-"Đao phủ giết người sẽ gặp Thiên Khiển hay sao?"
Dương Thần nhìn về phía tên gia hỏa vừa hét ra mấy lời kia thản nhiên trả lời một câu. Kẻ này Dương thần nhớ tên là Tôn hải kính, là đệ tử của Thuần dương cung Hạo nguyệt điện. Tại tiền kiếp Hạo nguyệt điện cùng liệt dương điện của dương thần luôn minh tranh ám đấu vô cùng ác liệt mà sư phụ của Dương thần chính là điện chủ của Liêt dương điện.
Dương thần có hỏa thuộc tính linh căn, đầu nhập vào Thuần dương cung nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra khẳng định là sẽ bái nhập vào Liệt dương điện, tên Tôn Hải kính nhảy ra ngang ngược chỉ trích là điều hiển. Chẳng qua dương thần cảm thấy kì quái là bản thân mình khi nào lại trở nên nổi danh như vậy, Thuần dương cung trong tu hành giới cũng được coi là tam lưu môn phái, thế nhưng cũng biết được danh tính cùng thân phận của mình.
-“Giết người chính là giết người, chẳng lẽ còn quản cái gì thân phận?"
Tôn Hải kính nhìn thấy vẻ mặt vô tội của Dương thần, hừ lạnh một tiếng:
-"Huống chi ngươi còn giết nhiều như vậy, môn hạ Thuần Dương cung , không thu loại ma đầu như ngươi!"
Ta nhớ rằng trong môn quy của Thuần dương cung có môn điều, “đồng môn không được tương tàn, nếu không sẽ lập tức bị xử trọng phạt”.
Dương thần thản nhiên liếc mắt nhìn Tôn hải kính cười nói:
“Bất quá chấp pháp đường đệ tử luôn làm ra chuyện tình tàn hại đồng môn, dựa theo môn quy chắc chắn bọ họ sẽ bị xử trọng phạt?”.
-“Vớ vẩn!"
Tôn Hải kính giận dữ:
"Chấp Pháp đường đệ tử chính là phụng mệnh của chưởng môn, trừng phạt đệ tử phạm môn quy, có thế nào lại tính là đồng môn tương tàn. Ngươi một tên đao...phủ...”
Nói tới đây, tôn hải kính mới chợt ý thức được sự mâu thuẫn trong lời nói của mình, 3 chữ đao phủ¬(*) kia nói càng ngày càng nhỏ, dần dần không thể nghe thấy được
(từ đao phủ tiếng trung: 刽子手 phiên âm nghĩa là quái tử thủ)
“ Ta là một tên đao phủ, tự nhiên là tội ác tày đình không có việc gì làm tự dưng kiếm người khác sau đó trảm rụng đầu của hắn, như vậy có phải là thập ác bất xá?”
Dương thần cười cười không cho Tôn hải kính lấp liếm lời nói đầu của mình đi, sau đó híp mắt hỏi ngược lại:
-"Đạo huynh có biết chức trách của quan phủ là đề làm gì không? Còn pháp trường là dùng để làm gì không?”
Đao phủ chính là kẻ được triều đình tuyển chọn để chấp hành việc xử tử, đó chính là người đại biểu cho quan phủ thực hiện hành hình. Lại nói tiếp Thuần dương cung Chấp pháp đường chính là một đao phủ danh chính ngôn thuận, Tôn hải kính muốn dựa vào mặt này mà làm khó Dương thần thực đúng là tự chuốc khổ cho mình.
-“Giết nhiều người cuối cùng cũng sẽ gặp phải Thiên khiển”
Tôn hải kính biết trên phương diện kia mình đuối lí tiếp tục ngụy biện cũng vô dụng cho nên chỉ có thể truy cứu trên phương diện lạm sát người
-“Đệ tử phạm pháp nhiều lắm, đệ tử chấp pháp đường phải vất vả cố gắng hoàn thành trức trách thì sẽ bị coi là lạm sát đồng môn?”
Dương thần vẫn như trước dùng danh nghĩa của chấp pháp đường đệ tử mà hồi ứng. Tôn hải kính cho dù có gan lớn bằng trời cũng không dám nói một chữ không, lại không cần phải nói đến việc phủ định thủ đoạn của đệ tử chấp pháp đường cùng bác bỏ chức trách của bọn họ.
-“Đệ tử phạm sai lầm hay không, toàn bộ đều do chưởng môn cùng chấp pháp trưởng lão quyết định, cũng không phải..."
Tôn Hải kính vừa mới nói hai câu, lập tức lại đã phát hiện sai lầm của mình, vội vàng câm mồm, miễn cho càng nói càng ngu.
"Tù phạm có nên chém hay không, tự nhiên cũng là do quan phủ quyết định, hay là đạo huynh cảm thấy do một tên đao phủ quèn giống như ta quyết định"
Dương Thần biểu tình khoa trương nhìn Tôn Hải kính, giống như ở cười nhạo hắn thiểu năng.
Cái này, Tôn Hải kính đem đề tài chuyển dời đến việc chưởng môn cùng chấp pháp trưởng lão , lại càng thêm rối. Không đợi hắn tiếp tục, Dương Thần cũng đã lớn tiếng nói :
"Có phải hay không chỉ cần giết hơn người, sẽ không xứng đáng nói chuyện tu tiên? Ta không biết các vị đạo huynh có mặt tại đây có hay không đã từng sát nhân, nhưng ta biết, Thuần Dương cung chưởng môn lão nhân gia ông cũng đã từng sát nhân. Hay là đạo huynh cảm thấy được, chưởng môn lão nhân gia ông cũng không xứng?"
Chụp cái tội lớn bằng trời là bình luận chuyện thị phi phải trái của chưởng môn, Tôn Hải kính bất kể sống chết đều không dám.
-"Đối với chưởng môn bất kính, Thuần Dương cung tuyệt không nhận tên đệ tử như ngươi!"
Tôn Hải kính cuối cùng cũng kiếm được một cái lí do, vội vội vàng vàng lớn tiếng tuyên bố.
Người ngoài còn chưa kịp nói lời nào, Tôn hải kính đã đem lời nói vừa nãy nắm ở trong tay, hơn nữa phảng phất giống như là là ép người ta đến không chết không dừng. Một vị sư huynh bên cạnh đồng dạng cũng là đệ tử phụ trách kiểm tra linh căn nhất thời có chút bất mãn, cau mày nhắc nhở tôn hải kính một câu
"Tôn sư đệ, việc thu hay không thu hắn,cũng không phải là do ngươi quyết định a? Huống hồ, ta cũng không có nghe được trong lời nói của hắn đối với chưởng môn có cái gì bất kính”
Tôn Hải kính tạm thời còn không dám đối sư huynh của mình vô lễ, chỉ có thể chuyển qua bên này, hướng về phía sư huynh của mình cười giải thích nói:
-"Sư huynh, ta chỉ là sợ hắn đọa nhập ma đạo, làm ô uế danh dự của thuần dương cung chúng ta mà thôi”.
-“Đọa nhập ma đạo chỉ cần là người tu hành thì ai cũng có thể, hay là tôn sư đệ muốn trục xuất ta và tất cả các sư huynh đệ ra khỏi sư môn?”
Vi sư huynh đang nói chuyện vô cùng bất mãn với thái độ của Tôn hải kính, rất nhiều vị sư huynh đang có mặt tai đây đều chưa nói gì, mà Tôn hải kính cứ lải nhải ở chỗ này, rõ ràng là không để địa vị của mấy người này trong mắt. Ngữ khí lập tức trở nên chua ngoa
-"Cái này, sư huynh, hắn không phải giết rất nhiều người hay sao?"
Tôn Hải kính bị kiềm hãm, có chút xấu hổ cười làm lành giải thích nói:
-"Ta cũng chỉ sợ có điều gì bất trắc mà thôi"
-“ Tôn sư đệ ngươi thân là người trong tu hành giới, sao lại cùng so đo với một kẻ phàm phu tục tử như thế?”
Vị sư huynh kia cười lạnh một tiếng nhìn tôn hải kính chợt hỏi:
-“ Một tên phàm nhân nho nhỏ, ngươi từ nơi nào biết được thân phận đao phủ của hắn. Chớ có nói với chúng ta rằng thần thức của ngươi so với mấy vị sư huynh có mặt tại đây mạnh mẽ hơn, có thể phát hiện thứ gì đó mà bọn ta không thấy”.
-"Ách!"
Tôn Hải vô cùng sửng sốt, xem ra, lần này nếu không giải thích rõ ràng lời nói vừa nãy của hắn, hắn có thể hoàn toàn đắc tội với rất nhiều sư huynh đệ. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể giảm âm thanh thấp xuống, cười làm lành nói:
-"Đây là Thái Thiên Môn Lý sư thúc truyện tới tin tức, muốn chúng ta tốt nhất không cần thu nhận tên đao phủ này!"
-“ Nguyên lại trong mắt Tôn đạo huynh, việc Thuần dương cung thu hay không thu đệ tử cũng là do Thái thiên môn Lý sư thúc đến quyết định !”
Vị đệ tử chất vấn Tôn hải kính còn đang do dự thì dương thần đã ở bên cạnh a a cười, lớn tiếng nói:
-“Tại hạ cả gan hỏi một câu, vị Lý sư thúc thúc trong lời nói chính là Thuần dương cung thái thượng chưởng môn? Hay là một vị trưởng bối danh túc nào đó trong tu hành giới? Hắn nói câu nào, thì trên dưới thuần dương cung đều cho là thánh chỉ hay sao?”
Dương thần nói câu này trực tiếp đả kích trúng uy hiếp của tôn hải kính. Bởi vì tại thời điểm tiền thế, Dương thần chưa từng hòa hảo cùng Dương hi, rất nhiều người trong Thuần dương cung vô cùng bất mãn đối với tác phong vênh mặt hếch hàm sai khiến của Thái thiên môn. Hắn nói một câu này đã trực tiếp khuấy động sự bất mãn của các đệ tử nơi này.
-“Dương thần phải không?”
Người đệ tử đang chất vấn Tôn hải kính trực tiếp chuyển hướng về phía Dương thần nói:
-“ Ngươi đã có hỏa linh căn, vậy ta liền thay mặt Thuần dương cung thu nhận ngươi làm đệ tử”
"Chậm đã!"
Dương Thần trong lòng đang ở mừng thầm, đột nhiên vang lên một tiến hét lớn.
Người chưa tới nhưng thanh âm đã tới. Tất cả mọi người đều cảm thấy thanh âm phát ra ngay cạnh bên tai mình, thanh âm thực vang dội nghe vô cùng rõ ràng nhưng lại không hề chói tai. Trừ bỏ Dương thần, những người khác đều cảm nhận được, phảng phất người nói chuyện chính là người thân thuộc nhất đối với bản thân, cảm giác nói không nên lời khiến cho trong lòng mọi người đều sinh ra hảo cảm
Rất nhanh một thân ảnh nhẹ nhàng xuất hiện, ai cũng không thể thấy rõ hắn đến từ nơi nào, giống như là hắn đã đứng ở đó từ trước rồi. Cước bộ đạp trên một đóa tường vân, hắn chậm rãi hạ xuống. Thuần dương cung đệ tử đang có mặt tại đây cơ hồ toàn bộ đều khom mình thi lễ hô sư thúc. Chỉ có mình Tôn hải kính là xưng hô sư phụ
Tiếng sư phụ của Tôn hải kính này, làm cho Dương thần đã nhớ lại được thân phận của kẻ mới đến. Người kia chính là Hạo nguyệt điện chấp sự tên là Sở hanh. Hiện tại có tu vi trúc cơ kì , là nội sơn môn đệ tử.
-"Ngươi chính là tên đao phủ, giết người vô tình?" Sở hanh nhìn thấy Dương Thần, thì hừ lạnh chợt hỏi một câu.
-"Đúng vậy!" Dương Thần đương nhiên không cần phải giấu diếm, gật đầu xác nhận.
-“Tuy rằng Tôn hải kính nói sai, nhưng không phải là suy nghĩ của môn phái, ngươi không nên vu vạ như thế”
Sở hanh vừa xuất tràng, khí thế đã chấn nhiếp toàn bộ đệ tửu có mặt nơi này, hiện trường chỉ còn mình hắn lên tiếng, ai cũng không dám ho he lời nào
Hàng năm phụ trách tuyển nhận tân đệ tử, toàn bộ đều là luyện khí kì ba tầng ngoại sơn môn đệ tử, muốn tiến vào nội sơn môn đệ tử, nhất định phải có tu vi trúc cơ kì. Cho nên, Các đệ tử có mặt ở nơi này cũng chỉ có Sở hanh là có vai vế cao nhất, lời hắn nói ra nào ai dám phản bác.
Dương thần vốn đã định nói gì đó nhưng vẫn cố nhin xuống chờ xem rốt cục sở hanh muốn làm cái gì. Nếu quả thật dám cản trở dương thần gia nhập thuần dương cung, Dương thần cũng không ngại đắc tội cùng vị chấp sự Liệt dương điện kia.
-“Lạm sát người quá nhiều khi tu hành ắt gặp phải tâm ma, bất quá nếu ngươi thân đã có linh căn, thuần dương cung ta đây vẫn thu ngươi làm dự bị đệ tử”.
Sở hanh vừa mới mở miệng, liền khẳng định quyết định thu nhận Dương Thần gia nhập Thuần Dương cung dự bị đệ tử.
Dương Thần trong lòng buông lỏng, không nói thêm gì nữa,hắn chỉ muốn gia nhập Thuần Dương cung, được nhận là tốt rồi, ngoài chuyện đó ra Dương Thần không thèm quan tâm.Tên Sở hanh này vừa xuất đầu, đoán chừng là do tên Tôn hải kính thấy đại sự bất ổn, bí mật thông tri cho sư phụ. Bất quá nếu Sở hanh này đã cho phép Dương thần tiến nhập Thuần dương cung, thì Dương thần cũng không thèm để ý đến việc Tôn hải kính vừa mới làm khó dễ.
-“ Nhưng để ngươi tôi luyện tâm tình, tiêu trừ tâm ma, cũng làm dịu đi lệ khí khi ngươi giết người, trước khi gia nhập Thuần dương cung, trong vòng mười năm ngươi phải làm nô phó , không được tu hành công pháp gì”
Sở hanh mở miệng lần nữa, cũng lại là một phen lí do thoái thác, nhìn như đại nghĩa Lăng Nhiên, kì thực lại làm cho Dương thần vô duyên vô cớ mười năm sau mới được tu hành, thật là vô cùng ác độc
Chúng đệ tử một trận ồ lên, mười năm nô bộc, đây chẳng phải là “hoàng hoa thái đô lương”? Nhìn Sở hanh làm việc bề ngoài là công chính, kì thực chính là không ngừng thiên vị cho Tôn hải kính. Chỉ là, ngoại sơn môn đệ tử cũng không có biện pháp cùng Sở hanh là nội sơn môn đệ tử tranh luận, chỉ có thể tức giận nhìn hắn. Kẻ thông minh đã bắt đầu truyền âm thông tri cho sư phụ của mình đến giải quyết.
-“Mười năm nô phó?”
Dương thần cười lạnh đang muốn phản bác, Sở hanh lại mở miệng nói:
-
“Đây cũng là muốn tốt cho ngươi mà thôi, không nên phụ lòng tốt của mọi người. Ngươi giết nhiều người như thế, khi tu hành lệ khí quá nặng, một khi bị tâm ma quấy phá thì hậu quả sẽ khó lường. Chỉ cần ngươi có thể dốc lòng tu tâm dưỡng tính, bồi đắp ân đức, tôi luyện tính cách, sau này con đường tu hành sẽ tự nhiên không cần lo lắng
-“Kính hỏi vị tiền bối này, vị Tôn đạo huynh kia, động một chút lại y theo môn phái khác phân phó làm việc, tại hạ muốn biết, hắn tôi luyện tâm tính, mất bao năm thời gian?"
Dương Thần cười lạnh chất vấn.
-"Hắn cũng không phải theo Thái Thiên Môn phân phó làm việc, chuyện này tiền căn hậu quả, ta cũng đại khái hiểu biết."
Thấy Dương thần chất vấn Sở hanh vẫn không có nửa điểm biểu hiện thẹn quá hóa giận, giống như là căn bản không chấp nhặt cùng Dương thần. Bất quá hắn lại biết, trong lời nói của Dương thần hẳn cũng chính là lời muốn hỏi của đám ngoại sơn môn đệ tử còn lại , không thể hướng về bọn hắn mà giải thích một phen, chỉ là nương theo việc chỉ bảo Dương thần mà nói ra hàm ý.
-"Thạch tiên tử coi trọng ngươi, từng cho ngươi một,từng mai luyện thể hoàn,tự nhiên đó là thiên đại tạo hóa của ngươi."
Sở hanh vừa mới mở miệng, khiến cho đệ tử đang có mặt ở hiện trường tiếng kinh hô vang thành một mảnh.
Thạch tiên tử đó là thần tượng không thể khinh nhờn của vô số đệ tử tu hành trẻ tuồi. Một tên có dung mạo tầm thường như Dương thần lại có thể lọt vào mắt xanh của Bích dao tiên đảo Thạch tiên tử quả thật là khiến người khác vô cùng hâm mộ.
Sở hanh vừa mới mở miệng rốt cục dương thần cũng minh bạch tại sao đám người kia biết được mình.
Kỳ thật Thạch San san kia không hề có hứng thú chú ý đến mình, phỏng chừng là do đám tiểu tử ngưỡng mộ Thạch San San, thấy bản thân hắn lọt vào mắt xanh của nàng thì đâm ra không thích.
Nếu Dương thần đã đạt được một mai luyện thể hoàn như trong lời nói tất nhiên là sẽ có linh căn, đám tu luyện giả tuổi trẻ tuấn kiệt tất nhiên là không hi vọng trong tương lại sẽ xuất hiện một nam nhân được Thạch tiên tử để mắt, tự nhiên cũng sẽ thông báo đến các phái chú ý đến dương thần. Tôn hải kính này phỏng chừng là theo phân phó của Thái thiên môn đệ tử, cho nên tới chỗ này làm khó dễ, lại bị Dương thần nói cho á khẩu không trả lời được, chỉ có thể nhờ đến Sở hanh
-“Bất quá nếu ngươi cảm thấy có được sự quan chiếu của thạch tiên tử liền có một con đường tu luyện bằng phẳng thì đã mười phần sai lầm”
Sở hanh nhìn dương thần, thần thái vô cùng chính nghĩa nói
-“ Ta lần này an bài, chính là giúp ngươi hiểu được con đường tu hành vô cùng khó, trừ phi là hạng người đại nghi lực, đại bền bỉ thì mới có thể thành công. Nếu ngươi không thể thông qua mười năm tu luyện này, như vậy cũng không thể trách ta vô tình, Thuần dương cung ta cùng ngươi vô duyên, thỉnh ngươi tìm đến phái khác !”
Lời này vừa nói ra tất cả mọi người đều trầm mặc. Người ta tỏ rõ là muốn tôi luyện ngươi, hơn nữa hắn lại còn là nội sơn môn đệ tử, ai cũng không thể nói hắn sai. Dù sao thì Dương thần đích thực là một tên đao phủ, cũng đích xác là giết người vô tình, hơn nữa cùng với lý do Dương thần được lọt vào mắt xanh của Thạch tiên tử sợ hắn sinh ra tự mãn, nên phải ma luyện nghị lực, phỏng chừng chính là chưởng môn cũng an bài như vậy
Dương thần mặc dù thân có linh căn nhưng cũng không phải là thiên tài kiệt xuất gì, vì một người tư chất bình thường bắt đầu tu hành từ ngoại sơn môn đệ tử, ai lại dễ dàng đắc tội cùng một trúc cơ kì nội sơn môn đệ tử
-“Đừng trách ta không cho ngươi cơ hội”
Thấy dương thần hết sức khó xử, Sở hanh lại lần nữa mở miệng.
-“Trong mười năm này, chỉ cần ngươi cảm thấy có thể khiêu chiến tên đệ tử không nên thân Tôn hải kính của ta, ngươi đều có thể khiêu chiến hắn. Chỉ cần ngươi đả bại được hắn, ta sẽ miễn thời gian làm nô bộc còn lại của ngươi, ý ngươi như thế nào?”