• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 23: Kẻ giết người, Đông Bá Tuyết Ưng

Cái Bân suất lĩnh một đám thủ hạ đi tới, mà trên vách núi hai bên hẻm núi rất đông bọn cướp cũng đang nhìn chằm chằm.

"Chúng ta đi mau!"

Tông Lăng liền vội la lên.

Đông Bá Tuyết Ưng, Tông Lăng không chút do dự quay đầu chạy liền.

"Trốn? Đuổi theo cho ta!" Cái Bân quát lạnh.

"Đáng chết, bọn họ làm sao lại phát hiện chúng ta, nếu như bọn họ đi thêm về phía trước đi một đoạn liền vừa vặn tiến vào cạm bẫy chúng ta bố trí." Những tên cướp khác cũng vừa tức vừa giận, bọn họ cũng không nghĩ tới Lục Tí Xà Ma Tông Lăng cùng vị lãnh chúa thiếu niên kia dĩ nhiên liền phát hiện bọn họ từ thật xa, bọn họ vẫn là rất tự tin đối với bản lĩnh ẩn náu của mình, bằng không cũng không sống ở dãy núi Hủy Diệt tới ngày hôm nay.

"Đuổi!" Cái Bân cắn răng gào thét.

. . .

Đông Bá Tuyết Ưng cùng Tông Lăng cố ý chạy trốn, làm cho bọn cướp cũng đang đuổi, đặc biệt trên vách núi hai bên một ít bọn cướp cũng lấy ra một chút nỏ lớn kỳ dị.

"Vù!"

Hơn mười cái nỏ bắn lưới về phía bọn ĐÔNG BÁ TUYẾT ƯNG

Vù, vù, vù...

Những khối cầu nổ tung giữa không trung, hóa thành một tấm lưới săn lớn bao phủ về phía hai người ĐÔNG BÁ TUYẾT ƯNG.

"Tránh." ĐÔNG BÁ TUYẾT ƯNG và Tông Lăng chạy vụt lên để tránh. Dù thực lực có lợi hại mà bị võng săn làm chậm lại thì cũng phiền lắm. Đó là lí do vì sao hai người họ cố ý chạy trốn.

May mà không chui vào vòng mai phục, còn cách khoảng cách xa. Với thực lực của Đông Bá Tuyết Ưng và Tông Lăng thì vẫn dễ dàng tránh thoát những tấm lưới săn kia.

"Nhanh nhạy quá."

"Không thể cản bọn họ lại."

Đến mười hai chiếc lưới săn đều rơi vào khoảng không, làm cho đám người Cái Bân đang đuổi phía sau giận đến nghiến răng.

"Tông thúc, chúng ta cũng đã chạy được một dặm rồi. Hẳn là gần đủ để không còn mai phục gì nữa." Đông Bá Tuyết Ưng dừng lại, xoay người thả xuống bộ lông Ngân Nguyệt Lang vương trên người.

"Trốn nữa đi, trốn nữa đi. Có bầy ma thú phía trước đó, để xem chúng mày chạy được đến bao giờ!" Cả đội giặc cướp của Cái Bân đang áp sát ngay phía sau.

Đông Bá Tuyết Ưng cầm thần thương Phi Tuyết trong tay cắm vào bùn đất bên cạnh. Hắn nhếch miệng cười với bọn cướp đang truy sát đến, nói: "Cái Bân, sáu năm trước mày giết vào Tuyết Ưng lĩnh của tao, tàn sát hơn trăm bình dân. Nếu tính cả khu vực Nghi Thủy thì càng không biết có bao nhiêu người chết bởi Loan Đao minh chúng mày. Ngày hôm nay chính là ngày mà chúng mày phải trả nợ!"

Trong lúc Đông Bá Tuyết Ưng nói chuyện thì bọn Cái Bân đã nhanh chóng tới gần.

"Trả nợ?" Cái Bân cười gằn nói, "Có quá nhiều kẻ từng muốn giết ta, nhưng cuối cùng hầu như đều đã chết trong tay ta."

Ông lão áo xám sau lưng Cái Bân thì hơi tỏ ra đề phòng. Lão cầm một cái gậy phép, bắt đầu khẽ niệm thần chú.

Đông Bá Tuyết Ưng vẫn đang chú ý đám cướp này, đặc biệt là dành sự chú ý lên người ông lão áo xám kia. Hắn sớm biết trong Loan Đao minh có một vị pháp sư Thiên giai! Để mặc cho một tên pháp sư thi triển phép thuật là hành vi rất ngu xuẩn.

"Đúng, trả nợ món nợ máu của vô số người." Trong nháy mắt Đông Bá Tuyết Ưng rút ra hai thanh đoản mâu ở sau lưng.

"Đi, đi."

Thân thể Đông Bá Tuyết Ưng có dòng khí đỏ ngòm như máu xuất hiện. Tay phải hắn liên tục ném ra hai thanh đoản mâu nhanh như chớp! Tay phải là cánh tay hắn thường dùng để luyện đoản mâu. Hắn còn bạo phát ra huyết thống Sức Mạnh để đảm bảo ném mâu trúng đích.

Xèo!

Xèo!

Hai cái đoản mâu liên tiếp xé toác không khí tạo nên tiếng rít đáng sợ. Trong nháy mắt hầu như đã vượt qua cự ly trăm mét giữa hai bên đến trước mặt ông lão mặc áo xám.

Quá nhanh! Đoản mâu nhanh đến nỗi tất cả lũ cướp đều lộ ra vẻ sợ hãi.

"Cẩn thận." Cái Bân kinh hãi, hắn ra đao trong nháy mắt. Một vòng loan đao lóa lên che ở trước mặt ông lão áo xám. Bồng một tiếng, Cái Bân chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh đáng sợ truyền tới làm cánh tay hắn đau đớn. Đoản mâu hơi bị ảnh hưởng bèn đổi hướng bắn đến trên người một đám cướp xung quanh. Phốc, phốc, nó liên tiếp xuyên qua người của ba tên cướp thành một lỗ máu cực lớn.

Phốc!

Trong mắt ông lão áo xám tràn đầy sự sợ hãi và nỗi bất cam. Tuy rằng đoản mâu đầu tiên đã bị Đại thủ lĩnh ngăn lại giúp, nhưng đoản mâu thứ hai đã đến trước mặt hắn. Phía ngoài người hắn lập tức hiện lên một lớp sương mù màu đen, thế nhưng sức mạnh của Đông Bá Tuyết Ưng sau khi bạo phát đã sánh ngang một vị kị sĩ Ngân Nguyệt! Đoản mâu đáng sợ bắn xuống, lớp sương mù hắc ám bảo vệ kia không thể ngăn nổi, nên đoản mâu xuyên qua lồng ngực lão trong nháy mắt!

Sương mù tiêu tan, ông lão áo xám trợn trừng mắt, trước ngực hắn có một cái lỗ máu to bằng miệng chén.

Thiên giai pháp sư mất mạng!

"Đám cặn bã chết hết đi cho tao." Đông Bá Tuyết Ưng không hề thương hại đám cướp với hay bàn tay dính đầy máu tanh này. Hắn mau chóng lấy đoản mâu trong túi mâu ra, sức mạnh đáng sợ sau khi bạo phát htsm truyền đến trên đoản mâu qua cánh tay. Vốn là một vị đại sư có sức mạnh viên mãn như một, có thể khống chế một cách hoàn hảo sức mạnh của thân thể để đoản mâu phát huy ra uy lực lớn nhất!

Vèo!

Mỗi một chiếc đoản mâu đều mang theo tốc độ khủng khiếp, xuyên qua hư không bắn về phía lũ cướp.

Hai bên hẻm núi đều là vách núi, nên đám cướp có muốn trốn cũng không có chỗ mà trốn.

"Phốc!" Một tên đại hán trọc đầu dùng khiên cật lực chống đỡ, nhưng sau một tiếng vang rền thì cả tấm khiên đã vỡ vụn. Đoản mâu không chỉ xé rách thân thể hắn mà còn xuyên qua một tên cướp ở phía sau nữa.

Vèo! Vèo! Vèo!

Không khí bị ép lại, xé rách ra. Từng cây đoản mâu tựa như lời gọi của thần chết, trong nháy mắt lũ cướp đã bị nỗi sợ hãi làm tan tác. Hẻm núi vốn chật, lại có gần nghìn tên cướp đuổi tới, đừng chồng chất ở trong. Bây giờ đoản mâu bắn tới thì đúng là xuyên một chuỗi lớn còn gì! Chắc khác nào xiên thịt nướng. Nhưng mà bị xiên như thế thì mất mạng chắc, ai mà chẳng sợ?

"Làm sao lại mạnh thế, làm sao có thể? Làm sao có thể?" Cái Bân cầm loan đao cật lực chống đỡ. Hắn liều mạng già mới gạt ra được hai cây đoản mâu liên tiếp bắn về phía mình. Thế nhưng đoản mâu bị đẩy ra vẫn giết không ít giặc cướp bên cạnh.

"Hóa ra Lục Tí Xà Ma Tông Lăng không phải kẻ đáng sợ nhất, mà là lãnh chúa thiếu niên này!" Cái Bân nhìn chằm chằm thiếu niên mặc áo đen đang liên tiếp ném đoản mâu kia.

Cái Bân chỉ bị có hai cái đoản mâu tấn công. Đông Bá Tuyết Ưng thấy không thể giết hắn bèn tạm thời từ bỏ.

Mà những kỵ sĩ Thiên Giai khác cùng với rất nhiều tên cướp thì đều bị tàn sát! Có đoản mâu bắn tới rồi xuyên qua sáu, bảy tên cướp. Chủ yếu là do bọn họ đứng quá gần.

Sự uy hiếp của cái chết làm thời gian như dài ra.

Nhưng trên thực tế tổng cộng cũng mới chỉ có 12 cây đoản mâu. Bằng tốc độ ném mâu của Đông Bá Tuyết Ưng thì chỉ một chút là hết.

...

Sau khi đoản mâu ngừng không bắn ra nữa, đám cướp vẫn còn sợ hãi, nhìn về bốn phía một cách khó tin.

Nhị thủ lĩnh đã chết, Tam thủ lĩnh, Tứ thủ lĩnh cũng đã chết...

Ngoại trừ thủ lĩnh Cái Bân ra thì tất cả cao thủ lợi hại khác cũng đã chết hết. Không còn một kỵ sĩ Thiên Giai nào, còn lũ cướp kỵ sĩ Địa Giai thì đã chết mất hơn một nửa! Chủ yếu là đám tinh anh này đi theo sát Cái Bân, nên khi bị đoản mâu công kích thì họ bị tấn công đầu tiên, chết nhiều và thảm nhất.

"Thủ lĩnh." Đám cướp còn lại nhìn cả về phía Cái Bân.

Cái Bân cắn răng, có vết máu len qua kẽ răng. Hắn nhìn chằm chằm vào thiếu niên mặc áo đen xa xa. Hắn chẳng ngờ rằng vẻn vẹn một lượt ném đoản mâu mà nòng cốt của Loan Đao minh hắn đã chết sạch.

"Đông Bá Tuyết Ưng!" Cái Bân gầm nhẹ nói.

"Tao đến dãy núi Hủy Diệt chính là bởi muốn diệt trừ Loan Đao minh các ngươi!" Dòng khí màu đỏ nhàn nhạt trên người thiếu niên mặc áo đen xa xa
đã tiêu tan. Việc bạo phát huyết thống Sức Mạnh rất tốn thể lực. Hắn lập tức cầm lấy trường thương cắm bên cạnh.

Vèo!

Đông Bá Tuyết Ưng chạy như bay đến để lại một chuỗi bóng mờ.

"Nhanh thật." Đám trộm cướp kia ai cũng giật mình.

"Lên cùng ta giết hắn! Giết!" Cái Bân gào lên một tiếng điên cuồng. Bên ngoài người hắn hiện lên một tầng đấu khí hộ thể màu đen chập trùng bất định. Hai tay hắn mỗi tay nắm một thanh loan đao. Hắn cũng chạy vụt đi hóa thành bóng mờ, giết tới.

"Cùng tiến lên."

"Giết hắn."

Đám giặc cướp kia cũng bắt đầu làm theo thủ lĩnh của họ. Có kẻ lấy ra cung tên, có kẻ chuẩn bị ám khí áp sát. Bọn họ vốn là những kẻ liếm máu trên lưỡi đao quen rồi. Lúc trước bị đoản mâu ném tới làm phát sợ, thế nhưng nếu nói cận chiến thì gần nghìn người bọn họ há có thể sợ một người? Hơn nữa ở phía trước nhất còn có thủ lĩnh Cái Bân.

"Chết cho ta."

Cái Bân đã sớm đạt tới đỉnh cao của cấp Lưu Tinh, kinh nghiệm dày dặn cỡ nào?

Vù, bước chân của hắn trở nên ma mị.

Trong nháy mắt hắn áp sát tới Đông Bá Tuyết Ưng thì đã cắt ra một đường vòng cung. Hắn muốn áp sát từ bên cạnh tới gần Đông Bá Tuyết Ưng!

Trường thương là binh khí dài nên một khi bị áp sát thì phần thắng lợi của Cái Bân đã tăng lên mấy lần!

"Hừ." Đông Bá Tuyết Ưng hừ lạnh một tiếng, trường thương trong tay đột nhiên bắn ra như mũi tên.

"Coong, coong, coong."

Bóng thương bao phủ tới như chớp giật, hoa tuyết bay bay. Thương pháp này chính là tầng thứ nhất "Phiêu Tuyết" trong (thương pháp Huyền Băng).

Nhanh, hơn nữa phạm vi xoay tròn rất lớn làm Cái Bân không ứng phó kịp. Hắn vốn am hiểu tốc độ thế nhưng thương pháp của Đông Bá Tuyết Ưng lúc này còn nhanh hơn! Cái Bân hầu như dựa vào bản năng mà vung lên song đao, chặn lại được năm thương liền bị đẩy lùi về sau. Thực sự là mỗi một thương đều làm hắn cảm thấy sự uy hiếp của cái chết, tựa như lúc nào cũng sẽ bị mất phòng ngự. Đối mặt với thương thuật đáng sợ như vậy thì không kịp suy nghĩ mà chỉ có thể phòng thủ bằng bản năng.

Đông Bá Tuyết Ưng liên tục triển khai năm thương xong thì dùng lực ở chỗ eo, đoạn quét ngang trường thương.

Lập tức, Cái Bân lấy song đao chặn lại ở trước người, đỡ lại trên cán cây trường thương. Trong khoảnh khắc cán thương đụng vào song đao, bồng! Một luồng lực xung kích đáng sợ truyền đến thân thể Cái Bân qua song đao làm hắn không khỏi biến sắc. Thân thể hắn vuột khỏi sự khống chết của bản thân mà bay ngược lên, đụng vào trên vách núi bên cạnh chẳng khác nào đống cát. Miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi.

Hai tay hắn vẫn cầm loan đao, nhưng khi thân thể va chạm vào vách núi thì mắt nổ đom đóm. Chỉ kịp thấy một luồng hàn quang phả vào mặt!

"Phốc!"

Một cây trường thương nhanh như chớp giật đâm vào yết hầu Cái Bân, đâm đến vách núi sau lưng, đóng đinh cả người Cái Bân lại ở trên vách núi. Chân hắn cũng còn cách mặt đất tới gần nửa mét.

Cái Bân trợn to mắt, hắn nhìn thiếu niên mặc áo đen lạnh lùng trước mặt với vẻ khó tin tột bực. Hắn không ngờ tới Cái Bân hắn ngang dọc bao nhiêu năm mà dĩ nhiên lại chết trên tay một thằng nhóc thiếu niên?

"Ục ucj~~" miệng hắn tràn ra từng ngụm máu tươi, ánh mắt hắn dần dần tối tăm lại.

"Loan Đao" Cái Bân, tên cướp số một ở thành Nghi Thủy cứ thế chết đi!

Kẻ giết người, Đông Bá Tuyết Ưng!

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang