• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồ ly! Ngươi là hồ yêu tới báo thù?

Lý Như Bích nhìn thấy dáng vẻ này của Nam Sơn Ông thì đầu đột nhiên tỉnh táo, chuyện xưa việc cũ cũng hiện ra trước mắt.

Đó là vào hơn mười năm trước, hắn vẫn còn là một thư sinh trẻ tuổi đang lúc hăng hái tiến về phía trước.

Năm ấy Lý Như Bích mười bảy tuổi, vừa mới thi đậu tú tài, cầm kiếm đi du lịch Tào Châu.

Khi đi qua một thôn nhỏ thì thấy người dân trong thôn cung phụng một tòa miếu tên là “miếu Hồ Tiên”, lại yêu cầu phải cúng nhiều nhang đèn, máu và đồ ăn thì lập tức vô cùng giận dữ hét lên: "Đây là dâm tư tà tế, ta nhất định phải hủy cái miếu này, trừ hại cho dân!"

Hắn trên người có long khí của dòng họ, lại là tú tài của một quốc gia mang vận lớn trên người, các loại quỷ thần chỉ có thể tránh né.

Đêm xuống Lý Như Bích lại mơ thấy một ông già tự xưng là lão Hồ khổ sở cầu xin hắn tha mạng, sau đó lại xin hãy thư thả ba ngày để di dời tộc nhân đến chỗ khác, sau khi việc thành nhất định sẽ báo đáp.

Lý Như Bích cũng là một người hung tàn, lập tức đồng ý ngay. Thế nhưng sang ngày tiếp theo lại âm thầm gọi tuần kiểm khoái ban tới, mang theo sắc lệnh của huyện tôn niêm phong miếu Hồ Tiên, sau đó lại dùng một mồi lửa đốt cháy. Lúc đó, miếu nhỏ hóa thành tro bụi, mùi hôi thối nồng nặc, đồng thời tìm thấy rất nhiều xác cáo bên trong.

Đêm một hôm khác hắn lại nằm mơ, ông già lần trước trên người mặc đồ tang, tiến đến giận dữ hét lên: "Ngươi nói mà không giữ lời, giết toàn tộc ta. Sau này nhất định sẽ bị báo ứng!

Lý Như Bích lạnh lùng cười, quát nói: "Đến ngươi ta cũng giết!"

Trong mộng hắn rút kiếm chém chết ông già ấy.

Sau đó, mỗi khi chuyện này được nhắc tới, người khác đều nói hắn là người đọc sách hiểu lý lẽ, là một quân tử thật sự không sợ quỷ thần, danh tiếng lại càng vang xa. Thế nhưng không ngờ lại để lại hậu hoạn này!

- Ngươi chính là con cáo già năm đó!

Lý Như Bích nhìn lại mới thấy, tướng mạo của lão già này không phải giống ông già lúc trước tới bảy tám phần hay sao?

- Hê hê! Ngày đó ngươi làm âm thần của ta bị thương, còn giết toàn tộc của ta. Hôm nay ta muốn ngươi biết được báo ứng của mình!

Nam Sơn Ông chỉ lạnh lùng cười, rồi lấy ra một con búp bê bằng rơm, bên trên có máu và tóc của Lý Như Bích rồi đâm một châm xuống.

Tim Lý Như Bích nhói đau, phẫn nộ hét lên một tiếng. Trên trời hiện lên một ngôi sao to lớn, thấp thoáng có hình dáng của một con sói. Ánh sao rực rỡ đến núi cũng không thể chặn lại mà giáng xuống, tất cả đều tụ tập trên người, hắn rút đao ra: "Ta giết ngươi!"

Hắn là tinh quân chuyển thế chân mệnh Tham Lang, lúc này phải đối mặt với nguy cơ cực lớn lập tức có sức mạnh của một ngôi sao giáng xuống, thiêu đốt toàn bộ, muốn giúp hắn thoát khỏi kiếp nạn chết chóc này!

- Hê hê... năm đó trên người ngươi có long vận, lại còn có sức mạnh của ngôi sao củng cố tăng cường, ta chỉ có thể nhượng bộ lui binh, tất cả pháp thuật thần thông đều không có tác dụng gì... thế nhưng hiện tại...

Nam Sơn Ông lạnh lùng cười một tiếng, một lá bùa lập tức bay ra.

Vù!

Một tầng ánh sáng đen mỏng manh hiện lên gạt bỏ toàn bộ ánh sao ra bên ngoài., thấp thoáng có tiếng sói tru lên giận dữ thế nhưng cũng chỉ có thể bất lực.

- Tên đồ đệ kia của mình lai lịch vô cùng kỳ lạ, lá bùa này cũng khá có tác dụng! Mình cũng bớt nhọc công đi một chút!

Nam Sơn Ông có chút kinh ngạc, lại không tiếp tục chần chừ nữa mà liên tiếp đâm xuống hai châm.

Trong khoảnh khắc cuối cùng không trung như lóe lên tiếng sấm rền vang, Nam Sơn Ông lùi lại phía sau hai bước, hai hàng máu mũi chảy ra.

- Á!

Tim Lý Như Bích nhói lên hai lần liên tiếp, hét thảm một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh ngã nhào xuống đất, sống chết không rõ.

- Phù, phù... cuối cùng cũng thành công rồi!

Nam Sơn Ông dựa vào vách đá, điều chỉnh hơi thở của bản thân hai lần, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, thế nhưng sau đó lại có một tia kiêng dè: "Không hổ danh là chủ nhân của long mạch, Tham Lang chân quân. Đã bố trí nhiều như vậy, chỉ còn chút long khí sức mạnh của ngôi sao dư lại mà vẫn bị cắn trả đến thế này!"

Vừa rồi tuy không nhìn thấy cảnh tượng tàn sát đẫm máu, thế nhưng vị nghiệp của Chân Nhân và Tham Lang chân mệnh đối đầu nhau, âm thầm tranh tài quả thật là vô cùng nguy hiểm, một bước đi sai lầm cũng sẽ khiến cả ván cờ đổ bể.

- Có điều bây giờ cuối cùng mình cũng thắng rồi!

Trên mặt Nam Sơn Ông lộ ra vẻ vui mừng, hắn lại lấy ra bảy cái châm bằng vàng rồi đâm lên người Lý Như Bích, sau đó lột sạch áo trên, khắc phù văn thần chú lên rồi mang Lý Như Bích đến trước bia mộ Lý gia đã bị nứt làm đôi.

- Bảy châm chế mệnh! Thần chú khóa rồng! Địa khí, canh giờ đều vừa vặn.

Nam Sơn Ông lấy ra một con dao găm, trên mặt hiện lên vẻ tàn nhẫn.

Đây là một chú pháp cực kỳ lợi hại.

Tuy long mạch Lý gia đã bị chặt đứt, thế nhưng vẫn còn chút khí dư lại, cửu tộc nhà đó gặp nạn lớn nhất định sẽ bị triều đình truy bắt chém giết, thế nhưng vẫn còn một con đường sống.

Mà hiện tại tên Nam Sơn Ông này lại muốn dùng Lý Như Bích làm vật dẫn, lấy khí trong long mạch làm nền tảng để hạ thêm một lời nguyền vào dòng máu của Lý gia, khiến một tia huyết mạch này hoàn toàn bị cắt đứt!

Lúc này đã chuẩn bị gần xong, chỉ cần giết chết Lý Như Bích rồi lấy máu của hắn kích phát sát khí và oán khí là có thể thành công!

- Lúc trước ngươi giết chết toàn tộc của ta, bây giờ ta muốn cửu tộc nhà ngươi chết hết!

Con mắt Nam Sơn Chân Nhân đỏ quạnh.

Tuy rằng thiên cơ luôn chừa lại một con đường, hắn làm quyết tuyệt như vậy sau này nhất định sẽ gặp báo ứng không hề nhỏ. Thế những mối thù diệt tộc đang ở trước mắt, còn để ý những thứ khác làm gì chứ?

Dao găm lóe lên, sắp sửa hạ xuống.

Đinh!

Đúng lúc này có một viên đá không biết từ đâu bay ra đập vào lưỡi dao khiến con dao nghiêng đi rồi rơi xuống, ma sát với mặt đất tạo thành từng đốm lửa.

- Người này không phải là người ngươi có thể giết!

Một bóng người bước ra từ trong đêm tối.

- Hả? Là ngươi!

Nam Sơn Ông quay người lại thì thấy Dư Thiếu Quân, sắc mặt không khỏi biến đổi: "Đồ đệ ngoan, lúc trước ngươi không phải vẫn một lòng muốn làm ô uế khí số của kẻ này sao? Tại sao bây giờ lại cản ta?"

- Câm mồm!

Sắc mặt Dư Thiếu Quân đỏ ửng giống như vô cùng hưng phấn, con ngươi khinh thường nhìn về phía Nam Sơn Ông: "Ngươi có tài đức gì? Một con yêu tinh cũng xứng làm sư phụ của ta?"

- Lúc trước chỉ vì muốn lợi dụng ngươi nên mới lá mặt lá trái mà thôi. Nói thật cho ngươi biết, mấy tên đạo nhân ngươi phái tới để giám sát ta đều bị ta giết cả rồi!

- Ha ha! Loài người quả nhiên là vậy, nham hiểm xảo trá!

Nam Sơn Ông khẽ cười, cơ bản chẳng thèm để ý đến sống chết của mấy tên đệ tử. Sau đó lại thấy Dư Thiếu Quân vẫy tay một cái, mặt đất liền nứt ra, một viên minh châu rơi vào trong tay hắn, vẻ mặt Nam Sơn Ông chợt thay đổi: "Hóa ra là vậy, thứ ngươi nhìn trúng vốn dĩ là long khí địa mạch này!"

- Ha ha! Không sai!

Dư Thiếu Quân nhìn thấy xung quanh viên minh châu thấp thoáng mang theo một tầng khí màu vàng đen, sắc mặt lộ ra vẻ đắc ý.

- Đáng tiếc... viên ngọc quý này của ngươi tuy tốt, có thể hút được vận khí thế nhưng vẫn không đủ một phần, còn có sát khí quấn quanh... thậm chí – Sắc!!!

Nam Sơn Ông vừa bấm quyết, một tầng ánh bùa lập tức nổi lên trên viên minh châu, hiện ra ánh lửa.

Dư Thiếu Quân hét lên quái dị, vội ném viên minh châu đi.

- Ha ha... Vi sư nếu đã muốn dùng đồ của ngươi thì sao có thể không bố trí thêm chứ? Hôm nay dạy ngươi một bài học, viên minh châu này sớm đã bị ta âm thầm tế luyện rồi!

Nam Sơn Chân Nhân vẫy tay một cái, minh châu tự giác bay vào trong tay hắn, phát ra ánh sáng ngũ sắc vô cùng kỳ lạ: "Cũng phải cảm ơn ngươi nhiều, tặng ta một bảo bối tốt như vậy! Hả?"

Lúc này Dư Thiếu Quân vừa bay lùi về phía sau, trên mặt xẹt qua nụ cười lạnh lùng, cũng bấm quyết một cái: "Bạo!"

Oành!

Ánh sáng ngũ sắc đột nhiên lóe lên, viên minh châu nổ tung, ánh lửa bao trùm toàn thân Nam Sơn Chân Nhân.

- Á!

Ánh lửa này có năm màu, còn mang theo long khí. Nam Sơn Chân Nhân hét thảm một tiếng rồi rơi thẳng lên trên vách đá, toàn thân cháy đen, hơi thở mong manh.

Sau khi viên minh châu ngũ sắc nổ tung, ở trong lại hiện ra một viên minh châu nhỏ hơn, tròn đầy to khoảng một thước, màu trắng thuần phát ra ánh sáng như ánh trăng.

Viên minh châu mà Dư Thiếu Quân vẫn luôn cầm trong tay lại còn cất giấu bí mật, là cách cục trong ngọc giấu ngọc!

Thậm chí viên minh châu ngũ sắc trước kia tuy cũng được xem như vật thần kỳ, thế nhưng nếu so với viên này thì cũng chỉ như hạt gạo nhỏ bé, tốt xấu lẫn lộn.

- Không hổ là đạo nghiệp của Chân Nhân, đến vậy mà vẫn chưa chết!

Dư Thiếu Quân bước lên phía trước hai bước, nhìn thấy trên người Nam Sơn Ông hiện ra một lớp lông mềm mại, thân thể thu nhỏ biến thành một con cáo già lông bị cháy sém đang thoi thóp thở thì ngẩn người: "Ngươi trước hết chém đứt long mạch đã bị cắn trả, sau đó lại cứng đầu chống lại sức mạnh của Tham Lang chân mệnh để trấn áp Lý Như Bích, cuối cùng còn bị ta đánh lén, thế nhưng vẫn chưa chết mà chỉ bị đánh về nguyên hình, phần đạo công này quả là đáng thán phục!

- Ngươi... vậy mà lại có được bảo bối quý giá như vậy, quả là dã tâm ngập trời... Ây dà... Ta thi triển thần chú diệt tuyệt vốn dĩ đã làm hại đến sự hài hòa của trời đất, phải chịu kiếp số này cũng là xứng đáng...

Con hồ ly già tiếp tục nói tiếng người, sau đó nhắm mắt lại.

Dư Thiếu Quân mặt không cảm xúc vung tay một cái, máu tươi bắn ra tung tóe!

Sau khi giết Nam Sơn Ông, Dư Thiếu Quân đến trước mộ, nhìn Lý Như Bích trên mặt đất và địa mạch trũng sâu xuống, con ngươi nóng cháy.

- Đến đây!

Hắn đỡ Lý Như Bích dựa vào tường rồi cắt ngón tay hắn để máu chảy xuống đất.

Gầm gào!

Tuy long mạch lúc này đã bị chặt đứt, thế nhưng Lý Như Bích có cảm ứng với địa khí, lập tức có một đám mây khói màu đen tím từ trong đất bốc lên, còn mang theo tiếng rồng ngâm âm ỷ.

- Khi con rồng dưới đất bị chém, mình đã dùng viên ngọc này cất giấu một tầng vận khí của nó, giờ còn có thêm Lý Như Bích làm vật dẫn... lại vừa vặn có thể nắm quyền kiểm soát!

Dư Thiếu Quân không do dự nữa, bước đi theo trình tự thất tinh bắc đẩu, tay bấm pháp quyết rồi chỉ thẳng vào viên minh châu: "Sắc!"

Ầm ầm!

Ngoài trời sấm sét cuộn trào, từng tầng khí màu đen tím bên ngoài mang theo vận khí màu xám đen từ trong địa mạch không ngừng bị hút ra, giống như tạo thành một đám mây.

- Mau lên!

Đây là luồng khí của con rồng đất vốn đã tản ra, thế nhưng lại bị Dư Thiếu Quân dùng phương pháp bí mật hút lấy. Có điều long khí này còn mang theo sát khí, mang nó theo thì họa phúc khó lường.

Trong mắt Dư Thiếu Quân hiện lên vẻ vui mừng, sau đó lại chỉ thẳng vào Lý Như Bích.

Đám mây khói dày đặc cùng sức mạnh của kiếp khí lập tức không ngừng tuồn vào trong thân thể Lý Như Bích. Viên minh châu ở trong không trung cũng hiện lên sau lưng hắn, phát ra ánh sáng long lanh bao phủ toàn thân Lý Như Bích.

Bỗng nhiên.

Chỉ thấy đám vận khí này sau khi đi qua thân thể Lý Như Bích thì giống như được lọc qua vậy. Luồng khí màu xám đen hoàn toàn dừng lại trong cơ thể Lý Như Bích, từng tầng khí vàng đen ở giữa có mang theo long khí thuần khiết màu tím bị hút ra, hóa thành một con giao long hai vuốt một sừng, vảy đen mắt tím, hướng về phía Dư Thiếu Quân mà phẫn nộ rít gào.

- Tốt lắm!

Dư Thiếu Quân không ngừng cười lớn, mạnh mẽ thúc giục pháp quyết. Viên minh châu phát ra ánh sáng trắng bao trùm lấy giao long ở bên trong, nhanh chóng hút lấy vận khí.

Con giao long kia liên tục phẫn nộ rít gào, chấn động đến mức vách đá bốn phía vang lên ầm ầm thế nhưng cuối cùng vẫn bị áp xuống, một cái móng vuốt rồng chạm vào viên minh châu.

Ầm!

Ngay sau đó bên trong viên minh châu như sinh ra một lực hút cực kỳ to lớn, hút cả con giao long vào bên trong sau đó quét sạch đám mây khí màu vàng đen.

Giây lát sau, bên trong hang động không xuất hiện hiện tượng kỳ lạ nào nữa. Viên minh châu rơi xuống, bị Dư Thiếu Quân một tay bắt được, giơ lên tỉ mỉ xem xét.

Viên ngọc này lóng lánh trong suốt, bên ngoài phát ra ánh sáng trắng, luồng khí vàng đen ở giữa cuồn cuộn bốc lên. Bên trong mây khói còn thấp thoáng một luồng khí màu tím, như rồng như rắn không ngừng chìm nổi. Có điều khi cầm trong tay, lại giống như có vận lớn vô biên trên người!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK