Mục lục
[Dịch]Trảm Tiên (Convert)- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại là ngươi?

Một giọng nói từ trong đám tù phạm truyền đến khiến cho Dương Thần vô cùng kinh ngạc. Chẳng lẽ ở Tiên giới còn có người nhận thức mình sao?

- Người nào?

Dương Thần bấm ngón tay một cái, liền nhận ra được phương hướng. Trong lòng khẽ động, lập tức có một lão đầu bị trói hiện lên trên Trảm Tiên Thai. Vừa mới tiến lên đài thì cả thân thể của lão đầu tự động quỳ sát xuống, chờ Dương Thần đưa đao lên chém.

Những tiên nhân tiến vào Trảm Tiên Thai đã sớm bị phế bỏ tu vi trong người, cho dù Dương Thần là một người phàm phu tục tử, nhưng dựa vào lực lượng của Trảm Tiên Thai thì hắn vẫn có thể làm gì cũng được với các tiên nhân này.

- Mấy tháng trước ngươi có quỳ lạy lão phu trong miếu, sau đó đào ra được một cái rương sắt, đã quên rồi ư?

Y phục của lão đầu này hơi rách rưới, có chút không thích hợp với thân phận của tiên nhân:

- Chỗ miếu của ta ít người qua lại, càng không có người quỳ lạy lão phu. Cho nên, lão nhân gia ta rất nhớ rõ cái lạy của ngươi.

Lão đầu nói đến đây thì Dương Thần liền hiểu ra, lão đầu này chính là một Thổ Địa. Chức Thổ Địa nói lớn cũng không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, miễn cưỡng được xem là một thần tiên.

- Thì ra là ngươi!

Dương Thần cười cười, cũng không có gấp gáp vung đao lên. Dù sao nơi này chỉ có mình hắn là đao phủ thủ, mà bản thân Trảm Tiên Thai tại Thiên Đình càng không quan tâm giờ giấc, muốn chém lúc nào hoàn toàn là do Dương Thần quyết định.

- Ngươi chỉ là một người phàm tục, sao lại dám làm ra hành động đại nghịch bất đạo này?

Lão Thổ Địa chợt tức giận lên, trách mắng Dương Thần.

- Ngươi cũng biết ta chỉ là một người phàm tục, những chuyện như vậy há do ta quyết định?

Dương Thần vuốt ve thanh đao, tùy ý đáp lại. Những lời như vậy mà một thần tiên cũng nói ra được ư, đầu óc cổ hủ như thế thì không trách hắn chỉ là một thổ địa, hơn nữa còn là một thổ địa nghèo.

- Làm phản Thiên Đình, đại nghịch bất đạo!

Tuy lão Thổ Địa vẫn còn lời muốn nói, nhưng cũng chỉ nói hai câu này. Nhất là bốn chữ đại nghịch bất đạo, vẫn nói luôn miệng không nghỉ.

- Thiên hành hữu thường, thiên đạo vô thường.

Dương Thần cũng không tranh luận với lão Thổ Địa, nói ra một lý do.

- Đã rất nhiều năm rồi, nhưng những chức vụ trọng yếu của Thiên Đình cũng không có đổi người khác. Nếu như thiên đạo vô thường, thì vì sao chỉ có một mình Ngọc Hoàng Đại Đế? Tại sao chỉ có một Vương Mẫu nương nương? Có rất nhiều cao thủ cũng đã phi thăng lên, nhưng dù tu vi cao hay thấp thì cũng chỉ làm một thiên binh thiên tướng hạ đẳng, hoặc là làm thị nữ hậu cung thôi. Nếu như đổi là ta thì ta cũng muốn làm phản.

Những điều trên là lý do làm phản của những người khởi dậy cuộc chiến loạn trên Thiên Đình này, Dương Thần cũng biết một chút. Chẳng qua, khi vừa mới nói ra thì hắn cũng biết mình đã làm hành động đàn gảy tai trâu rồi.

- Đại nghịch bất đạo! Đại nghịch bất đạo!

Lão Thổ Địa giận quá chỉ nói ra được bốn chữ này, không nói gì khác nữa.

- Đại nghịch hay tiểu nghịch thì tại hạ cũng mặc kệ. Tại hạ cũng chỉ là một người phàm tục, quản không được chuyện này.

Dương Thần cười nhạt một tiếng, nói với lão Thổ Địa đang hầm hừ:

- Trước lúc bỏ mình, nếu như tiền bối người còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì có thể nói ra. Có lẽ tại hạ có thể thay người hoàn thành!

- Tâm nguyện?

Lão Thổ Địa sửng sốt, nhưng sau đó kích động mắng lên:

- Tâm nguyện của lão phu chính là bầm thây những tên tặc tử phản nghịch kia thành vạn đoạn!

- Nếu như những tên tặc tử đó không có tại hạ thì có lẽ tại hạ sẽ giúp người hoàn thành một chút.

Dương Thần cười nhàn nhạt, cũng không quản đến biểu hiện kích động của lão Thổ Địa, mà tiếp tục nói:

- Dĩ nhiên, người cũng nên biết một chuyện. Tại hạ đúng là có thể giúp người, chẳng qua là giết tới giết lui giúp người hoàn thành tâm nguyện thì tại hạ có ích lợi gì?

- Hử?

Lão Thổ Địa hiển nhiên không ngờ Dương Thần lại nói ra những lời này. Hắn hứng thú nhìn Dương Thần một lần, có chút không dám tin hỏi:

- Ngươi...ngươi nói thật chứ?

- Tất cả môn phái tu tiên ở Tiên giới hay Phàm giới đều luôn có quan hệ với kiếp trước, tại hạ có thù oán không giải được với Huyền Thiên môn. Sau này ắt sẽ giết chết người của bọn hắn.

Dương Thần đúng là đang nói thật.

- Tại hạ lấy tâm ma ra thề, nhất định sẽ giết chết người của Huyền Thiên môn. Nếu như không có nguyện vọng gì khác, thì người có thể an tâm lên đường đi!

- Ngươi đã dám lấy tâm ma ra thề thì lão phu sẽ tin ngươi một lần!

Lão Thổ Địa cũng không nghĩ vì sao Dương Thần chỉ là một người phàm tục nhưng lại biết nhiều bí mật Thiên Đình như vậy, nhưng nghe thấy Dương Thần thề tâm ma thì liền tin tưởng:

- Nếu như ngươi còn có cơ hội rời khỏi Trảm Tiên Thai thì hãy đến cái miếu đổ nát của lão phu dưới phàm trần. Ở dưới mảnh đất phía trước bệ thần có mấy cân linh thạch của lão phu năm xưa. Lão phu nghèo khó cả đời, nhưng những gì thu gom được cả đời cho ngươi vậy! Động thủ đi!

- Oan có đầu, nợ có chủ. Ta và ngươi thường ngày không có oán, gần đây cũng không có thù. Tại hạ mang chức trách trên người, phụng mệnh làm việc, đắc tội!

Dương Thần đứng dậy, đọc xong lời nói trên xong thì liền dứt khoát đưa đao chém xuống. Chỉ trong nháy mắt thôi, đầu của lão Thổ Địa đã rơi xuống đất, máu tươi phun lên nhưng không hề dính vào áo của Dương Thần chút nào.

Hít!

Hút lấy tinh hoa tính mệnh vào trong cơ thể, công pháp của Dịch lão ma lại lần nữa được vận chuyển. Nhất thời, trong cơ thể liền xuất hiện một cỗ nhiệt lưu xông lên đến đỉnh đầu, sau khi dọc theo hai mạch Nhâm Đốc mấy vòng thì mới biến mất một cách vô ảnh vô tung. Chỉ là, tinh hoa tính mệnh mà Dương Thần có được lần này nhiều hơn những lần trước rất nhiều, cho dù Dương Thần có giết chết mấy trăm phàm nhân cũng chưa chắc được như thế.

Nhắm mắt lại, mãi cho đến khi cổ nhiệt lưu trong cơ thể Dương Thần biến mất thì hắn mới mở mắt ra. Nhưng ngay sau đó, hắn liền phát hiện chiếc nhẫn trên tay có chơi chút khác thường. Vừa đưa mắt nhìn xuống thì đã phát hiện số điểm công đức trên mặt chiếc nhẫn đã từ mấy số lẻ mà tăng lên đến hơn mười vạn rồi.

Dương Thần thấy vậy thì khẽ động, chiếc nhẫn này không những là tín vật của Thiên Đình mà còn dùng để xem điểm công đức của mình a. Chém giết Thổ Địa mà tăng lên được điểm công đức, điều này nói rõ những người làm phản đã hoàn toàn nắm giữ được Thiên Đình, qua đó sửa lại tiêu chuẩn tính điểm công đức. Giết chết những người đối đầu với bọn họ, điểm công đức tự nhiên sẽ tăng lên. Những tiên nhân này có bao nhiêu điểm công đức ở chế độ Thiên Đình cũ thì giờ đây đã cho hết Dương Thần.

Nhưng mà, tuy nói mười mấy vạn điểm công đức cũng không nhỏ, nhưng Dương Thần còn chưa để vào trong mắt. Trảm Tiên Thai này còn nhiều người như vậy, lúc hoàn thành xong thì chẳng lẽ điểm công đức chỉ có nhiêu đó thôi sao?

Tù phạm thứ hai đã được giải lên, đây là một tên binh sĩ Thiên Đình. Dương Thần cũng không hỏi lai lịch, mà nói một câu như đã nói với lão Thổ Địa:

- Trước khi bỏ mình, nếu như tiền bối còn có tâm nguyện nào chưa làm thì có thể nói với tại hạ, có lẽ tại hạ có thể thay người hoàn thành được một chút. Dĩ nhiên, vẫn theo quy củ cũ, giúp người thì tại hạ có lợi ích gì?

- Ngươi muốn chỗ tốt gì?

Đừng xem đây chỉ là một binh sĩ Thiên Đình bình thường mà khinh miệt họ. Lúc họ còn ở phàm trần thì đều là những nhân vật danh chấn một phương, rất có khí độ. Cho dù là trước khi chết thì vẫn trấn tĩnh vô cùng.

- Tùy ý, công pháp tu hành, hoặc là những đồ mà người lưu lại ở Phàm giới hay Tiên giới đều được cả.

Dương Thần đáp lại một cách nhàn nhạt:

- Người cho ta chỗ tốt, ta giúp người hoàn thành tâm nguyện. Giao dịch một cách công bình!

- Nếu như ngươi cầm lấy chỗ tốt rồi nhưng không hoàn thành tâm nguyện của ta thì sao?

Tên binh sĩ này hừ lạnh một tiếng, chất vấn Dương Thần.

Chư vị đều là đại nhân vật, tại hạ cũng chỉ là một người phàm tục nho nhỏ mà thôi, không dám hứa hẹn điều gì cả!

Dương Thần vẫn bình tĩnh trả lời lại:

- Có thể làm thì tại hạ sẽ làm, nếu như năng lực có hạn không thể làm thì cũng không dám đảm bảo với chư vị. Nhưng mà, chư vị đều đã đi vào tiên tịch, sau khi vẫn lạc thì cũng xong hết mọi chuyện, không thể nào luân hồi được nữa. Đồ có lưu lại cũng trở thành vô duyên với các vị. Nếu như chư vị để lại cho hậu bối thì tại hạ cũng không bắt buộc, quyền quyết định là do các vị!

Âm thanh không lớn nhưng đủ để cho mọi người trong Trảm Tiên Thai nghe thấy. Hắn nói lời này tất nhiên là muốn để cho toàn bộ người ở đây nghe.

- Đã như vậy thì ta cũng không có tâm nguyện gì, ngươi động thủ đi!

Tên binh sĩ Thiên Đình cảm thấy mình không có nhớ thương gì cả, ánh mắt hơi khép lại, chờ Dương Thần tới động thủ.

- Oan có đầu, nợ có chủ. Ta và ngươi thường ngày không có oán, gần đây cũng không có thù. Tại hạ mang chức trách trên người, phụng mệnh làm việc, đắc tội!

Dương Thần cũng không bắt buộc, dù sao hắn cũng không đảm bảo có thể hoàn thành mọi tâm nguyện, cho nên sẽ không bức bách mọi người tiếp nhận. Không muốn tiếp nhận thì tất nhiên Dương Thần cũng không tức giận. Dù sao, sau khi chết đi thì tinh hoa tính mệnh của đối phương cũng sẽ tiện nghi cho mình.

Răng rắc, hung đao lại đưa xuống, tên binh sĩ Thiên Đình đã rơi xuống Trảm Tiên Thai. Điểm công đức chỉ tăng thêm mấy vạn, xem ra địa vị của tên binh sĩ này còn không bằng cả Thổ Địa.

Nhưng tinh hoa tính mệnh của tên binh sĩ này còn hùng hậu hơn Thổ Địa rất nhiều, một lần hút vào phải tốn đi một thời gian mới vận hành xong. Mới chỉ hai người thôi, nhưng Dương Thần đã cảm giác được sự biến hóa lớn lao trong cơ thể. Quả nhiên hắn đoán không sai, so với việc giết phàm nhân thì việc giết tiên nhân có hiệu quả hơn rất nhiều.

- Lão tử tung hoành cả đời, làm việc không hối hận, cũng không có tâm nguyên gì cần một người phàm như ngươi làm cả. Nhiều lời vô ích, động thủ đi!

Người thứ ba hết sức sảng khoái, còn không đợi Dương Thần hỏi thì đã chủ động lên tiếng.

- Oan có đầu, nợ có chủ. Ta và ngươi thường ngày không có oán, gần đây cũng không có thù. Tại hạ mang chức trách trên người, phụng mệnh làm việc, đắc tội!

Thấy đối phương sảng khoái thì Dương Thần cũng sảng khoái theo, sau khi nói xong liền đưa đao chém xuống, gọn gàng dứt khoát. Trừ việc gia tăng thêm điểm công đức cùng với cải thiện linh căn của Dương Thần thì không hề còn gì khác.

- Lão phu cũng không có tâm nguyện gì, chỉ cần sau này ngươi có cơ hội thì giết bọn làm loạn Thiên Đình là được.

Kế tiếp là một Sơn thần, đây cũng là một người không cam lòng với tình cảnh hiện tại. Sau khi nói lời đó xong, không đợi Dương Thần thúc dục thì đã nói tiếp:

- Trước lúc lão phu phi thăng, từng có lưu lại một Dược viên cho hậu bối. Đáng tiếc, chưa kịp nói thì đã lên đây, thôi thì đưa cho ngươi vậy. Dược viên ở Tùng Dương sơn, nhưng mà lão phu từng hạ cấm chế ở đó, nếu như ngươi muốn đi vào thì phải chịu phiền toái đó.

- Dược viên ở Tùng Dương sơn?

Dương Thần hơi nghĩ một chút, rồi đáp lại:

- Bảy bước Mê Hồn Tuyệt Sát trận, phải liên tục đi qua bảy chỗ chuyển, cứ tiếp tục như thế bảy lần. Phải có linh lực Thủy hệ thì mới vào trận được, bảy bảy bốn mươi chín bước, chỉ cần một bước đạp sai thì sẽ bị giết chết. Tiền bối để lại thứ tốt rồi, đa tạ!

- Làm sao ngươi biết?

Nghe thấy Dương Thần nói ra toàn bộ thì Sơn thần như không thể tin được lỗ tai của mình. Vốn cho rằng đây là chuyện chỉ có mình biết, nhưng Dương Thần còn ra vẻ rành hơn mình, điều này làm cho hắn kinh hãi không thôi.

- Ta biết là được!

Dương Thần biết được hiển nhiên là nhờ ký ức kiếp trước. Vì muốn tìm ra phương pháp vào trận, một môn phái trung đẳng đã phải tốn mấy chục cao thủ Nguyên Anh mới tìm ra cách phá trận. Tất nhiên Dương Thần sẽ không giải thích với Sơn thần, tiếp tục nói:

- Sau khi phi thăng thì tu vi bị hao tổn, cảnh giới bị lùi đi, vô pháp quay trở về hạ giới. Nếu không, sẽ không có ai để một thứ tốt như vậy ở hạ giới cả. Tiền bối, ta đảm bảo Dược viên này sẽ được chăm sóc cẩn thận, người an tâm lên đường đi!

- Pháp quyết để thu lấy là...

Sơn Thần ngạc nhiên nhìn Dương Thần, nói ra pháp quyết thu lấy.

- Đa tạ tiền bối!

Dương Thần bái tạ một lần nữa.

- Nhìn không thấu!

Sơn thần chỉ nói một câu như vậy nữa rồi thôi.

Đã đến tình cảnh này thì các tiên nhân cũng hiểu mình không còn đường sống nào, cho nên ai ai cũng thể hiện bổn sắc của tiên nhân. Điều này đúng là làm cho Dương Thần phải bội phục.

- Oan có đầu, nợ có chủ. Ta và ngươi thường ngày không có oán, gần đây cũng không có thù. Tại hạ mang chức trách trên người, phụng mệnh làm việc, đắc tội!

Trước khi chém bất kỳ tiên nhân nào, Dương Thần cũng đều không ngại nói ra câu này. Sau khi nói xong thì Dương Thần mới đưa đao xuống.

- Tại sao ngươi phải nói câu này trước khi động đao?

Người tới tiếp theo là một văn sĩ, không nhìn ra chức quan được. Ngay khi đi lên thì đã hỏi Dương Thần một câu như vậy, ngữ khí còn mang mùi vị châm chọc:

- Chẳng lẽ lo sợ sau khi trảm tiên xong thì đến già sẽ chột dạ?

- Tại hạ làm thế chỉ vì không muốn dính đến nhân quả!

Dương Thần không hề để ý lời châm chọc của đối phương, lạnh nhạt đáp lại:

- Mặc dù các vị chết ở trong tay tại hạ, nhưng căn nguyên cũng không phải do bên này. Nếu như có nhân quả thì phải là từ người phát hiệu lệnh, nếu như tiền bối có thù oán gì thì hãy hướng về cừu gia chân chính đi sao! Tại hạ chỉ là một đao phủ thủ, không muốn dính tới nhân quả!

- Ngươi nói không dính thì không dính sao?

Mặc dù văn sĩ bị trói, nhưng ánh mắt lại sắc bén vô cùng:

- Sợ rằng không phải do ngươi quyết định?

- Dính hay không dính thì phải do tâm tư của tại hạ quyết định!

Dương Thần không hề giận dữ mà còn đáp lại:

- Chém giết chư vị là do tại hạ mang chức trách trong người, làm việc không thẹn với lương tâm. Tại hạ nói không dính là không dính.

Trong lời nói ẩn chứa sự tự tin cường đại, điều này làm cho văn sĩ nổi giận không thôi.

Sau khi tiến vào Trảm Tiên Thai, hầu như Dương Thần đều tự xưng mình là tại hạ cả. Những thần tiên đang chuẩn bị chém này, bất cứ người nào cũng đều là tiền bối của hắn. Cho nên, Dương Thần luôn xưng hô là tiền bối - tại hạ, không hề chuyển sang cách gọi khác.

- Được, lão phu đây cũng có tâm nguyện chưa dứt, ngươi đã giết nhiều người như vậy thì ta sẽ cho ngươi một chút đồ tốt.

Văn sĩ cười ha hả một hồi, sau đó nhìn về Dương Thần nói.

- Ở Đan Du cốc tại Lư Khánh sơn còn có pháp bảo đan dược do lão phu lưu lại. Sau khi ngươi đi ra ngoài thì hãy tới đó tìm kiếm thử xem. Còn việc tìm ra được hay không thì phải nhìn số phận của ngươi!

- Muốn ra vào Đan Du cốc thì cần chuẩn bị gì?

Giọng nói của Dương Thần không hề thay đổi, lên tiếng hỏi.

- Đi vào thì đơn giản, cứ vào là được. Còn muốn ra ngoài thì phải dùng Bát Bảo Phong Đồng Kính trấn trụ ở mắt trận, lúc đó mới đi ra được.

Văn sĩ trả lời cũng hết sức nhanh chóng, không có nửa điểm chần chờ.

- Giỏi tính toán!

Dương Thần chợt cười lạnh một tiếng:

- Đan Du tuyệt cốc, có vào vô ra. Một khi để Bát Bảo Phong Đồng Kính ở mắt trận thì sẽ kích phát trận pháp, có muốn ra cũng không được! Tại hạ không hề muốn lừa gạt tiền bối, nhưng tiền bối lại toan tính hại tánh mạng tại hạ. Xem ra tại hạ phải mạo phạm rồi!

- Ha ha ha! Tiểu bối ngươi cũng thông minh, thế nhưng lại biết bị lừa gạt!

Văn sĩ cười ha ha:

- Không ngờ lại biết đến Đan Du tuyệt cốc, xem ra ngươi vẫn chưa đi đến tử lộ. Nhưng mà, lão phu đã sắp chết rồi, không biết cái từ "mạo phạm" mà tiểu bối ngươi nói, ngoại trừ chết ra thì còn gì nữa?

- Tại hạ tuy bất tài nhưng lại biết được một môn Tàn Tiên Tuyệt Ma Thủ.

Dương Thần cười lạnh, thong dong nói tiếp:

- Mặc dù tại hạ là một người phàm tục, không có pháp lực nào, nhưng ở Trảm Tiên Thai này thì cũng có thể thi triển một hai lần. Tiền bối, trước khi chết thì hãy cảm thụ một chút đi sao!

Dương Thần vừa nói xong thì văn sĩ đã biến sắc không thôi. Mà không riêng gì tên văn sĩ, ngay cả chúng tiên dưới đài nghe được lời này cũng phải biến sắc hẳn đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK