Chương 22: Địa Ngục vốn không có cửa mà còn cố xông vào
Bên trong sào huyệt giữa lòng núi
Mặt đất dược lát rất phẳng. Bọn cướp được phân chia chỗ ở dựa theo địa vị cao hay thấp.
"Lão gia đến đây thử một miếng."
"Lão gia, hahaha, của ta ngon hơn."
Năm cô gái xinh đẹp đang vây quanh một đại hán lông lá để ngực trần, hầu hạ hắn với đủ loại hoa quả.
Đại hán này chính là thủ lĩnh của cả Loan Đao Minh, cũng là tên cướp mạnh mẽ nhất của toàn bộ thành Nghi Thủy, tên là Loan Đao 'Cái Bân"! Mấy cô gái đáng thương này vốn là bị cướp tới đây, họ đều rất sợ thủ lĩnh giặc cướp này. Bởi vì chỉ hơi làm hắn mất hứng, các nàng sẽ bị dằn vặt cho đến chết...Sự hoảng sự khiến cho các nàng phải vắt óc tìm cách nịnh hót hắn.
"Con mẹ nó, hồi đó ngày nào cũng ăn uống thỏa thuê, có vô số mỹ nữ nữa. Bây giờ thì chỉ rụt cổ trong ngọn núi lớn này suốt, xung quanh thì toàn là bọn phấn son rẻ tiền.!" Con mắt tam giác của Cái Bân tràn đầy sát khí.
Từ khi bị truy nã phải biến thành giặc cướp đến giờ trong đáy lòng hắn vẫn luôn kìm nén sự tức giận.
Cuộc sống như thế quả là khó chịu.
Làm gì có người bình thường nào muốn trốn vào trong dãy núi Hủy Diệt nguy hiểm này? Đến cả đồ ăn thức uống cũng phải chuyển từ ngoài vào, chẳng biết lúc nào thì gặp phải ma thú? Còn đám phụ nữ cướp tới thì có gì xài đó chứ làm sao sánh được vô số mỹ nữ ngày xưa vây quanh hắn lúc hắn còn là kỵ sĩ Lưu Tinh ở trong thành?
"Phải dùng tiền để tìm cách bỏ lệnh truy nã của đế quốc." Trong mắt Cái Bân lóe lên sự hung tàn, "Cái tên Tư Gia kia quá tham lam, cần ít nhất 200 ngàn kim tệ mới chịu bỏ lệnh truy nã. Thật đáng chết."
Tư Gia gần như có thể dùng một tay che trời ở quận Thanh Hà. Hắn chắc chắn có cách hủy bỏ lệnh truy nã.
"Phải liều thêm mười năm nữa mới đủ."
"Tới lúc đó lão tử lại được tự do!"
Cái Bân quá khao khát.
Chỉ đến khi bị truy nã mới biết sự quý giá của tự do.
"Thủ lĩnh, thủ lĩnh, thủ lĩnh!" Bên ngoài truyền đến thanh âm chói tai.
"Gọi cái rắm gì thế!"
Cái bân giận dữ đứng phắt dậy. Mấy cô gái xinh xắn bên cạnh sợ quá phải tránh sang bên cạnh. Cái Bân giận dữ đi ra ngoài.
"Thủ lĩnh, có tin vui nè." Kẻ bên ngoài lại lên tiếng. Hiển nhiên là hắn biết hậu quả của việc quấy rầy thủ lĩnh.
"Há, tin vui?" Cái Bân đẩy cửa ra, dùng con mắt lạnh lùng nhìn tên tội phạm tay sai trước mặt, "Có tin vui gì?"
Đạo tặc thường thường như tên này mà đứng trước mặt Cái Bân, một tên kỵ sĩ Lưu Tinh, thì chẳng khác gì con cháu. Hắn cười bồi nói" Là bộ lông của Ngân Nguyệt Lang vương! Đám người Nhị thủ lĩnh đang chờ ngài đấy."
"Bộ lông của Ngân Nguyệt Lang Vương?" Cái Bân giật mình, chạy vội về phía phòng nghị sự.
...
Trong phòng nghị sự.
Cái Bân ngồi ở chủ vị. Những tên thủ lĩnh khác thì ngồi bên cạnh hắn. Các thủ lĩnh khác đều là cao thủ Thiên Giai. Loan Đao Minh là thế lực trộm cướp lớn nhất trong khu vực thành Nghi Thủy cho nên đương nhiên thu hút được rất nhiều kẻ liều mạng khá mạnh mẽ gia nhập liên minh này.
"Một tai, ngươi nói mau rốt cục có chuyện gì xảy ra?" Một ông lão mặc áo xám ngồi cạnh Cái Bân nói.
"Tôi phụng mệnh lệnh tra xét ở bên ngoài, không ngờ lại thấy hai người!" Tên đạo tặc một tai liền nói. "Một người trong đó là Tông Lăng, rắn ma sáu tay của Tuyết Ưng lĩnh! Người còn lại là một thiếu niên mặc áo đen tay cầm trường thương, người đó xem chừng mười sáu mười bảy tuổi. Hắn là kẻ đang cõng bộ lông của Ngân Nguyệt Lang vương!"
"Tông Lăng?" Ngón tay của Cái Bân gõ nhẹ vào tay vịn, lạnh lẽo nói, "Thiếu niên dùng thương lợi hại thuộc khu vực thành Nghi Thủy, lại có quan hệ với Tông Lăng...Hẳn là thiếu niên lãnh chúa của Tuyết Ưng lĩnh, kẻ đã luyện thương gần nhập ma rồi."
"Thương ma Đông Bá Tuyết Ưng." Ông lão áo xám bên cạnh cũng gật đầu, "Ta cũng từng nghe nói tới tên của hắn. Lúc trước cũng không hề coi trọng hắn, bởi luyện thương nhập ma chưa chắc gì đã lợi hại. Tuy nhiên bây giờ lại dám vào dãy núi Huyệt Diệt, còn kiếm được bộ lông của Ngân Nguyệt Lang vương. E là thực lực khó mà coi thường được."
"Đại ca, cướp hay không?" Một tên cướp đầu trọc cường tráng ngồi bên cạnh quát lên.
"Có thể lấy được bộ lông của Ngân Nguyệt Lang vương, lẽ nào Tông Lăng đã đột phá đến cấp Lưu Tinh?" Cái Bân nhẹ giọng nói.
"Rất có khả năng."
Ông lão áo xám gật đầu, "Tông Lăng đã là Thiên Giai từ lâu rồi. Bây giờ rất có thể đã bước vào cấp Lưu Tinh. Hắn lại là Rắn ma sáu tay, vương tộc trong Xà Nhân tộc! Dưới sự tiến công điên cuồng của sáu chuôi đao thì chỉ sợ là bầy sói cũng sẽ bị chà đạp dễ dàng! Nếu phối hợp thêm một chút cạm bẫy chuyên dụng được chuẩn bị sẵn, vẫn có khả năng bắt giữ và giết chết Ngân Nguyệt Lang vương."
Đông Bá Tuyết Ưng am hiểu đối phó với quần công, tuy nhiên Tông Lăng có đuôi lại có sáu cánh tay, nếu mà trở thành cấp Lưu Tinh thì cũng rất am hiểu cách đối phó với quần công.
"Còn tên lãnh chúa thiếu niên của Tuyết Ưng lĩnh có thể là cấp Lưu Tinh không?" Tên đạo tặc đầu trọc đần độn kia quát lên.
"Làm sao có khả năng?"
"Hắn bao nhiêu tuổi cơ chứ?"
"Kể cả là thành kỵ sĩ từ lúc bảy, tám tuổi thì bây giờ đến kỵ sĩ Thiên giai là cùng." Lập tức một tên đạo tặc khác phản bác lại.
Đạo tặc đầu trọc sờ sờ đầu, cười ha ha: "Ta nghĩ sai rồi."
Cái Bân lạnh như băng nói: "Rất có khả năng Tông Lăng đã thành kỵ sĩ Lưu Tinh. Còn lãnh chúa thiếu niên kia hẳn là Thiên giai! Kể cả là đã thành kỵ sĩ Lưu Tinh...Có hai tên kỵ sĩ Lưu Tinh thôi mà. Chúng ta đông như vậy, nơi này lại là địa bàn của ta, hoàn toàn có hi vọng tiêu diệt bọn họ."
"Đó là khả năng xấu nhất. Thiếu niên kia khó có khả năng đã là cấp Lưu Tinh." Ông lão áo xám nói rằng, "Chúng ta có cơ hội rất lớn."
"Được, vậy thì chúng ta sẽ giết bọn họ, cướp lấy bộ lông của Ngân Nguyệt Lang Vương!" Cái Bân nhếch miệng nở nụ cười, "Vị thiếu niên lãnh chúa đó không chừng còn có ít bảo bối đáng tiền trên người."
"Cướp!"
"Cướp bọn họ."
"Giết bọn họ."
Trong phòng nghị sự vang lên những tiếng hét hưng phấn.
"Một tai, bây giờ họ ở đâu?" Cái Bân lập tức hỏi.
"Bọn họ còn ở xa lắm, đang đi về phía ngoài núi, nhất định phải đi qua hẻm núi phía trước." Đạo tặc một tai liền nói.
"Tốt lắm, hãy bố trí mai phục ở hẻm núi phía trước. Lão Nhị, giao cho ông sắp xếp mọi việc đó." Cái Bân nhìn sang ông lão áo xám bên cạnh. Ông lão áo xám này là một vị pháp sư Thiên giai, địa vị của hắn ở trong toàn bộ liên minh chỉ kém Cái Bân. Vị pháp sư Thiên giai này vốn là bị phát hiện khi đang lén thí nghiệm trên rất nhiều người, nên mới bị truy nã.
"Giao cho tôi đi." Ông lão áo xám nhẹ nhàng gật đầu.
. . .
Trong núi thẳm.
Đông Bá Tuyết Ưng cõng lấy bộ lông của Ngân Nguyệt Lang vương, sóng vai đi cùng Tông thúc.
Hai người họ vẫn chú ý động tĩnh ở xung quanh. Có điều với thực lực hiện nay của Đông Bá Tuyết Ưng thì ma thú cấp năm cũng không uy hiếp nổi hắn.
"Hả?"
Đang đi giữa một hẻm núi lớn, bỗng nhiên Đông Bá Tuyết Ưng nhíu mày, "Tông thúc, dừng lại."
"Sao vậy?" Tông Lăng ngẩn ra.
"Có gì đó không đúng." Đông Bá Tuyết Ưng nhìn về phía trước.
Từ khi trở thành đại sư thương pháp, cảnh giới thương pháp của hắn bắt đầu trở nên thần diệu sáng sủa, bắt đầu có cảm ứng với tự nhiên xung quanh. Lúc trước, đi tới đâu cũng chỉ cảm giác được thiên nhiên. Thế nhưng Đông Bá Tuyết Ưng lại cảm thấy có sát khí đang ẩn giấu ở trong hẻm núi lớn phía trước, rất không ăn nhập gì với hơi thở thiên nhiên.
"Khả năng là có mai phục, chúng tay quay lại." Đông Bá Tuyết Ưng nói, "Xem bọn họ có xuất hiện hay không."
Khi hai người Đông Bá Tuyết Ưng, Tông Lăng vừa xoay người lại thì---
"Rắn ma sáu tay Tông Lăng, nếu đã đến chỗ ta rồi thì cũng đừng đi nữa!" Tiếng nói lạnh lẽo vang vọng trong hẻm núi, "Các anh em, hãy xuất hiện đi, bị phát hiện rồi."
"Hả?" Đông Bá Tuyết Ưng, Tông Lăng lập tức nhìn thấy, có từng lớp từng lớp giặc cướp đang ẩn giấu ở rất nhiều nơi trên vách núi phía sau. Nhìn lít nha lít nhít e là có tới gần nghìn tên, hết thảy giặc cướp đều nhìn chằm chằm hai người Đông Bá Tuyết Ưng như đang nhìn cừu non.
Ầm.
Phía trước hẻm núi còn có một đám người đi tới. Kẻ dẫn đầu là một gã đeo song đao hung dữ, bên cạnh hắn là một đám tay chân.
"Cái Bân!" Hàn quang lóe lên trong mắt Tông Lăng.
"Ha ha ha...Tông Lăng à Tông Lăng, đúng là Địa ngục không có cửa mà mày còn cố xông vào!" Cái Bân cười gằn nói, "Dù mày đột phá thành kỵ sĩ Lưu Tinh thì đi tới địa bàn của tao cũng chết chắc. Haha. Nếu như mày trốn ở trên Tuyết Ưng lĩnh thì tao còn hết cách, chứ còn chủ động đi qua đây không phải muốn chết thì là gì? Tao sẽ cho mày toại nguyện. À, còn vị tiểu lãnh chúa da mềm thịt non, yên tâm, tao sẽ cho mày chết nhanh không hề đau đớn."
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK