Mục lục
[Dịch] Bạch Bào Tổng Quản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hiên chủ không đồng ý.

Thẩm Ánh Hồ than thở.

Sở Ly chậm rãi gật đầu.

Đây cũng là việc hợp tình hợp lí.

Tuyết Nguyệt hiên không giống như Thái Hoa cốc, Thái Hoa cốc vốn là cô lập, lại có trận pháp bảo vệ, không có sau nỗi lo về, người ngoài biết được nơi ở của Thái Hoa cốc đã ít lại càng ít.

Tuyết Nguyệt hiên thì lại là tông phái nhất lưu, võ công lưu truyền rộng rãi, một khi truyền ra chuyện họ cấu kết cùng phủ Quốc Công, ảnh hưởng đối với Tuyết Nguyệt hiên quá to lớn.

- Thất vọng đúng không?

Thẩm Ánh Hồ cười khẽ.

Sở Ly nói:

- Ta hiểu hiên chủ.

- Thất vọng cũng là bình thường.

Thẩm Ánh Hồ cười nói:

- Hết cách rồi, chuyện Hiên chủ cân nhắc không phải là chuyện tình cảm của mình, mà là lợi ích của Tuyết Nguyệt hiên... Có điều tuy Tuyết Nguyệt hiên không thể giúp một tay, thế nhưng ta lại có thể.

Sở Ly cười nói:

- Đa tạ tiền bối.

Thẩm Ánh Hồ than thở:

- Dù sao thân phận của ta cũng không giống, lấy thân phận bản thân hỗ trợ, người bên ngoài cũng không có cách nào nhiều lời... Khi nào xuất phát?

- Tiền bối cứ sắp xếp một chút, chúng ta sẽ lập tức rời đi, được chứ?

Sở Ly nói:

- Tiền bối yên tâm, khi tới phủ Quốc Công người ở trên đảo của ta, không ai tới quấy rầy người được.

- Hừm, đành phải làm phiền ngươi rồi.

Thẩm Ánh Hồ khẽ gật đầu.

Một lúc lâu sau, Thẩm Ánh Hồ lần nữa trở về.

Sở Ly cách lớp tay áo, kéo cổ tay nàng, sau mấy lần lập lòe đã trở lại phủ Quốc Công.

Trên đảo của hắn có mấy gian tiểu viện, dùng để chiêu đãi khách mời, Thẩm Ánh Hồ ở trong một tòa tiểu viện.

Trên đảo bình thường chỉ có Bích Liễu và đám người Tiêu Thi tới đây, người bên ngoài sẽ không tới, cho nên cũng không sợ có người nhìn thấy Thẩm Ánh Hồ.

Lúc chạng vạng, Nhạc Kim Thao ngồi ở bên trong một quán rượu uống rượu.

Trường đao đặt ở trên bàn. Hắn nắm chén rượu, xem người lui tới trên đường cái, trong lòng rất là cảm khái.

Cuộc sống của người bình thường rất là tốt đẹp, nhưng lại rất yếu đuối, lại như đậu hũ vậy, nhẹ nhàng đụng vào đã nát.

Cuộc sống của mình thì đơn điệu tẻ nhạt, nhưng thắng ở chỗ lâu dài kiên cố.

Bảo vệ những người bình thường này, để bọn họ có thể hưởng thụ được lâu hơn một chút. Mình cũng trải qua cuộc sống yên vui. Những gia hỏa tùy ý phá hoại người khác vì tư dục của bản thân đều đáng chết!

Từ bình dân bách tính đến cao thủ võ lâm, lại tới quan lớn quý tộc thậm chí là hoàng tử, kẻ ác không đếm xuể, đều là đám đáng chết. Trường đao của mình phải cắt đầu của từng người, tạo ra một thái bình thịnh thế!

Nghĩ tới đây, hắn cảm thấy hào khí ngút trời, ngửa mặt lên trời uống một hơi cạn sạch.

Lúc để chén rượu xuống thì hắn lại nghĩ tới An vương.

Chuyện lần trước, giúp An vương một lần, xem như là ân oán tiêu tan.

An vương này hiền danh lan truyền ra bên ngoài, nhưng nội tâm nham hiểm. Là một gia hỏa không chừa một thủ đoạn nào, nếu như để tên như vậy làm hoàng thượng, không phải phúc mà là họa, bách tính sẽ gặp tai ương.

Đáng tiếc mình chỉ là một người trong võ lâm, thôn phu sơn dã, có thể giết kẻ ác, nhưng không giết được nhân vật như An vương. Cao thủ bên cạnh hắn quá nhiều, không đợi mình tới gần thì đã chết rồi, quả thực là phí công!

Lần trước cũng là Sở Ly mạng lớn, bằng không người ta vì mình mà chết thì tội lỗi của mình sẽ rất lớn.

Sở Ly này, tuy rằng là chó săn của phủ Quốc Công, nhưng tâm tính quang minh, coi như là hiếm thấy.

Trước đây ý nghĩ của mình quá sai lầm, cũng không phải chó săn của triều đình đều là ác tặc, cũng giống như Sở Ly vậy, cũng có nhân vật quang minh chính đại, đáng tiếc thân phận có khác biệt, không thể tương giao, quả thực là chuyện chán nản trong nhân sinh!

Nghĩ tới đây, hắn lại rót đầy chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

Tiếng bước chân vang lên, lỗ tai của hắn giật giật, người này bước chân nhẹ nhàng, như có như không, có mang một thân khinh công cao thâm, là hướng về mình mà đến!

Hắn để chén rượu xuống, tay đè trên trường đao, bất cứ lúc nào cũng sẽ rút đao.

- Là Nhạc đại hiệp đúng không?

Phía sau hắn truyền đến thanh âm của một nam tử:

- Tại hạ là người dưới trướng của Sở tổng quản, thay Sở tổng quản đưa một phong thư cho Nhạc đại hiệp.

Nhạc Kim Thao quay đầu nhìn lại.

Một thanh niên cường tráng đang dùng hai tay dâng một phong thư lên.

Nhạc Kim Thao trầm giọng nói:

- Sở tổng quản của phủ Dật Quốc Công?

- Đúng vậy.

Tưởng Hòe nói.

Nhạc Kim Thao vẩy trường đao một cái, ánh đao lóe lên một cái, phong thư đã bị lột bỏ một mặt, mũi đao nhẹ nhàng lấy ra phong thư ở bên trong.

Hắn đưa tay xé bỏ niêm phong trên phong thư, quét mắt nhìn vài lần, nhíu mày.

Tưởng Hòe ôm quyền nói:

- Tin đã đưa đến, tại hạ cáo từ!

Nhạc Kim Thao nói:

- Sở tổng quản không cần chờ ta hồi âm hay sao?

Tưởng Hòe lắc đầu nói:

- Tại hạ chỉ phụng mệnh truyền tin, chuyện còn lại không quản.

-... Được, ta biết rồi.

Nhạc Kim Thao hừ lạnh nói:

- Ta nợ Sở tổng quản một ân tình, sẽ trả lại hắn, để hắn yên tâm!

- Cáo từ!

Tưởng Hòe ôm quyền một cái, nhẹ nhàng rời đi.

Nhạc Kim Thao cất thư vào trong lồng ngực, nhìn người đi đường lui tới dưới lầu, lần nữa rơi vào trong suy tư.

Sở Ly mang theo Tiêu Thi lần nữa rời khỏi phủ Quốc Công, vào ở trong Khánh Vân thành.

Ở trong Khánh Vân thành, Tiêu Thi như ngăn cách với thế giới vậy, không cần phải quản cái gì, không cần quản đại hôn vài ngày sau, không cần để ý tới tục sự trong nhân gian, tâm tình trở nên bình tĩnh.

Thời gian đang không ngừng trôi qua, rốt cục ngày đại hôn vẫn tới.

Nếu là nữ tử của gia đình bình thường, hoặc là Trắc phi của vương phủ thì nhà gái sẽ tới Thần Đô trước, sau đó cùng ngày kết hôn. An vương đi đón dâu cũng không quá xa, cùng ngày đã có thể hoàn thành đại hôn được rồi.

Nhưng lần này là tiểu thư của phủ Quốc Công, lại là chính phi của An vương, lại là việc kết hôn hoàng đế tự mình định ra, tự nhiên không thể như vậy.

Cần lấy quy mô to lớn nhất, nghi thức long trọng nhất để cử hành.

Lúc sáng sớm An vương đã mang theo đại kiệu mười sáu người nhấc, mang theo nghi trượng của toàn vương phủ, đoàn người mênh mông cuồn cuộn rời khỏi Thần Đô, đi tới phủ Quốc Công ở Sùng Minh thành đón dâu.

Sau khi ra khỏi thành thu nghi trượng lại, đoàn người tăng tốc, dự tính ngày thứ ba mới có thể đến được Sùng Minh thành. Dường như phải chờ giờ lành, tới ngày thứ tư mới có thể tiến vào Sùng Minh thành.

Sáu cao thủ Thiên Ngoại thiên đi theo bảo vệ An vương.

Cổ Nguyệt và Đinh Kiên đều bị Sở Ly giết chết, cho nên người ở bên người An vương ngoại trừ tăng nhân Hư Ninh ra còn có thống lĩnh hộ vệ Trịnh Lập Đức của An vương phủ. Phó thống lĩnh Mạnh Chấp, bọn họ mang theo bốn cao thủ Thiên Ngoại thiên.

Thân là hoàng tử, sáu cao thủ Thiên Ngoại thiên đã là cực hạn, nhiều hơn nữa đó là vượt qua quyền hạn.

Sáng sớm ngày thứ hai, bọn họ vừa mới khởi hành thì Mạnh Chấp đã tới đây bẩm báo:

- Điện hạ, tổng quản Sở Ly của phủ Dật Quốc Công đến đây nghênh giá.

- Sở Ly?

Khuôn mặt anh tuấn của An Vương âm trầm lại, lạnh lùng nói:

- Hắn đến rồi sao?

Mạnh Chấp cúi đầu, không dám nhiều lời:

- Vâng, hắn mang theo hai cao thủ Thiên Ngoại thiên, nói là đến đây cung nghênh điện hạ.

- Hừ, tới thì tới đi!

An vương lạnh lùng nói.

Mạnh Chấp cẩn thận từng li từng tí một lui ra.

Hắn biết tâm tư của An vương, rất muốn trừ Sở Ly này để yên tâm. Thế nhưng dù đã ra tay nhiều lần nhưng không thể giết chết được, trái lại còn giết chết hai đại tướng của hắn.

Thân là hoàng tử, đã khi nào hắn phải chịu đựng nỗi nhục này chứ?

Chỉ là thân phận tên này rất đặc thù, không thể đối phó ngoài sáng, chỉ có thể ra tay trong bóng tối.

Một lát sau, Sở Ly mang theo hai lão giả phóng ngựa đi đến, chạy như sấm sét đến gần, đột nhiên ghìm ngực lại.

- Họ...

Trong tiếng hí thật dài, ba con ngựa đứng thẳng người lên.

Sở Ly nhảy xuống ngựa, không để ý tới chúng hộ vệ bên người An vương đang đè đao trợn lên giận dữ nhìn mình, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ chém tới. Hắn ôm quyền hành lễ:

- Thị vệ nhất phẩm phủ Quốc Công Sở Ly bái kiến An vương điện hạ!

- Đã lên tới nhất phẩm lúc nào vậy?

An vương ngồi đó híp mắt, ở trên cao trừng mắt nhìn xuống hắn, lạnh lùng nói:

- Ngươi này quan thăng quá nhanh đi?

Cấp bậc trong phủ Quốc Công và triều đình, vương phủ rất giống nhau.

Sở Ly ở phủ Quốc Công là nhất phẩm, đến vương phủ cũng là nhất phẩm.

Từ trước đến nay An vương phủ vẫn chưa có lấy thị vệ và hộ vệ nhất phẩm, Sở Ly vừa vào vương phủ đã có cấp bậc cao nhất. Cho dù là thống lĩnh hộ vệ Trịnh Lập Đức cũng phải hành lễ với hắn.

An vương thầm mắng, tên này thật là đáng ghét!

- Tất cả đều là do Mông Đại công tử ban ân.

Sở Ly ôm quyền một cái về phương hướng phía nam Sùng Minh thành, nghiêm mặt nói:

- Thân phận Đại công tử có khác biệt, không tiện tự mình trước tới đón tiếp điện hạ, cho nên sai tại hạ nghênh tiếp thay người, mong rằng điện hạ bao dung!

- Hừm, biết rồi, vậy thì lên đường thôi.

An vương lạnh nhạt nói:

- Sở Ly ngươi ở bên cạnh ta, ta có một số việc hỏi ngươi.

- Vâng, điện hạ.

Sở Ly ra vẻ trịnh trọng gật đầu.

Hắn xoay người lên ngựa, đầu ngựa hơi lùi lại một ít, đi sau An vương một bước.

Những lễ nghi này hắn làm rất cẩn thận tỉ mỉ, một chút sai sót cũng không có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK