! Thân vong lại là một khoản khác!
Do đó sau khi hắn lựa chọn giảm độ khó xuống một nửa, hai khoản binh bại và thân vong phải cùng xảy ra thì mới xem như nhiệm vụ thất bại. Hắn lại có thể dùng điểm này để hại chết các Luân Hồi Giả khác!
- Thậm chí... hắn cho rằng tất cả những người có quyền hạn chỉ có một đặc quyền này thôi sao?
Ngô Minh bật cười khanh khách.
Dư Thiếu Quân thấy Ngô Minh không sao thì cho rằng Ngô Minh đã lựa chọn giống như mình.
Thế nhưng lại không biết Ngô Minh chính là một kẻ khác thường trăm phần trăm. Không chỉ dựa vào kiến thức ở kiếp trước, nắm rõ cơ chế vận hành của Chủ Thần Điện trong lòng bàn tay mà còn có quyền hạn quan trọng trên người, có thể trực tiếp miễn loại bỏ, do vậy mới hoàn toàn lâm vào bị kịch.
- Xét cho cùng người này vẫn thua vì quyền hạn không đủ...
Ngô Minh thở dài một tiếng, lại có chút cảnh giác.
Muốn tranh đoạt quyền kiểm soát Chủ Thần Điện, trọng trách thì nặng mà đường lại xa, hơn nữa lại nguy hiểm trùng trùng!
Nhanh như chớp!
Một viên ngọc tròn từ trên xác kẻ này rơi ra, lăn đến bên cạnh chân Ngô Minh.
- Long khí!
Ngô Minh nhặt nó lên, chỉ thấy viên ngọc này phát ra ánh sáng huỳnh quang, ở giữa có một con rắn màu tím đang uốn lượn, tỏa ra ánh sáng long lanh. Không nói đến bên trong còn cất giữ vận khí, bản thân nó đã là một viên ngọc quý giá. Ngô Minh không khỏi thở dài: "Bỏ bao nhiêu công sức như vậy đến cuối cùng lại để người khác chiếm được lợi ích!"
Sau đó lập tức cất chiến lợi phẩm đi rồi mới đào một cái hố lớn, chôn Dư Thiếu Quân và Tiêu Cực Độ xuống. Cuối cùng hắn cắt lấy đầu của Lý Như Bích rồi đi ra ngoài.