Mục lục
[Dịch]Trảm Tiên (Convert)- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-“Phanh”

Theo thanh âm đàm thoại của Dương Thần, một đạo bạo viêm phù ngay địa phương đối diện hắn chợt nổ tung,đây là phù lục hỏa hệ uy lực lớn nhất mà hiện tại Dương Thần có thể chế tác, trải qua Càn Khôn dưỡng bảo quyết tế luyện, một khi nổ tung, âm thanh không lớn nhưng lại trực tiếp bao phủ phạm vi mấy trượng

Một đạo nhân ảnh chợt lóe lên rồi biến mất,phảng phất như bị uy lực viêm bạo phù cuốn vào, đồng thời từ đó truyền ra một tiếng thét kinh hãi cùng cảnh tượng một nhân ảnh bị bao phủ trong biển lửa trông thật thê thảm

-“Không có khả năng, ngươi như thế nào biết được vị trí của ta?”

Thanh âm kinh hãi từ trong biển lửa phát ra bao hàm sự thống khổ cực độ, giống như bị viêm bạo phù của Dương Thần làm trọng thương.

-“Bởi vì cái ảo trận rác rưởi của ngươi căn bản không có khả năng lay chuyển tâm thần cả ta, càng không thể ảnh hưởng đến cảm giác của ta!”

Dương Thần lạnh lùng cười, sau đó mạnh mẽ xoay người tung một quyền, một bóng người vừa lén lút hiện ra sau lưng Dương Thần bị trúng một quyền, cả người như ngồi trên xe cáp treo liên tục quay cuồng trên không trung vài cái, sau đó rầm một cái ngã xuống đất, nhưng chỉ trong phút chốc đột nhiên biến mất,thật giống như tắc kè hòa tan cùng hoàn cảnh.

Sau một kích này, nhân trong biển lửa cũng lập tức biến mất, không còn âm thanh kêu thảm thiết nào nữa ngoại trừ thanh âm hỏa diễm thiêu đốt sau khi bạo viêm phù nổ tung, không hề thấy tiếng của hắn.

Dương Thần cũng không tự đại đến mức cho rằng một quyền có thể đem đối phương diệt sát, ít nhất dưới trọng quyền của mình mà đối phương còn có thể cấp tốc bỏ chạy, chứng tỏ cảnh giới của kẻ này so với bọn Thẩm Đạt cao hơn không ít, xem ra ít nhất cũng có tu vi luyện khí kỳ tầng sáu.

-“Không đi ra sao?”

Dương Thần nhìn xung quanh một vòng, chợt hỏi:

-“Ngươi thật sự không chịu ló mặt thì ta phải đi rồi!”

-“Đi?”

Thanh âm kẻ ẩn tàng lại vang lên lần nữa, cũng không nghe rõ rốt cục là vị trí nào

-“Hừ, ngươi có giỏi thì cứ đi khỏi đây cho ta xem thử?”

Dương Thần mặc kệ đối phương khinh thị, chỉ đi nhanh về phía trước, cũng chẳng thèm nhìn liếc xung quanh. Cảnh vật theo bước chân Dương Thần không ngừng biến hóa. Đến giờ phút này, kẻ ẩn tang phát hiện Dương Thần không có bị bị ảo ảnh mê hoặc, mà hắn cũng không dám ra tay động thủ nữa, chỉ đành toàn lực phát động ảo trận.

Đây chính là trận pháp thực sự, không phải là thứ mà mấy huyễn phù uy lực thấp kém có thể so sánh nổi. Dù là thần thức Dương Phàm cường hãn cũng chỉ có thể giữ cho bản tâm không bị ảo ảnh mê hoặc. Cho nên hai lần công kích vừa rồi cũng không phải là thất bại, chỉ là đối phương lanh lợi mượn dùng trận pháp, hai lần đều cùng ảo ảnh thay thế bản thân mà tránh được.

Trước mắt Dương Thần xuất hiện một mảng lớn hỏa ngục, như bình minh trước bóng đêm, biển lửa đem địa hình chung quanh chiếu sáng vô cùng, mà địch nhân ẩn hình lại giấu mình trong biển lửa tùy thời mà động.

Quay mắt về phía biển lửa,Dương Thần cười lạnh một tiếng, dẫm chân bước về phía trước, một cước bước vào chính giữa hỏa diễm hừng hực. Oanh, hỏa diễm kịch liệt bốc lên mang theo một luồng khí tức nóng rực,hướng về Dương Thần cuồn cuộn cuốn tới.

Công kích lúc này cũng không phải hư ảo mà là thật sự,ở trong ảo cảnh đã gia tăng thêm không ít uy lưck. Chỉ là, hỏa diễm đầy trời vừa đến bên người Dương Thần, đột nhiên hiện ra một đạo bạch sắc hạo quang, xuy một tiếng, hóa thành một đoàn sương mù bạch sắc đem toàn bộ cơ thể Dương Thần vây quanh.

Đó chính băng sương phù mà Dương Thần đã kịp thời phát động, băng sương phù thuộc tính Quý Thủy tỏa ra hàn khí nhanh chóng đem hỏa diễm dập tắt, thậm chí uy thế không giảm, đem cả mặt đất xung quanh đông cứng lại, kết xuất ra từng mảng sương trắng.

Chính giữa sương trắng, một đạo quang mang hoảng hốt chợt lóe lên, thần thức Dương Thần trong nháy mắt đã khóa cứng quang mang, nhưng hình ảnh đối phương chỉ trong nháy mắt lại biến mất vô ảnh vô tung. Dương Thần không hề chậm trễ một lần nữa ra tay, tung ra mấy đạo Thiên Quân phù cải tiến, đem toàn bộ một khu vực rộng lớn bao trùm lại.

Là phù lục Thổ thuộc tính, Thiên Quân phù quả là loại phù dễ chế tác nhất, nhưng Thiên Quân phù của Dương Thần uy lực thực sự không giống phù lục bình thường. Địch nhân ẩn mình trong huyễn trận, dựa vào thân pháp mau lẹ tuyệt luân cùng với ảo cảnh kết hợp quả là cực kỳ khó đối phó, nhưng Dương Thần phóng thích Thiên Quân phù bao trùm một khu vực rộng lớn, dù là ẩn thân pháp của kẻ đó cao minh hơn nữa, cũng không tránh khỏi cảnh bị bó chân, thân pháp nhất thời dừng lại một chút.

Tuy rằng trong nháy mắt, địch nhân lập tức điều động pháp lực phá giải ảnh hưởng của Thiên Quân phù. Nhưng đối với Dương Thần,có cái nháy mắt mắt này cũng đủ cho hắn vận dụng thần thức tập trung lên trên người địch thủ

Vèo, đối phương rốt cục cũng xuất ra đòn sát thủ, một đạo hoàng sắc hào quang bỗng xuất hiện trong phạm vi thần thức Dương Thần, hướng về phía hắn cấp tốc bay tới phát ra tiếng xe gió, chỉ như một luồng điện quang hoàng sắc chợt lóe lên.

Đinh, hoàng sắc hào quang trực tiếp đâm vào trước người Dương Thần phát ra một thanh âm thanh thúy. Trên người Dương Thần ẩn ẩn hiện ra hình dáng một bộ khải giáp, hoàng sắc hào quang không cách nào xuyên thấu khải giáp, chỉ có thể không công mà lui về.

-“Binh giáp phù?”

Địch nhân âm thầm cơ hồ cắn răng,mở miệng cất lời:

-“Ngươi chỉ là một luyện khí kỳ tầng thứ nhất, lấy đâu ra nhiều phù lục như vậy?”

Trong suy nghĩ hiện tại của hắn, một tên đệ tử luyện khí kỳ tầng nhất, cộng thêm năm tên nô bộc luyện khí tầng ba, chỉ cần tiến vào ảo trận của hắn tuyệt đối không có khả năng chạy trốn. Quả nhiên hiện tại năm tên nô bộc luyện khí tầng ba chính xác đã bị huyễn trận khốn trụ, nhưng cái tên mà hắn cho rằng dễ dàng giải quyết nhất lai làm cho hắn chật vật, thậm chí cả khi dùng phù khí cũng không thành công.

Hoàng sắc hào quang trong tay hắn vốn là tại lần hắn ngẫu nhiên kiếm được trong một phường thị nhờ trả giá cao mà mua được, vốn là một đạo phù kiếm có tốc độ siêu nhanh nhưng lực phá hoại chỉ tương đối cũng không phải là quá mạnh mẽ. Nhưng đây đã là thứ có uy lực công kích lớn nhất mà hắn có thể lấy ra, vậy mà lại bị Dương Thần dùng một đạo binh giáp phù nhẹ nhàng cản lại.

Là cái dạng binh giáp phù gì mà lợi hại như vậy chứ? Thanh phù kiếm này là một tên luyện khí đỉnh phong đích thân luyện chế ! Vậy mà rõ ràng không thể khai phá được một tầng binh giáp phù do một luyện khí kỳ tầng thứ nhất sử dụng, quả thực là chuyện cười trong thiên hạ.

Ngoại trừ kinh ngạc, đồng thời sát thủ cũng cảm thấy có chút sợ hãi. Có thể luyện chế binh giáp phù uy lực như vậy quyết không thể là người bình thường, nghĩ đến sau lưng tiểu tử rất có thể có đại nhân vật nào ủng, hắn đã cảm thấy chuyến đi này thật sự là có chút thua lỗ, lẽ ra không nên thu ít linh thạch như vậy. Nhưng mà hiện tại tên đã lên dây không bắn không được, hắn không thể lâm trận lùi bước, hiện tại chỉ có thể hy vọng sau khi kết liễu tính mạng Dương Thần, có thể hay không tìm được cố chủ mặc cả lần nữa.

Binh giáp phù của Dương Thần tuy lợi hại nhưng tóm lại không phải lực lượng của mình, đợi đến lúc pháp lực trên phù lục mất hết, dĩ nhiên sẽ trở thành phế vật. Mà phù khí lại bất đồng, thời diểm vận dụng còn cần nhờ vào pháp lực bản thân chèo chống, sát thủ hoàn toàn tin tưởng hắn có thể kiên trì đến thời khắc này.

Chỉ là sát thủ tính toán rất tốt, nhưng lại hoàn toàn không ngờ rằng, thần thức Dương Thần đã tập trung vào vị trí của hắn. Sau khi ngăn lại công kích của phù kiếm, trên tay hắn đã nhiều hơn năm đạo kim mang phù. Hắn giơ bàn tay lên, năm đạo kim sắc hào quang giống như năm thanh lợi kiếm, hướng về phia sát thủ đang ẩn nặc bay đi.

Sát thủ không thể ngờ được Dương Thần còn có loại thủ đoạn công kích này nên ngẩn ra vì kinh ngạc không thể tránh né. Kim mang phù vốn là loại phù văn có cùng tính chất với kiếm mang, một khi bị đánh trúng chỉ sợ là cái mệnh nhỏ này sẽ không còn. Sát thủ theo kinh nghiệm mấy lần công kinh kích của Dương Thần phát hiện phù lục công kích của hắn có uy lực cực lớn nên không dám đón đỡ, thân hình chợt lóe sáng muốn khẩn cấp tránh đi.

Nhưng năm đạo kim mang của Dương Thần lại phối hợp vô cùng hoàn mỹ, đem mọi lộ tuyến trước sau trái phải của hắn hoàn toàn phong kín. Trong phút chốc, sát thủ trong lúc vội vàng chỉ kịp hướng về phía Dương Thần xông tới. Hắn thật không hiểu được vì cái gì kim mang của Dương Thần lại có thể chuẩn xác tìm được vị trí của hắn.

Dương Thần đúng là đang chờ đợi thời khắc này, nương theo thế lao tới của sát thủ, bản thân cũng tức tốc tiến lên. Mạnh mẽ bộc phát ra sát khí kinh thiên, chính diện xông về phía đối thủ.

Thân là sát thủ cũng bị luồng sát khí khủng bố của Dương Thần làm kinh hồn hoảng vía. Trong nháy mắt hắn phảng phất cảm giác như mình đột nhiên rơi xuống mười tám tầng địa ngục, ngay cả chân tay trong chốc lát cũng rụng rời không chịu nghe mình điều khiển.

Dù chỉ trong nháy mắt nhưng đối với Dương Thần thì cũng đủ để xử lý tên sát thủ tự hiến dâng thân mình tới trước mặt hắn. Dương Thần từ trong công đức giới lấy ra Quỷ Đầu Đao, đơn giản vung lên chém một nhát.

Quỷ Đầu Đao không hề trở ngại xẹt qua cổ sát thủ. Dù tên sát thủ đã có tu vi luyện khí tầng sáu, cho dù thời khắc đó hẵn không quên dùng pháp lực hộ thân, nhưng thanh Quỷ Đầu Đao sau khi được Dương Thần tận lực khắc thêm vài đạo duệ kim phù trên thân đã thăng cấp lên thành phù khí Quỷ Đầu Đao, những thứ pháp lực hộ thân đó căn bản không là gì cả!

Xoẹt, huyết quang từ cổ cái xác không đầu phún lên cao, bất quá Dương Thần cũng đã chuyển người né sang một bên, trên người không hề nhiễm giọt máu nào. Từ lúc vung đao đến khi thu đao né tránh, thời gian cũng chỉ trong nháy mắt, đường đường là một luyện khí kỳ tầng sáu cũng phải chịu cảnh đầu một nơi thân một nẻo.

Sát thủ dù đã chết nhưng huyễn trận cũng không biến mất, Dương Thần thân vẫn ở trong huyễn trận. Đứng yên tại chỗ, hắn cẩn thận quan sát chung quanh, xác định không còn tên sát thủ nào nữa mới tính toán chuẩn phương vị rồi đi đến một vị trí, bắt đầu hành công điều khí.

Cái ảo trận này tuy là hiệu quả không tệ nhưng trong mắt Dương Thần cũng không phải thứ cao minh gì. Dưới ánh mắt Đại La Kim Tiên của hắn, đương nhiên rất nhanh liền phát hiện ra chỗ mắt trận.

Lúc này hắn vận dụng Âm Dương Ngũ Hành quyết, dựa theo phương thức Ngũ Hành tương khắc đi ngược chiều trận pháp. Bắt đầu từ tâm trận đi qua toàn bộ phương vị trong trận.

Vận dụng Âm Dương Ngũ Hành quyết, dùng âm ngũ hành cùng dương ngũ hành giống như một cái cối xay cự đại đem tất cả ngũ hành linh lực trong trận pháp từng chút từng chút tiêu tan. Dù Dương Thần hiện tại chỉ có tu vi luyện khí tầng một, nhưng vẫn phải dùng hết công phu đem từng điểm linh lực trong trận pháp tiêu hao sạch sẽ

Một khi pháp lực mất đi, trận pháp lập tức mất hiệu quả, cảnh vật trước mắt liền biến đổi trở lại thành sơn lộ quen thuộc. Mà nô bộc dẫn đường cùng bọn Thẩm Đạt, Hà Liên, Viên Đình, Cổ Quần đều hiện ra, ngơ ngác đứng tại chỗ bày ra tư thế phòng vệ.

Chợt thấy mọi người hiện ra trước mắt,năm nô bộc đều giật mình, lại nhìn thấy Dương Thần cùng cái cái thi thể đầu một nơi thân một nẻo, đám người Thẩm Đạt bất giác thở phào một hơi, nô bộc dẫn đường nhìn Dương Thần giống như thấy quỷ. Chuyện tình trước mắt không cần phải hỏi, liếc mắt cũng nhìn ra có người muốn giết Dương Thần và bọn họ nhưng tên sát thủ kia lại bị Dương Thần tiêu diệt, đồng thời ảo trận cũng do một tay hắn phá hủy.

Túi càn khôn vẫn còn trên lưng sát thủ, Dương Thần cùng năm người đều nhìn thấy, hắn tiện tay lấy xuống mở ra xem, trong đó chọn lực ra vài miếng ngọc giản cùng mấy khối linh thạch rồi tiện tay đem túi càn khôn thảy cho Hà Liên.

Hà Liên ngạc nhiên khôn xiết nhận lấy túi càn khôn, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Dương Thần đã cầm vài miếng ngọc giản dùng thần thức dò xét. Lực vài miếng cất đi, chừa một miếng đưa cho Hà Liên:

“Đây là phương pháp sử dụng ảo trận cùng tâm đắc của tên kia, đối với ngươi có chút trợ giúp, cầm lấy! bên trong túi càn khôn còn có mấy cái tiểu trận pháp, cho ngươi đó. Những thứ còn lại các ngươi chia ra bốn phần đi.”

Nô bộc dẫn đường trợn mắt há mồm không thể tin nổi nhìn Dương Thần không ngờ lại đem túi càn khôn của cao thủ luyện khí tầng sáu đem ném cho nô bộc, cứ như bên trong chẳng có gì. Cảm xúc trong nội tâm ba đào mãnh liệt

Thân phận của tên sát thủ kia,tên người hầu theo dấu hiệu mơ hồ trên thi thể nhận ra được, hình như là một tán tu ở phụ cận Mi Thanh Sơn, cũng có chút qua lại với vài người ở Thuần Dương cung, có thực lực luyện khí tầng sáu, điểm này hắn cũng biết rõ, càng biết rõ người này mấy năm trước đã nhận được một đạo phù khí cực tốt vốn được y xem như trân bảo không dễ đem ra sử dụng.

Nghĩ sơ cũng biết chuôi phù khí này khẳng định ở ngay trong túi càn khôn, vậy mà Dương Thần mắt không thèm nháy đã đem cho người hầu, phần hào phóng này quả thực khiến cho tên này chứng kiến mà không khỏi đau lòng.

Thời điểm tên nô bộc đang đờ đẫn,Dương Thần lại đi tới cầm trong tay túi càn khôn đựng linh thạch đưa ra:

“Phiền ngươi dẫn đường vất vả, chút tiểu tâm xin nhận cho.”

Tên nô bộc vội vàng kinh sợ cầm lấy, nội tâm bất giác cảm thấy kỳ quái, chính mình như thế nào đối mặt một tên luyện khí kỳ tầng nhất ngoại môn đệ tử sao lại có cảm giác thập phần tôn kính, chắng lẽ bởi vì hắn lấy mạng một gã luyện khí kỳ tầng sáu? Hay là bởi vì hắn đối với một kẻ có thân phận nô bộc như mình hào phóng?

Lần trì hoãn này trọn vẹn hơn ba canh giờ, sắc trời đã sáng tỏ. Mọi người đem thi thể tên sát thủ xử lý qua loa, sau đó nghỉ ngơi một chút rồi nhanh chóng lên đường.

Tại đại môn Cửu Nhưỡng Sơn Trang, Tôn Hải Kính đang dõi mắt trông về phương hướng sơn khẩu phía xa xa, từ bên Dịch Tú Sơn Tang muốn qua đây nhất định phải đi con đường này.Tính theo thời gian Dương Thần xuất phát, lúc này đại khía cũng phải tới đây rồi, nhưng phía bên kia sơn khẩu đừng nói là một người, đến nửa cái bóng người cũng chẳng thấy đâu?!

Đợi chừng hai canh giờ, bên kia vẫn chưa có động tĩnh, nội tâm Tôn Hải Kính không khỏi bắt đầu âm thầm vui vẻ. Đợi thời gian lâu như vậy mà Dương Thần vẫn chưa tới chắc là trên đường đã bị giết chết rồi. Tốn mười cân hạ phẩm đổi lấy tính mạng tên gia hỏa đáng ghét đó, thật quá dễ dàng, thật sự là quá đáng giá ah!

Tuy trong lòng vui mừng, nhưng trên mặt Tôn Hải Kính lại là một bộ dáng sốt ruột, còn không ngừng thì thào trong miệng:

-“Làm sao còn chưa tới? Làm sao còn chưa tới?”

Nếu có người ngẫu nhiên đi qua thật đúng là sẽ cho rằng hắn đang lo lắng cho lắng cho sự đệ mới, lòng nóng như lửa đốt đây mà.

Thời gian chờ đợi càng lâu, nội tâm Tôn Hải Kính lại càng vui mừng, đã có không ít người thấy bộ dáng bất an lo lắng cho sư đệ của hắn. Nghĩ giả bộ đã đủ rồi, đang lúc hắn cảm thấy không cần phải giả vờ giả vịt nữa, bên kia sơn khẩu chợt hiện ra vài bóng người, người chính giữa kia quả đúng là người hắn nhớ mãi không quên, dù là đến chết cũng muốn nghiền xương cốt thành tro: Dương Thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK