Thần Y cốc…
Long Ngạo tiến đến tìm Tiêu Dao bồi hắn luyện kiếm, Tiêu Dao không có, hắn chỉ có thể ngồi chờ trong Sắc Vi viện.
Giang Mạt Hàn gặp Long Ngạo ở trong viện, tò mò hỏi, biết được Tiêu Dao không có, cũng ngồi ở trong viện chờ.
Sau giữa trưa, Vân Huyền làm một ít điểm tâm tinh xảo, nghĩ muốn tặng cho Tiêu Dao ăn, đã thấy Long Ngạo cùng Giang Mạt Hàn ở trong viện, tự nhiên cũng ngồi xuống cùng nhau chờ Tiêu Dao.
Chạng vạng, Hỏa Diệu muốn tìm Tiêu Dao thả diều đom đóm, đã thấy Long Ngạo, Vân Huyền, Giang Mạt Hàn đều ở trong viện, vẻ mặt mờ mịt nói: “Các ngươi đều ngồi yên ở đây làm cái gì?”
Vân Huyền thản nhiên nói: “Đợi tiểu sư đệ.”
“Sư đệ không ở trong phòng?” Hỏa Diệu nghi hoặc hỏi.
Long Ngạo bĩu môi nói: “Ta buổi trưa đã tới rồi, không biết hắn đi nơi nào!”
Giang Mạt Hàn có chút lo lắng nói: “Có thể hay không gặp chuyện không may?”
Hỏa Diệu xua tay nói: “Trong Thần Y cốc, hắn sẽ xảy ra chuyện gì!”
Vân Huyền nhíu mày nói: “Trừ phi hắn không ở trong Thần Y cốc.”
Bắc Trần Phong chậm rãi đi vào sân, lạnh lùng nói: “Hắn xác thực không có trong Thần Y cốc, sáng sớm hôm nay đã bị Hoa Lạc Ly mang đi xuất cốc, sư phụ hạ lệnh, làm cho chúng ta đi tìm.”
“Cái gì! Hoa Lạc Ly lại đem sư đệ quải chạy!” Hỏa Diệu cơ hồ bạo ngược quát, bởi vì cảm xúc không khống chế được, ánh mắt hắn nháy mắt biến thành màu vàng, lóe nồng đậm lửa giận.
Mặt Giang Mạt Hàn cũng đông lạnh thành ngàn năm hàn băng, đem Hoa Lạc Ly hận thật sâu, mấy ngày nay tựa hồ vẫn đều đang đi tìm Tiêu đệ.
Long Ngạo vươn vai, bất đắc dĩ nói: “Ta xem Hoa Lạc Ly sẽ không thương tổn tiểu sư đệ, gần đây tựa hồ ngay cả xú sư đệ cũng không chọc, chỉ có một mình ta trêu tức tiểu xú sư đệ, ta đều nhanh nhàm chán đến chết!”
Vân Huyền ngưng trọng nói: “Nếu như gặp được ác nhân muốn thần khí thì làm sao bây giờ? Hiện tại tiểu sư đệ cùng Hoa Lạc Ly đều là tùy thời gặp nguy hiểm!”
Long Ngạo miễn cưỡng nói: “Thần khí lợi hại như vậy, cho dù trăm ngàn người công kích bọn họ, Hoa Lạc Ly tùy tay đánh đàn không phải đều giải quyết! Ở trong này đợi một ngày, nếu sớm biết xú xú xuất cốc, ta cũng không đợi, lãng phí thời gian ta luyện kiếm!”
Bắc Trần Phong lạnh như băng nói: “Mặc kệ ngươi có nguyện ý đi tìm hay không, sư phụ hạ lệnh, ngươi nhất định phải đi tìm.”
Lúc này, Yến Vô Ngân cũng tiến đến, hắn lộ vẻ tuấn mỹ hữu lễ mỉm cười nói: “Long Ngạo, coi như đi ra ngoài đi dạo.”
Long Ngạo thản nhiên liếc mắt nhìn Yến Vô Ngân một cái, miễn cưỡng gật gật đầu, bĩu môi nói: “Đều là tại tên Hoa Lạc Ly nhiều chuyện, mang xú xú đi ra ngoài cũng không nói đi nơi nào!”
“Đúng nha, yêu nghiệt chết tiệt, chỉ biết quải sư đệ đi!” Hỏa Diệu giận nghiến răng nghiến lợi.
…
“Hắt xì.” Hoa Lạc Ly đánh một cái hắt xì.
“Nhất định là có người đang nguyền rủa ngươi!” Tiêu Dao miệng ăn đồ ăn cười xấu xa nói.
Hoa Lạc Ly hơi hơi nheo lại ánh mắt, cười nhạt nói: “Bọn họ hẳn là biết chúng ta xuất cốc, nhất định lại đang mắng ta đem ngươi bắt cóc.”
Tiêu Dao tà tà gợi lên khóe miệng, nhíu mày nói: “Vốn chính là ngươi đem ta quải đi ra .”
“Là chính ngươi nguyện ý theo ta đi ra .” Hoa Lạc Ly cười khổ nói.
Tiêu Dao và Hoa Lạc Ly ở đại đường cùng hai người Linh Huyền Tử Hồ Mị cùng nhau ăn cơm, lúc này Linh Huyền Tử cùng Hồ Mị thực im lặng, chính mình tự ăn đồ ăn trong bát, tựa hồ không nghĩ tham gia đối thoại của Hoa Lạc Ly cùng Tiêu Dao.
Tiêu Dao hạ tay đẩy đẩy Hoa Lạc Ly, thấp giọng nói: “Hai người bọn không phải vợ chồng, vậy rốt cuộc là quan hệ gì?”
Hoa Lạc Ly bĩu môi, tà mâu nhìn về phía Linh Huyền Tử, cười nói: “Đối với một người võ si mà nói, nữ nhân vĩnh viễn không tính cái gì, chính là Hồ Mị nhất sương tình nguyện.”
“Phải không?” Tiêu Dao trừng mắt nhìn hắn, ngây thơ nói: “Nhưng là nếu như Hồ Mị nhất sương tình nguyện, kia vì sao Linh Huyền Tử không đuổi nàng đi đâu? Hiện tại võ công Hồ Mị đã đủ để bảo vệ chính nàng.”
“Nếu là đuổi được, mười mấy năm trước đã đuổi đi, Hồ Mị không muốn đi, chết cũng quấn quít lấy hắn, Linh Huyền Tử cũng không có biện pháp.” Hoa Lạc Ly cười nhẹ nói.
Hồ Mị sắc mặt khẽ biến, lời nói của Tiêu Dao và Hoa Lạc Ly vừa nãy, nàng đều nghe vào trong tai, cảm thấy cười khổ, quả nhiên là như thế này, mắt người ở bên ngoài mắt ta chỉ là nhất sương tình nguyện, chính là ta liều chết quấn hắn, mệt mỏi quá, thật sự mệt mỏi quá.
Hồ Mị buông bát đũa, cười nhẹ nói: “Ta ăn no , các ngươi từ từ ăn.” Nói xong, cũng không đợi những người khác trả lời, liền rời đi.
Linh Huyền Tử nhìn bộ dáng Hồ Mị lộ vẻ mỏi mệt, trong mắt hiện lên một tia thản nhiên ảm đạm, theo sau đứng lên nói: “Lạc Ly, có cái gì cần tìm ta, ta đi luyện công .”
Hoa Lạc Ly mỉm cười gật gật đầu, nhìn theo Linh Huyền Tử rời đi.
Tiêu Diêu không cho là đúng, tiếp tục đang ăn cơm, Hoa Lạc Ly phủ ở bên tai Tiêu Dao thấp giọng nói: “Kỳ thật Hồ Mị cũng không phải là nhất sương tình nguyện.”
Tiêu Dao ngẩn người, mâu quang sáng ngời, nghe đến đây hứng thú, buông đôi đũa, nói: “Ta cũng hiểu được! Linh Huyền Tử nếu như muốn bỏ Hồ Mị sao lại cần khách khí? Mười mấy năm trước Hồ Mị cũng không có võ công, Linh Huyền Tử võ nghệ cao cường như vậy, làm sao có thể không đá được một thiếu nữ tử cái gì cũng không có, cho dù là vì bảo hộ nàng, muốn cho nàng học được bảo hộ chính mình, nhưng là hiện tại Hồ Mị học xong võ nghệ, có thể đuổi nàng đi! Võ nghệ đều là Linh Huyền Tử chỉ dạy, lại làm sao có thể đá không được Hồ Mị, rõ ràng là không muốn đá đi.”
Nghe vậy, Hoa Lạc Ly hơi hơi nheo lại ánh mắt, tán thưởng cười nói: “Năng lực quan sát tiểu Dao nhi rất mạnh, xác thực là như thế, cho dù Hồ Mị liều chết lại triền đánh, Linh Huyền Tử nếu muốn đá lại cần khách khí.”
Tiêu Dao cười khổ cảm thán nói: “Ai, võ công cao tới đâu lại như thế nào? Làm ra vẻ không quý trọng một người thật tình như thế, nếu Hồ Mị thật sự rời đi, không biết hắn có hối hận hay không!”
Hoa Lạc Ly nhíu mày cười xấu xa nói: “Ngươi muốn biết, nếu như Hồ Mị rời đi, hắn sẽ hối hận hay không sao?”
Tiêu Dao hơi hơi nheo lại ánh mắt, cẩn thận thăm dò ánh sáng trong mắt Hoa Lạc Ly, hồ nghi nói: “Ngươi sẽ không là muốn…”
Hoa Lạc Ly giảo hoạt cười xấu xa nói: “Không hổ là nương tử tương lai nương của ta, cùng phu quân ta thật sự là lòng có linh tê nhất điểm thông*!”
Tiêu Dao bĩu môi, tức giận nói: “Là trong ánh mắt ngươi tràn ngập chữ trộm!”
Hoa Lạc Ly nhu nhu ánh mắt, lại nóng rực nhìn Tiêu Dao, nhíu mày cười nói: “Hiện ở trong mắt ta, tràn ngập là chữ gì vậy?”
Tiêu Dao ngây thơ trừng mắt nhìn hắn, bĩu môi nói: “Mặc kệ ngươi!”
Hoa Lạc Ly ôm lấy Tiêu Dao, tà mị cười nói: “Ngươi cũng không thể không để ý tới ta, muốn cho Linh Huyền Tử nói ra lời trong lòng, ngươi cần phải giúp cái đại ân!”
Tiêu Dao lộ vẻ hoặc nói: “Một mình ngươi làm không được sao?”
Hoa Lạc Ly nhíu mày cười nói: “Ngươi không thấy khí chất của Linh Huyền Tử rất giống một người?”
*Chắc là lấy từ bài thơ này:
Vô Đề:
Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong,
Hoạ lâu tây bạn quế đường đông.
Thân vô thái phượng song phi dực,
Tâm hữu linh tê nhất điểm thông.
Cách toạ tống câu xuân tửu noãn,
Phân tào xạ phúc lạp đăng hồng.
Ta dư thính cổ ưng quan khứ,
Tẩu mã lan đài loại chuyển bồng
Lý Thương Ẩn
Dịch nghĩa:
Đêm qua sao đầy trời, đêm qua gió nổi
Bên tây lầu họa, phía đông nhà quế
Thân ta không có đôi cánh phượng lộng lẫy bay cao
Nhưng trong lòng có điểm sừng tê để cảm thông
Ngồi xa nhau chuốc ly rượu xuân nồng ấm
Cùng chia nhau niềm vui dưới ánh nến hồng
Ôi, nghe tiếng trống giục đi việc quan
Ruổi ngựa tới lan đài như ngọn cỏ bồng.
=> Ý nói về tình yêu đôi lứa, chỉ hai người có thể hiểu được lòng nhau mà không cần phải nói ra.