Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:
- Được, nói đi, giết người nào? Mỗi lần tìm ngươi chung quy đều không có chuyện tốt, từ sáng đến tối đều là giết người!
Sở Ly bật cười:
- Không phải là ta muốn giết, mà là người khác muốn giết ta, ta chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường mà thôi.
- Được rồi, nói một chút, lần này lại giết ai?
Đôi mắt sáng của rạng rỡ Lục Ngọc Dung dõi theo hắn.
Sở Ly nói:
- Lần này An Vương tìm một vị ẩn tu sĩ của Thanh Mãng sơn, muốn giết ta, hai người chúng ta giải quyết hắn sớm, tiên hạ thủ vi cường thì hơn.
- Ẩn tu sĩ...
Lục Ngọc Dung nhíu mày:
- An Vương thật là có bản lĩnh, không ngờ lại tìm được người như thế.
Ẩn tu sĩ là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, nhưng những cao thủ Thiên Ngoại Thiên này đều ẩn cư, chỉ vì đột phá đến Thiên Thần mà cố gắng, gần như tương tự với hòa thượng đạo sĩ xuất gia vậy, không để ý tới chuyện ở trong hồng trần.
Những ẩn tu sĩ này đều là người đã từng phát thệ, không vào Thiên Thần thề không xuống núi.
Cho nên muốn những ẩn tu sĩ này xuống núi cần phải trả một cái giá đắt đỏ để đánh đổi, cho dù như vậy cũng chưa chắc đã có ẩn tu sĩ nào xuống núi. Bọn họ đã quen với cuộc sống ẩn cư, không muốn dính dáng tới ân oán, gây rắc rối cho con cháu đời sau.
Sở Ly nói:
- Vị ẩn tu sĩ này sắp hết thọ nguyên, cho nên muốn đồng quy vu tận với ta.
- Hai người chúng ta có thể bắt được hắn không?
Lục Ngọc Dung nhíu mày:
- Vạn nhất hắn thực sự đồng quy vu tận, không hẳn hai ta đã có thể chống đỡ được.
Một cao thủ Thiên Ngoại Thiên tuổi thọ sắp tới, tu vi sẽ thâm hậu kinh người, cao thủ như vậy đồng quy vu tận sẽ rất kinh thiên động địa.
Bọn họ tuy mạnh, ở trước mặt loại uy lực này không hẳn đã có thể toàn thân trở ra được.
- Dù có lợi hại tới đâu, có thể đỡ được hai người chúng ta hay sao?
Sở Ly cười nói:
- Chỉ cần khi đó ngươi đừng có cản tay, cố ý hại ta là được rồi.
- Ngươi không tin ta được thì thôi.
Lục Ngọc Dung tức giận hỏi:
- Rốt cuộc có đi hay không?
- Vậy lúc nào thì có thể xuất phát?
Sở Ly nói.
Lục Ngọc Dung nói:
- Bất cứ lúc nào cũng có thể, đêm nay đi chứ?
- Không thành vấn đề!
Sở Ly cười:
- Thoải mái, ta rất thích liên thủ cùng ngươi, rất thích người sảng khoái như ngươi, không dây dưa dài dòng!
- Ta cũng không thích liên thủ với ngươi!
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói.
Kỳ thực nàng cũng yêu thích liên thủ cùng với Sở Ly, hai người không cần nhiều lời, một cái ánh mắt đã biết đối phương muốn làm gì, phối hợp lại rất là vừa vặn, có thể phát huy tu vi của hai người đến mức tận cùng.
Sở Ly đứng dậy, tay nắm lấy kiếm, tay phải vươn ra.
Lục Ngọc Dung liếc nhìn hắn một chút, đi tới gần hắn, để bàn tay lướn của hắn ôm eo nàng.
Thân thể nàng cứng đờ, cả người khó chịu.
Dường như tay của Sở Ly đặc biệt nóng rực, kề sát ở bên hông, từng tia từng tia nóng rực từ trong lòng bàn tay tuôn ra, truyền vào thân thể của nàng. Mà thân thể lạnh lẽo của nàng lại như bị hòa tan vậy, mềm nhũn không sử dụng được một chút khí lực nào cả.
Nếu như hắn có tâm tư xấu, muốn hại mình, như vậy thật sự rất khó phản kháng được.
Nàng vừa khó chịu lại cảm thấy dị dạng đối với loại cảm giác này, nhưng trên mặt cũng không để lộ ra, mà vẫn nhẹ như mây gió, rất không để ý.
Hai người đột nhiên biến mất ở bên trong tiểu viện.
Trịnh Lập Đức và một lão giả có lông mi màu trắng đang cưỡi ngựa, chậm rãi đi ở trên quan đạo.
Vầng trăng trên bầu trời như vòng ngọc, từ từ chiếu ánh sáng màu xanh xuống, tiếng kêu to của côn trùng xung quanh liên tiếp vang lên, khiến cho ban đêm yên tĩnh có thêm mấy phần náo nhiệt.
Lão giả này mặc y phục rộng, thân thể cao to nhưng không khôi ngô, có vẻ gầy trơ cả xương, giống như một con hổ lười biếng bị bệnh vậy.
Hắn ngồi ở trên ngựa, theo lưng ngựa mà phập phồng, hai mắt nhắm chặt, lẳng lặng không nói lời nào, cả người có vẻ như gần đất xa trời, già nua lẩm cẩm.
Trịnh Lập Đức đi theo bên cạnh hắn không nói lời nào, đạhi đa số thời gian là lặng lẽ chạy đi, hắn biết lão giả Chu Khang này không thích nói nhiều.
- Chu lão, chúng ta nghỉ một chút đi, ngày mai lên đường cũng không muộn.
Trịnh Lập Đức nói:
- Cũng không vội.
Hắn nhìn thấy ở rừng cây bên đường có một con đường đi về phía một toà dịch đình.
Chu Khang mở mắt ra, khẽ gật đầu:
- Cũng tốt.
Hai người quay đầu ngựa lại tiến vào trong rừng cây, cưỡi ngựa đến phía trước tiểu đình.
Bên trong tiểu đình có hai thanh niên đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa.
Một khuôn mặt cao gầy, một người có mặt tròn, đều mặc cẩm y, khí độ bất phàm.
Nghe thấy có âm thanh, hai thanh niên mở mắt ra, cảnh giác nhìn bọn họ, có thể cảm giác được lực lượng sôi trào mãnh liệt đang đến gần, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng mình vậy.
Hai thanh niên này là cao thủ Tiên Thiên, cảm giác nhạy cảm, biết hai người này trước mắt là cao thủ Thiên Ngoại Thiên.
Thanh niên cao gầy nhìn thanh niên mặt tròn một cái, vội vàng đứng dậy ôm quyền một cái:
- Hai vị tiền bối muốn nghỉ ngơi sao? Mời vào mời vào, chúng ta đi ra bên ngoài là được rồi.
Chu Khang quét mắt nhìn hai người một chút, lạnh nhạt nói:
- Quên đi, cứ ngồi ở đây đi!
Trịnh Lập Đức hừ lạnh nói: - Ngồi xuống đi!
Hai thanh niên này vội vã đáp một tiếng, cười ngồi xuống.
Trịnh Lập Đức nói:
- Các ngươi là người phương nào?
- Chúng ta là đệ tử của Linh Lung các.
Thanh niên cao gầy vội vã trả lời.
- Linh Lung các...
Trịnh Lập Đức khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói:
- Ngô Các chủ gần đây có tốt không?
- Các chủ vừa bế quan đi ra, võ công tiến nhanh.
Thanh niên cao gầy cười nói.
Trịnh Lập Đức gật gù, quay đầu nhìn về phía Chu Khang:
- Chu lão, có muốn ăn một chút hay không?
- Không cần, nếu tiểu Trịnh ngươi đói bụng thì tự mình ăn đi, ta già rồi, khẩu vị rất nhỏ.
Chu Khang ôn hòa nói.
- Ta cũng không đói bụng.
Trịnh Lập Đức cười nói.
Hai thanh niên kia không nói tiếng nào, coi mình là không khí, ở trước mặt của cao thủ Thiên Ngoại Thiên, tuấn kiệt tuổi trẻ tài cao như bọn hắn không đáng để nhắc tới.
Trịnh Lập Đức nói:
- Hai người các ngươi tuổi còn trẻ đã là Tiên Thiên, cũng coi như là anh kiệt, địa vị ở trong Linh Lung các cũng không tầm thường đúng không?
- Vâng, chúng ta là đệ tử đích truyền của Các chủ.
Hai người cung kính trả lời.
Trịnh Lập Đức gật gật đầu nói:
- Bản lĩnh chỉ điểm đệ tử của Ngô Các chủ vẫn còn rất cao, Linh Lung các có hi vọng quật khởi.
Hai thanh niên nở nụ cười, ôm quyền nói:
- Chúng ta cám ơn lời chúc của tiền bối.
Chu Khang đã khoanh chân ngồi xuống rồi nhắm mắt lại, dường như đã ngủ thiếp đi.
Trịnh Lập Đức không buồn ngủ, muốn tìm người tán gẫu giết thời gian, hắn tiếp tục nói:
- Các ngươi là người của võ lâm phía nam, có lẽ cũng biết Bạch Y Thần Đao đúng không?
Hai người bỗng cảm thấy phấn chấn, thanh niên mặt tròn vội vàng gật đầu:
- Vâng, Bạch Y Thần Đao danh chấn thiên hạ, chúng ta cũng đã nghe qua, như sấm bên tai.
- Vậy các ngươi đã gặp hắn chưa?
Trịnh Lập Đức hỏi.
Hai người bất đắc dĩ lắc đầu.
- Đáng tiếc ta cũng chưa từng gặp.
Trịnh Lập Đức lắc đầu nói:
- Có cơ hội ta rất muốn mở mang kiến thức một chút, có người nói hắn rất trẻ trung đúng không?
- Vâng.
Thanh niên mặt tròn hưng phấn nói:
- Có người nói tuổi gần như bằng chúng ta, quả thật là kinh người!
- Thanh niên tuấn kiệt nha.
Trịnh Lập Đức thở dài một hơi.
Hắn lại nghĩ tới Đại tổng quản Sở Ly, nam Đỗ Phong bắc Sở Ly, Đại tổng quản lợi hại thế nào hắn biết, người có thể nổi danh cùng Đại tổng quản, có thể tưởng tượng ra được đối phương lợi hại đến mức nào!
- Vâng, người như Bạch Y Thần Đao mới thật sự là thanh niên tuấn kiệt, chúng ta không tính là gì cả!
Thanh niên cao gầy cười nói:
- Đáng tiếc không có duyên gặp một lần, có người nói hắn ẩn giấu ở bên trong Tuyết Nguyệt hiên.
- Người của Tuyết Nguyệt hiên sao?
- Có người nói, bên trong Tuyết Nguyệt hiên có người thương của Bạch Y Thần Đao.
- À, như vậy thì cũng có thể.
Trịnh Lập Đức cười nói:
- Bên trong Tuyết Nguyệt hiên tất cả đều là đại mỹ nhân nha.
Hai thanh niên kia nở một nụ cười.
- Linh Lung các các ngươi cũng không kém nha.
Trịnh Lập Đức cười nói:
- Nữ đệ tử cũng rất mỹ mạo.
Hai thanh niên kia lắc đầu.
Thanh niên cao gầy nói:
- Tuy rằng các sư muội các sư tỷ của chúng ta đẹp, thế nhưng so với Tuyết Nguyệt hiên vẫn còn kém nhiều, hiện tại Tuyết Nguyệt hiên lại có Bạch Y Thần Đao tọa trấn, càng thêm hãnh diện, không ai dám trêu chọc vào bọn họ.
Trịnh Lập Đức chậm rãi gật đầu:
- Bạch Y Thần Đao...
Hắn bỗng nhiên quay đầu đã nhìn thấy Sở Ly và Lục Ngọc Dung đang sóng vai từ trên ngọn cây hạ xuống dưới ánh trăng, vô thanh vô tức, chậm rãi đi tới.
Trịnh Lập Đức biến sắc, vội vàng đứng dậy:
- Đại tổng quản!
Sở Ly gật đầu mỉm cười, quét mắt nhìn hai thanh niên kia một chút, ánh mắt rơi xuống trên người của Chu Khang.