Chương 18: Đánh lén
Bên trong dãy núi Hủy Diệt đỉnh một ngọn núi cao, Đông Bá Tuyết Ưng cùng Tông Lăng cũng tồn ngồi trên đó quan sát xa xa.
"Tông thúc." Đông Bá Tuyết Ưng hỏi, "Chúng ta tiến vào dãy núi Hủy Diệt cũng có mười hai ngày, cũng tìm tòi mười hai ngày, vẫn luôn không tìm được tung tích Loan Đao minh a."
"Mỗi lần Loan Đao minh chạy trốn tiến vào dãy núi Hủy Diệt đều là ở vùng này, căn cứ các nơi sưu tập đến tin tức nhiều năm qua, phạm vi chúng ta vạch ra sẽ không có sai." Tông Lăng nói rằng.
Lần này đến dãy núi Hủy Diệt, chủ yếu chính là săn giết Loan Đao minh!
Loan Đao minh họa loạn Nghi Thủy cảnh nội quá lâu, lần lượt đi ra làm ác, lần lượt chạy trốn, cũng thường thường có người nhìn thấy, vì lẽ đó quy nạp tin tức cũng có thể biết Loan Đao minh vị trí địa lý đại khái!
Nơi đóng quân bên ngoài cũng là có khảo cứu.
Lấy đóng quân bên ngoài làm đầu nguồn, thâm nhập dãy núi Hủy Diệt phạm vi 500 dặm! Đây chính là phạm vi bọn Đông Bá Tuyết Ưng vạch ra.
Bọn họ nhận định, Loan Đao minh chín mươi chín phần trăm ngay ở bên trong phạm vi này!
" những kẻ liều mạng này ở Loan Đao minh thường thường ra vào, tự nhiên có một con đường cũ khá an toàn! Nhưng nơi này chung quy là dãy núi Hủy Diệt, lúc nào cũng có thể có ma thú, vì lẽ đó bọn họ không thể thâm nhập quá nhiều. Bằng không mỗi lần ra vào cũng muốn bảy, tám cái canh giờ? Tốc độ đi bộ của họ thì không đuổi kịp chúng ta, trong bọn họ có thật nhiều người thậm chí chưa phải là kỵ sĩ." Tông Lăng nói rằng, "Chậm rãi tìm, nhất định có thể tìm tới."
"Ừm."
Phạm vi năm trăm dặm, nhìn như không lớn, nhưng hai người mình chậm rãi tìm, vẫn là rất gian nan.
Dù sao Loan Đao minh chọn sào huyệt, khẳng định chọn nơi ẩn giấu phi thường bí mật.
. . .
Bọn Đông Bá Tuyết Ưng hai tiếp tục tìm kiếm cẩn thận, tuy rằng thỉnh thoảng cũng đụng tới ma thú, nhưng Đông Bá Tuyết Ưng bạo phát thực lực có thể ngắn ngủi duy trì kỵ sĩ cấp Ngân Nguyệt, thương pháp lại lợi hại như vậy, vì lẽ đó đều có thể chống đối lại. Dù sao bình thường ở phạm vi phía bên ngoài có rất ít ma thú vượt qua cấp ba xuất hiện.
"Ào ào ào ~~~ "
Trong núi rừng âm u, tuyết đọng vạn năm không thay đổi, hơi lạnh lan tràn.
Đông Bá Tuyết Ưng, Tông Lăng lặng yên cất bước điều tra tứ phía, tìm kiếm tung tích của Loan Đao minh.
"Hả?" Lỗ tai Đông Bá Tuyết Ưng giật giật, liền thấp giọng nói, "Tông thúc, chúng ta sang bên kia xem xem." Nói chỉ về một chỗ cao điểm xa xa.
"Phát hiện cái gì?" Tông Lăng cùng Đông Bá Tuyết Ưng đồng thời lặng yên đi tới, đồng thời hỏi.
"Nhìn liền biết rồi."
Đông Bá Tuyết Ưng cẩn thận từng li từng tí một bò lên trên cao điểm.
Tông Lăng cũng bò lên trên cao điểm, hai người nhấc đầu lên, nhìn lại xa xa phía trước.
Xa xa là một hồ nước lớn, hồ nước mỹ lệ dường như phỉ thúy to lớn, mà ở bên cạnh hồ đang có rất nhiều bầy sói trắng như tuyết, đám sói lít nha lít nhít, túm năm tụm ba, hoặc là cúi đầu nước uống, hoặc là nửa nằm ở trên mặt cỏ bên hồ nước , một chút nhìn lại, số lượng bầy sói này sợ đến có hai, ba trăm con! Hình thể đám sói này nhưng lớn hơn nhiều so với Hắc Lân Sài, mỗi một con cũng sánh ngang Phi Sương Ma Thú Mã Câu, bộ lông trắng như tuyết trơn bóng, khá là đẹp đẽ.
"Ngân Nguyệt lang!" Tông Lăng nuốt một cái yết hầu, sắc mặt cũng hơi trắng bệch.
"Còn có Lang Vương!" Đông Bá Tuyết Ưng nhìn Ngân Nguyệt Lang Vương hình thể khổng lồ nhất ở xa xăm nhất, cũng nửa nằm ở bên bờ, ở chung quanh hắn có hơn mười con Ngân Nguyệt lang hình thể rõ ràng to lớn hơn sói thường.
"Không nghĩ tới vẫn đúng là để ta đụng tới Ngân Nguyệt Lang Vương." Đông Bá Tuyết Ưng nhếch miệng, lộ ra một nụ cười khổ.
"Đi thôi, không có cách nào đánh, không hề có chút hi vọng nào." Tông Lăng lắc đầu.
Đông Bá Tuyết Ưng nhìn chằm chằm.
Đúng đấy.
Là không hề có chút hi vọng nào!
Từ hình thể liền có thể nhìn ra, Ngân Nguyệt lang làm ma thú cấp ba, hình thể lớn hơn quá nhiều so với Hắc Lân Sài! Lực xung kích của Ngân Nguyệt lang cũng mạnh phi thường, thể trọng một con Ngân Nguyệt lang thì có tám ngàn cân, lực xung kích khi chạy nhanh lên sợ là đến mấy vạn cân, mãnh liệt cỡ nào? Đông Bá Tuyết Ưng có thể ung dung dùng một cây trường thương quét ngang bốn, năm con Hắc Lân Sài. Nhưng Ngân Nguyệt lang? Đông Bá Tuyết Ưng e sợ chỉ có thể quét được một con! Hơn nữa chúng nó có hai, ba trăm con, chính là ba, năm cái kỵ sĩ Lưu Tinh cũng không chống đỡ được.
Còn có Ngân Nguyệt Lang Vương mạnh nhất!
"Mượn thân pháp né tránh, tận lực để mỗi lần chính mình chỉ có đối mặt mấy con Ngân Nguyệt lang." Đông Bá Tuyết Ưng âm thầm tính toán, "Bất quá, có Ngân Nguyệt Lang Vương thống lĩnh chỉ huy, sự tình sẽ không tốt như vậy giống ta nghĩ tới, một khi xuất hiện khúc chiết, rơi vào trong bầy sói thì ta muốn trốn cũng trốn không thoát."
"Đi!" Đông Bá Tuyết Ưng lựa chọn từ bỏ.
Hắn đã trải qua khá lâu tháng ngày ở dãy núi Hủy Diệt, rất rõ ràng chỗ đáng sợ của những ma thú này, hắn hiện tại đi chém giết toàn bộ đàn Ngân Nguyệt quần, hi vọng thành công không tới 10%! Nhưng có khả năng chết bảy, tám phần mười!
Không đáng để mạo hiểm.
. . .
Đảo mắt lại qua ba ngày.
Bọn Đông Bá Tuyết Ưng vẫn đang cực khổ tìm kiếm sào huyệt Loan Đao minh.
"Loan Đao minh này, ẩn giấu thật kín." Đông Bá Tuyết Ưng cắn răng, cũng đã nửa tháng rồi, cũng đại khái tìm hai lần phạm vi năm trăm dặm.
"Bọn họ cũng sợ, cũng sợ bị phát hiện sào huyệt." Tông Lăng nhưng cười nói, "Tuyết Ưng, ngươi còn chưa đủ kiên trì a, năm đó ta cùng Đồng thúc và cha mẹ ngươi tìm kiếm một chỗ bảo tàng thì mất hơn ba tháng."
"Tìm tới sao?" Đông Bá Tuyết Ưng hỏi.
"Không tìm được." Tông Lăng nói.
"Không tìm được?" Đông Bá Tuyết Ưng sững sờ, hắn cho rằng Tông thúc nói chuyện này là bởi vì có thu hoạch lớn đây.
Tông Lăng cười nói: "Làm sao, rất kỳ quái ư? Lẽ nào tìm bảo tàng sẽ chắc chắn tìm được? Tuyệt đại đa số thời điểm sự tình trên thế gian này cũng sẽ không như ý nguyện của mọi người."
Đông Bá Tuyết Ưng nhẹ nhàng gật đầu.
Trong lòng lại có xúc động.
Chuyện thế gian, tám chín phần mười sẽ không hoàn toàn theo ý nguyện.
Tuy rằng ở rất nhiều phương diện, tỷ như chuyện tài chính lãnh địa, tỷ như một ít kỹ xảo tu hành vân vân, hắn đều tự thấy lợi hại hơn nhiều so với bọn Tông thúc. Nhưng về một số đạo lý nhân sinh, vẫn là thiếu nhiều lắm.
Hai người tiếp tục không ngừng tìm kiếm.
Ngay vào lúc này ——
Một dã thú bốn vó bóng người mơ hồ mờ mịt nhỏ gầy đang đứng ở trên cây đại thụ quan sát Đông Bá Tuyết Ưng cùng Tông Lăng phía dưới.
Mà bọn Đông Bá Tuyết Ưng lại không hề phát hiện.
Xoạt.
Dã thú bốn vó nhảy nhẹ một cái, lặng yên không một tiếng động rơi vào trên một cây đại thụ khác, tiếp tục nhìn chằm chằm bọn Đông Bá Tuyết Ưng, động tĩnh này, mặc dù Đông Bá Tuyết Ưng giác quan thứ sáu nhạy cảm cũng không thể phát hiện.
Nó, có thể hình thon gọn, độ lớn tương tự Hắc Lân Sài.
Nhưng là da lông của nó dường như sa tanh, đồng thời còn có thể khiến người ta hình thành ảo giác, phảng phất thân thể của nó là bóng mờ.
Đây chính là một con Liệp Sát giả khủng bố —— ma thú cấp năm 'Âm Ảnh báo' .
Âm Ảnh báo, cực kỳ khủng bố, nó cất bước ở trong bóng tối lặng yên không một tiếng động, bình thường khi nó lộ ra răng nanh cũng đã đem mục tiêu giết chết! Là Liệp Sát giả hàng đầu bên trong dãy núi Hủy Diệt.
Như ma thú cấp sáu 'Âm Ảnh báo vương' trong truyền thuyết càng là có thể hoàn toàn hòa thân thể vào trong bóng tối, coi như mọi người trợn mắt lên xem cũng không nhìn thấy!
Hô, hô, hô. . .
Âm Ảnh báo áp sát lặng yên không một tiếng động, nó cẩn thận nhìn chằm chằm thiếu niên mặc áo đen kia.
Làm một tên Liệp Sát giả hàng đầu. . . Nó có thể cảm giác được sự uy hiếp từ thiếu niên mặc áo đen này phải vượt xa người rắn tóc bạc bên cạnh, chỉ cần một lần giết chết thiếu niên mặc áo đen, vậy thì rất dễ dàng.
"Vèo!"
Trong con ngươi u ám kia của Âm Ảnh báo đột nhiên hiển hiện sát cơ, đồng thời nó bỗng nhiên thoát ra.
Một bóng mờ màu xám!
Quá nhanh.
Tốc độ cực hạn của Đông Bá Tuyết Ưng cũng không cách nào so với tốc độ Âm Ảnh báo, đây là tốc độ đáng sợ để bọn kỵ sĩ cấp Ngân Nguyệt cũng đau đầu.
"Hả?" Đông Bá Tuyết Ưng đang cùng Tông thúc sóng vai đi tới bỗng sắc mặt đột nhiên đại biến, lông tơ cả người đều dựng lên, trái tim bỗng nhiên co rút lại.
"Đi chết!"
Đông Bá Tuyết Ưng không kịp quay đầu lại, bỗng nhiên né về phía trước, cũng không kịp làm động tác phòng ngự khác, chỉ kịp dùng trường thương trong tay thuận thế đâm về phía sau! Cú đâm của chuôi của thanh trường thương này đồng dạng lực lớn vô cùng, ma thú cấp bốn tầm thường e sợ cũng bị ngăn cản ngăn trở, nhưng lần này tập kích đến chính là Âm Ảnh báo, ma thú cấp năm am hiểu đánh giết!
vuốt sắc của Âm Ảnh báo đánh ra ở trên cán thương Đông Bá Tuyết Ưng đảo ra sau, đập đè xuống cán thương, đồng thời mượn lực đàn hồi, thuận thế vồ mạnh một trảo ở sau lưng Đông Bá Tuyết Ưng, một luồng lực xung kích khủng bố xung kích ở bên trong thân thể Đông Bá Tuyết Ưng, để hắn không kìm được mà ngã bay về đằng trước.
"Bồng!"
Đồng thời khi vuốt sắc của nó đánh ra ở cán thanh trường thương của Đông Bá Tuyết Ưng, làm một cao thủ thương pháp gần mức đại sư, cán thanh trường thương tự nhiên thuận thế để mượn lực, trường thương bỗng nhiên chuyển động 180 độ trong nháy mắt liền quật ở trên thân thể Âm Ảnh báo khi nó né tránh không kịp giữa không trung, tuy rằng thân thể Đông Bá Tuyết Ưng đang bay về phía trước, nhưng vẫn mạnh mẽ xoay người phát lực, uy lực cú quật xoay của trường thương này rất lớn.
Âm Ảnh báo rơi xuống trên mặt đất vang lên đùng đùng, nhưng thân thể mềm mại không có xương trong nháy mắt mượn lực đồng thời rút lui né tránh.
Mà cả người Đông Bá Tuyết Ưng khi rơi xuống hướng về mặt đất thì lập tức lộn một vòng giữa không trung, ngồi xổm trên mặt đất, tay cầm trường thương căm tức mà nhìn Âm Ảnh báo xa xa, hắn chỉ cảm thấy phần lưng đau đớn, thân thể phủ tạng chấn động, không nhịn được một ngụm máu tươi dâng lên trong miệng.
"Phốc." Nhổ ra máu tươi trong miệng, hàm răng Đông Bá Tuyết Ưng đỏ quạch hết, hắn nhìn chằm chằm con Âm Ảnh báo kia.
——
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK