• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Ma cho viên huyết châu – nội đan của Huyết thần vào miệng, nuốt ngay lấy nó

Toàn thân ông ta sáng rực lên, rồi dần dần hóa thành một quang cầu tỏa sáng rạng rỡ, chói mắt như mặt trời.Kích thước quang cầu tăng dần lên, năng lượng mà nó tỏa ra khủng bố vô cùng, chỉ trong giây phút, toàn bộ tế đàn đã trở thành đống gạch vụn

Khiết Nhã không chạy trốn đâu xa cả mà đã lẻn vào tế đàn, chính cô đã đem chút sức tàn của mình thay Khải Nguyên đỡ lấy nhát kiếm chí mạng của Yul.Hiện tại, Khiết Nhã đã hiện thân, cô nằm sấp trên người Khải Nguyên, như muốn đem thân mình ra che chở cho hắn.Cũng như Khải Nguyên, sinh mệnh của Khiết Nhã rất yếu ớt, dường như có thể tàn lụi bất cứ lúc nào.

Yul vẫn đang sửng sốt kinh ngạc, không kịp tháo chạy, lập tức bị năng lượng của quang cầu do Thiên Ma tạo thành đả thương, cô ta văng vào 1 bức tường rồi bị chôn vùi trong đống gạch vụn

Quang cầu vẫn tiếp tục tỏa sáng thêm nửa giờ nữa, toàn bộ khu vực thung lũng bừng sáng như ban ngày, có thể nhìn rõ từng vết máu, thi thể, những cây cối bị gãy đổ, tàn tích của cuộc chiến ác liệt vừa diễn ra

Quang cầu dần dần tụ lại thành thân ảnh của Thiên Ma, ông ta như trẻ ra hàng chục tuổi, mái tóc đã đen nhánh trở lại, hiện đã có hình dáng của 1 thanh niên khoảng 30 tuổi.Nhãn thần của Thiên Ma tựa hồ sung mãn vô cùng, toàn thân ông ta lại phát ra 1 thứ ánh sáng trắng rất tinh khiết

Thiên Ma lơ lửng trong không trung, từ từ bay đến chỗ Khải Nguyên và Khiết Nhã, đặt tay lên người họ, truyền cho họ 1 ít công lực để trị thương.Vài phút sau, Khiết Nhã dần tỉnh lại, sắc mặt đã hồng hào, tựa như chưa hề bị thương.Nhìn thấy khí phách bất phàm của Thiên Ma, cô bất giác run sợ hỏi

“Ông là ai ?Ông định làm gì chúng tôi ?”

Thiên Ma chậm rãi nói

“Ta không hại 2 người đâu.Ta vốn ân oán phân minh, người này đã giúp ta rất nhiều, hiện giờ ta chữa trị cho hắn, xem như đền đáp”

Khiết Nhã lại cầm tay Khải Nguyên bắt mạch, cô rất yên tâm khi thấy kinh mạch hắn đã vận hành bình thường trở lại.Nhưng mắt của Khải Nguyên vẫn nhắm nghiền, dường như hắn đã kiệt lực quá độ, chưa thể tỉnh lại ngay được

Khiết Nhã lo lắng nói với Thiên Ma

“Tướng công đã không còn nguy hiểm nữa, nhưng sao người vẫn không tỉnh lại ?”

Thiên Ma thở dài nói

“Là do tâm lý của hắn thôi.Dường như hắn không muốn tỉnh lại nữa.Ta đã đọc được nỗi đau đớn vô cùng trong lòng hắn, có vẻ như hắn chỉ muốn đi vào cõi chết để tìm lại nữ nhân đó thôi.Việc tiếp tục tồn tại trên thế gian này, đối với hắn mà nói, có lẽ là việc ngoài ý muốn”

Khiết Nhã nghe vậy, lại càng lo lắng hơn, cô lại ngập ngừng hỏi Thiên Ma

“Vậy, theo ông, liệu sau này tướng công có thể hồi tỉnh không ?”

Thiên Ma lắc đầu nói

“Việc này phụ thuộc vào bản thân hắn thôi, ta chỉ giúp hắn chữa trị nội và ngoại thương được thôi.Còn vết thương trong tâm hồn, hắn phải tự mình chữa trị.Có thể ngày mai, hắn sẽ tỉnh dậy, cũng có thể là vài tháng, vài năm nữa, cũng rất có thể là không bao giờ”

Khiết Nhã đau xót vuốt ve khuôn mặt của Khải Nguyên, ôn nhu nói

“Tướng công yên tâm, bất luận như thế nào, nô gia cũng sẽ ở bên cạnh người, chăm sóc và bảo vệ người.Cho dù người có tỉnh lại hay không , nô gia nguyện sẽ không rời xa người”

Thiên Ma quan sát xung quanh rồi cười nhạt nói

“Ta còn giúp các người thêm 1 việc nữa”

Nói xong ông ta phi hành đến chỗ 1 đống gạch vụn, lôi từ đó ra 1 nữ nhân đang bất tỉnh, đó chính là Yul.Thiên Ma nở nụ cười độc ác, nắm lấy 2 cánh tay Yul xé toạc ra khỏi thân thể rồi ném thân thể cô ta đến trước mặt Khiết Nhã.Yul lập tức tỉnh dậy vì đau đớn, từ vết thương của cô ta, máu tuôn xối xả.Yul giãy dụa trên mặt đất, tỏ vẻ thống khổ vô cùng, ánh mắt đầy oán hận nhìn chằm chằm vào Thiên Ma

Thiên Ma nói với Khiết Nhã

“Cho ngươi tùy ý xử lý đấy, cẩn thận đừng để nữ nhân này cắn phải”

Nói xong, Thiên Ma hóa thành quang ảnh bay mất, đúng như phong cách trước nay của ông ta, không lời từ biệt.Khiết Nhã nhìn Yul rất lâu rồi thở dài, tiến lại dùng ma thuật trị thương cầm máu cho cô ta.

Yul ngạc nhiên hỏi

“Sao … sao lại không giết ta ?Không phải tướng công của cô rất hận bọn ta sao ?”

Khiết Nhã thở dài nói

“Có giết cô, tướng công cũng sẽ không tỉnh lại.Cô cũng bị tàn phế rồi, chắc là cũng không gây nguy hiểm cho ai được nữa.Hãy đi đi, trước khi tôi đổi ý”

Yul nhìn Khiết Nhã có vẻ khó hiểu rồi biến thành hắc khí bay khỏi hiện trường.Khiết Nhã đi vòng quanh tế đàn đổ nát, tìm những đồng đội khác bị chôn vùi trong đống gạch vụn, đem họ ra rồi chữa thương cho toàn bộ họ.

Bình minh đã ló dạng, thung lũng như trở lại với sức sống vốn có của nó.Cạnh đống đổ nát, 6 người đang ngồi quanh thân hình bất động của Khải Nguyên, nhìn hắn bằng ánh mắt lo lắng

Khiết Nhã lặng im hồi lâu rồi lên tiếng

“Chúng ta hãy trở về, sau đó cùng nhau bảo vệ tướng công, cho đến khi người hồi tỉnh”

Những người còn lại nhìn nhau gật đầu.David cõng Khải Nguyên trên lưng, nhanh chóng cùng mọi người rời khỏi thung lũng

3 ngày sau, họ đã về đến Singapore.Khải Nguyên được tắm rửa sạch sẽ và đặt nằm trên chiếc giường của hắn.Hơi thở của hắn đã trở lại điều hòa, nhưng vẫn bất tỉnh, không hay biết gì về mọi chuyện xung quanh.Xung quanh giường Khải Nguyên, 6 người của hắn đã tụ tập ở đó, đang bàn bạc với nhau về những dự định cho tương lai

Nguyệt Ảnh đứng gần Khải Nguyên, lo lắng nói

“Nếu Milena tìm đến đây, e là chúng ta không đối phó nổi đâu”

Thu Thủy nhìn Khải Nguyên, ánh mắt chứa đầy cảm xúc, cô suy nghĩ 1 lúc rồi nói

“Milena chắc chắn sẽ không tìm đến đây đâu.Nếu muốn giết Khải Nguyên, cô ta đã ra tay từ rất lâu rồi.Em cũng rất lo lắng, hiện giờ chúng ta không thể nào liên lạc với chị Uyên Thi và Mỹ Huyền.Chỉ có anh ấy mới biết cách tìm đến chỗ họ”

David trầm mặc nói với Nguyệt Ảnh

“Đành chịu vậy, 3 người chúng tôi và Thu Thủy, Khiết Nhã sẽ ở lại bảo vệ chủ nhân.Còn cô có thể ra đi bất cứ lúc nào cô muốn”

Nguyệt Ảnh cười nói

“Tôi không thích ra đi, tôi không có nhà cũng chẳng có tiền, biết đi đâu bây giờ.Ở lại đây vẫn tốt hơn.Tôi rất hiếu kì, tôi muốn biết khi nào anh ta sẽ tỉnh lại”

Kane cười khả ố trêu chọc

“Chứ không phải cô muốn ở lại cùng với Max hả, hắc hắc”

Nguyệt Ảnh có vẻ hơi xấu hổ, lấy giọng tức tối nói

“Làm như anh em các người tốt đẹp lắm vậy, tôi không thèm đâu”

Nói xong, cô ta quay lưng quày quả bỏ về phòng, Max đứng ngây người 1 lúc rồi lại lẽo đẽo theo sau Nguyệt Ảnh như muốn xin lỗi hộ anh trai mình.Không khí đã bớt chút căng thẳng, Kane và David nói chuyện với Khiết Nhã 1 lúc nữa rồi cáo từ, có vẻ như David sẽ lại vào phòng theo dõi những chương trình truyền hình yêu thích của ông ta, còn Kane sẽ lại rong chơi khắp thành phố, cố gắng tán tỉnh những cô gái xinh đẹp mà anh ta gặp.Thu Thủy và Khiết Nhã lặng im đứng nhìn Khải Nguyên hàng giờ, sau đó cũng đi ra khỏi phòng hắn.Họ cũng phải chuẩn bị những việc khác của cuộc sống hàng ngày, không thể nào ở đó trông chừng Khải Nguyên mãi được

1 tuần sau, Khải Nguyên vẫn chưa tỉnh, mặc dù được 2 nữ nhân chăm sóc rất chu đáo

Thiên Ma đã bắt đầu cuộc báo thù đẫm máu của mình, hầu như không có ngày nào lại không có những võ giả của các nước cả phương Tây lẫn phương Đông bị ông ta giết hại.Thủ đoạn của Thiên Ma rất tàn nhẫn, những người bị giết đều chết rất thê thảm, gia quyến của họ cũng không toàn mạng.Giới võ thuật rất căm phẫn, nhưng hành tung của Thiên Ma tiêu diêu vô định, họ không thể nào tìm ra ông ta được, cũng như khó lòng có thể đối chọi với sức mạnh kinh khủng của ông ta.Ngoài những võ giả và cường giả của nhân loại, Thiên Ma còn tấn công vô số thường dân vô tội khác, dường như đối với ông ta, việc giết chóc chính là 1 thú vui

10 ngày sau, Khải Nguyên vẫn không tỉnh lại

Mọi sinh hoạt trong nhà của Khải Nguyên đã trở lại 1 trật tự mới, hàng ngày Khiết Nhã chăm lo bữa ăn cho mọi người, Thu Thủy cũng phụ giúp Khiết Nhã rất nhiều trong việc nội trợ.Max và Nguyệt Ảnh rất ít khi ở nhà, họ thường cùng nhau đi đến những nơi mà Max cho là thú vị trong thành phố, trông bộ dạng 2 người càng lúc càng giống 1 cặp uyên ương.Còn về phần Kane, hàng ngày anh ta vẫn ra những nơi đông người, trêu ghẹo những cô gái trẻ trung xinh đẹp, dường như không hề biết xấu hổ là gì, bỏ mặc những việc nặng nhọc trong nhà cho David đảm trách

6 tháng sau, Khải Nguyên vẫn mê man bất tỉnh, chìm trong giấc mộng trầm kha của hắn

Hắn đang ở trong thế giới của riêng hắn, thế giới của ảo mộng ...

Hắn thấy mình đang ở trong căn phòng bày trí rất đẹp của khách sạn Quân Vương, Nhã Ca đang ở bên cạnh hắn, tươi cười vuốt ve khuôn mặt hắn

Khải Nguyên cảm thấy kinh ngạc, hắn không muốn tin đây là giấc mộng, liền nắm chặt tay Nhã Ca hỏi tới tấp

“Nhã Ca.Chính là em sao ?Em đã trở về rồi sao ?Đừng bỏ anh mà đi nữa nhé, có được không ?”

Nhã Ca cười, dáng vẻ kiều mị vô cùng, ôn nhu nói cùng Khải Nguyên

“Vâng, em đây.Em sẽ ở bên anh trọn cả cuộc đời này, sẽ không rời xa anh nửa bước”

Khải Nguyên ôm thật chặt Nhã Ca, như thể sợ cô sẽ bỏ hắn mà đi mất, hắn cảm thấy cơ thể ấm áp, mềm mại của Nhã Ca trong vòng tay mình.Cảm giác rất thật, khiến Khải Nguyên gần như quên hết mọi thứ trên đời.Giờ đây, trên thế giới này chỉ còn hắn và Nhã Ca, không điều gì có thể chia cách họ nữa

Khải Nguyên say mê ngắm nhìn từng đường nét thanh tú trên khuôn mặt của Nhã Ca.Trong thời gian qua, kể từ ngày gặp gỡ và chung sống với Nhã Ca, hắn đã ngắm khuôn mặt ấy không ít lần, nhưng giờ đây, hắn lại muốn ngắm nhìn khuôn mặt của Nhã Ca thật lâu.1 phần lý trí như muốn nói với hắn sự thật tàn khốc, Nhã Ca thực sự đã chết, thể xác cô đã tiêu tán trong không gian; nhưng 1 phần khác của Khải Nguyên lại gạt đi, hiện giờ hắn đang ở bên Nhã Ca, Nhã Ca trước mặt hắn sống động như vậy, lẽ nào lại là giấc mộng.Cho dù là giấc mộng thì đây cũng chính là 1 giấc mộng hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức Khải Nguyên không muốn rời khỏi giấc mộng đó nữa

Khải Nguyên dịu dàng ôm hôn Nhã Ca.Môi lưỡi họ như hòa quyện vào nhau, thời gian như ngừng trôi, khoảnh khắc hạnh phúc như kéo dài vô tận.Hương thơm tỏa ra từ hơi thở của Nhã Ca càng làm cho Khải Nguyên ngây ngất hơn nữa.Hắn chỉ biết giờ đây, hắn đang ở trong vòng tay của nữ nhân mà hắn yêu thương nhất, hắn rất hạnh phúc

Khải Nguyên nhẹ nhàng động tay vuốt ve từng đường cong mỹ diệu trên thân thể Nhã Ca.Cảm giác từ tay hắn truyền lại như muốn bảo hắn tất cả đều là sự thật.Hơi thở nóng ran cùng những tiếng rên rỉ yêu kiều khe khẽ phát ra từ đôi môi xinh xắn của Nhã Ca lại càng làm cho Khải Nguyên say mê hơn nữa.Hắn đang say, say vì tình, say vì người đẹp mà hắn yêu thương.Bàn tay Khải Nguyên nhẹ nhàng mân mê song nhũ đầy đặn của Nhã Ca, cảm giác ấm áp và đàn hồi từ tay truyền đến làm hắn quên đi tất cả.Tất cả phiền muộn, ưu tư trong lòng hắn như biến mất.Khải Nguyên giữ song nhũ đó trong tay thật lâu, 1 cảm giác ham muốn dục vọng chợt dâng lên từ sâu thẳm tâm hồn hắn.Sau bao ngày chiến đấu khổ nhọc, tìm kiếm mệt mỏi, cuối cùng hắn đã được ở bên Nhã Ca rồi, có thứ gì trên đời có thể ngăn hắn thể hiện tình yêu đối với Nhã Ca được chứ

Khải Nguyên nhẹ nhàng luồn tay, chậm rãi cởi bỏ y phục của Nhã Ca ra.Thân thể trắng trẻo, gợi cảm của Nhã Ca dần hiện ra trước mắt hắn.Khải Nguyên đã từng nhìn thấy thân thể ấy không ít lần, nhưng chưa lúc nào như lúc này, hắn cảm thấy rung động như thể lần gặp gỡ đầu tiên. Khải Nguyên đặt lên môi Nhã Ca 1 nụ hôn say đắm, nồng nàn, động tác vuốt ve dường như càng lúc càng trở nên vội vã hơn nữa, nhưng cũng không kém phần dịu dàng, tình tứ.Thân thể Nhã Ca dường như rất nhạy cảm, chỉ trong phút chốc đã nóng dần lên, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, từ miệng cô liên tục phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ rất kích tình.Y phục của Khải Nguyên không biết từ lúc nào đã được đôi tay mềm mại của Nhã Ca dịu dàng tháo bỏ toàn bộ, để lộ thân hình rắn chắc cường tráng của hắn

Thần thương bảo bối của Khải Nguyên đã sớm biến hình, hiện đang chờ đợi trên thảm cò đen mượt mà trước cửa mật động huyền bí.Hắn nói khẽ vào tai Nhã Ca

“Hãy để anh yêu em nhé, có được không ?”

Mặt Nhã Ca đỏ bừng, cô xấu hổ gật đầu, tựa như mong đợi.Khải Nguyên ôn nhu mang thần thương tiến nhập, hắn bỗng cảm thấy 1 cảm giác vô cùng mới mẻ, cứ như vừa tiến nhập vào nội thể 1 xử nữ vậy.Hắn có chút ngạc nhiên, nhưng khi trông thấy gương mặt Nhã Ca nhăn nhó tỏ vẻ vừa đau đớn vừa thỏa mãn, liền quên mất sự ngạc nhiên đó, lại tiếp tục cùng Nhã Ca hưởng thụ lạc thú ái ân, đưa nhau lên đỉnh điểm của khoái lạc

Hai thân người quấn lấy nhau, cùng hòa hợp chuyển động theo những tiết tấu ân ái lúc nhanh lúc chậm.Thời gian như ngừng trôi, trong thế giới riêng tư đó chỉ còn khoái cảm và xuân sắc vô hạn

Sau khi đưa nhau đến chốn tiên cảnh, Nhã Ca nằm cạnh Khải Nguyên, dịu dàng nhìn vào mắt hắn thật lâu rồi khẽ nói, giọng dứt khoát

“Đây chỉ là mộng thôi, anh hãy mau tỉnh dậy, anh không thể như thế này mãi được, hãy nghĩ đến những thê tử khác của anh, hãy trở về với họ”

Khải Nguyên sửng sờ, hắn bất giác kêu lên

“Mộng … Chỉ là mộng sao … Ta không tin … Ta không muốn …”

Tất cả những hình ảnh xung quanh hắn bỗng nhạt dần …

Trong thế giới của hiện thực, Khải Nguyên bỗng rùng mình rồi tỉnh lại

Hắn thấy mình đang nằm trên giường, hoàn toàn lõa thể.Trong vòng tay hắn là thân thể mềm mại của 1 nữ nhân.Nữ nhân đó vẫn còn tỉnh táo, đang giương đôi mắt đẹp của cô nhìn chăm chú vào Khải Nguyên, khi phát hiện hắn đã tỉnh lại, ánh mắt nữ nhân như hiện rõ vẻ mừng rỡ

Khải Nguyên lập tức nhìn ra hình dáng quen thuộc của Khiết Nhã.Bằng sự thông minh vốn có của hắn, hắn cũng lờ mờ đoán ra việc gì vừa xảy ra.Có vẻ như Khiết Nhã vẫn theo thói quen hàng đêm, ôm Khải Nguyên mà ngủ, cô ta sợ bị phát hiện nên lại dùng phương pháp ẩn thân quen thuộc của mình, mà phương pháp này thì …

Khải Nguyên gượng ngồi dậy, quan sát xung quanh, hắn nhận thấy gối chăn xung quanh có vẻ xộc xệch, trên tấm trải giường lại lấm tấm vài vệt máu hồng, trên hạ thể của Khiết Nhã cũng vậy.Có vẻ như trong mơ hồ, hắn đã lầm tưởng Khiết Nhã là Nhã Ca, trong mơ hắn làm việc gì thì ở thực tại hắn cũng thực hiện như vậy với Khiết Nhã.Khải Nguyên cảm thấy chua xót vô cùng, sự thật vẫn là sự thật, Nhã Ca đã chết, hắn không thể nào chạy trốn khỏi hiện thực đó.Bất giác hắn lại nhìn vào thân thể của Khiết Nhã đang nằm trên người hắn, cảm thấy bối rối vô cùng

Khải Nguyên nhẹ nhàng vuốt từng lọn tóc trên trán Khiết Nhã, ấp úng hỏi 1 câu khá ngớ ngẩn

“Cô … cô vẫn còn … là xử nữ sao ?”

Khiết Nhã xấu hổ gật đầu, khẽ nói

“Đúng vậy, nhưng bây giờ …nô gia đã thực sự … trở thành nữ nhân rồi”

Khải Nguyên ngập ngừng nói

“Ta … xin lỗi …”

Khiết Nhã gục mặt vào vai Khải Nguyên, nói thầm bên tai hắn

“Tướng công không có lỗi gì cả.Nô gia đã từng nói rồi, tất cả những gì của nô gia đều thuộc về tướng công.Hơn nữa, có thể làm cho tướng công hồi tỉnh, nô gia quả thật rất vui mừng.Được hầu hạ tướng công, được tướng công yêu thương, dù chỉ trong giây phút, nô gia đã rất mãn nguyện rồi”

Khải Nguyên lại hỏi

“Có phải lúc nãy cô đã đóng giả Nhã Ca không ?”

Khiết Nhã gật đầu, cúi mặt xuống tỏ vẻ biết lỗi, Khải Nguyên vẫn ôm lấy cô, thở dài nói

“Ta không trách cô đâu.Ta phải cảm ơn cô mới đúng.Đó vẫn là sự thật, Nhã Ca của ta đã chết rồi, dù không muốn nhưng ta vẫn phải dũng cảm chấp nhận sự thật đó.Ta cảm ơn cô đã đưa ta về với thực tại, ta không thể trốn mãi trong mộng cảnh được”

Khải Nguyên ôm Khiết Nhã 1 lúc lâu nữa, rồi đặt lên môi cô 1 nụ hôn thắm thiết, ôn nhu nói

“Từ giờ, ta xóa bỏ thân phận nô bộc cho nàng.Ta chính thức cầu hôn nàng.Nàng có nguyện ý trở thành kiều thê của ta không ?”

Khiết Nhã xúc động đến rơi lệ, gật đầu nói

“Thiếp nguyện ý, được trở thành thê tử của chàng, thiếp rất hạnh phúc”

Khải Nguyên ngắm nhìn vẻ đẹp đầy mê hoặc của Khiết Nhã hồi lâu, thở dài nói

“Xin lỗi nàng, lần đầu tiên của nàng lại trôi qua trong mơ hồ như vậy, để ta đền bù cho nàng nhé”

Khiết Nhã không trả lời, nhưng ánh mắt chứa đầy nhu tình và khuôn mặt đỏ bừng như say rượu của cô như thầm bảo Khải Nguyên rằng cô đồng ý.Khải Nguyên ôm Khiết Nhã trong lòng hôn lên khuôn mặt thanh tú, mĩ lệ của cô.Đồng thời, song thủ của hắn lại xoa nắn ngọc nhũ đầy mê hoặc của Khiết Nhã, có vẻ như dục hỏa trong lòng hắn đang bốc cao sau biết bao nhiêu ngày dồn nén.Cảm nhận được từ ngực truyền đến một cảm giác đê mê, ngọt ngào, Khiết Nhã càm thấy toàn thân như nóng bừng lên, cô cố gắng bỏ mặc cảm giác thẹn thùng, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt và khuôn ngực rắn chắc của Khải Nguyên, như muốn ám thị cho hắn là cô đã động tình rồi

Đôi tay Khải Nguyên nhẹ nhàng mơn trớn xung quanh địa phương thần bí của Khiết Nhã hồi lâu, rồi hắn lại đem thần thương bảo bối tiến nhập vào.Thân thể nhạy cảm của Khiết Nhã vặn vẹo như hưởng ứng, từ miệng cô, những âm thanh rên rỉ kiều mị phát ra, dụ hoặc lòng người vô cùng.Phút chốc 2 người như hòa nhập thành 1, hoàn toàn chìm trong dục tình, tận tình động tay , tham ngộ thân thể của nhau, tận hưởng khoái cảm ái ân nồng nàn.

Một lúc lâu sau, cả 2 người đã lên đến cao trào, Khải Nguyên bỗng chợt nghĩ đến Nhã Ca, trong lòng hắn lại quặn đau, động tác như chậm dần rồi dừng hắn lại.Khiết Nhã nhìn hắn, có vẻ trách móc nói

“Phu quân, sao lại ngưng lại, có phải người đã chán ghét thiếp rồi sao ?”

Trông thấy đôi mắt ngân ngấn nước, như sắp khóc của Khiết Nhã, Khải Nguyên bỗng giật mình, rồi lại trở về với thực tại, hắn tập trung thi triển những công phu của mình 1 hồi lâu.Khiết Nhã hoàn toàn chìm đắm trong mê tình, nhiều lần muốn bảo Khải Nguyên dừng lại nhưng không lên tiếng được, cuối cùng đành phải phó thác toàn bộ cho hắn.Khải Nguyên vẫn tiếp tục hành sự cho đến khi Khiết Nhã toàn thân mềm rũ rồi phát tiết, hắn mới ngừng lại, ôm thật chặt thân thể tuyệt mỹ của cô vào lòng, cố nén tiếng thở dài như chực phát ra bất cứ lúc nào.

Khiết Nhã nằm yên trong lòng Khải Nguyên nghỉ ngơi, đến khi khôi phục được chút khí lực, cô liền đấm thùm thụp vào ngực hắn yêu kiều trách móc

“Phu quân thật vô tâm, không để ý đến cảm thụ của thiếp, khiến cho người ta đau đớn đến rã cả người, đây là lần đầu tiên của thiếp mà."

Khải Nguyên không nén được tiếng thở dài, lên tiếng xin lỗi

“Ta không cố ý … Quả thật lúc nãy ta có mất tập trung … Thứ lỗi cho ta nhé …”

Khiết Nhã lại vuốt ve thân thể Khải Nguyên, giọng nói như mơ màng

“Phu quân, chàng thật quá lợi hại, cảm giác đó thật thô bạo, nhưng cũng thật sự mang đến cho thiếp rất nhiều khoái cảm.Hôm nay, thiếp không thể tận tình hầu hạ chàng được, thiếp nên xin lỗi chàng mới đúng.Sau này thiếp sẽ cố gắng hơn nữa, sẽ hầu hạ chàng hết lòng"

Khải Nguyên lặng im không nói, chỉ nhẹ nhàng luồn tay vuốt ve mái tóc của Khiết Nhã.Khiết Nhã quan sát hắn 1 lúc lâu, rồi thở dài nói

“Thiếp biết, nhất định chàng đang nhớ đến Nhã Ca phu nhân rồi”

Khải Nguyên ưu tư nói

“Người đã chết rồi, làm sao có thể sống lại đây.Nhưng ta sẽ phải đối diện với sự thật đó, ta sẽ đem tất cả chôn giấu trong nội tâm, ta phải kiên cường và mạnh mẽ hơn nữa.Vẫn còn những người cần sự chở che, bảo bọc của ta.Ta không thể gục ngã được”

Khiết Nhã suy nghĩ 1 lúc rồi mạnh dạn nói

“Ai bảo chàng, người chết không thể sống lại được …”

Khải Nguyên liền nhổm dậy, trong lòng hắn 1 tia hy vọng đã được nhen nhóm lên

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK