• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vấn Thiên đang ngủ say sưa thì bị lay tỉnh

Người đã làm điều này chính là Yên Thùy, cô nhìn gương mặt ngái ngủ của Vấn Thiên rồi bật cười nói

“Đến giờ ăn trưa rồi, anh định ngủ đến bao giờ “

Vấn Thiên có chút ngạc nhiên, từ trước đến giờ Yên Thùy vẫn mặc kệ chàng, hôm nay thái độ của cô ta có vẻ kì lạ. Vấn Thiên vươn vai đứng dậy, đi theo Yên Thùy, khẽ hỏi

“Vì sao hôm nay lại gọi tôi dậy ? Những lần trước cô vẫn để mặc tôi nằm ngủ kia mà “

Yên Thùy thấy sắc mặt Vấn Thiên, liền nghiêm túc nói

“Tôi muốn nói chuyện với anh 1 lúc “

Vấn Thiên nghĩ thầm trong đầu

“Không biết có phải là định hỏi tội mình vì đã sàm sỡ với cô ta đêm qua không nữa, phải cẩn thận mới được “

Đến nhà ăn, Vấn Thiên và Yên Thùy chọn 1 góc vắng rồi vừa ăn vừa chuyện trò

Vấn Thiên bắt đầu câu chuyện

“Cô đã hết giận tôi chưa ? “

Yên Thùy đáp

“Việc anh đả thương tôi thì tôi không để tâm, nhưng còn 1 việc khác, sớm muộn gì tôi cũng phải tính sổ với anh “

Vấn Thiên thấy không ổn liền chuyển chủ đề

“Theo cô nói, có phải Lãnh diện tử thần là 1 nam nhân tóc trắng ? Có phải xung quanh người hắn được bao bọc bởi 1 vầng lửa đỏ và 1 thứ khói đen quái dị ? Có phải người đó có lối tấn công rất liều mạng, tựa như muốn chết chung với đối thủ ? “

Yên Thùy kinh ngạc hỏi lại

“Vì sao anh lại biết điều đó ? Anh đã từng gặp Lãnh diện tử thần sao ? “

Vấn Thiên gật đầu

“Nói thật với cô, tôi từng nằm mơ thấy người đó. Tôi mơ thấy nam nhân tóc trắng đó đang quyết đấu cùng 1 cường giả khác. 2 người đều có tu vi rất dễ sợ. Sau khi mơ thấy giấc mơ đó, 1 lúc sau tôi liền thức dậy rồi không thể ngủ lại nữa, đó là lý do ban ngày tôi phải ngủ bù “

Yên Thùy lại càng kinh ngạc hơn, nghĩ thầm

“Có lẽ anh ta thật sự có liên quan gì đó đến Lãnh diện tử thần “

Yên Thùy lại hỏi

“Xuất thân của anh như thế nào ? Có thể cho tôi biết được không ? “

Vấn Thiên nói

“Cha tôi là 1 nhà buôn cổ vật. Từ nhỏ tôi đã theo ông ấy bôn ba khắp nơi truy tìm cổ vật từ các lăng mộ cổ. Có thể xem tôi là 1 tên đào mộ tặc cũng không sai. Trong những chuyến khảo cổ đó, tôi cũng tìm được không ít tư liệu về võ thuật, nên cũng rất có hứng thú với việc luyện võ. Khi gặp Lãnh Huyết, tôi nhận ra ngay anh ta là 1 võ giả có tu vi cực cao chứ chẳng phải ma quỷ gì cả, tôi cảm thấy con người này hết sức thú vị, rất muốn kết giao với anh ta “

Yên Thùy có vẻ ưu tư nói

“Anh đoán xem, Lãnh Huyết hẹn chúng ta đêm nay đến gặp anh ta, thật sự là để làm gì?”

Vấn Thiên nhún vai nói

“Ai mà đoán nổi, có thể chỉ đơn giản là anh ta ở 1 mình buồn quá, muốn tìm chúng ta để chuyện trò thôi “

Yên Thùy bực bội nói

“Anh nghiêm túc 1 tí có được không ? Việc này không thể đùa được “

Vấn Thiên cười, nói

“Là phúc thì không phải họa, nếu là họa thì có tránh cũng chẳng được, cái gì đến thì đến thôi, tính toán làm chi cho mệt, bất quá thì mất mạng là cùng “

Yên Thùy “hừ” 1 tiếng rồi đứng dậy nói

“Thật tình chẳng hiểu nổi anh nữa. Nói chuyện với anh cũng bằng thừa “

Cô nhanh chóng bỏ đi, nhưng Vấn Thiên lại lớn tiếng gọi

“Khoan đã “

Yên Thùy quay lại càu nhàu

“Có việc gì nữa ? “

Vấn Thiên xua tay, nói

“Cô cố gắng cười nhiều 1 tí, khuôn mặt cô khi cười sẽ trông rất đáng yêu đó “

Yên Thùy dậm chân tỏ vẻ tức tối rồi bỏ đi, Vấn Thiên vẫn ung dung ăn uống, dường như không hề lo nghĩ gì cả. Dường như chàng tự tin rằng mình có thể đối phó với mọi tình huống. Vấn Thiên bỗng nghĩ đến Lãnh Huyết, không hiểu vì sao chàng lại có cảm giác thân thiết với nam nhân lạnh lùng này, mặc dù tiếp xúc với anh ta chưa nhiều. Chàng cũng tin rằng Lãnh Huyết sẽ không làm hại mình. Nhưng Lãnh Huyết lại nói 1 câu làm cho Vấn Thiên phải suy nghĩ rất nhiều “chẳng có con mèo nào giết chết con chuột mà nó bắt được ngay cả”

Buổi chiều hôm đó, Vấn Thiên đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài thì 1 giám thị đến thông báo

“Lâm Vấn Thiên, ban giám hiệu cần gặp cậu “

Vấn Thiên giật mình tỉnh ngủ hẳn, quay sang Yên Thùy nói khẽ với cô

“Là cô đã nói cho họ biết việc chúng ta đánh nhau đêm qua phải không ?”

Yên Thùy lắc đầu nói

“Tôi không đời nào nhiều chuyện như vậy “

Vấn Thiên thật sự không nghĩ ra lý do vì sao mình lại bị ban giám hiệu triệu tập, chàng liền đứng dậy, đi theo người giám thị đó. Những học viên khác thấy vậy liền xì xào bàn tán mãi không thôi, họ cho rằng Vấn Thiên sắp bị đuổi khỏi học viện vì thái độ thờ ơ trong học tập của chàng.

Người giám thị dẫn Vấn Thiên đến 1 tòa nhà lớn, đưa chàng vào 1 phòng khách sang trọng rồi nói

“Cậu hãy ngồi đợi ở đây “

Chỉ ít phút sau, Martin Ba xuất hiện, ông ta bắt tay Vấn Thiên, nói vài câu xã giao rồi cho chàng xem những tấm hình chụp của 1 bộ giáp trụ cổ đại

Ông ta hỏi

“Theo cậu, đây có phải áo giáp Tây Ban Nha thế kỷ 15 không ?”

Vấn Thiên liền nói ngay

“Không phải, hoa văn trên chiếc mũ sắt này không phải phong cách Tây Ban Nha thời đó. Bộ giáp này chỉ là hàng phục chế “

Martin mừng rỡ, lại lôi Vấn Thiên vào phòng ông ta, cho chàng xem khá nhiều cổ vật

Vấn Thiên chỉ vào 1 chiếc bình, nói

“Đây đúng là cổ vật đời Minh, nhưng nó thuộc về 1 gia đình bình dân, không phải xuất xứ từ 1 danh gia quý tộc “

Vấn Thiên lại cầm 1 thanh đao lên xem xét rồi nói

“Đây chỉ là thanh đao của 1 bộ đầu đời Thanh, không phải của 1 tướng quân nào cả “

Cứ thế, trong ánh mắt trầm trồ ngưỡng mộ của Martin, Vấn Thiên xem xét và đánh giá từng món đồ trong phòng 1 cách rất chuyên nghiệp. Martin lắng nghe từng lời nhận xét của chàng với vẻ thích thú vô cùng. Sau khi Vấn Thiên giám định các cổ vật xong, Martin liền dẫn chàng trở lại phòng khách, rót cho chàng 1 tách trà nóng

Martin nhìn Vấn Thiên than thở

“Ngủ gật trong giờ huấn luyện, đánh nhau với học viên dị năng tổ, ban đêm lại trốn đi chơi … Cậu thật là quá đáng … “

Vấn Thiên liền nói thẳng

“Thưa tiên sinh, tôi cảm thấy không cần phải học những gì đang được dạy. Đối với các loại vũ khí và thiết bị quân dụng tôi đều sử dụng thành thạo, không cần phải tập luyện thêm. Còn đối với kỹ thuật cận chiến, tôi cũng có chút căn bản rồi, có thể bỏ qua bước đầu. Còn những thứ như chiến thuật, nghiệp vụ điều tra và nghệ thuật tình báo, phản gián thì tôi không quan tâm, chỉ biết là nếu cấp trên sai tôi đi làm nhiệm vụ gì thì tôi sẽ có cách hoàn thành nhiệm vụ đó mà thôi “

Martin không khỏi thầm nghĩ

“Tuổi trẻ, tài cao, nhưng cao ngạo quá … “

Ông ta nhìn Vấn Thiên, nghiêm túc nói

“Sắp đến sẽ có 1 đợt kiểm tra quy mô lớn nhằm loại ra 1 số học viên không đủ trình độ, tôi chỉ muốn báo cho cậu biết trước để chuẩn bị thôi. Hy vọng sau đợt kiểm tra, cậu sẽ không bị loại “

Vấn Thiên nghĩ thầm

“Khi tôi chưa lọt được vào thư viện lưu trữ đó và lấy được những tài liệu tôi cần thì tôi sẽ chưa rời khỏi nơi đây đâu, ông đừng lo “

Vấn Thiên lại trò chuyện với Martin thêm 1 hồi về lịch sử và khảo cổ, sau đó cáo từ.

Chàng không về lại bãi tập mà lại tìm một góc kín đáo nằm ngủ thẳng giấc đến giờ ăn tối. Ăn tối xong, Vấn Thiên lại vào phòng sinh hoạt chung đùa giỡn, tán dóc với những học viên nữ cùng khóa, dường như không hề lo lắng gì về cuộc hẹn với Lãnh Huyết. Vấn Thiên cũng phải công nhận rằng từ lúc tiếp xúc với thân thể của Yên Thùy, chàng bỗng nảy sinh 1 hứng thú rất đặc biệt đối với nữ nhân. Có lẽ đây sẽ là 1 lĩnh vực rất thú vị.

9:00 PM

Yên Thùy đã có mặt ở tòa nhà E1. Cô tiến vào tòa nhà, lên cầu thang tìm đến chỗ Lãnh Huyết. Trong lòng Yên Thùy lo lắng không yên, một cảm giác sợ hãi như đang bao trùm lấy cô. Yên Thùy không nhìn thấy Lãnh Huyết, nhưng cô biết bất cứ lúc nào Lãnh Huyết cũng có thể xuất hiện ngay trước mặt mình. Yên Thùy bất giác cảm thấy lạnh sau gáy, như 1 điềm báo rằng Lãnh Huyết đã hiện thân, hiện đang ở sau lưng cô, đúng như tác phong quỷ dị của anh ta

Lãnh Huyết trầm giọng nói

“Đến sớm 1 giờ. Cô có gì muốn hỏi riêng ta sao ? “

Yên Thùy giật mình, quay lại nhìn Lãnh Huyết, cố gắng trấn tĩnh nói

“Tôi muốn hỏi anh về Lãnh diện tử thần. Dường như anh đã gặp và giao chiến với hắn rồi, phải không ?”

Lãnh Huyết nói lấp lửng

“Hắn không giết được ta, ta cũng không giết được hắn, có thể nói là như vậy “

Yên Thùy ngạc nhiên hỏi

“Tu vi của Lãnh diện tử thần thật sự còn hơn cả anh ? “

Lãnh Huyết lắc đầu

“Không chắc, chỉ là ta và hắn không có lý do để quyết đấu sinh tử thật sự “

Yên Thùy lại hỏi

“Anh cũng là người của tà đạo phải không?”

Lãnh Huyết nở nụ cười bí ẩn

“Vì sao ta lại phải nói cho cô biết chứ. Chính đạo và tà đạo chỉ là 2 cái danh hiệu thôi, chẳng mang ý nghĩa gì cả. Ta chỉ làm những gì mà ta cho là cần thiết, người đời muốn xếp ta vào chính đạo hay tà đạo, ta cũng không quản. Chỉ biết, nếu có kẻ nào đó muốn đối nghịch với ta, ta không chết thì kẻ đó phải chết, thế thôi “

Lãnh Huyết lạnh lùng xuất thủ nắm chặt lấy cổ tay Yên Thùy. Yên Thùy hoảng hốt cố vùng vẫy, nhưng sau đó cô hiểu ra rằng có chống cự thế nào cũng vô ích, chỉ còn biết đứng im mở to đôi mắt ngơ ngác, sợ hãi nhìn Lãnh Huyết. Yên Thùy thu hết can đảm bất thần xuất thủ đánh 1 chưởng vào ngực Lãnh Huyết nhưng Lãnh Huyết hoàn toàn không né tránh, lại đưa ngực ra chịu trận. Thế nhưng chưởng kình của Yên Thùy tự nhiên lại tiêu biến làm cho cô có cảm giác như vừa đánh vào 1 bị bông.

Lãnh Huyết dùng ánh mắt dọa người nhìn Yên Thùy 1 lúc rồi bỏ tay cô ra, cười nhạt

“Hóa ra cô cũng là người luyện kiếm, tu vi cũng không tệ, chỉ tiếc là cô luyện quá nhiều thứ kiếm pháp mà chẳng có thứ nào thuần thục cả “

Yên Thùy theo thói quen phản bác lại

“Anh tinh thông được bao nhiêu bộ kiếm pháp mà lớn lối như vậy ? “

Lãnh Huyết nói

“Ta chỉ biết 5 chiêu thôi, nhưng xưa nay giao đấu sinh tử chưa bao giờ bại cả “

Yên Thùy liền nói như thách thức

“Thế thì anh hãy đem những chiêu đó diễn cho tôi xem có gì hay ho không nào “

Lãnh Huyết lắc đầu

“Kiếm pháp của ta chỉ dùng để giết người, không dùng để biểu diễn “

Bằng trực giác của mình, Yên Thùy cảm thấy con người này quả thật kiêu ngạo và khó hiểu, đồng thời cũng thần bí vô cùng. Những lời lẽ của anh ta như ẩn chứa 1 sự lạnh lùng, tàn nhẫn đến khốc liệt. Đằng sau Lãnh Huyết, chắc chắn là 1 bí mật kinh thiên động địa, và cô đang từng bước dấn chân vào bí mật đó. Không biết bí mật này sẽ dẫn Yên Thùy tới điều gì đây, 1 cơ duyên ngàn năm hiếm gặp, hay 1 tai họa không thể đối đầu nổi

Yên Thùy lại tò mò hỏi

“ Anh hẹn gặp tôi và Vấn Thiên, thật ra là để làm gì ? “

Lãnh Huyết cười nhạt nói

“Chỉ đơn giản là ta và Vấn Thiên có duyên, ta muốn chỉ điểm cho Vấn Thiên đôi chút, để cậu ta có thể trở nên mạnh hơn. Cô là do cậu ta mang đến cho ta, cũng xem như có duyên, lúc ta chỉ điểm cho cậu ta, cô có thể xem tha hồ, còn tiếp thu được bao nhiêu là tùy ở cô “

Trong lòng Yên Thùy nổi lên sự tò mò, cô muốn biết Lãnh Huyết định truyền thụ cho Vấn Thiên loại công pháp gì, cũng rất muốn học được công pháp đó, cô có niềm tin rằng đó là 1 thần công vô địch có thể sử dụng để đối phó với Lãnh diện tử thần. Yên Thùy ngồi im chờ đợi, với niềm hy vọng ngập tràn, nhưng Lãnh Huyết tựa như không để ý đến sự hiện diện của cô, anh ta dùng tay khắc lên tường nhiều đồ hình kì quái rồi lại xóa đi. Lãnh Huyết lặp lại việc này hàng giờ trước cặp mắt kinh ngạc của Yên Thùy.

Yên Thùy không kiềm chế nổi sự tò mò, lên tiếng hỏi

“Vì sao lại là Vấn Thiên ? Tôi thấy anh ta tư chất bình thường, lại không có chí tiến thủ gì cả, vì sao anh lại quan tâm đến Vấn Thiên như thế ?”

Lãnh Huyết dùng tay xóa bỏ đồ hình mà mình đã vẽ, nói

“Đừng quên rằng cô vẫn là bại tướng dưới tay Vấn Thiên đấy nhé. Ngộ tính của Vấn Thiên có lẽ còn cao hơn cô nữa, tính cách lại phóng khoáng, ta thích cậu ấy vì thế “

Lãnh Huyết nhìn Yên Thùy với ánh mắt lạnh lẽo, nói

“Nếu như cô muốn tìm hiểu về thân thế và tung tích của Lãnh diện tử thần, thứ đó không có ở đây, ta khuyên cô nên tìm đến Thiên Cơ lầu, có thể sẽ có kết quả “

Hơn 10 giờ Vấn Thiên mới tìm đến chỗ Lãnh Huyết. Vừa thấy Lãnh Huyết, chàng liền nở nụ cười, nói 1 cách rất thoải mái

“Đệ xin lỗi, đã đến trễ 1 chút. Huynh không trách phạt đệ chứ ? “

Vấn Thiên nhìn thấy Yên Thùy dường như đã đến chỗ hẹn trước chàng, khuôn mặt cô ta có 1 vẻ gì đó tươi sáng, mừng rỡ khác hẳn mọi ngày. Chàng không tiện hỏi Yên Thùy chuyện gì đã xảy ra, tập trung nhìn về hướng Lãnh Huyết

Lãnh Huyết lạnh lùng nói

“Không sao. Hôm nay ta sẽ cho 2 người xem 3 chiêu, gọi là Huyết kiếm tam thức, hãy nhìn thật kỹ”

Lãnh Huyết không biết kiếm đâu ra 1 cành cây khô, anh ta cầm nó như 1 thanh kiếm rồi chém xả 1 nhát từ trên xuống, hô lên

“Thiên địa hữu huyết ! “

Lãnh Kiếm thu chiêu, lại đâm thẳng cành cây đang cầm về phía trước

“Sát nhân vô huyết ! “

Anh ta đột ngột chuyển hướng, đâm thẳng cành cây xuống đất, nói

“Huyết độ chúng sinh !“

Yên Thùy dở khóc dở cười, cái này mà gọi là chiêu thức sao, một đứa trẻ lên ba cũng có thể tùy tiện làm được. Nhưng Vấn Thiên thì khác, chàng đứng như trời trồng, sắc mặt lộ ra vẻ thán phục. Sau khi thi triển xong 3 chiêu thức kì quặc đó, Lãnh Huyết ném cành cây đi rồi nói

“1 tuần sau hãy đến gặp ta, diễn giải xem 2 người đã hiểu được gì, bây giờ hãy trở về đi. Lần sau, khi đến đây 2 người nhớ mang theo kiếm, hay là thứ gì đó dài 1 chút “

Vấn Thiên và Yên Thùy đứng ngây người 1 lúc rồi cùng nhau trở về.

Yên Thùy vừa đi vừa càu nhàu

“Người này quả thật là quá đáng, mấy chiêu thức đó quả thật chẳng ra sao cả, lại còn nói là Huyết kiếm tam thức gì đó nữa “

Vấn Thiên lắc đầu nói

“Tôi không cảm thấy như vậy, đây quả thật là những chiêu rất lợi hại “

Yên Thùy liền cãi

“Chiêu thức như thế đến trẻ lên ba cũng làm được, chẳng có gì tinh xảo cả “

Vấn Thiên không trả lời, chàng vừa đi vừa đăm chiêu suy nghĩ tựa như không để ý gì đến xung quanh cả. Vô tình, Vấn Thiên vấp phải 1 hòn đá, ngã lăn ra, nhưng chàng nhanh chóng đứng lên rồi tiếp tục bước đi thẫn thờ như mất hồn. Yên Thùy nhìn Vấn Thiên với vẻ khó hiểu, cuối cùng đành bỏ đi. Vấn Thiên vẫn chìm đắm trong suy tư, không để ý đến điều này, thỉnh thoảng chàng lại múa may tay chân như muốn diễn tả lại những chiêu thức đó theo cách riêng của mình

Yên Thùy bất chợt quay đầu nhìn lại Vấn Thiên, thầm nghĩ

“Không lẽ đây chính là Vong ngã chi cảnh mà người ta thường nói … ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK