• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một ngày mới đã bắt đầu, những tia nắng sớm chiếu rọi vào cửa sổ của căn phòng

Vấn Thiên đang truyền nội lực giúp Huyền Vũ khống chế Huyết long

Cho rằng y phục của Huyền Vũ cản trở một phần chân khí của mình, Vấn Thiên liền cởi bỏ áo của cô ra. Chàng đặt tay lên tấm lưng trần Huyền Vũ, thực hành theo phương pháp của Nhã Nhi truyền thụ, đem chân khí lưu thông tuần hoàn khắp cơ thể Huyền Vũ, cố gắng tạo thành 1 chiếc kén phong tỏa Huyết long lại

Vấn Thiên phải khó khăn lắm mới tập trung được. Chàng cố gắng tập trung tinh thần gạt bỏ tạp niệm, cũng như trấn áp dục hỏa trong lòng. Tấm lưng trần trắng trẻo và những tiếng rên rỉ vì đau đớn của Huyền Vũ vô tình đã đánh thức dục vọng nguyên thủy nhất của loài người trong lòng Vấn Thiên. Mặc dù nét mặt chàng cố giấu giếm điều đó, nhưng tiểu huynh đệ một cách vô thức đã âm thầm trỗi dậy tự lúc nào

Thời gian dần trôi, mặt trời cũng lên cao dần

Đến 9 giờ sáng, Vấn Thiên cuối cùng cũng hoàn thành xong việc chế ngự Huyết long

Sắc mặt Huyền Vũ đã hồng hào trở lại, hơi thở đã điều hòa, không còn tỏ vẻ đau đớn nữa

Vấn Thiên mệt mỏi ngồi dựa sát tường, không ngờ việc chế ngự Huyết long lại khó đến như vậy. Theo như lời Nhã Nhi nói thì Huyết long sẽ ngày càng phát tác dữ dội hơn, không biết đến lúc đó chàng có đủ nội lực để chế ngự nó hay không. Vấn Thiên bỗng chợt cảm thấy lo lắng bất an, chàng lo sợ 1 ngày nào đó Huyền Vũ sẽ chết trước ánh mắt bất lực của mình, nếu như thế thì thật là đáng tiếc vô cùng

Nhìn thấy vẻ lo âu của Vấn Thiên, Huyền Vũ khẽ lên tiếng

“Tôi đã cảm nhận thấy Huyết long đó không chỉ đơn giản là tà thuật khống chế người khác. Nó đang dần mòn phá hủy kinh mạch của tôi, hủy diệt sự sống của tôi.”

Vấn Thiên không biết nói gì, chỉ im lặng thở dài. Sự thật vẫn là sự thật, có lẽ không nên tiếp tục giấu Huyền Vũ sự thật đó nữa, cô ta có quyền được biết về số phận của mình

Huyền Vũ lại khẽ hỏi

“Làm ơn nói thật cho tôi biết, tôi còn sống được bao lâu nữa ?”

Vấn Thiên ngập ngừng đáp

“Có lẽ … chưa đến 1 năm nữa … “

Huyền Vũ nghe vậy, trong lòng đau khổ vô cùng. Hiện tại cô vẫn còn trẻ, vẫn chưa trải nghiệm hết những niềm vui của cuộc sống, vẫn còn nhiều mơ ước chưa thực hiện được; thế mà đã phải nhận lãnh bản án tử hình này. Cô không tin và không muốn chấp nhận điều đó, nhưng đó vẫn là sự thật. Huyền Vũ cảm thấy cô đơn và sợ hãi hơn bao giờ hết. Giờ đây, chỉ còn mình cô đơn độc đối diện với cái chết đang treo lơ lửng trên đầu mình.

Cái chết không làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng, mà chính cảm giác lúc đang chờ chết mới giết dần giết mòn con người ta một cách âm thầm, lặng lẽ.

Huyền Vũ òa lên khóc, Vấn Thiên ôm lấy cô vào lòng. Chàng cảm nhận được thân thể mềm mại, đàn hồi của Huyền Vũ đang run rẩy trong lòng mình, chắc hẳn cô ta đang rất tuyệt vọng và đau khổ. Vấn Thiên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc và bờ vai của người đẹp, như muốn xoa dịu nỗi đau trong lòng cô. Khóe mắt chàng long lanh, như ánh lên sự thương cảm vô hạn.

Bất giác ánh mắt 2 người chạm vào nhau, rồi họ nhìn nhau thật lâu, không chớp mắt. Vấn Thiên cũng phải công nhận rằng đôi mắt của Huyền Vũ rất đẹp, đen huyền và sâu thẳm như chứa đựng sự huyền bí của cả vũ trụ. Những làn sóng long lanh phát ra từ đôi mắt người đẹp như cuốn hút Vấn Thiên, chàng nhẹ nhàng choàng tay qua người Huyền Vũ, ôm hôn cô một cách nhiệt tình, say đắm. Huyền Vũ cũng ôm lấy Vấn Thiên, thả lỏng cơ thể cùng thưởng thức nụ hôn với chàng

Vấn Thiên đã từng hôn Huyền Vũ không ít lần, nhưng chưa lần nào lại được đáp trả một cách nhu thuận như thế này. Trực giác của nam nhân như thầm bảo Vấn Thiên rằng tảng băng trong tim Huyền Vũ đã tan chảy, cô ta đã chấp nhận chàng. Một cảm giác tò mò và ham muốn nhục dục lại nổi lên. Chàng quyết định sẽ chiếm hữu Huyền Vũ ngay chính vào lúc này, không chậm trễ dù chỉ 1 phút giây. Thời gian quả thật là quý giá, nếu như cô ta có thể chết vì Huyết long bất cứ lúc nào, vì sao lại không tranh thủ hưởng thụ mĩ vị ái ân ngọt ngào với cô ta ngay bây giờ chứ.

Vấn Thiên cảm thấy hành động của mình có vẻ không quân tử cho lắm, nhưng chàng lại tự biện hộ cho chính mình

“Mình vốn là đào mộ tặc, chuyên trộm cổ vật của người chết, nào phải quân tử gì đâu. Cứ vứt quách cái đạo lý quân tử vớ vẩn đó, phải thật thoải mái, thế mới là cuộc sống… “

Xem ra, háo sắc dường như là bản tính của nam nhân. Vấn Thiên cũng không phải là ngoại lệ. Cuối cùng đã có 1 cơ hội, vì sao lại có thể bỏ lỡ được. Chàng quyết định không kiềm chế nữa, để mặc cho mình làm theo tiếng gọi của dục vọng mãnh liệt đang tồn tại trong người chàng.

Vấn Thiên bất thần tấn công 2 viên hồng ngọc trên vùng đồi núi đầy quyến rũ của Huyền Vũ, rồi lại xoa nắn đôi ngọc nhũ đó một cách ôn nhu, đầy tình cảm. Môi miệng 2 người vẫn quấn lấy nhau triền miên không dứt. Huyền Vũ thoáng nhăn mặt, nhưng mau chóng mềm nhũn người ra trước sự tấn công dồn dập từ ma thủ của Vấn Thiên. Từng ngón tay ma mãnh của chàng lại nhẹ nhàng len lỏi tháo bỏ từng lớp chướng ngại.

Sau nụ hôn say đắm, trong chút ý thức còn sót lại, Huyền Vũ nhận ra nửa thân trên của mình đã trần trụi, và đôi mắt của Vấn Thiên đang nhìn chằm chằm vào những đường cong đầy nữ tính và kiêu hãnh của cô với vẻ khát khao , thèm thuồng. Từ lúc rơi vào tay Vấn Thiên, Huyền Vũ biết rằng sớm muộn gì mình cũng bị Vấn Thiên chiếm hữu. Cô tự an ủi mình rằng, ít ra anh ta cũng chiếm hữu mình một cách dịu dàng, lãng mạn chứ không dùng phương pháp thô bạo mà cưỡng gian. Hơn nữa, trong thâm tâm của Huyền Vũ cũng đã chấp thuận sự chiếm hữu này rồi. Lý trí của Huyền Vũ đang bỏ cô mà đi, tâm hồn cô như chìm đắm trong mê tình và thứ khoái cảm mới mẻ, kì diệu do Vấn Thiên mang lại.

Một làn gió thổi đến từ cửa sổ, Huyền Vũ cảm thấy lành lạnh khác thường, bẽn lẽn kêu lên

“Y phục của tôi… “

Vấn Thiên cười, trong mắt chàng như ẩn hiện một làn sương mù, thần thái anh tuấn mê người, ngắt lời Huyền Vũ

“Chúng không còn trên người cô em đâu. Hãy để ta trở thành y phục, sưởi ấm cho em nhé “

Từng lời ngọt ngào đầy tình ý rót vào tai như đánh tan lớp phòng thủ cuối cùng của Huyền Vũ. Cô lại đẩy Vấn Thiên ra, đôi tay vẫn theo phản xạ che đậy những vị trí nhạy cảm trên cơ thể. Vấn Thiên lại ôm lấy Huyền Vũ, nhẹ nhàng vuốt ve những đường cong gợi cảm, miệng lại cắn nhẹ vào vành tai cô. Rồi đôi tay đó lại chuyển hướng, vuốt ve phần bụng dưới trắng như ngọc của Huyền Vũ, rồi dần dần tiến đến địa phương thần bí nằm giữa đôi chân thon dài tuyệt đẹp của thiếu nữ.

Huyền Vũ đã hoàn toàn chìm đắm trong dục tình, từ miệng cô phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ, thân thể vặn vẹo như hưởng ứng. Biểu hiện đó như một thứ thần dược kích thích Vấn Thiên nhiều hơn nữa, chàng đem toàn bộ tuyệt nghệ học từ Kane ra thi triển trên người Huyền Vũ, nhấn chìm cô trong những đợt sóng khoái cảm triền miên bất tận. Tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn hơn, hơi thở của Huyền Vũ cũng trở nên dồn dập, thân thể run rẩy không ngớt trước những đợt tấn công của Vấn Thiên.

Y phục của Vấn Thiên cũng không còn lại gì. Trong mơ hồ, Huyền Vũ đã động thủ tháo bỏ toàn bộ. Bàn tay cô nhẹ nhàng mân mê bộ ngực trần nở nang đầy nam tính của Vấn Thiên, rồi lại chuyển sang thăm hỏi vị tiểu huynh đệ đang hiên ngang đứng thẳng của chàng. Vấn Thiên nhắm mắt lại, tận hưởng sự chăm sóc nhiệt tình của người đẹp, chàng chỉ muốn hét to lên để phát tiết sự sung sướng mà mình đang cảm nhận. Dục hỏa trong lòng Vấn Thiên rực cháy mạnh mẽ, như thiêu đốt toàn thân chàng, khiến chàng cảm thấy rạo rực, bứt rứt khó tả

Vấn Thiên lại xoa nhẹ vùng đất huyền bí của thiếu nữ, rồi nhẹ nhàng đưa 1 ngón tay tiến nhập vào nhục động. Cả cơ thể của Huyền Vũ rung động, cô ôm chặt Vấn Thiên, ra sức cào cấu tấm lưng trần cường tráng của chàng như để giải tỏa sự khó chịu trong người. Vấn Thiên nhăn mặt, cố gắng chịu đựng, chàng phát hiện ra khe động bí ẩn của người đẹp đã rất ẩm ướt, đây đúng là thời điểm để tiến nhập vào cơ thể của cô ta.

Vấn Thiên nhẹ nhàng gỡ bàn tay người đẹp ra khỏi tiểu huynh đệ của mình, lại dẫn đường cho tiểu huynh đệ đến trước cửa mật động huyền bí. Chàng thì thầm vào tai Huyền Vũ

“Đến lúc rồi đó, chúng ta hãy cùng nhau thưởng thức phần còn lại của cuộc vui nào “

Huyền Vũ mơ màng thì thầm vào

“Người ta … cho chàng hết tất cả đó …”

Huyền Vũ bỗng nhớ ra đây là lần đầu tiên của mình, định lên tiếng nói với Vấn Thiên điều gì đó, nhưng chưa kịp nói gì thì tiểu huynh đệ hoành tráng của Vấn Thiên đã xâm nhập vào nội thể của cô, nhanh chóng phá tan mọi chướng ngại. Phút chốc, linh nhục của 2 người đã hòa nhập làm một, một loại khoái cảm mạnh mẽ phát sinh làm cho cả 2 như tê dại đi. Huyền Vũ thét lên một tiếng, giọng điệu vừa đau đớn vừa khoái lạc, đôi tay run rẩy ôm chặt tấm lưng trần của Vấn Thiên. Vấn Thiên nhẹ nhàng uốn người di chuyển tiểu huynh đệ tiến lui liên tục trong mật động ấm áp đó. Cảm giác co bóp chặt chẽ làm chàng không kiềm chế nổi, phải kêu lên mấy tiếng đầy khoái cảm. Hương vị ái ân thật là tuyệt diệu.

Có những việc không cần ai dạy, đến lúc cần thì con người cũng tự biết nên làm thế nào. Thân thể Vấn Thiên càng lúc càng chuyển động nhanh hơn, khoái cảm dồn dập từ tiểu huynh đệ truyền lại làm dục hỏa trong lòng chàng bừng cháy mãnh liệt. Huyền Vũ nét mặt nhăn nhó, tỏ ra vừa khổ sở vừa thỏa mãn, toàn thân vặn vẹo, uốn éo liên tục trước những đợt tấn công mãnh liệt của Vấn Thiên. Có lúc cô định nói điều gì đó, nhưng lại không thể thốt lên thành lời, từ miệng chỉ phát ra những tiếng rên rỉ thống khổ, kích tình.

Huyền Vũ trải qua mấy đợt cao trào, sức lực đã cạn kiệt, gục mặt lên người Vấn Thiên thở gấp, thân thể run rẩy không ngớt. Vấn Thiên vẫn tiếp tục tác chiến, tận tình hưởng thụ khoái cảm trên cơ thể mĩ nhân thêm một lúc nữa. Từ hạ thể truyền lại một cảm giác ẩm ướt, nóng ấm khó tả, chàng hiểu rằng Huyền Vũ đã tiết thân. Vấn Thiên cũng không cố gắng duy trì duy trì lâu hơn, tiểu huynh đệ liền rung động, phát tiết toàn bộ dục vọng nam nhân vào nội thể của Huyền Vũ. Căn phòng đột nhiên yên ắng hẳn đi, chỉ còn vài tiếng rên rỉ khe khẽ của Huyền Vũ, cùng tiếng thở gấp của Vấn Thiên

Vấn Thiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng, chỉ muốn ngã lăn ra nằm trên thân thể mềm mại, quyến rũ của Huyền Vũ mà nghỉ ngơi. Nhưng chàng bỗng suy nghĩ lại, không muốn để mất hình tượng của mình, bèn ngồi dậy, ôm lấy Huyền Vũ, đặt cô ngồi trên đùi mình, tựa vào bộ ngực nở nang rắn chắc của mình. Hạ thể hai người vẫn chưa rời nhau ra, như luyến tiếc những cảm giác tuyệt vời của cuộc ái ân vừa qua.

Nghỉ ngơi được một lúc, tiểu huynh đệ của Vấn Thiên lại phục hồi thần thái uy phong vốn có, chàng lại bế Huyền Vũ lên giường tiếp tục cùng người đẹp đưa nhau lên đỉnh Vu sơn thêm mấy lần nữa. Mãi đến khi Huyền Vũ mê man thiếp đi, Vấn Thiên mới dừng lại, lặng lẽ ngắm nhìn người đẹp ngủ rồi rơi vào giấc mộng lúc nào chẳng hay

Khi Vấn Thiên thức dậy thì trời đã tối

Đồng hồ chỉ 7 giờ

Chàng nhanh chóng mặc y phục, chạy vội đến nhà ăn đem về 1 số thức ăn cho người đẹp rồi hối hả đi xuống mật thất. Lãnh Huyết rất khó tính, và trễ hẹn cũng không phải là thói quen của Vấn Thiên

Lãnh Huyết đang đứng cạnh một cái bàn lớn, có vẻ như đang đợi Vấn Thiên. Mật thất trở nên sạch sẽ khác thường, những xác chết đã hoàn toàn biến mất

Trên mặt bàn đặt một bọc vải nhỏ, dường như có 1 thứ trang sức nào đó đang được gói trong đó; và một chiếc vali khá lớn, dường như được nhét đầy giấy tờ, tư liệu

Vấn Thiên chỉ vừa bước vào thông đạo, Lãnh Huyết đã lên tiếng

“Cậu đến rồi đấy à, mau lại đây “

Vấn Thiên nhanh chóng tiến đến, Lãnh Huyết cũng quay lại đối diện với chàng. Nét mặt anh ta vẫn lạnh lùng, thần thái tỏ vẻ nghiêm trọng. Vấn Thiên cảm giác như có việc gì đó không hay sắp sửa xảy ra

Lãnh Huyết nhìn Vấn Thiên, nói

“Cậu sẽ phải rời khỏi học viện này. Ngay trong ngày mai, cậu sẽ phải rời đi “

Vấn Thiên kinh ngạc

“Vì sao … “

Lãnh Huyết liếc nhìn xuống mặt bàn, như bảo Vấn Thiên hãy để mắt đến những vật đang đặt ở đó. Anh ta lại nói

“Đây là những thứ cậu cần. Đây là tất cả những tư liệu có liên quan đến khảo cổ được lưu trữ trong thư viện Marshall, ta đã soạn ra cho cậu toàn bộ. Còn những thư điển võ công được cất giữ tại đây, theo ta chúng cũng không thích hợp cho cậu lắm, bởi vì cơ thể của cậu vốn đặc biệt khác người. Sau này, cậu nên cố gắng dùng ngộ tính tự sáng tạo võ công cho riêng mình, đó mới là con đường của chính cậu”

Lãnh Huyết mở bọc vải, lấy ra một sợi dây chuyền, trên mặt dây chuyền có gắn một viên viên thủy tinh màu xám trong suốt. Anh ta đeo sợi dây chuyền vào cổ Vấn Thiên và nói

“Giữ vật này thật cẩn thận, sau này cậu sẽ cần đến nó, tuyệt đối không để nó rơi vào tay ai khác”

Vấn Thiên thẫn thờ nhìn Lãnh Huyết hồi lâu rồi nói

“Huynh định đuổi đệ đi thật sao … “

Lãnh Huyết nói

“Ta không đuổi cậu đi, chỉ là có 1 nhiệm vụ giao cho cậu. Số tư liệu này chính là phần thưởng, ta giao trước cho cậu luôn. Ta hy vọng cậu sẽ không từ chối ta “

Vấn Thiên có cảm giác Lãnh Huyết đã lật ngửa bài. Chàng hiểu, Lãnh Huyết chỉ điểm võ công cho chàng mục đích là để chàng giúp anh ta thực hiện việc gì đó. Thời khắc quan trọng đã đến, cuối cùng Lãnh Huyết cũng đã giao nhiệm vụ cho chàng, căn bản là chàng không thể từ chối. Vấn Thiên đoán rằng nếu chàng từ chối, Lãnh Huyết sẽ không ngần ngại gì hạ sát chàng tại đây. Trên đời không có ai cho không ai một thứ gì cả …

Vấn Thiên thầm nghĩ

“Thôi thì cứ giả vờ chấp thuận theo Lãnh Huyết rồi sau này cố gắng tìm cách để trốn thoát khỏi anh ta, cũng không phải là 1 ý kiến quá tệ “

Vấn Thiên gật đầu, mạnh dạn nói

“Đệ rất sẵn lòng, xin huynh cho đệ biết đệ cần phải làm gì “

Lãnh Huyết nét mặt vẫn lạnh tanh, nói

“Hãy đến Thiên Cơ lầu, tìm hiểu về Thiên Cơ lão nhân, rồi tìm cơ hội để ám sát ông ta. Sau khi việc đã thành hãy trở về đây gặp ta, ta sẽ an bài cho cậu. Thiên Cơ lão nhân vốn không biết võ công, nhưng rất xảo trá, đừng bao giờ nghe những gì ông ta nói, hãy thẳng tay hạ thủ càng nhanh càng tốt”

Vấn Thiên định hỏi Lãnh Huyết lý do vì sao lại phải ám sát Thiên Cơ lão nhân, nhưng lại thôi. Chàng quyết định hỏi một câu khác

“Thiên Cơ lầu là tổ chức như thế nào ? Nó tọa lạc ở nơi nào ? “

Lãnh Huyết lấy trong người ra một tấm bản đồ ném cho Vấn Thiên, nói

“Thiên Cơ lầu tọa lạc ở hoang mạc Tasmania, vị trí chính xác thì không ai rõ. Nhưng trong vòng một tháng sắp tới, Thiên Cơ lầu sẽ cử hành Thiên Cơ đại điển tại một thị trấn gọi là Vô Danh trấn ở 1 ốc đảo trong hoang mạc đó. Vị trí chi tiết của Vô Danh trấn ta đã ghi lại trên bản đồ này. “

Vấn Thiên lại không nén nổi tò mò, hỏi

“Thiên Cơ đại điển là thế nào vậy huynh ?”

Lãnh Huyết trả lời

“Thiên Cơ lầu tự phụ là biết tất cả bí mật của thiên hạ này. Nói là tất cả thì có hơi quá lố, nhưng thật sự là họ cũng biết rất nhiều … Mỗi năm một lần, họ sẽ đem những bí mật đó ra bán đấu giá. Thiên Cơ đại điển nói trắng ra chỉ là cuộc buôn bán, giao dịch giữa Thiên Cơ lầu và nhân sĩ trong thiên hạ. Ban đầu, họ sẽ công bố Cường giả bảng – danh sách những tuyệt thế cao thủ trên toàn thế giới, thứ này hoàn toàn miễn phí. Sau đó đến phần chính của Thiên Cơ đại điển, chính là buôn bán tin tức bí mật. Những người cần mua tin tức bí mật sẽ đưa cho Thiên Cơ lầu một lễ vật nào đó, nếu như Thiên Cơ lầu chấp nhận lễ vật đó, sẽ nói cho họ biết tin tức bí mật mà họ cần, xem như giao dịch hoàn thành “

Lãnh Huyết ngưng một lúc để Vấn Thiên có thời gian suy nghĩ nắm rõ sự tình, rồi lại nói tiếp

“Cách đây 2 năm, tin tức bí mật về chiếc hộp Pandora đã được Thiên Cơ lầu tiết lộ trong lần Thiên Cơ bảo điển đó. Vì vậy U Minh tuyệt địa mới tìm đến đây”

Vấn Thiên tỏ vẻ hồi hộp, lo âu hỏi

“Với tu vi của đệ, liệu có thể ám sát thành công Thiên Cơ lão nhân đó hay không ? “

Lãnh Huyết nói

“Trong Thiên Cơ đại điển đó, chắc chắn Thiên Cơ lão nhân sẽ xuất hiện, đó sẽ là cơ hội tốt nhất của cậu để thích sát ông ta. Tu vi của cậu tuy chưa thể xem là tuyệt thế cao thủ, nhưng với khả năng tự tăng cường tốc độ của chính mình, cũng không khó khăn lắm để cậu có thể đánh bại được nhất lưu cao thủ. Ta cũng không bảo cậu liều mạng thực hiện nhiệm vụ đó, nếu thích sát không thành, cậu có thể bỏ chạy để bảo toàn tính mạng ”

Vấn Thiên đánh liều hỏi 1 câu mà không ai ngờ đến

“Việc này quả thật là không đơn giản. Đệ muốn hỏi, sau khi thành công, đệ sẽ nhận được gì từ phi vụ đó ? Hy vọng không phải là tiền, thứ này đệ có không nhiều lắm, nhưng tạm đủ dùng.”

Lãnh Huyết cười một cách sảng khoái

“Thẳng thắn lắm, ta thích người như vậy.”

Anh ta lại nói

“Ta biết rằng cậu vẫn thắc mắc muốn biết về những bí mật liên quan đến cơ thể cậu, cụ thể là sự thật về nguồn gốc của hung tính trong người cậu, cũng như những khả năng đặc biệt mà cậu vẫn chưa đánh thức hết được. Ta sẽ giải đáp những nghi vấn đó cho cậu và tặng cậu 1 vũ khí tốt- nếu không muốn nói là thần binh lợi khí để sử dụng. Thù lao như thế đã thỏa đáng chưa “

Vấn Thiên cắn môi suy nghĩ hồi lâu rồi nói

“Đệ còn muốn thêm 1 thứ nữa, đệ muốn huynh hóa giải Huyết long cho Huyền Vũ, có được không ?”

Lãnh Huyết cười lớn, nói

“Yêu cầu này có hơi quá, nhưng ta có thể trả tự do cho cô ta. Nếu ta nhớ không nhầm thì Nhã nhi đã chỉ điểm cho cậu phương pháp hóa giải Huyết long rồi mà”

Vấn Thiên ngập ngừng

“Nhưng … đệ không đủ công lực … “

Lãnh Huyết lạnh lùng nói

“Hiện giờ thì chưa đủ, nhưng sau này có thể sẽ khác. Cậu còn gần 1 năm để tự tăng cường thực lực mà. “

Vấn Thiên biết rằng có thuyết phục nữa cũng vô ích, chàng quyết định chấm dứt cuộc đối thoại

“Được, đệ chấp nhận nhiệm vụ của huynh. Đệ sẽ cố gắng hết sức, nhưng không đảm bảo là sẽ thành công … “

Lãnh Huyết gật đầu, xem như đã thỏa thuận xong. Vấn Thiên xách vali tài liệu mang về phòng. Chàng biết mình đang dính vào 1 rắc rối không nhỏ, nhưng vẫn tự tin rằng mình có thể đối phó được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK