Ánh nắng trưa chiếu xuyên qua tầng tầng cành lá tạo thành một bức tranh lung linh huyền ảo trên nền đất rừng, bên hồ một đống lửa vẫn lép bép cháy, lưỡi lửa thi thoảng lại liếm lên chiếc nồi đất chứa đầy nước được đặt vững trãi trên ba viên đá ngay trên ngọn lửa.
Bên cạnh đống lửa Nam đang cắm cúi làm dây buộc từ vỏ cây, hôm qua sau khi làm xong dây Nam không thắt nút phần đuôi mà lấy đá chèn lên, tính toán để nối thêm nếu cần, đến sáng nay thức dậy mới té ngửa ra, đầu dây bị bung ra, bốn trong số mười sợi dây bị sổ tung, sáu sợi còn lại cũng bắt đầu sổ ra dần.
Vừa bực mình, vừa tức cười vì sự sơ ý của bản thân, Nam đi kiếm thêm vỏ cây rồi lại tiếp tục đập nát, chế tạo dây buộc thang. Làm từ sáng đến chiều tối mới được gần ba mươi sợi, cẩn thận hơn với bài học hôm qua, Nam buộc thắt nút cố định luôn khi làm xong dây.
Chui vào lều nằm chờ cơn buồn ngủ ập tới, Nam lại tiếp tục nghịch cái vòng, hôm qua chưa xem kỹ phần dưới, Nam cảm thấy khá là tò mò. Chạm tay vào vòng, bảng thông báo lại hiện lên, tiếp tục chọn ô kỹ năng sinh tồn, bảng kỹ năng lại xuất hiện, Nam đã đọc được hai ô là tạo lửa và lương thực, chọn sang ô tiếp theo với dòng chữ nước(cơ bản).
Ô này lại phóng to ra, với hình một giọt nước màu xanh, nhìn sơ thấy có ba gạch đầu dòng, đầu tiên vẫn là phần giới thiệu " tìm kiếm, chế tạo nước, kỹ năng cơ bản, độ thuần thục càng cao, khả năng tìm kiếm phát hiện và chế tạo nước sinh hoạt càng cao", tiếp đó dĩ nhiên là độ thuần thục với chỉ số 5% còn cuối cùng là bổ trợ tìm kiếm và chế tạo nước tăng 5%.
Không có gì đặc biệt, chọn ô sáng cuối cùng ở dòng này với chữ trú ẩn(cơ bản), Nam đoán hình đại ảnh đại diện chắc là cái lều hay cái hang gì đó.
Ô được phóng to ra, với đúng như Nam dự đoán hình một cái lều cỏ đơn giản, với bốn gạch đầu dòng gồm giới thiệu " tìm kiếm, chế tạo nơi trú ẩn, kỹ năng cơ bản, độ thuần thục càng cao, khả năng tìm kiếm phát hiện và chế tạo nơi trú ẩn càng cao", tiếp đó là độ thuần thục 5% hai gạch đầu dòng cuối cùng là tìm kiếm và chế tạo nơi trú ẩn tăng 5% tốc độ cùng tăng cường độ kiên cố của nơi trú ẩn 5%.
Đọc xong mấy kỹ năng này, Nam nhận thấy cái hệ thống thế giới Z này cũng khá có tình người, có kỹ năng bổ trợ tăng cơ hội sinh tồn cho người chơi, ít ra cũng không đến mức vứt con người ta vào nơi hoang dã rồi mặc xác, sống chết mặc bay.
Các ô sáng hàng trên đã hết, Nam chọn các ô sáng hàng dưới đọc, dòng dưới này ô sáng ít hơn dòng trên chỉ có hai ô, nhanh chóng chạm vào ô đầu tiên, ô này có dòng chữ công cụ gỗ(sơ cấp), với hình đại diện là cây lao gỗ cùng ba gạch đầu dòng gồm nội dung "chế tạo công cụ gỗ phục vụ sinh tồn" độ thuần thục 8% và bổ trợ tốc độ chế tạo và độ bền công cụ gỗ tăng 8%.
Ô thứ hai là công cụ đá(sơ cấp) với hình đại diện là cây rìu đá và vẫn có ba gạch đầu dòng gồm nội dung "chế tạo công cụ đá phục vụ sinh tồn" độ thuần thục cao hơn công cụ gỗ được 10% và bổ trợ tốc độ chế tạo và độ bền công cụ đá tăng 10%.
Hàng thứ ba lại càng ít hơn chỉ có duy nhất một ô sáng màu, Nam chạm vào, ô hiện lên với hình cái bát ô này có dòng chữ nung đất(trung cấp), với hình đại diện là một cái đĩa sứ cùng ba gạch đầu dòng gồm nội dung "chế tạo đồ đất nung phục vụ sinh tồn" độ thuần thục 6% cuối cùng là bổ trợ tốc độ chế tạo và độ bền đồ đất nung tăng 6%.
Tắt vòng tay, không gian lại chìm vào bóng tối, Nam nằm suy nghĩ về những kỹ năng đến khi chìm vào giấc ngủ.
***
- Cô ơi con gấu bông kia bao nhiêu hả cô?
Nam cầm năm trăm nghìn gồm đủ các thể loại hai trăm có, một trăm có, một nghìn hai nghìn cũng có nốt, tay còn lại chỉ vào con gấu bông màu trắng tinh, hai mắt đen láy cổ có thắt một chiếc nơ xinh xinh màu hồng.
- Con này hả, bốn trăm ba.
Bà chủ hàng nhìn lướt qua con gấu rồi nhìn lại Nam.
- Thôi tao thấy mày sinh viên, lấy mày bốn trăm.
- Giảm chút chút nữa cho cháu đi cô, cháu sinh viên nghèo mà.
Nam nhìn bà chủ hàng với ánh mắt khẩn khoản, bà chủ hàng như đã miễn dịch với thể loại ánh mắt này, không thèm chú ý Nam, lạnh giọng.
- Bốn trăm, không mặc cả.
- Bớt chút đi cô.
Nam càng khẩn khoản hơn, mắt càng cố tỏ ra long lanh hơn nữa, xin xỏ hơn nữa. Bà chủ hàng giở giọng chanh chua.
- Có mua không, không thấy biển không mặc cả à.
Nam đếm đủ bốn trăm nghìn đồng đưa cho bà chủ hàng, bà chủ còn cẩn thận hơn đếm lại số tiền, thấy đủ bốn trăm mới đưa con gấu cho Nam.
- Bán cháu cái thiệp nữa, loại mừng sinh nhật ấy.
- Mười nghìn, bà chủ đưa cho Nam một cái thiệp với hình một bó hoa hồng cùng một chiếc bánh kem cắm đầy nến khá lung linh.
Trả tiền, mượn luôn cây bút của chủ hàng, Nam viết mấy lời mà mình cho là ngọt ngào nhất lên thiệp rồi lòng phơi phới đi đến khu trọ của Trúc. Bỏ thêm tám chục mua bó hoa hồng nhỏ xinh nữa. Nam thầm nghĩ Trúc sẽ vui lắm khi thấy món quà của mình, hôm nay sinh nhật Trúc mà.
Bước đến đầu khu trọ, Nam đã thấy có gì đó không đúng lắm, bình thường giờ này làm gì có chuyện Đào cô bạn cùng phòng Trúc đi giặt quần áo thế này.
Đào là chúa lười biếng cơ mà, đừng nói quần áo, có khi tất tai, quần lót nó còn ngâm mấy ngày mới chịu đi giặt ý, chưa nói đến việc tối đến nó chỉ chăm chăm lên mạng xem phim mấy soái ca Hàn xẻng của nó chứ cấm có bao giờ thấy giặt đồ tối.
Không làm phiền Đào giặt giũ, Nam bước nhanh qua, nếu chậm một chút chắc Nam sẽ nghe thấy Đào làu bàu.
- Mịe dẫn trai về phòng còn đuổi bà ra, nhớ bà đấy.
Trong tâm trạng bừng bừng khí thế của kẻ đang yêu, Nam bê con gấu bông vừa mua được đến cửa phòng trọ Trúc, đang định gõ cửa thì Nam nghe thấy tiếng đàn ông vang lên trong phòng.
- Em thấy cái nhẫn này đẹp không, hàng Italy đấy, anh chọn cả chiều mới quyết định lấy nó làm quà sinh nhật em.
Tiếng Trúc vang lên trong phòng.
- Đẹp quá, em cảm ơn anh iu nhá, yêu anh quá cơ.
- Yêu thì phải thưởng chứ, giọng nam lại vang lên.
Tiếp đó trong phòng chợt im lặng, rồi có tiếng thở nặng nề truyền ra.
Nam run rẩy, chết sững trước những gì vừa nghe thấy, hé mắt qua khe cửa hình ảnh Trúc đang ôm chặt lấy một người thanh niên lạ, đang trao cho nam thanh niên đó một nụ hôn như dài bất tận làm Nam thấy như có gì đó vỡ vụn trong tim.
Nam thấy đau đớn, đau đớn khôn cùng, muốn đạp tung cánh cửa ra, muốn hỏi Trúc tại sao lại làm thế.
Không có gì đau đớn bằng việc thấy người yêu mình đang trong vòng tay kẻ khác
Nam biết mình không có ngoại hình, gia cảnh bần hàn nên việc có được tình yêu của Trúc là điều may mắn nhất cuộc đời Nam, Nam thật sự trân trọng tình yêu ấy. Nam cố gắng làm thêm cũng như cố gắng học giỏi để chứng tỏ cho Trúc thấy mình có thể đem lại lại hạnh phúc cho cô ấy.
Nhưng may mắn đó đã vụt tắt, Nam đặt con gấu trước cửa phòng Trúc lặng lẽ quay lưng đi ra cổng. Trời bắt đầu đổ cơn mưa phùn nhỏ. Nam mặc kệ mưa làm ướt hết tóc và quần áo, Nam chỉ bước đi vô định, bó hoa trên tay đã bị bóp nát giờ cũng trở nên rũ rượi, tàn tạ trong mưa.
***
Nam bật dậy từ trong mơ, cảm giác ướt át, lạnh lẽo lan tỏa khắp người. Trời mưa, lều dột không che hết được nên Nam bị nước dột đầy mặt.
Chui ra khỏi lều, trời còn chưa sáng cơn mưa phùn giăng lên nền trời một màn trắng mờ ảo. Lấy cành cây đánh lửa được cất nơi khô ráo nhất lều, Nam nhanh chóng đánh lửa, nhặt mấy cái lá và cành cây nhỏ chưa bị ướt nước mưa, Nam châm một ngọn lửa ngay tại cửa lều rồi từ từ cho thêm củi vào. Đống lửa tối qua đã bị nước mưa xông tắt ngúm từ lâu, cần phải đốt đống khác ngay để sưởi ấm bản thân nếu không Nam ốm mất.
Tuy củi bị ướt nên khói bay khắp nơi khiến cái lều như tổ chuột bị hun khói nhưng thế còn đỡ hơn ngồi ngoài trời dưới thời tiết này, Nam cảm nhận được hơi ấm của lửa từ từ tỏa khắp lều, giơ tay hơ trước ngọn lửa, dùng nồi đất hứng nước mưa, Nam mông lung nhìn ra mặt hồ.
***
Trời cuối cùng cũng ngớt mưa, cả khu vực trở nên lầy lội hẳn ra, Nam lục tục chui ra khỏi lều, nhìn cảnh bùn đất lõng bõng, nản. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Nam vẫn làm vài động tác thể dục rồi bắt đầu chạy.
Đã chạy được hơn hai chục ngày rồi, bỏ một buổi cơ bắp lại rão ra, mà bỏ được buổi đầu sẽ có buổi thứ hai như vậy còn tập tành gì nữa. Kết thúc hết các bài tập, mặc kệ bùn đất lấm lem, Nam nằm lăn ra đất thở như trâu.
Làm xong sợi dây cuối cùng, Nam cầm rìu đi vào rừng, vừa đi vừa ngắm nghía, chọn những cây thân to khoảng cổ tay, không to quá khiến thang bị nặng, không bé quá, dễ gãy. Thi thoảng thấy vài thứ hoa quả đã ăn thử hay nấm Nam lại nhặt nhạnh bỏ vào một phiến lá to thay túi đeo bên hông.
Chọn được cây nào vừa ý là chặt luôn, bỏ cành thừa, kéo hết về lều. Đói ăn hoa quả, rau rừng, khát uống nước đun sẵn trong nồi, mệt thì ngồi nghỉ, Nam loay hoay cả ngày cuối cùng cũng kéo được mười cây gỗ có độ to tương tự nhau về.
Đo mỗi khúc độ năm mươi phân rồi đánh dấu, mỗi cây đem về Nam chia được bốn đến năm khúc phần còn thừa thì chất thành đống để làm củi đốt.
Sau khi chặt khúc xong mọi chuyện đơn giản hơn nhiều, đặt hai thân cây dùng làm chân thang nằm song song nhau, đặt một khúc cây lên rồi buộc cố định là xong. Đến khi trời bắt đầu nhá nhem tối Nam cũng đã hoàn thành cái thang.
Cái thang cao khoảng ba mét, các bậc được chia khá đều cách nhau khoảng ba, bốn mươi phân một bậc. Nam chống thử lên thân cây to gần đó rồi trèo thử lên, dây rừng tỏ ra cực kỳ bền chắc. Nam hết bước lên bước xuống lại nhún thử.
Thang chỉ rung rinh chứ nút buộc cũng như dây tuyệt nhiên không bị bong. Nam bê thang đến một gốc cây không biết tên nhưng cành lá cực kỳ xum xuê, hôm qua Nam đã thấy có mất đôi chim làm tổ ở đây, mỗi tội cây quá cao không leo lên nổi.
Chống thang chắc chắn, trèo lên cẩn thận, đến trạc cây to như cánh tay người lớn Nam nhẹ nhàng tách lá ra. Một tổ chim đan bằng cỏ ẩn hiện sau lớp lá dần hé lộ.
Nhanh tay nhặt hai trong năm quả trứng trong tổ, Nam leo xuống lấy một phiến lá to trải ra rồi đặt trứng vào. Tổng cộng Nam phát hiện được ba tổ chim, mỗi tổ có khoảng bốn đến năm quả trứng. Mỗi tổ Nam chỉ lấy một nửa số trứng, số còn lại tuyệt đối không chạm vào.
Không nên tuyệt đường con cháu của mấy chú chim này. Sau khi càn quét hết bốn năm cây mà Nam nhắm trước là có chim làm tổ Nam đã kiếm được hơn chục quả trứng chim.
Vừa thổi sáo miệng, tay xách trứng, tay kéo thang Nam quay về lều. Vứt thang cạnh lều, nhẹ nhàng để hết trứng chim vào nồi thêm nước, Nam bắt đầu làm món ăn kinh điển mà mọi thằng đàn ông đều biết và thông thạo, trứng luộc.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK