Hoa Lạc Ly tuy rằng gắt gao cau mày, lại vẫn là lẳng lặng nghe xong Thủy Vô Khuyết nói hết thảy.
Hắn hận lâu như vậy, oán lâu như vậy, cũng từng nghĩ tới nương ấm áp ôn nhu sẽ không giống như những người đó nói.
Nhưng sự thật là nàng ly khai, hơn nữa vừa đi chính là mười năm, cho nên khi đó hắn không thể không tin tưởng lời nói đó.
Mâu quang Hoa Lạc Ly tối xuống ba phần, Tiêu Dao theo bản năng tiến lên nắm tay hắn, nói nhỏ nói: “Ta xem Thủy Vô Khuyết không giống như là đang nói dối, ngươi không phải có thuật đọc tâm sao? Ngươi xem hắn có phải đang nói dối hay không?”
Vốn Hoa Lạc Ly đang đắm chìm trong thương tâm, bởi vì hận nhiều năm như vậy, kết quả chỉ là vì chính mình không tín nhiệm, không tín nhiệm nương của mình, cỡ nào buồn cười, cư nhiên lại không tín nhiệm nương của mình, đem nàng nghĩ như vậy, oán lâu như vậy.
Hiện tại đột nhiên nghe thấy lời nói Tiêu Dao, mặt Hoa Lạc Ly nháy mắt hiện vẻ bất đắc dĩ, thầm nghĩ, vật nhỏ này còn thật sự nghĩ đến chính mình có học thuật đọc tâm!
Tay Hoa Lạc Ly vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mờ mịt của Tiêu Dao, buồn cười nói: “Ta chỉ có thể đọc được tâm ngươi, người khác ta không hiểu! Ngay cả mẹ ruột ta đều hiểu lầm mười năm, nếu là ta biết tâm của nàng, lại làm sao có thể oán hận nàng?” Lời đang nói chậm rãi trở thành lời tự trách.
Tiêu Dao theo bản năng nhanh chóng cầm chặt tay Hoa Lạc Ly, cảm giác tay hắn lạnh như băng, còn có run nhè nhẹ.
“Là chính nàng muốn đem tất cả việc này để gạt ngươi, không thể trách ngươi hiểu lầm nàng, mục đích chính của nàng là muốn cho ngươi hiểu lầm! Nàng không nghĩ buông tha chính nàng, hiện tại ngươi tự trách cũng không được gì, nhưng thật ra hẳn là nên nghĩ biện pháp làm cho nàng từ thế giới của nàng tự đi ra, từ trong áy náy kia thoát ra!” Tiêu Dao giống như tiểu đại nhân an ủi Hoa Lạc Ly, nói ra đạo lý rõ ràng.
Hoa Lạc Ly hơi hơi giật mình, ôn nhu cười nói: “Ngươi luôn ở tại thời điểm ta mê mang nhất, tựa như một tia sáng thắp sáng lòng ta, cho ta biết làm thế nào là đúng, giống như ở lúc nhỏ.” (Chuối: Câu này ta làm không được chính xác lắm đâu nha >”