Mục lục
[Dịch] Bạch Bào Tổng Quản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Ly thả chén trà xuống, nói:

- Uy vọng của Đoàn Vô Nhai này ở bên trong các đệ tử cũng không tầm thường đúng không?

Chu Hàn Ca gật đầu:

- Hắn là lãnh tụ của các đệ tử bình dân.

- Đệ tử bình dân...

Sở Ly đăm chiêu.

Sở Đại Chí nói:

- Phục Ngưu sơn chúng ta có hai loại đệ tử, một là đệ tử được thu vào từ dưới ngọn núi, một loại là đời sau của đệ tử Phục Ngưu sơn.

Sở Ly đăm chiêu:

- Hai loại đệ tử này không hợp hay sao?

- Cũng không tính là không hợp.

Sở Đại Chí nói:

- Có điều chung quy vẫn có chút không giống, cho nên mới tập hợp lại với nhau, mọi người chơi với nhau, sau đó chậm rãi có người cầm đầu, bên chúng ta là Mộ Dung Lượng, bên kia là Đoàn Vô Nhai.

- Mộ Dung Lượng?

Sở Ly bật cười, lập tức gật đầu:

- Cũng đúng, dù sao hắn cũng là nhi tử của Mộ Dung trưởng lão.

Sở Đại Chí cười nói:

- Người mọi người phục chính là Chu sư huynh, Mộ Dung hắn xem như nể mặt Mộ Dung trưởng lão thì mới được đẩy lên mà thôi. Nếu nói mọi người nghe ai nhất thì sẽ là Chu sư huynh.

Chu Hàn Ca xua tay cười nói:

- Đừng nói tới ta, ta không có uy vọng lớn như vậy.

- Chu sư huynh ngươi rất thích khách khí đó!

Sở Đại Chí nói:

- Mọi người đều hiểu.

Chu Hàn Ca nói:

- Thực sự ta cũng không làm cái gì cả.

- Chính là bởi vì ngươi không làm cái gì, vì lẽ đó mọi người đều yêu thích ngươi.

Sở Đại Chí nói:

- Ngươi làm việc công chính, hơn nữa không kiêu căng không có ngạo khí... Hơn nữa phụ thân ngươi cũng là trưởng lão, vì lẽ đó nên mọi người đều nghe lời ngươi.

Chu Hàn Ca cười nói:

- Cái cuối cùng mới là quan trọng nhất.

- Thú vị.

Sở Ly chậm rãi gật đầu:

- Như vậy võ công ai cao ai thấp vậy?

Chu Hàn Ca nói:

- Ta gần như bằng Đoàn Vô Nhai.

Sở Đại Chí hừ lạnh một tiếng nói:

- Ta cảm thấy Đoàn Vô Nhai rất đáng ghét, ngạo mạn vô lễ, quả thực coi trời bằng vung!

- Chu Hàn Ca ngươi không bằng hắn.

Sở Ly quay đầu liếc mắt nhìn Đoàn Vô Nhai kia, có chút lạnh nhạt nói:

- Hắn là cao thủ Thiên Ngoại Thiên.

- Sao?

Sở Đại Chí ngẩn ra.

Chu Hàn Ca cau mày:

- Không thể nào?

Sở Ly nói:

- Hắn đã từng bế quan đúng không, chẳng lẽ các ngươi không biết?

- Sau khi bước vào Tiên Thiên, hàng năm mọi người đều phải bế quan một lần.

Chu Hàn Ca nói.

Sở Ly nói:

- Đoàn Vô Nhai này gần như bằng Mộ Dung Lượng, đều ẩn tu vi của chính mình.

Sắc mặt của Chu Hàn Ca rất khó coi, hắn vẫn cho là mình gần như bằng Đoàn Vô Nhai, hóa ra tất cả đều là ảo giác, mình đã kém Đoàn Vô Nhai một bước!

Sở Đại Chí kinh ngạc nói:

- Thực sự là Thiên Ngoại Thiên sao?

Sở Ly liếc mắt nhìn hắn, không lên tiếng.

Sở Đại Chí có chút ngượng ngùng gãi đầu một cái:

- Tên này cũng là một nhân tài!

Sở Ly nói:

- Vì lẽ đó các ngươi đã kém hơn hắn một bước, bình tĩnh lại cố gắng luyện công đi.

- Vâng.

Hai người thấp giọng trả lời.

Bầu không khí lập tức bị hạ thấp xuống, hai người không nói gì cả.

- Các ngươi có nghe thấy không? Lại có một vị sư huynh bị hại.

Chân mày của Sở Ly cau lại, hắn đã nghe được câu nói này.

Hắn nhìn một chút về phía Đoàn Vô Nhai, người hắn nhìn chính là Lý Nguy Nhiên lúc trước đã cãi vã với Sở Đại Chí.

Lý Nguy Nhiên thấp giọng nói:

- Chuyện xảy ra vào buổi sáng, trong sơn trấn áp việc này không truyền ra ngoài.

- Tại sao lại có sư huynh bị hại chứ?

Thanh niên xấu xí kia cau mày nói:

- Các trưởng lão trong sơn cũng không suy nghĩ một chút biện pháp xem thế nào sao? Bị đánh lén như thế rất là khó chịu đó? Chúng ta là Phục Ngưu sơn mà!

Lý Nguy Nhiên hạ thấp giọng:

- Nhỏ giọng một chút, Hoàng sư huynh... Không phải các trưởng lão không nghĩ biện pháp, mà là đám người kia quá giảo hoạt, không tìm được người đâu cả!

- Ta không tin, bằng vào thực lực của Phục Ngưu sơn chúng ta còn không đánh lại đám người kia?

Hoàng Thao cười lạnh nói:

- Nếu như có thực lực như vậy thì cũng không cần lén lén lút lút, lén lén lút lút!

- Hoàng sư huynh!

Lý Nguy Nhiên lắc đầu nói:

- Lẽ nào các trưởng lão vô năng sao? Là đối thủ quá lợi hại!

Hoàng Thao hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Đoàn Vô Nhai:

- Đoàn sư huynh, ngươi cảm thấy thực lực của bọn hắn rất mạnh hay sao?

Đoàn Vô Nhai nói:

- Đúng là rất mạnh.

- Vậy tại sao phải lén lén lút lút cơ chứ?

Hoàng Thao không phản đối nói:

- Cố làm ra vẻ bí ẩn, che giấu sự yếu đuối của bọn họ!

- Các trưởng lão đều không phải là người ngồi không.

Đoàn Vô Nhai nói:

- Mỗi lần đệ tử xuống núi đều có các trưởng lão phụ trách bảo vệ trong bóng tối, thế nhưng lại không thể bảo vệ được, hiển nhiên bọn họ có cao thủ Thiên Ngoại Thiên.

- Bọn họ có cao thủ Thiên Ngoại Thiên, chúng ta còn có nhiều hơn mà!

Hoàng Thao hừ lạnh nói.

Đoàn Vô Nhai lắc đầu:

- Chúng ta không thể điều động tất cả cao thủ Thiên Ngoại Thiên, còn phải che chở sơn môn nữa. Có lẽ bọn họ không chỉ điều động một Thiên Ngoại Thiên, bằng không cũng sẽ không cuốn lấy các trưởng lão bảo vệ ở trong bóng tối như vậy được.

- Hiện giờ lại không tìm được bọn họ!

Hoàng Thao tức giận gãi đầu một cái, oán hận nói:

- Nếu như tìm được sào huyệt của bọn họ, nhất định phải diệt sạch bọn họ!

- Đúng, phải tiêu diệt sạch bọn chúng!

Lý Nguy Nhiên hừ lạnh nói.

Đoàn Vô Nhai nhẹ nhàng lắc đầu, lặng lẽ không nói.

Sở Ly quét mắt nhìn các đệ tử xung quanh một chút, mọi người lại vô cùng phấn khởi, hiển nhiên không biết được chuyện này.

- Ầm!

Một tiếng vang trầm thấp vang lên, một đệ tử thanh niên cao gầy vỗ mạnh bàn một cái, lớn tiếng nói:

- Cái gì, Cố sư huynh chết rồi sao?

Thanh niên ở phía đối diện với hắn có vẻ mặt nặng nề bi thương, người này chậm rãi gật đầu.

- Cố sư huynh có võ công cao như vậy, lại bị giết hay sao?

Vị đệ tử kia lớn tiếng nói.

Đệ tử ở phía đối diện lại than thở:

- Dường như là chết ở dưới tay của cao thủ Thiên Ngoại Thiên!

- Sao?

Thanh niên cao gầy kia ngửa mặt lên trời gào thét, vẻ mặt bi phẫn.

Ngày đó, trước khi đi Cố sư huynh còn uống rượu cùng với hắn, Cố sư huynh còn căn dặn hắn luyện công cho tốt, tương lai có thể đồng thời xuống núi với sư huynh.

Lúc này không ngờ lại âm dương cách biệt, hắn thực sự không thể nào tiếp thu được chuyện này.

Xung quanh lập tức yên tĩnh.

- Thân sư huynh, quả thực Cố sư huynh đã bỏ mình.

Lý Nguy Nhiên lớn tiếng nói:

- Có điều nhất định chúng ta sẽ báo thù cho huynh ấy!

- Đúng, nhất định phải báo thù!

Mọi người mồm năm miệng mười kêu lên, vẻ mặt đầy vẻ phẫn hận.

Hoàng Thao bất mãn nói:

- Theo ta thấy, chúng ta không nên phong núi, bởi vì phong núi thì mới có người dám bắt nạt tới cửa như thế, nếu như không phong núi, ai trong bọn họ dám làm như vậy chứ?

Mọi người tức thì trầm mặc.

Hoàng Thao tiếp tục lớn tiếng nói:

- Nếu như đổi là trước đây, đụng phải chuyện như của Cố sư huynh, mọi người sẽ xông lên báo thù, ai cũng phải sợ hãi, hiện tại bọn họ đều biết chúng ta bị phong ở trên núi không thể xuống núi cho nên mới trắng trợn không kiêng dè gì giết người như vậy!

- Hoàng sư đệ!

Đoàn Vô Nhai quát lớn một tiếng.

Hoàng Thao nhưng lại ra vẻ có tai như điếc lớn tiếng nói:

- Các trưởng lão già cho nên bị hồ đồ rồi, lá gan càng ngày càng nhỏ, nếu cứ tiếp tục như thế, danh tiếng của Phục Ngưu sơn chúng ta sẽ coi như xong!

Sở Đại Chí tức giận:

- Hoàng sư đệ, ngươi muốn làm gì?

- Ta muốn nói với các trưởng lão, giải trừ chuyện phong núi!

Hoàng Thao lớn tiếng nói.

- Đúng, giải trừ phong núi.

Lúc này ở đây cũng có không ít người phụ họa.

Bọn họ đều là người máu nóng, là lúc tuổi trẻ hăng hái, nhưng lại bị phong ở trên núi, quả thực không khác gì ngồi tù, đã sớm rục rà rục rịch, lúc này bị Hoàng Thao cổ động như thế cho nên nhiệt huyết lập tức sôi trào hẳn lên.

Chu Hàn Ca tiến lên, lớn tiếng nói:

- Chư vị sư huynh sư đệ, chuyện phong núi này là do Sơn chủ tự mình truyền đạt, sự việc không liên quan tới các trưởng lão, mà chuyện Sơn chủ nhìn thấy lại không giống như chuyện chúng ta thấy. Cũng giống như đứng dưới chân núi và đứng trên đỉnh ngọn núi vậy, nếu không có nguyên nhân đặc biệt thì Sơn chủ cũng sẽ không hạ mệnh lệnh này

- Hừ, ta cảm thấy phong núi là không đúng!

Hoàng Thao trầm giọng nói:

- Cho dù đối mặt với cường địch thì cũng không thể như thế được, nên đánh thì phải đánh!

- Nếu như không đánh lại được thì sao?

Chu Hàn Ca hừ lạnh nói.

Hoàng Thao nói:

- Đánh không lại cũng phải đánh!

- Vậy thì chờ bị diệt tông đi!

Chu Hàn Ca lạnh lùng nói:

- Đánh nhau vì thể diện ai cũng có thể làm được, nhưng nói tới ẩn nhẫn thì lại càng khó hơn, các ngươi không hiểu Sơn chủ và các trưởng lão suy nghĩ những gì, vì sự yên ổn này mà phải trải qua bao nhiêu gian nan mà còn muốn tới mở miệng nói câu hủy chuyện phong sơn, há không phải rất buồn cười hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK