- Chung Đình!
Ngô Minh từ trên cao nhìn xuống, nghiêm giọng gọi.
- Thuộc hạ có mặt!
Chung Đình bước ra khỏi hàng, quỳ xuống đáp.
- Ta lệnh cho ngươi làm đội phó của đội ta!
- Tuân lệnh!
Trong chớp mắt, Ngô Minh thấy trên đỉnh đầu người này có một vòng khí màu trắng được gia cố, tức khắc hiểu được tuy mệnh cách không tương đương với tài năng, thế nhưng ít nhất cũng có thể khiến địa vị thêm vững chắc.
- Ngưu Dũng! Ngươi là ngũ trưởng thân binh của ta! Mau lui xuống tuyển người!
- Viên Thái, lệnh cho ngươi làm một ngũ trưởng, quản lý một ngũ!
- Hà Tử Hải, ngươi là thư lại của đội ta, phụ trách những việc như hậu cần, ghi chép công trạng...
- Ngũ trưởng của các ngũ vẫn giữ nguyên, sau đó bầu ra thập trưởng!
...
Từng mệnh lệnh được ban bố ra đâu vào đấy.
Mà trong mắt Ngô Minh vận khí của toàn đội đã được củng cố vững chắc hơn so với vừa rồi, có trật tự mạch lạc, lợi ích mà nó đem lại cho mình càng lúc càng to lớn.
- Đào đất để đặt nồi nấu cơm! Luộc toàn bộ số thịt vừa được lĩnh. Tối nay ăn thịt!
Sau khi sắp xếp xong một loạt những việc lặt vặt thì đến buổi tối.
Mệnh lệnh Ngô Minh ban ra lập tức được mọi người hoan hô nhiệt liệt, thậm chí còn có người nhỏ giọng ủng hộ yêu mến. Hắn không khỏi bật cười, ân uy của một vị chủ nhân lúc này được bộc lộ ra hoàn toàn.
...
- Không ngờ... ngươi lại thật sự gia nhập vào trong thể chế của quân đội Cửu Sơn, còn lấy đó để tu luyện!
Thời gian đã vào đêm, bên trong đại bản doanh quân pháp được thực thi, nghiêm khắc đề phòng, có lính tuần tra. Khắp nơi đều không một tiếng ồn, vạn vật đều im lặng.
Mà trong lều lớn lại có một ngọn đèn lớn cỡ hạt đậu được thắp lên.
Tiểu Địch sững sờ nhìn Ngô Minh rồi chợt thở dài: "Chẳng lẽ ngươi không sợ bị cắn trả?"
Trong mắt cô, quanh người Ngô Minh tà khí lượn lờ lại còn nối liền với quân Cửu Sơn, đã lún sâu vào vũng bùn rồi.
Người tu đạo có thể hút lấy vận khí để tu hành nhanh chóng tiến bộ, đương nhiên cũng sẽ có hạn chế.
Từ lúc này hắn và thể chế có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục. Đối với Ngô Minh mà nói, nếu bây giờ quân Cửu Sơn đại bại thì hắn không thể tránh khỏi phun ra một bụng máu, căn cơ tổn hại nặng nề.
Đây vẫn là do đạo hạnh của hắn còn thấp kém, nếu đổi thành Nam Sơn Chân Nhân đã được sắc phong thì chết cũng không phải là không có khả năng.
Có điều Tiểu Địch rốt cuộc vẫn là một người thông minh, suy đoán rồi nói: "Cho dù ngươi có phương pháp bí mật có thể cắt đứt vận khí trấn áp cắn trả, thế nhưng nếu không làm đến Chân Nhân Quốc Sư thì vẫn có chút lỗ vốn...
Dù sao, cắt đứt và trấn áp cũng đều không phải là hóa giải.
Nếu có căn cơ tu đạo của Chân Nhân và Thiên Sư thì có lẽ còn có thể chầm chậm dẫn dắt để phát ra rồi âm thầm xóa bỏ. Thế nhưng Luyện Sư Pháp Sư lại vẫn thiếu một tầng công danh sự nghiệp.
- Nói thật... ta dùng hết cả điểm thành tích trên người cũng chỉ có được một phương pháp tạm thời áp chế cắn trả!
Ngô Minh lại ngắm nghía thanh kiếm dài trên tay, cười cười nói: "Thế nhưng nhiệm vụ của chúng ta là phò trợ chân vương, chẳng lẽ còn có đường lui?"
Tiểu Địch sững sờ.
Việc phù trợ minh chủ lên làm vương cũng gần như nâng đỡ triều đình vậy, quả thật là nhân quả lớn, nghiệp lực lớn, một khi dính vào thì khó lòng mà giãy thoát ra được.
Bản thân vẫn cho rằng mình không nhận được chức vụ rõ ràng nên sẽ không dính vào nhân quả, thật là nằm mơ!
Cô lập tức cười khổ, sau đó chỉnh lại vạt áo cung kính vái một vái: "Đạo huynh giáo huấn rất đúng!"
- Nếu đã lâm vào kiếp nạn mà không thể tránh né, vậy thì chỉ còn cách dũng cảm tiến lên thì mới có một con đường sống!
Đây là điều Ngô Minh tự mình lĩnh ngộ được, cũng là đạo lý đúng đắn nhất.
Tiểu Địch nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi lại lắc đầu: "Đạo huynh nói rất đúng. Đáng tiếc ta không phải là nam nhân, cho dù muốn liều một phen cũng lực bất tòng tâm. Trừ khi..."
Nữ nhân đương nhiên không thể quản lý một phương, đem quân đi đánh nhau được. Lựa chọn duy nhất chỉ sợ cũng chỉ có đi vào hậu cung của tên Lý tướng quân kia mà thôi.
Có điều với tính tình của nữ tử này, chỉ sợ cơ bản không làm được.
Ngô Minh nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của Tiểu Địch thì chỉ cười, cũng không nói thêm gì nữa.
Còn một tầng ý tưởng vẫn chôn sâu trong lòng hắn.
Nhỡ may nâng đỡ triều đình thất bại, vậy ở lần cắn trả cuối cùng, lực cắn trả này từ đâu mà đến? Không thể nào vượt ra khỏi mảnh trời đất này được!
Thế nhưng có đại năng của Chủ Thần Điện, nhiệm vụ hoàn thành là có thể vỗ mông rời đi, thoát khỏi cái thế giới này. Ý trời sức đất muốn cắn trả hắn chẳng lẽ còn đuổi được đến thế giới Đại Chu hay sao?
Cứ cho là đến được đi, ý trời ở cái thế giới kia còn chưa chắc có đồng ý hình phạt của trời bên này hay không nữa.
- Chỉ có điều đối với mấy Luân Hồi Giả này mà nói, nhiệm vụ thất bại không đồng nghĩa với trời phạt, đã có sự loại bỏ của Chủ Thần Điện rồi. Do vậy cơ bản cũng sẽ không cân nhắc đến vấn đề này...
Ngô Minh liếc Tiểu Địch một cái: "Giống như tên Dư Thiếu Quân kia khẳng định đã trực tiếp gia nhập sau đó liều mạng bò lên cao, chẳng sợ hãi gì... Chỉ có cô gái người mới này mới như ếch ngồi đáy giếng không thấy Thái Sơn. Nay nói chuyện với mình một lúc chắc cũng đã nghĩ thông rồi..."
Đợi một lúc sau, Tiểu Địch rất lâu vẫn không động đậy cũng không có ý định ra ngoài, Ngô Minh có chút buồn bực: "Tiểu Địch cô nương?"
- Ừ!
Tiểu Địch nhỏ giọng đáp lại một tiếng rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi sáng rực như ánh sao nhìn thẳng vào Ngô Minh: "Có một câu hỏi ta vẫn mong đạo huynh giải đáp!"
- Ừ, cô nói đi!
Trong ngọn đèn mờ ảo, Ngô Minh chỉ cảm thấy thần thái của cô gái này càng lúc càng giống Tiểu Ngọc, không kìm được nói.
- Ta có một cô em gái, tên là Tiểu Ngọc... vài tháng trước chết không rõ nguyên do...
Tiểu Địch chậm rãi nói, thế nhưng lại khiến lòng Ngô Minh chợt động: "Hả? Không biết nguyên nhân chết là gì?"
- Không rõ nữa...
Trong mắt Tiểu Địch hiện lên một tia đau khổ: "Với... sự phòng bị trong dòng họ ta, người ngoài nhất định không thể xâm nhập vào được. Sau khi sự việc xảy ra cũng không phát hiện ra dấu vết gì. Thậm chí trên người Tiểu Ngọc cũng không có một vết thương nào, linh hồn lại tiêu tán, thần tiên cũng khó cứu được...
- Thì ra ở bên trong Chủ Thần Điện chết đi, ở thế giới hiện thực cũng sẽ hồn bay phách tán!
Ngô Minh rùng mình, biết muốn giết một người về mặt thân thể thì rất dễ dàng. Thế nhưng cái loại thủ đoạn mà không một tiếng động, không để lại chút dấu vết nào lại có thể khiến hồn bay phách tán này quả thật đủ để dọa chết ngừoi. Cho dù là loại thế gia đại tộc cũng không ngoại lệ.
- Dòng họ nhà ta có chút thế lực, tỉ mỉ tra xét cũng không thể phát hiện ra manh mối nào của hung thủ thật sự!
Tiểu Địch lại nói tiếp: "Thế nhưng trong thiên hạ, nơi nào cũng có những người chết đi một cách kỳ lạ như vậy. Việc này đã thu hút sự hứng thú của ta!
- Có thể lấy được tin tức hình sự trong thiên hạ? Ngô Minh lại âm thầm kinh ngạc thế lực của cái nhà này. Đây ít nhất cũng là trình độ của một gia đình quyền thế trong quận rồi, có khi còn cao hơn thế nữa: "Tại hạ thất lễ, không biết cô nương là?"
- Lạc Thủy Tạ gia!
Tiểu Địch hay còn gọi là Tạ Tiểu Địch nói.
Đáng tiếc tên Ngô Minh trước kia là một con dế nhũi, đến nghe cũng chưa từng nghe. Hắn chỉ âm thầm ghi nhớ để khi trở lại tra trong sách về các gia tộc lớn.
-... Còn mối thù của Tiểu Ngọc, ta đương nhiên càng cố gắng điều tra sâu hơn, đáng tiếc chẳng có thu hoạch gì. Những người này tuy nguyên nhân chết giống nhau, thế nhưng vị trí trải khắp đại giang nam bắc, chẳng có chút liên quan gì đến nhau cả...
- Cuối cùng... ta dứt khoát chuyển vào trong “Du Nhiên cư” mà khi còn sống Tiểu Ngọc đã ở, cẩn thận suy xét, trong vài tháng đầu cũng chưa có chút manh mối nào. Thế nhưng vào đêm hôm trước, một sự lôi cuốn không tên lại hiện lên, sự việc sau đó đạo huynh chắc cũng biết cả rồi?
Tạ Tiểu Địch cười khổ nói: "Lú đầu ta còn tưởng là ma quỷ bên ngoài xâm nhập vào hoặc là do trên người có công đức, được thiên đình tiếp dẫn... Đáng tiếc, đến khi bước vào thế giới này rồi mới phát hiện vốn dĩ là đại năng của Chủ Thần Điện, lại càng hiểu rõ nguyên nhân cái chết của Tiểu Ngọc muội muội chính là sự “loại bỏ” này!
Sắc mặt trở nên nghiêm túc, cúi sâu người hành lễ với Ngô Minh: "Lúc trước khi đạo hữu lần đầu tiên nhìn thấy ta đã ngẩn người một lúc, chắc hẳn trước đây đã từng gặp Tiểu Ngọc, xin hãy nói rõ sự thật cho ta biết!"
Ngô Minh sờ sờ mũi mình, không ngờ giây phút ngẩn người của mình lại bị cô gái này nhớ kỹ trong lòng.
Bất kể là thông minh nhanh nhẹn hay thuần khiết tao nhã, cô gái Tạ Tiểu Địch này hoàn toàn không kém hơn Tiểu Ngọc, gần như đã suy diễn ra toàn bộ sự thật.
Hắn nghĩ lần này cũng chẳng có gì đáng phải che giấu nên cũng nói thẳng: "Đó là vào vài tháng trước, ta lần đầu đầu tiên tiếp xúc với Chủ Thần Điện..."
Tạ Tiểu Địch im lặng lắng nghe, hai tay bên trong ống tay áo nắm chặt, rõ ràng có chút không được bình tĩnh cho lắm.
Khi nghe đến đoạn Tiểu Ngọc bị thiết kỵ của quân Hồ Lỗ một mũi tên bắn chết, từng giọt nước mắt lóng lánh từ trên khuôn mặt xinh đẹp không ngừng rơi xuống.
- Hãy bớt đau buồn...
Ngô Minh nói xong, nhìn cô gái này rồi trịnh trọng nói.
- Đa tạ đạo huynh đã nói rõ sự thật, còn an táng Tiểu Ngọc!
Tạ Tiểu Địch lẳng lặng hồi lâu rồi mới chân thành đứng lên, nghiêm túc hành lễ rồi lập tức đi ra nhìn ngắm ánh trăng bên ngoài lều trướng.
Một lá bùa màu thiên thanh nổi lên trên tay.
- “Bùa Vấn Tâm” mà mình chế tạo ra cũng không có bất kỳ phản ứng gì... xem ra những lời người này nói quá nửa là sự thật... Tiểu Ngọc muội muội...
Một nỗi thất vọng lại hiện ra, mang theo tâm ý bi thương khôn cùng.
...
Sáng sớm hôm sau.
Năm mươi người do từng ngũ trưởng thập trưởng dẫn dắt xếp thành từng hàng, huấn luyện diễn tập trận pháp, rèn luyện võ nghệ.
Ba lần thao luyện sáng trưa tối là việc lớn trong quân, nhất định không được chậm trễ.
Lúc này đang giơ thương đâm về phía trước, do Chung Đình dẫn đầu. Hành động trật tự ngay ngắn rất có kết cấu bố cục, lại càng giống như nối liền thành một đường thẳng mang theo dáng dấp của thành đồng vách sắt.
- Chà chà!
Tiêu Cực Độ bước tới, nhìn đội ngũ và thân binh ngũ trưởng Ngưu Dũng đằng sau Ngô Minh thì có chút ngưỡng mộ: "Uy phong quá đi! Sát khí quá đi! Huynh đệ ngươi sống qua ngày quả là không tồi, nào có giống ta... ngày nào cũng phải luyện tập, phiền chết đi mất!"
- Ngươi là nha tướng thân binh của đô chỉ huy sứ, tiền đồ vô lượng. Nếu nói bóng gió muốn đổi vị trí với một tên đội trưởng thì chỉ sợ tâm các đội trưởng của toàn bộ quân Cửu Sơn đều sẽ lung lay dữ dội mất…
Ngô Minh nói: "Ta lại có việc muốn nhờ đến ngươi này!"
- Có việc gì cứ nói! Tiêu Cực Độ vỗ vỗ ngực, hào khí ngút trời.
- Ta sắp phải đi bái kiến đại quan. Có điều lần này đi có chút hiểm trở, cần mượn sức của ngươi đây!
Ngô Minh trịnh trọng nói, lại chỉ nghe thấy Tiêu Cực Độ ha ha cười lớn.
- Ty chức Ngô Minh, bái kiến doanh trưởng đại nhân!
Ngô Minh là đội trưởng hàm chính cửu phẩm, cấp trên trực tiếp của hắn chính là doanh trưởng hàm chính bát phẩm.
Lúc này tiến vào lều trại, lập tức hành lễ, không dám có một chút cẩu thả nào.
- Hừ!
Cấp trên của hắn là một vị đại hán trung niên khí vũ hiên ngang, thiết huyết sát khí quấn quanh thân người tên là Tấn Cương, nghe vậy thì lạnh lùng hừ một tiếng: "Đứng lên đi! Ngô đội trưởng quả thật là quý nhân việc nhiều. Có điều cũng đúng thôi, là đô chỉ huy sứ một tay đề bạt mà!"
Ý tứ của câu nói này có chút hiểm ác.
Ngô Minh ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy mắt của người này giống như kiếm sắc, mắt đối mắt nhìn thoáng qua thì lại giống thương dài kích lớn mà chặt chém tới.
- Lại là một võ tướng mệnh cách hung tinh, đã thấy được bản mệnh!
- Mà mình lại được tiến cử quá nhanh, quả nhiên có người đỏ mắt ghen tị hoặc buông lời dèm pha!
Hắn lập tức lại hành lễ rồi lớn tiếng nói: "Thuộc hạ từ khi gia nhập quân Cửu Sơn thì chỉ biết làm việc theo mệnh lệnh của quan trên mà thôi!"
- Ngươi...
Tấn Cương lập tức thầm tức giận, không chỉ vì lời gièm pha của bọn tiểu nhân mà còn vì vị trí mà Ngô Minh được thăng cũng là vị trí mà hắn đã chuẩn bị cho tâm phúc của mình ngồi vào.
Thế nhưng lúc này nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Cực Độ xẹt qua thì con ngươi chợt động: "Thôi bỏ đi! Sau này ngươi cũng phải dụng tâm làm việc mới được! Giờ thì đi đi!"
Ngoài mặt thì nhận lấy lễ vật sau đó đuổi Ngô Minh ra ngoài, bên trong lại chuẩn bị âm thầm ra tay tiễn tên thuộc hạ này về Tây Thiên!
Dù sao quân pháp nghiêm ngặt, trong đại quân mệnh lệnh áp xuống còn có thể phản kháng hay sao?