Mục lục
[Dịch]Ma Đao Lệ Ảnh - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng nữ nhân dạo bộ đúng là chuyện phiền nhất. Bọn họ đi mua đồ không giống nam nhân chút nào, nam nhân mua đồ thuộc kiểu ăn như hổ đói, còn nữ nhân thuộc dạng ăn kỹ no lâu. Nam nhân cùng đi chợ với nữ nhân mà không có tính nhẫn nại thì đúng là chịu không nổi. Lúc này, trong bụng Tiểu Ngưu cũng đã khởi lên nỗi cay đắng đó rồi. Hắn giống như gia nhân đi theo phía sau hai mỹ nữ, hết vào cửa hiệu vải vóc lại đến hiệu sách. Vô luận tới chỗ nào, bọn họ cũng không muốn rời đi. Tiểu Ngưu chịu không nổi nữa, nhưng cũng chỉ có thể đứng chờ với bộ mặt đau đớn, hắn hy vọng có thể nhanh chóng kết thúc chuyện hành hạ tàn nhẫn này.

Giữa lúc vô cùng buồn chán này, Tiểu Ngưu còn gặp phải một người quen. Khi đó, bọn họ đang đi bộ trên đường, thì tình cờ gặp. Lúc đó đã cùng đi đối diện với người kia.

Thân dáng người nọ xinh đẹp, toàn thân áo quần rực rỡ, hơn nữa còn trang điểm rất công phu, lại càng ra vẻ mỹ lệ, gọn gàng làm rung động lòng người. Khắp người phát ra phong vận thành thục, có thể khiến nam nhân hồn phách tứ tán. Sức hấp dẫn của nàng khác với của Nguyệt Ảnh. Nguyệt Ảnh thuộc dạng nam nhân mới thấy đã động tâm, còn nàng ta thuộc dạng nam nhân thấy liền khởi hứng thú. Thiếu phụ ấy không phải ai khác, chính là người có quan hệ mật thiết với Tiểu Ngưu thất di thái Xuân Viên. Tiểu Ngưu dự tính thấy nàng, sẽ lập tức giả vờ không thấy, liếc mắt nhìn sang chỗ khác. Con mắt của Xuân Viên cũng rất sắc sảo, thoáng cái đã phát hiện ra hắn. Nàng lúc đầu nét mặt rất bình thường lập tức nở một nụ cười rực rỡ, tựa như trên mặt hồ đóng băng thoáng chốc chảy tan.

Nàng đầu tiên hướng đôi mắt quyến rũ về phía Tiểu Ngưu, thấy Tiểu Ngưu không nhìn lại, Xuân Viên tức giận, thiếu chút nữa đã chạy tới tranh luận với hắn, nhưng nàng cũng không hề ngốc như vậy. Đợi hai bên đi ngang qua nhau, nàng ra hiệu ột nha hoàn đuổi theo Tiểu Ngưu. Ngay lúc Tiểu Tụ và Điềm Nữu đang dùng giằng ở một gánh hàng rong, nha hoàn liền đi tới chỗ Tiểu Ngưu, nói liền mấy câu mời chàng rời đi. Nha hoàn nói nhỏ với Tiểu Ngưu: ``Tiểu tỳ là nha hoàn của thất di thái. Bà ấy bảo tiểu tỳ báo cho thiếu gia biết, tối ngày kia phải gặp một lần, bằng không thì tự gánh lấy hậu quả." Dứt lời, nha hoàn liền vội vàng chạy đi, không đợi Tiểu Ngưu có phản ứng gì.

Tiểu Ngưu nghe xong có chút tức giận, tự nghĩ, uy hiếp ta sao? Bây giờ nữ nhân này, thực là khó lường, lá gan cũng lớn thật, dám để nam nhân buổi tối lên giường của nàng, thật là lớn mật nha, so với Tiểu Ngưu ta cũng là anh hùng. Ta có thể không đi sao? Không đi cũng không được.

Suốt tới trưa, ba người mới trở về. Tiểu Ngưu giống như gia nhân, phải xách về biết bao nhiêu đồ. Điềm Nữu thấy xót cho Tiểu Ngưu, mang giúp hắn một vài thứ, nhưng mà Tiểu Ngưu thảm hại hơn. Tiểu Ngưu thấy vậy liền nghĩ: `Vẫn là Điềm Nữu tốt nhất, nàng trong lòng vẫn nghĩ đến ta, nàng cũng tốt như Nguyệt Lâm vậy."

Lần ra phố này không uổng, Tiểu Tụ đúng là thu hoạch lớn. Chẳng những mua một tấm vải với mớ sách vở, lại còn mua thêm một ít dầu. Một cây lược gỗ. Gương soi các loại. Nàng chỉ nghĩ đến có mình mà quên người khác, nhưng Tiểu Ngưu thì không, vì hắn có nói qua, Tiểu Tụ mới mua cho Điềm Nữu vài thứ.

Về đến nhà, Tiểu Tụ rất đỗi hả hê, nét mặt tươi cười. Nàng nói với phụ mẫu: ``Tiểu Ngưu thiệt tốt nha, mua cho con nhiều thứ như vậy. Nếu con có nhiều ca ca thì tốt rồi."

Tiểu Ngưu cười gượng, nghĩ thầm: `Đây không phải là ta mua uội đâu à, tại muội bức ta mua chứ bộ, ta không mua mà được sao? Nhưng mà ta không có thiệt. Tiểu Tụ giúp ta giải ra bí mật của ma đao, một ít tiền này của ta bỏ ra xứng đáng nha."

Đang nói đến chuyện làm thế nào đối phó Mai diêm vương, Ngụy Trung Bảo đập bàn, cả giận nói: ``Con mẹ nó chứ Mai diêm vương, lại dám khi dễ ta. Hắn cho ta là đồ ngốc à? Bây giờ ta sẽ cho hắn biết mùi lợi hại."

Tiểu Ngưu hỏi: ``Cha à, người đã có chủ ý chưa, làm sao mà trị hắn đây?"

Ngụy Trung Bảo oán hận nói: ``Lão gia hỏa, không thể tha cho hắn được. Ta muốn hắn phải ngồi đại lao đến thủng đít luôn."

Tiểu Ngưu cười hì hì lại hỏi: ``Nếu mà hắn nhận tội lại muốn đền tiền thì sao?"

Ngụy Trung Bảo nói: ``Bao nhiêu tiền cũng không được, hắn bây giờ chết chắc rồi." Nhưng nói câu này xong, ngữ khí của ổng không có chút cương quyết gì cả.

Tiểu Ngưu cười hô hố. Hắn biết rõ cha mình không đổi được cái bản sắc người làm ăn, chưa bao giờ gây khó dễ người trước mặt. Nếu như lão ba đã thích tiền như thế, mình cũng nên giúp ổng phát tài thôi. Dựa vào ai mà tìm cách đây? Tất nhiên là Xuân Viên rồi. Vừa nghĩ tới chuyện có thể ngủ với vợ bé của Mai diêm vương, lại có thể xài tiền của hắn, đó thật là chuyện hả hê lòng người nha.

Bởi vì Nguyệt Ảnh đã đi rồi, hơn nữa Tiểu Ngưu lại nghĩ đến ma đao, hắn quyết định hai ngày nữa sẽ lên đường. Hắn lại có phần oán trách Nguyệt Ảnh, ``Ý sư nương là muốn nàng cùng ta về Lao Sơn, nhưng nàng thiệt là tốt, vì chuyện riêng của mình mà quên không để ý tới mình. Ta đi về một mình, lỡ như gặp phải cường đạo, hoặc gặp sát thủ, hoặc gặp kẻ thù thì sao? Tiểu Ngưu ta chả phải là cái chết treo đầu rồi sao?"

Vì dự tính sẽ đi, nên hai bữa nay hắn biểu hiện rất đặc biệt, rất biết điều. Ban ngày cùng tiểu nhị làm việc trong dược điếm, tối đến lại thập phần hiếu thuận, không bao giờ tranh cãi với lão ba, cũng không giận ông ta nữa, cảnh này khiến Ngụy Trung Bảo hoàn toàn quên đi chuyện xấu xa trước kia của Tiểu Ngưu, ngược lại cảm thấy nhi tử này sinh ra không uổng, vẫn còn hữu dụng. Nhưng ổng cũng không biết Tiểu Ngưu đã quyết định quay về Lao Sơn tiếp tục học nghệ.

Cuộc hẹn với Xuân Viên trong nháy mắt cũng đã tới. Đêm nay, Tiểu Ngưu nằm trong phòng mình một lúc, đợi khi mọi người đã ngủ hết, hắn mới chuẩn bị ổn thỏa, như kẻ trộm chui ra khỏi cửa sổ, trèo lên mái nhà đi về phía nhà Mai diêm vương.

Cũng như lần trước, hắn đã tới trước mé cửa sổ phòng Xuân Viên xem xét động tĩnh. Hắn đâm một lỗ trên giấy cửa ngó vào, thấy Xuân Viên đang ngồi trước bàn trang điểm, tự mình chải chuốt. Giờ này không đi ngủ mà lại trang điểm, tất nhiên là chờ nam nhân tới vui vẻ rồi.

Nhìn Xuân Viên trong gương, mi cong, mắt sáng, mái tóc đen tuyền, khuôn mặt trái xoan đã ửng hồng, chân mi khóe mắt xuân ý nồng nàn. Nàng ăn mặc rất mát mẻ. Để lộ phía trên chiếc yếm hồng, bên dưới là một cái quần mỏng, lộ ra bên trong cặp đùi trắng nõn cùng với cái mông đẫy đà. Thấy được lờ mờ giữa hai đùi như thế, ai thấy đều cũng thèm khát cả. (Na ẩn ước khả kiến đích cổ câu, thùy kiến liễu đô hồi khẩu kiền thiệt táo đích.)

Tiểu Ngưu bên ngoài thấy thế liền phát sốt, giả tiếng mèo kêu. Nhưng vì miệng khô, thanh âm không mượt như bình thường. Xuân Viên trong phòng nghe thấy, duyên dáng đứng dậy, liền mở cửa sổ, lầm bầm: ``Con mèo mất nết, bây giờ mới tới. Nếu muộn tý nữa là lão nương ta sẽ làm thịt ngươi rồi." Tiểu Ngưu như một con chim, nhảy vào trong phòng, đi tới bên cạnh Xuân Viên, cũng không quên bóp vào bộ ngực đầy đặn của nàng một cái, miệng thì nói: ``Như vầy thiệt lả lơi nha, muốn hại người ta chết đó nha."

Xuân Viên cười khanh khách, nói: ``Là ngươi quá háo sắc đó thôi, với ta có quan hệ gì đâu chứ."

Tiểu Ngưu ngênh ngang lên giường ngồi xuống cứ như chủ nhân vậy. Xuân Viên cũng nở một nụ cười quyến rũ lại gần, rồi ngồi vào lòng hắn, Tiểu Ngưu liền bị cơ thể mềm mại nõn nà và hương thơm dễ chịu đó kích thích vô cùng (Tựu ôn hương nhuyễn ngọc báo hoài liễu - 小牛就温香软玉报满怀了)

Tiểu Ngưu hít vào một ngụm lớn, di mũi theo mùi hương của nàng rồi hỏi: ``Xuân Viên, sao gọi ta tới gấp vậy?" Xuân Viên gằn giọng: ``Ta nếu như không gọi chàng tới, chỉ sợ chàng đời này cũng không trở lại nữa." Tiểu Ngưu chớp mắt một cái nói: ``Làm gì có chuyện ấy, nàng không gọi ta, ta cũng muốn tới. Vì vài bữa nữa ta phải đi rồi."

Xuân Viên a lên một tiếng, nói: ``Đang yên đang lành, làm sao lại phải đi?"

Tiểu Ngưu trả lời: ``Ta còn phải đi ra ngoài học nghệ, không muốn ở nhà làm một kẻ công tử du đãng, ta muốn trở thành một đại nhân vật." Tiểu Ngưu nói xong khí phách tràn trề tính anh hùng.

Xuân Viên mất hứng mà rằng: ``Ngươi đi rồi nhưng ta làm sao bây giờ? Ta lại mỗi ngày tưởng đến ngươi, làm ta đây muốn bệnh mất thôi."

Tiểu Ngưu tươi cười, mò mẫm giữa hai nhũ nàng, nói: ``Còn nhiều thời giờ mà. Chờ ta lần sau trở lại, nếu nàng đã bỏ lão gia hỏa kia rồi, ta sẽ đem nàng về nhà mình."

Xuân Viên vẻ mặt ủ rủ nói: ``Ta cũng đã nói qua với lão gia hỏa ấy mấy lần rồi, ta muốn bỏ hắn, nhưng hắn nói sao cũng không đồng ý. Hắn nói muốn bỏ hắn trừ khi là hắn chết. Nói cách khác là ta nằm mơ giữa ban ngày rồi, ài, ta biết làm sao bây giờ? Ngươi phải nghĩ cho ta một biện pháp đó."

Tiểu Ngưu nói: ``Ta làm sao có được biện pháp nào đây? Ta cũng không thể nào cướp nàng trốn đi được."

Xuân Viên xúi: ``Ngươi có thể mang ta bỏ trốn mà."

Tiểu Ngưu lắc đầu: ``Chuyện đó khó làm được à nha."

Xuân Viên thất vọng nói: ``Ngươi sợ rồi."

Tiểu Ngưu hắc lên một tiếng, nói: ``Ta sợ cái gì chứ? Trên đời này chả có gì khiến Tiểu Ngưu ta sợ cả. Ta đã nói là chưa đủ sức đưa nàng đi. Ta phải học nghệ tinh thông, rồi mới tính chuyện đưa nàng đi nha."

Xuân Viên nhéo vào đùi Tiểu Ngưu một cái, nói: ``Vậy chúng ta chừng nào mới ổn thỏa đây?"

Tiểu Ngưu an ủi nàng: ``Lúc nào cũng có biện pháp cả. Được rồi, lão gia hỏa này, hôm nay nàng hình như đặc biệt táo bạo nha, dám đốt đèn cùng ta gặp nhau, lại chẳng sợ kẻ khác nhìn thấy."

Xuân Viên cười, giọng điệu nũng nịu nói: ``Sợ cái gì chứ, ngoài lão gia hỏa ấy, ban đêm chỗ này của ta có ai đến đâu. Hơn nữa, lão ấy đêm nay đi kỹ viện, không về nữa đâu."

Tiểu Ngưu cười hắc hắc nói: ``Như cái thân của hắn, còn đi chỗ ấy được à? Cũng không sợ chết trên bụng kỹ nữ. Nhưng mà có thể khoái hoạt thì cứ khoái hoạt thêm vài ngày đi, về sau sẽ không còn thời gian mà khoái lạc nữa đâu."

Xuân Viên vừa nghe, kinh ngạc hỏi lại: ``Tiểu Ngưu, ngươi nói đây là ý gì?" Xuân Viên hai tay ôm lấy cổ Tiểu Ngưu, kiều đồn ngồi vào chỗ nhạy cảm của hắn, bất ngờ lắc qua lắc lại, âm thầm khiêu khích cái đồ chơi của Tiểu Ngưu. Làm như thế khiến cả hai đều cảm thấy khoan khoái, là phương pháp kích thích cao cấp rất hiệu nghiệm.

Vừa hưởng thụ, Tiểu Ngưu cũng không quên đáp lại: ``Mai diêm vương thuê người đả thương lão ba ta, lão ba ta cũng đã điều tra xong, Mai diêm vương cái tên gia hỏa này nhất định sẽ phải ngồi tù."

Xuân Viên rủa: ``Thật đáng kiếp lão gia hỏa này, hay nhất là hắn chết luôn trong tù đi. Như thế chúng ta mới có thể ở chung một nơi được." Tiểu Ngưu cười hi hi: ``Xem ra nàng đang rất cao hứng, vấn đề trước mắt hắn vẫn chưa chết được. Nàng nghĩ xem, hắn lại được người quan phủ chiếu cố, có thể nào không lật ngược cho hắn được sao?"

Xuân Viên nhắc nhở: ``Hắn không chết, làm sao bọn mình êm xuôi một chỗ được đây?"

Tiểu Ngưu trả lời: ``Chờ xem, chờ ta học nghệ xong quay lại, ta sẽ đưa nàng đi, nàng cố chịu uất ức một thời gian nữa đi." Xuân Viên cũng không biết làm sao, nói: ``Vậy thiếp nghe lời chàng. Bây giờ, để thiếp hầu hạ chàng nha. Chàng đúng là tính mệnh của thiếp rồi." Dứt lời, Xuân Viên ra khỏi vòng tay Tiểu Ngưu, rồi ngồi bệt xuống, đôi mắt quyến rũ đầy cám dỗ nhìn chằm chằm Tiểu Ngưu.

Một ngón tay thon dài chỉ tới khố của Tiểu Ngưu, ngón tay nàng hết sức chính xác bắt được thứ đồ nàng muốn tìm. Thứ đồ đó do ban nãy được nữ nhân cọ xát đã bắt đầu trồi dậy. Nó dựng đứng trong đũng quần, đến nỗi như không chịu được muốn lập tức thoát ra không khí.

Hành động này của nàng đúng là của một nữ nhân phong tình thành thục, Xuân Viên cũng biết nàng nên làm cái gì. Mà Tiểu Ngưu nhìn thấy vưu vật trời sinh với bộ dáng hấp dẫn như của Xuân Viên, máu trong người cũng đã cuồn cuộn. Hắn biết rằng không kiền nàng một lần thống khoái, làm cho nàng ta cực lạc, thì đối với chân tình của nàng thật là có lỗi.

Nếu nàng như một ngọn lửa, như vậy Tiểu Ngưu nguyện ý là con thiêu thân dũng cảm mà bay vào. Ngón tay thuần thục của Xuân Viên chơi đùa với gia hỏa của Tiểu Ngưu, cùng lúc với ngón tay, mị nhãn như tơ ngập tràn tính dụ hoặc, khiến cho hỏa khí trong người nam nhân bốc lên, muốn làm gì cũng chẳng được nữa.

``Chàng xem chàng kìa, cứng lên thành cái thứ gì rồi, chàng đúng là một tên sắc lang đúng hạng." Xuân Viên vừa lúc chơi đùa với cái gia hỏa đó, lại dùng thanh âm nũng nịu mà nói.

Tiểu Ngưu cười hắc hắc, vuốt mái tóc đen mượt của Xuân Viên, run rẩy mà nói: ``Thấy chuyện không làm, sinh lý có bệnh nha. Ai bảo nàng luôn hấp dẫn ta chứ?"

Xuân Viên liền quỳ xuống, lại càng nhiệt tình rừng rực mà vọc lớp da bên ngoài. Xuân Viên ngoài miệng còn nói: ``Thiếp cũng đâu câu dẫn chàng, là chàng tự dính câu mà." Bởi vì tay nàng hoạt động, bộ ngực cũng đã khẽ rung rinh, giống như ẩn dấu hai con thỏ hoạt bát trong đó. Cái khe nhũ sâu thẳm mà lồ lộ đó chính là vùng muốn đàn ông phát cuồng lên đây mà.

Hơn nữa, khuôn mặt xinh đẹp của Xuân Viên, bờ vai trần trụi, nhãn thần lại vô cùng phóng đãng, Tiểu Ngưu chỉ muốn kêu lên một tiếng. Ánh mắt Tiểu Ngưu vừa lục lọi dọc theo khe nhũ, vừa đề nghị: ``Nào, Xuân Viên, nếu đã thích nó như thế, vậy hãy thân thiết nó chút đi." Mị nhãn của Xuân Viên liếc nhẹ một cái, dịu dàng nói: ``Thiếp vì cái gì phải nghe chàng nói chứ, chàng lúc nào cũng bắt nạt một nữ nhân yếu đuối như thiếp cả." Lời nàng tuy là thế, nhưng tay lại khéo léo cởi quần của Tiểu Ngưu, lấy cái cây cứng ấy ra (Tương ngạnh bang bang - 将硬梆梆). Gân guốc thật dài, nhục bổng như rồng như hổ liền phóng ra. Xuân Viên vui mừng hớn hở, vân vê cái quy đầu to như trái ô mai, khen ngợi: ``Thiệt là cái đồ bướng bỉnh nha, mỗi lần đều muốn cho ta chết đi sống lại."

Tiểu Ngưu dương dương tự đắc cười nói: ``Chẳng phải nàng cũng muốn thứ đó hay sao? Nếu như ta làm nhẹ, chẳng phải nàng không ngứa đến chết à." Xuân Viên hừ một tiếng, nói: ``Đâu có, là chàng háo sắc thì có." Lời này nói ra, Xuân Viên dùng cả hai tay chộp lấy gia hỏa của Tiểu Ngưu. Lúc thì đẩy, lúc thì kéo, lúc lại búng qua búng lại, thích thú chơi đùa. Trải qua một trận bông đùa như vậy, mắt ngựa của nó cuối cùng rỉ ra một giọt nước, như là phấn khích quá trào lệ, lại như là phải chịu uất ức vậy.

Tiểu Ngưu thở phì phò, nói: ``Xuân Viên à, nàng xem, nó khóc lên rồi kìa, nó nhớ cái miệng của nàng, nó muốn hôn nhau với nàng rồi đó."

Xuân Viên cười mấy tiếng lẳng lơ, nói: ``Không bắt nó chết không được, sau này xem nó còn dám chiếm tiện nghi của thiếp hay không." Dứt lời, Xuân Viên một tay nắm lấy bổng, cúi đầu xuống, miệng hé ra đưa cái lưỡi thơm tho ra liếm mắt ngựa một cái. Lần này, khiến Tiểu Ngưu toàn thân run lên, hoan hô: ``A a, nàng thật biết cách nha, hồn phách ta đã bay mất rồi."

Xuân Viên ngậm giọt nước kia trong miệng một chút, sau đó nói: ``Mùi vị không tốt lắm nha."

Tiểu Ngưu khích lệ nói: ``Đó là nước mới ra (Đó chỉ mới vừa bắt đầu - Na thị cương cương khai thủy), một chút sau sẽ dễ chịu thôi." Dứt lời, Tiểu Ngưu ấn đầu Xuân Viên một cái, tỏ ý cho nàng biết cứ tiếp tục.

Xuân Viên không hề từ chối, đưa cái lưỡi thơm tho ra, nồng nhiệt liếm mút, như là liếm một cây kem vậy. Quy đầu. Lăng câu. Bao quy đầu. Hai hoàn. Thịt da mỗi chỗ một chút, không sót nơi nào cả, nếu không như vậy, cũng xoa xóc rất có chừng mực, gấp gáp - thong thả, bất thường - vừa phải, mỗi lần đều khiến Tiểu Ngưu phiêu phiêu dục tiên. Hắn ngay cả nói cũng không ra lời, chỉ có thể không ngừng thở dốc, toàn thân run lên, tựa hồ từng lỗ chân lông đều nở ra, đều muốn hét lên một tiếng sung sướng.

Nhìn một đại mỹ nữ yểu điệu như thế này liếm mút cái đó của mình, chẳng có nam nhân nào lại không kiêu ngạo, không tự hào cả. Ai cũng cảm thấy làm đàn ông thật tốt.

Vì Xuân Viên phục vụ chu đáo, Tiểu Ngưu cảm thấy nữ nhân hết sức dễ thương. doc truyen tai . Hắn cố nén ý định xuất ra, cực lực dằn chính mình xuống, không thể để mình đổ được.

Đến lúc không tài nài chịu nổi nữa, hắn mới lên tiếng: ``Xuân Viên à...Mau...Lại đây, ngồi xuống...Lên đây đi." Xuân Viên cũng chỉ mong như vậy, lập tức đứng lên, tuột quần một phát, rồi nhảy mạnh lên. Thắt lưng Tiểu Ngưu liền phối hợp, tiểu động long lanh nước của Xuân Viên đã đụng tới đại nhục bổng rồi.

Vì nhục bổng quá to, nhất thời quy đầu chỉ quanh quẩn ở ngoài cửa động, cứ thế mà chưa đi vào. Cả hai cũng không vội vã, mà hai cái miệng chụm lại, điên cuồng như lửa hôn nhau, hôn đến độ tiếng chút chít vang lên không ngớt. Cùng lúc đó, cả hai đồng thời uốn ẹo thắt lưng, thầm chơi đùa với nhau, lúc nhẹ lúc mạnh ma sát. Trải qua một trận cọ xát như vậy, nước của Xuân Viên rỉ ra càng ngày càng nhiều, chảy ra ướt cả đùi. Dâm thủy này không nghi ngờ gì nữa là thứ bôi trơn tốt nhất, quy đầu kia như ngựa già thuộc đường, chẳng lâu sau đã phá cửa mà vào.

Đồ chơi như cây gậy vừa vào, Xuân Viên liền cảm thấy tê tái một trận. Nàng ôm lấy cổ Tiểu Ngưu, bày tỏ sự khoái trá của mình: ``Tiểu Ngưu nha, cái đồ chơi của chàng hung quá, thật là lớn, thật là nóng, sắp đem tiểu động của thiếp phá nát ra rồi."

Tiểu Ngưu ôm thắt lưng Xuân Viên, từng cú từng cú, khiến cho quy đầu mỗi lúc đều có thể đến hoa tâm của nàng, vừa làm cho đối phương sung sướng, lại vừa cũng khiến ình sảng khoái, ngoài miệng còn nói: ``Phá nát cũng đáng nghe! Chuyện này thiệt sướng nha, một đời ta cũng không ngừng làm, cũng sẽ không thấy chán."

Xuân Viên phát ra tiếng rên rỉ sướng khoái, lúc thì cao lúc thì thấp, thanh âm nhẹ nhàng đó dường như có thể khiến người đàn ông chân chính nào xương cốt cũng muốn nhũn ra, gia hỏa phát ngạnh. Tiểu Ngưu nghe được vô cùng vui tai, vừa kiền vừa xoa bóp cái mông đẫy đà mà rắn chắc của nàng. Thỉnh thoảng đưa ngón tay vào giữa khe của kiều đồn mà hoạt động, thỉnh thoảng dừng lại một chút, để ngón tay chạm vào cúc hoa của nàng, điều này càng khiến Xuân Viên thấy sảng khoái, lại càng thấy kích động, khiến cho nàng phóng túng rên lên liên miên không dứt. Uốn éo rên lớn như vậy, thật như một con mèo đang phát tình.

Lúc đó, trong phòng dâm thanh rộ lên, tiếng thở dốc của nam nhân, tiếng nữ nhân rên rỉ sung sướng, lại thêm tiếng cọ xát, âm thanh đó cực kỳ giống tiếng của bàn chân trong bùn nhão cử động.

Cảnh tượng đó cũng cực kỳ hấp dẫn, đúng là một bức tranh lạc thú sống động. Một cái mông trắng nõn sàng qua sàng lại, một cái đồ chơi thô lớn tại tiểu động đỏ hồng mà ra vào, dâm thủy dồi dào dọc theo chỗ giao hợp, im ắng chảy xuống tới đùi, lên người, từ từ nhỏ xuống, tạo thành một vũng nhỏ.

Tiểu Ngưu càng kiền càng mạnh mẽ, càng kiền càng thích. Hắn bóp mạnh lấy mông Xuân Viên, hung hăng kiền vào, khiến Xuân Viên kêu lên a hả, uhm uhm, như là sung sướng, như là thống khổ.

Một lát sau, Tiểu Ngưu ngại anh hùng hết đất dụng võ nên đứng lên, ôm Xuân Viên như một con khỉ đu cây treo lên người mình. Còn mình thì đi qua đi lại ở trong phòng, vừa đi vừa hành động, Xuân Viên vui sướng híp cả mỹ mục, cái miệng nhỏ nhắn lúc khép lúc mở như miệng cá, rồi phát ra dâm thanh lãng ngữ: ``Tiểu Ngưu nha, nam nhân của ta, chàng thật giỏi, kiền đắc thật sướng, kiền đắc thật giỏi quá, chàng kiền Xuân Viên đến chết mất." Tiểu Ngưu được khen, nét mặt đầy hả hê. Lúc này mặt hắn đỏ lự, ý chí nóng bỏng. Rồi hắn đứng yên, hùng hổ kiền vào, mỗi cái đều mạnh mẽ chạm vào hoa tâm của Xuân Viên, mỗi lần chạm phải đều khiến Xuân Viên rên la sung sướng nghẹn ngào.

Tiểu Ngưu lại hỏi: ``Xuân Viên à, nàng cảm thấy sướng không?"

Thân thể mềm mại của Xuân Viên khẽ rung động, kêu lên: ``Ta sướng, ta sướng lắm, ta sướng muốn chết."

Tiểu Ngưu cười hì hì mà rằng: ``Ta còn chưa được sảng khoái, nàng làm sao mà chết được chứ? Đêm nay ta nhất định phải để nàng trọn đời khó quên." Nói rồi hắn lại lắc lư điên cuồng, lắc qua lắc lại khiến cho Xuân Viên hồn phách đều muốn tan ra.

Cứ tư thế ấy giằng co khoảng vài trăm lượt nữa, Xuân Viên gần đạt đến cực khoái, tiếng rên lại càng phóng lãng hơn trong lúc cao triều. Nhục bổng đắm chìm trong dòng thủy dinh dính, sung sướng đến nỗi Tiểu Ngưu thiếu chút nữa cũng trào ra, may là hắn kinh nghiệm cũng phong phú, cho nên vẫn trụ được, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thành quả của đêm nay.

Lại thấy Xuân Viên đôi mắt đẹp nhắm nghiền, thân thể mềm mại cũng đã yên lặng. Tiểu Ngưu cũng không có ý làm khó nàng nữa, mới ôm nàng lại bên giường, đặt nàng nằm ngang. Toàn thân hắn bóng loáng, tiếp đó đứng cạnh giường mà ngắm nhìn người đẹp sau cơn mưa gió.

Chỉ thấy trên mình Xuân Viên có mỗi cái yếm, một phần nãi tử lộ ra ngoài. Nàng vẫn còn lõa thể ở nửa thân dưới. Ở giữa cặp đùi đẫy đà đó, ngay dưới bụng, đám lông mượt mà đen tuyền, chính giữa lộ ra thủy quang lấp lánh. Phía dưới vẫn thấp thoáng lộ ra cánh hoa mềm mại, chính giữa hé mở, nước cũng từ đó mà tuôn ra, không cần nói cũng biết đó là kết quả của trận hoan ái vừa rồi.

Lại nhìn khuôn mặt của Xuân Viên, ửng hồng như ánh ban mai, đôi môi hồng cùng đôi mắt đẹp cũng đà hé mở, đang nhìn Tiểu Ngưu một cách duyên dáng. Tiểu Ngưu nhìn nàng thấy khoan khoái, liền lại gần khuôn mặt nàng, đưa nhục bổng ướt đẫm ghé sát vào môi nàng. Một tay đặt ở nãi tử của Xuân Viên, vừa xoa vừa bóp khiến cho Xuân Viên lại bị kích động.

Xuân Viên thấy Tiểu Ngưu đem bổng tử đến trước mặt mình, cũng hiểu ý hắn, liền mở miệng đưa bổng tử vào, thích thú mút vào đẩy ra. Tiểu Ngưu từng chút từng chút ưỡn ra, cũng cảm thấy hứng khởi, xem miệng nàng cũng như tiểu động mà đưa bổng tử vào ra. Khoang miệng vừa ấm áp vừa ẩm ướt, so với nhục động kia mặc dùng không giống nhau nhưng đều khiến người ta phải tiêu hồn.

Cái lưỡi thơm tho và đôi môi đỏ mọng của Xuân Viên cùng phục thị Tiểu Ngưu, lại khiến cho Tiểu Ngưu kêu lên: ``Tuyệt, tuyệt, thật tuyệt nha. Nàng làm mạnh hơn đi để ta thêm khoan khoái." Nói đoạn, hắn lại xoa bóp nãi tử của nàng hăng say hơn.

Sau màn chuẩn bị, hai người lại tiếp tục chiến đấu. Lúc này, Tiểu Ngưu đã lột sạch áo quần trên người Xuân Viên, khiến nàng trần truồng như nhộng. Như thế có thể thấy được nãi tử của nàng. Nãi tử như quả táo của nàng được Tiểu Ngưu sờ mó một hồi có vẻ lớn hơn trước, lúc này trông giống như hai ngọn núi, chờ người đến leo trèo.

Tiểu Ngưu kéo hai chân Xuân Viên kẹp trên lưng mình. Nhắm ngay cửa động, chạm nhẹ, động khẩu theo đó mà mở ra. Tiểu Ngưu thoáng cái đã vào tới tận cùng, Xuân Viên a lên một tiếng khoan khoái.

Tiểu Ngưu lên tiếng: ``Hôm nay nhất định phải để nàng sống như một nữ nhân thực thụ." Nói đoạn, nhục bổng tăng tốc, giống như cuồng phong mưa lớn, khiến thân thể mềm mại của Xuân Viên rúng động, nãi tử cũng đong đưa, giống như sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, đẹp không sao tả xiết.

Tiểu Ngưu ra sức kiền, hỏi: ``Xuân Viên, nàng thấy thế nào?"

Xuân Viên một bên vừa ưỡn mông ra phối hợp, một bên trả lời: ``Thật tốt quá, xương cốt ta đều muốn rã ra cả rồi. Kiền ta nữa đi, kiền chết ta đi, ta sẵn sàng để chàng kiền đến chết."

Tiểu Ngưu cười nói: ``Ta đương nhiên sẽ không khách sáo rồi. Đến mai nàng sẽ chẳng dậy khỏi giường được luôn."

Xuân Viên ấm ức: "Ta sẽ bẻ gãy cái bổng của chàng, cho chàng biết nữ nhân bọn ta không phải dễ mà khi phụ được đâu nha." Tiểu Ngưu cười ha ha: "Vậy nàng thử xem xem, suy cho cùng thì chúng ta ai lợi hại hơn nè." Nói đến đó, Tiểu Ngưu đem hai chân của Xuân Viên gác lên vai. Tư thế đó tiến công thật mạnh mẽ, càng lúc lại càng mạnh mẽ hơn. Tiểu Ngưu dùng hết sức lực của mình mà kiền Xuân Viên, kiền đến nỗi nàng ta xiểng liểng, cũng không dám khiêu khích nữa.

Hai người xem ra cũng như nhau, không ai phục ai, vẫn tư thế đó kiền đối phương, như muốn kiền đến nỗi bất động mới thôi. Nhưng giữa chừng, Xuân Viên đã giơ cờ trắng xin hàng rồi. Bởi vì nàng đã liên tục mấy phiên hoa khai, tiến công nữa sẽ chịu không nổi.

Tiểu Ngưu lúc này mới lộ ra dáng của kẻ thắng cuộc, tươi cười. Hắn nói với Xuân Viên: "Lại đây nào, ta có thể tha cho nàng, nhưng nàng phải giúp ta ngậm nó vào, khiến cho nó xuất ra, xem như đền bù cho ta nhé." (Nguyên văn hơi thô tục - ND)

Xuân Viên là người chiến bại, không nói một lời, không biết làm gì khác hơn ngoan ngoãn nghe lời đem cây bổng nuốt vào trong miệng, dùng một trận khẫu kỹ cuối cùng cũng khiến cho tinh dịch xuất ra, lại ừng ực nuốt vào, cứ như uống nước vậy. Đang trong thời khắc tuyệt vời đó, Tiểu Ngưu thoải mái khép đôi mắt lại. Hắn si mê mà nghĩ rằng: "Nếu như Xuân Viên đổi thành Nguyệt Ảnh thì thật tốt quá, lúc ấy thật là hạnh phúc lớn nhất của nam nhân." Thân thiết xong rồi, tắt đèn, hai người nằm ngổn ngang ở trên giường với nhau, hưởng thụ cái an tĩnh sau mưa gió. Cái loại yên tĩnh này cũng đẹp, cũng là thứ người ta cả đời khó quên được.

Trong bóng tối, nhìn không thấy mặt nhau, nhưng thanh âm thì làm sao bị ánh sáng ảnh hưởng được. Chỉ nghe Tiểu Ngưu nói rằng: "Lát nữa, ta phải quay về."

Xuân Viên sẵng giọng: "Ngươi gấp cái gì, ngày mai lại về, dù sao thì lão gia hỏa kia đêm nay cũng không trở lại." Tiểu Ngưu cười hắc hắc: "Ta sợ ta ngủ quên, như thế thì hỏng bét. Vạn nhất ta vừa biết trời sáng, khiến lão gia hỏa kia tới bắt quả tang, lúc ấy có kịch vui để xem rồi."

Xuân Viên cười ha hả: "Ta còn không sợ, ngươi thì sợ gì?"

Tiểu Ngưu giải thích: "Ta tất nhiên không sợ hắn rồi, nhưng dù sao đây cũng không phải nhà của ta, nàng cũng không phải là lão bà của ta. Nếu truyền ra ngoài, phụ mẫu ta ra ngoài làm sao nhìn người khác được. Ta nếu bất hiếu, cũng không muốn vì chuyện này mà khiến bọn họ thêm phiền đâu."

Xuân Viên ầm ừ hai tiếng: "Cũng không ngờ chàng là một người có hiếu hen, cũng không chỉ là sắc lang với tiểu lưu manh không thôi." Tiểu Ngưu cười hắc hắc: "Ta đây ưu điểm cũng nhiều, đâu phải chỉ có hiếu thuận không đâu."

Xuân Viên hừ một tiếng: "Cho dù chàng ngoài miệng ba hoa thế nào, đêm nay cũng không thể để chàng đi. Nếu như thả chàng đi, sau này còn không biết tới lúc nào nhìn thấy chàng nữa." Nói xong, tứ chi của Xuân Viên cứ như dây chằng mà quấn lấy Tiểu Ngưu một cách rất chắc chắn. Tiểu Ngưu cho dù bản lĩnh có lớn đi nữa, cũng vô phương thoát được, trong bụng âm thầm thở dài, khó nhất là chịu ân của mỹ nhân.

Tiểu Ngưu nói: "Cho dù nàng có quấn chặt ta, ta cũng phải đi mà."

Xuân Viên ra vẻ cố chấp: "Chàng đi thì cũng được, nhưng không phải bây giờ, đến lúc nên đi, thiếp sẽ cho chàng đi." Tiểu Ngưu vội la lên: "Ngủ quên mẽ nó thì làm sao bây giờ?"

Xuân Viên an ủi: "Sẽ không đâu, trước lúc hừng đông, ta nhất định sẽ thức, khi đó chàng đi cũng không muộn. Bất nhiên chàng mà đi, đến bao giờ mới được gặp nhau nữa." Nói xong nàng thở dài một hơi.

Tiểu Ngưu cũng ai hàizz hai tiếng, nói: "Chờ ta lần sau trở về, ta sẽ thăm nàng mà. Khi đó chúng ta lại cùng nhau vui vẻ, hehe."

Xuân Viên lo lắng: "Sự tình là không thấy bóng dáng nhau. Nam nhan các chàng ấy hả, được ly khai nữ nhân cứ như ngựa hoang không cương, thật khó mà quay trở về."

Tiểu Ngưu cười cười: "Ta sẽ mau chóng trở về thôi. Nàng cũng không nên đòi hỏi nhiều, nếu như ta cả ngày gần gủi nàng, nàng nhất định lại phiền não ra." Sau đó hắn còn thêm: "Ta có một việc, muốn nhờ nàng nói lại với Mai Diêm vương."

Xuân Viên mặt bất mãn nói: "Không duyên không cớ, đề cập tên Vương bát đản đấy làm giề? Chỉ sợ kỹ nữ đã đè chết hắn rồi."

Tiểu Ngưu lấy giọng nghiêm túc ra nói: "Ta đang nói chính sự mà. Ta thật sự không muốn nhắc tới hắn, nhưng không nhắc không được."

Xuân Viên ậm ừ: "Vậy chàng nói ra đi, ta nghe là được rồi."

Tiểu Ngưu lúc này mới nói: "Nàng tìm lúc nói với hắn rằng cha ta muốn đưa hắn đi gặp quan phủ, nếu không muốn ở tù, thì bảo hắn lo liệu đi."

Xuân Viên hỏi: "Chàng ở đây là ý gì?" Tiểu Ngưu giải thích: "Cũng không có ý gì, chỉ là cho Mai diêm vương một cơ hội. Nếu như hắn không muốn ở tù, vậy giải quyết riêng. Nói cách khác, sẽ bị thẩm vấn công đường, lúc ấy thì khó chạy chọt lắm. Tuy rằng hắn với quan phủ có người lo liệu, đối với hắn thì cũng không phải là không có tiền, vả lại nhà ta cũng không phải có ý kiện tụng! Nàng hiểu ý của ta chưa?"

Xuân Viên thản nhiên: "Ta hiểu rồi, ý là chàng muốn hắn bỏ tiền ra thì xong việc chứ gì."

Tiểu Ngưu đính chính: "Cái này không phải ý của ta, mà là ý của cha ta. Nếu mà gặp ta, ta nhất định đưa hắn chém càng nhanh càng tốt. Chỉ là ta nghĩ đến nàng, nếu như lão gia hỏa đó ngồi tù, đối với nàng không có lợi. Nàng vẫn còn là nữ nhân của hắn, chỉ sợ mấy ngày liền không có dễ chịu đâu a."

Xuân Viên thất vọng: "Ta còn tưởng rằng ngươi có thể đem hắn bỏ tù, cho hắn chết trong tù cho rồi." Tiểu Ngưu nói: "Ta muốn giết hắn, dễ như trở bàn tay. Mà ta thì không thể làm như vậy, vận mệnh của hắn không đến lượt ta đây quyết định, dù sao hắn không trực tiếp thương tổn ta. Hắn là cha ta bị thương, ta muốn để cha ta tính sổ với hắn."

Xuân Viên thông cảm: "Vậy quá tiện nghi cho hắn rồi."

Tiểu Ngưu đồng tình: "Nếu như ta muốn hắn buông tha nàng, hắn cũng phải chiều theo. Thế nhưng ta hiện tại đem nàng theo, thì dẫn nàng tới đâu được đây? Hơn nữa hiện tại ta muốn đi học nghệ, vô phương chiếu cố nàng cho tốt được, ta nghĩ nàng cũng lý giải được mà."

Xuân Viên ân lên một tiếng: "Con người thiếp không phải thông minh, nhưng cũng biết chàng có ý tứ. Chàng cứ yên tâm đi làm sự nghiệp của chàng, thiếp sẽ không là gánh nặng của chàng đâu." Lời này nói ra rất là thê lương, nghe thấy trong lòng Tiểu Ngưu cũng không biết làm sao. Có thể nói như thế nào nhỉ? Nàng với Điềm Nữu không giống nhau, đúng là không có cách nào quang minh chính đại mà vào của nhà mình, nàng rốt cuộc vẫn là nữ nhân của kẻ khác mất rồi" haizz

Nói chuyện được một lúc, Tiểu Ngưu cảm thấy rất ủ rủ mệt mỏi, hơn nữa trên người Xuân Viên tỏa ra một hương khí ấm áp, khiến cho hắn ngủ thiếp đi rất nhanh, cũng có chút hương vị ngọt ngào của mộng đẹp. Về phần Xuân Viên thì nàng vẫn chưa ngủ, hắn vẫn không hay biết.

Không biết ngủ được bao lâu, hắn bị Xuân Viên gấp rút đánh thức dậy. Tiểu Ngưu buột miệng: "Làm gì thế?"

Xuân Viên nói: "Chàng nên về nhà thôi." Nói xong chỉ về hướng cửa sổ.

Tiểu Ngưu bỗng ngồi xuống, nhìn ra cửa sổ, đã thấy có ánh sáng, xem ra trời sẽ sáng rất mau. Hắn cũng cuống cuồng lên, vội vàng nhảy dựng lên tìm quần áo mặc vào. Hắn cũng không biết là sợ cái gì, đúng là sợ người khác thấy, nhưng vẫn là sợ Mai diêm vương bắt gặp được thôi?

Khi hắn mặc đồ xong, nhìn lại Xuân Viên một lần nữa, ngay cả y phục không có mặc, cứ như thế nằm trên giường =p..., đôi mắt khẽ ửng hồng, nàng đã khóc rồi. (Thương ghê)

Tiểu Ngưu hỏi: "Nàng làm sao vậy? Khó chịu à?"

Xuân Viên lắc đầu: "Ta không sao, chàng đi việc của chàng đi. Thiếp không tiễn chàng nữa." Nói xong, thân thể di chuyển, quay lưng về phía Tiểu Ngưu. Cái lưng trắng như tuyết lại khiến Tiểu Ngưu nhãn tình sáng lên, thiếu chút nữa có xung động. Nhưng tia sáng ngoài cửa sổ nhắc nhở hắn không thể lại tùy hứng được nữa, chắc chắn là đã đến lúc rời đi rồi. Tiểu Ngưu tiến lại gần, vuốt ve cái lưng trơn mịn của nàng, nói: "Nàng không nên suy nghĩ nhiều, chúng ta nhất định sẽ có ngày gặp lại. Đến lúc đó, chúng ta lại vui vẻ một trận, giống như đêm qua ý, cho nó đã ghiền." Xuân Viên cũng xoay người lại, ngồi dậy, cặp nãi tử liền đột nhiên hiện lên, như hai miếng bột mỳ vậy. Xuân Viên cố ý lắc mông, khiến cho cặp nhũ run run, rất là mê người. Nàng híp đôi mắt đẹp, giang tay ôm Tiểu Ngưu: "Tiểu nam nhan của ta, chàng lại hôn thiếp đi, ta lại muốn chàng nữa rồi." Nói xong, nhãn tình cũng lấp loáng ánh lệ.

Tiểu Ngưu thấy thế cảm động, liền khom xuống ôm lấy nàng, dùng miệng ngậm núm vú nút sâu vào, nhột nhạt nên Xuân Viên lên tiếng: "Tiểu bại hoại, không phải chỗ đó, là hôn môi cơ mà."

Tiểu Ngưu không nghe lời của nàng, cứ hôn cặp nãi tử một hồi, mới chịu chuyển chỗ, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng. Hai người hỏa khí như nhau hôn thắm thiết. Xuân Viên đưa cái lưỡi thơm tho ra, mặc cho Tiểu Ngưu thỏa sức nút vào, liếm láp, hưởng thụ. Lúc ấy, hai người đều say sưa với trò chơi miệng lưỡi này. Một lúc lâu sau, Xuân Viên mới chịu buông hắnr a. Nàng lộ ra vẻ tươi cười, nhìn Tiểu Ngưu nói: "Chàng còn không mau đi đi, một hồi lão gia hỏa kia mà tới. Khi đó chàng liệu mà đối mặt với lão đi."

Tiểu Ngưu cười cười: "Vậy nàng bảo trọng nha, chờ ta trở về, ta lại dùng sức kiền nàng, cho nàng gọi cha gọi mẹ luôn, hehe"

Xuân Viên nhếch miệng cười, giọng điệu khinh khỉnh hừ lên: "Mau cút đi cho thiếp."

Tiểu Ngưu nhìn thấy nàng nở nụ cười, cũng đôi phần an tâm. Hắn thoáng nhìn lại Xuân Viên, ra thế "Hoàng Oanh vào rừng." thân mình trong phòng mà lủi đi, sau đó nghiêng mình, xoay ngang hướng cửa sổ vọt tới. Công phu hắn cũng không tệ lắm, cầm cửa sổ nhẹ nhàng mở ra, người thoát ra rồi tử cửa sổ rơi xuống, hình dạng phi thường tiêu sái rất đẹp. (Kể cái tư thế đào tẩu mà dịch mắc mệt)

Đừng xem Tiểu Ngưu đối phó cao thủ không đặng, nhưng có thể đối phó người bình thường rất dễ dàng. Hắn trèo lên nóc nhà, lại rơi xuống đường phố, lại chạy về nhà của mình rồi vào đúng phòng của mình, tất cả được tiến hành rất cấp tốc mà bí ẩn, thế cho nên không ai nhìn thấy, hắn với bóng ma chả khác gì nhau.

Lúc hắn trở về tới phòng của mình, đánh một hồi quyền, luyện một hồi tâm pháp, sau đấy mới cởi áo ngủ. Được một lúc thì đã ngủ say rồi. Tại chính trong nhà mình, hắn có thể ngủ tùy tiện mà không có gì phiền muộn cả.

Cũng không biết ngủ bao lâu, hắn cảm giác cái lỗ tai bị người ta nhéo. Cảm giác đau nhói khiến hắn phải từ bỏ giấc mộng đẹp của mình.

Khi hắn vừa mở mắt, chỉ thấy một bộ đồ hồng mới tinh trên người Tiểu Tụ ngồi xổm bên giường quay về phía mình tủm tỉm cười, trên mặt vẫn còn vẻ vui sướng sau khi trêu người.

Tiểu Ngưu tức giận hỏi: "Tiểu muội nàng làm gì dzậy, ta còn chưa có ngủ đã mừ."

Tiểu Tụ ha lên một tiếng, với thanh âm trong trẻo mà nói: "Ta nói ca ca nha, bây giờ là lúc nào rồi? Sắp tới bữa ăn trưa rồi, huynh thế nào còn ngủ nữa hử? Lười giống y như heo vậy, muội bảo Điềm Nữu tới kêu huynh dậy, nàng ấy nói huynh còn chưa có tỉnh, không cam lòng gọi huynh dậy. Để cha mẹ đợi huynh dậy ăn cơm, muội không có cách nào, phải tự mình qua đây." Nói đoạn, phùng mang trợn mắt nhìn Tiểu Ngưu, vẻ mặt đầy trách cứ.

Tiểu Ngưu không biết làm gì khác, ngồi xuống nói rằng: "Được được được. Tiểu Tụ, muội đi ra ngoài trước đi, ta đi theo sau. Ta bây giờ cũng tỉnh rồi mà."

Tiểu Tụ ừ một tiếng, lùi lại vài bước, hai tay giơ ra song song nhau, rồi xoay tròn hai vòng, hỏi: "Ca ca, huynh xem ta mặc y phục này đẹp hông?"

Tiểu Ngưu nhấp nháy đôi mắt ngái ngủ của mình, nhìn Tiểu Tụ như một đóa hoa sáng chói. Như thế thật là tươi đẹp. Ôn nhu, không hổ là tiểu mỹ nữ của thành Hàng Châu này.

Tiểu Ngưu gật đầu, nói: "Thế còn phải nói sao, muội muội của ta tất nhiên là Hàng Châu đệ nhất, Giang Nam đệ nhất dzồi. Mấy năm nữa, sẽ là thiên hạ đệ nhất luôn."

Tiểu Tụ nghe được, vẻ mặt tươi cười, không giải thích được liền hỏi: "Ca ca, vì sao mấy năm nữa mới là thiên hạ đệ nhất, mà không phải hiện tại?"

Tiểu Ngưu nhìn qua nhìn lại thân hình nàng, giải thích: "Hiện tại muội còn nhỏ, như một hài tử (A kid), chưa có dậy thì thành thục, giống như trái táo xanh. Chờ muội qua hai mươi tuổi rồi, muội sẽ là thiên hạ đệ nhất." Tiểu Tụ nghe được, hai mắt tỏa sáng, nói: "Đây là thật hả? Ta đem nói với mẹ nghe, xem bọn họ biết ta đẹp cỡ nào." Không đợi Tiểu Ngưu kịp phản ứng, nàng đã như cơn gió mát đi ra.

Tiểu Ngưu vừa mặc quần áo, vừa cười trộm, nghĩ: "Tiểu Tụ còn nhỏ như vậy đã thích chưng diện. Xem ra nữ nhân đều như nhau, có mấy người không thích kẻ khác nói tốt ình. Nhưng mà nói thì như vậy, Tiểu Tụ cũng coi là mỹ nữ đúng chuẩn, nhưng với Nguyệt Lâm thì còn chênh lệch, nếu còn so với Nguyệt Ảnh, khoảng cách chắc còn lớn hơn nữa." Đi tới nhà ăn, đã thấy phụ mẫu. Tiểu Tụ và Điềm Nữu cũng đã ngồi xuống rồi. Hắn vừa đến, tất cả mọi người đều dán mắt lên người Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu áy náy cười nói: "Mọi người sao không ăn trước đi, không cần vì con mà để đói bụng chứ."

Nói xong, Tiểu Ngưu liền đến cạnh Điềm Nữu ngồi xuống, hỏi nàng trong người thấy thế nào.

Ngụy Trung Bảo hỏi lớn: "Tiểu tử, ngươi làm sao thế? Đã muộn thế này rồi, ngươi hôm qua có nhậu nhẹt gì à?"

Tiểu Ngưu mỉm cười nói: "Cha à, con hôm qua không có ngủ được. Luôn mất ngủ, đến hừng đông thì mới an giấc."

Kế mẫu vừa nghe, quan tâm hỏi: "Tiểu Ngưu, con có tâm sự gì sao?"

Không đợi Tiểu Ngưu trả lời, Tiểu Tụ cười khanh khách, mấp máy đôi mắt đẹp, nói: "Ca ca nhất định là muốn cưới vợ rồi? Nói cách khác là, làm sao lại ngủ không được thế chứ?"

Lời vừa nói ra, mọi người trên mặt đều lộ vẻ tươi cười, mà khuôn mặt Điềm Nữu lại ửng hồng như ánh mặt trời. Tiểu Ngưu cười ha hả: "Ca ca muội làm thế nào lại có triển vọng đấy chứ?"

Ngụy Trung Bảo cũng không cười nữa, phân phó: "Đừng nói vô dụng nữa, nhanh ăn cơm đi, đồ ăn đều nguội cả rồi, thiu đi rồi không ăn được nữa đâu." Vừa nói, ông liền cầm đũa. Mọi người vừa thấy, cũng đều giơ đũa lên "Khai công." (Để nguyên văn - ND)

Đang ăn cơm, Nguỵ Trung Bảo vừa nhai đồ ăn, vừa hỏi: "Con trai, con đoán xem, Mai Diêm Vương sẽ làm như thế nào? Hắn chẳng lẽ cam tâm tình nguyện ngồi từ sao?"

Tiểu Ngưu buông đũa, trầm tư chốc lát, nói: "Không ai không thích ở nhà, mà lại thích lấy tù làm nhà cả. Con đoán nếu hắn biết ta đã bắt được hai tên tặc kia, hắn nhất định sẽ cố gắng nghĩ ra biện pháp, không để mình bị kiện đâu."

Ngụy Trung Bảo ngẩng đầu lên, lại hỏi: "Thế hắn sẽ làm thế nào?"

Tiểu Tụ cười khanh khách: "Còn phải hỏi sao, hắn nhất định đem một đống tiền đến quan phủ lo liệu rồi."

Ngụy Trung Bảo ai lên một tiếng: "Tiểu Tụ, con thì biết gì. Nếu như hắn làm vậy, hắn sẽ là thằng ngu, sẽ không phải là Mai diêm vương nữa đâu."

Tiểu Ngưu hỏi Điềm Nữu: "Điềm Nữu này, nàng nói xem hắn sẽ làm thế nào?"

Điềm Nữu suy nghĩ một chút, rồi đáp: "Hắn nhất định sẽ dùng một biện pháp chắc chắn nhất, tiết kiệm và hữu hiệu nhất."

Tiếp đó cười cười, nói: "Phương diện này muội không hiểu nên cũng không dám nói."

Ngụy Trung Bảo tán dương: "Điềm Nữu nói không sai, hắn chắc sẽ làm như vậy." Sau đó Ngụy Trung Bảo ăn thêm một vài miếng, trong lòng đã có dự tính nói rằng: "Ta đoán hắn sẽ tìm ta. Tìm quan phủ có hữu hiệu bằng tìm ta không? Chỉ cần ta không tố, hắn sẽ bình an vô sự. Uhm, hắn sẽ đến nhanh thôi, e rằng ngày mai sẽ tới, nếu như sốt ruột hơn, buổi chiều hắn tới rồi."

Vừa thấy cha mình cứ như cao nhân dự đoán sự tình tiền cảnh, Tiểu Ngưu phụ hóa nói: "Cha à, hay là hắn buổi sáng sẽ tới, có lẽ hắn thấy chúng ta chưa cơm nước xong nên chạy chứ không tới cầu xin nữa."

Ngụy Trung Bảo sờ mũi, cười ha ha: "Hắn sẽ không cấp bách như vậy chứ?"

Đang nói lời này, gia nhân chạy tới bẩm báo: "Lão gia, Mai lão bản tới."

Ngụy Trung Bảo vừa nghe, vẻ mặt đầy kinh ngạc, ngó Tiểu Ngưu, nói: "Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, nhanh như vậy sao? Ha ha, bây giờ xem ta thế nào thu thập hắn."

Ngụy Trung Bảo dứt lời, nhìn gia nhân vung tay lên, xụ mặt nói: "Nói với hắn, bây giờ chờ ở phòng khác. Chờ lão gia ta cơm nước xong mới tiếp hắn."

Gia nhân nghe xong, xoay người đi ra. Khi hắn ra khỏi cửa, Ngụy Trung Bảo lại gọi hắn lại. Gia nhân dừng bước, quay đầu lại, ơi ới nói tới: "Lão gia, người còn gì sai bảo?"

Ngụy Trung Bảo ậm ừ liên tục rồi nói: "Nhớ kỹ nha, trà cũng không rót cho hắn. Cái lão hổn đản này, đừng hòng chiếm tiện nghi của Ngụy gia ta dù chỉ một điểm."

Chờ cho người hầu đi ra ngoài xong, Tiểu Ngưu và Tiểu Tụ đều nở nụ cười, thiếu chút phun cơm ra ngoài. Tiểu Ngưu tự nghĩ: "Lòng dạ lão ba thật là rộng lượng nha! Điểm này ổng không bằng mình rồi."

Một hồi, kế mẫu Cảnh Phương ăn xong trước. Nàng đứng dậy đi trước, vì dược điếm bận rộn. Sau đó Điềm Nữu cũng đi. Sau nữa là Tiểu Tụ. Tiểu Ngưu trước sau cũng ăn xong, chỉ có Ngụy Trung Bảo vẫn còn ăn, vừa từ tốn nhai nuốt, vừa bình luận ngon dở các món ăn.

Tiểu Tụ cười tủm tỉm nhắc nhở: "Lão ba nha, cha nếu không đi nói chuyện, chỉ sợ cái lão gia hỏa kia chạy mất, lúc đó đường tài lộ của cha bị đoạn rồi. Cha thế nào cũng hối hận 3 ngày 3 đêm thì thật là không hay đâu."

Ngụy Trung Bảo cười thần bí nhìn Tiểu Tụ nói rằng: "Tiểu Tụ, hắn tuyệt đối sẽ không đi đâu. Nếu như hắn ngày hôm nay đi, ngày mai trở lại ta cũng quyết không cho hắn vào cửa."

Tiểu Tụ cười đến nổi hai mắt híp lại, nói: "Hắn cam tâm làm chuột để cho cha vui đùa hay sao?"

Ngụy Trung Bảo rất tự tin nói: "Không tin con hãy chờ xem, nhìn lão ba thế nào vờn hắn đây." Dứt lời, Ngụy Trung Bảo đứng lên, trên mặt hiện ra cái hưng phấn của kẻ báo thù. Giờ này, lão như một chiến sĩ bách chiến bách thắng vậy.

Ngụy Trung Bảo hướng cửa đi ra, quay đầu lại hỏi: "Con trai, con cũng theo ta đi thôi?"

Tiểu Ngưu lắc đầu nói: "Lão ba một người đối phó đủ rồi, con đi lại ảnh hưởng danh tiếng của người."

Ngụy Trung Bảo cười ha ha: "Tiểu tử, vậy cứ chờ tin tức tốt đi." Nói dứt, liền một mạch ra cửa. Uy phong cứ như đại quân xuất chinh vậy.

Tiểu Tụ vừa thấy, cũng ngồi xuống, sau đó lại đuổi theo, vừa đuổi vừa la: "Cha ơi, chờ chút, con làm quân sư cho chà. Cha đừng đi nhanh như vậy, con còn chưa kịp uống trà nữa mà." Như làn gió thơm vụt qua, Tiểu Tụ chạy vụt qua bên người Tiểu Ngưu rồi chạy ra cửa.

Còn lại Tiểu Ngưu, hắn cho rằng cũng chả có ý tứ gì, trở về phòng mình. Đầu tiên là hắn nằm lên giường một cái, muốn tiếp tục ngủ, nên lăn qua lật lại, giống như đồ ăn rán áp chảo vậy, lăn qua lăn lại một hồi ngủ không được. Chửi đổng một câu, rồi cũng ngồi dậy.

Hắn mở cửa sổ, để gió bên ngoài len vào. Gió thổi lên mặt Tiểu Ngưu, hắn cảm giác tinh thần phấn chấn hơn. Hắn vừa lòng đi lại trong phòng, tự hỏi các vấn đề. Đầu tiên hắn nghĩ: "Mình nên đi ngày nào nhỉ? Lại nghĩ đến, chờ ta trở về núi rồi, ta chừng nào lấy được ma đao? Lúc ta lấy ma đao, không thể khiến người khác theo dõi. Nghĩ không ra nha, Hắc Hùng Quái cho ta bản đồ thật là hữu dụng, trong tranh của hắn cái chỗ dấu ma đao chả phải là sơn động kia sao? Náo loạn cả nữa ngày, hóa ra lại ở trong động kia. Vậy chẳng hóa ra làm khó hắn rồi, một người đối với Lao Sơn mù tịt mà vẫn có thể nghĩ ra chỗ dấu đao như vậy, xem ra Hắc Hùng Quái cũng không phải là kẻ cẩu thả mà là rất cẩn thận tỉ mỉ." Vừa nghĩ đến Hắc Hùng Quái, hắn lại nghĩ đến kết cục thảm liệt của bằng hữu, cùng với lời giao phó của hắn nữa. Hắn biết rõ là chết, cũng không lùi bước, cũng không sợ, thực sự là một vị nam tử hán. Hắn tuy không phải là người, nhưng cái loại tinh thần so với con người chúng ta lại mạnh hơn nhiều lắm.

Hắc Hùng Quái chết dưới tay Ngưu Lệ Hoa, cũng không thể trách nàng ta được, bọn họ ân oán nói không rõ. Nguyên lai tưởng là Ngưu Lệ Hoa không đúng với Hắc Hùng Quái, nhưng theo lời Ngưu Lệ Hoa, thì là do Hắc Hùng Quái bất nhân trước, như vậy Ngưu Lệ Hoa giết hắn cũng là đúng rồi. Nhưng hắn tại sao lại không trốn đi? Hắn nếu đã chạy tới vùng Trung Nguyên, vì sao lại không chạy tiếp? Lẽ nào hắn trốn không thoát, hoặc là đã chán ghét chuyện trốn chạy? Người sống ai ngờ lại muốn chết nhỉ? Huống hồ hắn ở Tây Vực còn có nữ nhân mà âu yếm nữa. Thật là khờ, thể nào lại chối bỏ trách nhiệm mà chết đi? Nếu như hắn đem ma đao giao lại cho Ngưu Lệ Hoa, thì chắc nàng ta đã không làm khó với hắn rồi.

Tiểu Ngưu lại nghĩ: "Bộ dạng của nữ nhân Hắc Hùng Quái ra sao nhỉ? Là đẹp hay là xấu. Hắn bảo ta chiếu cố nữa đời sau, bảo ta phải cưới nàng ta nữa. Nếu nàng ta là một người quái dị, ta cũng không thể làm tròn lời hứa rồi. Tiểu Ngưu ta bên cạnh cũng không ít nữ nhân, nếu như nàng ta mà xấu, ta sẽ giúp nàng ta tìm một chỗ tốt, coi như cũng không làm thất hứa với bằng hữu rồi." Nghĩ đến nữ nhân, lại nghĩ tới chuyện qua lại với hàng mỹ nữ, giống như Nguyệt Lâm, sư nương, Quỷ Linh, Quận Chúa, Mộ Dung Mỹ, Ngưu Lệ Hoa, đều là những vưu vật khiến người ta kinh tâm động phách, đặc biệt là không thể không nghĩ đến Nguyệt Ảnh. Từ khi cùng thân mật tiếp xúc người đẹp, nàng thực sự là cái ảnh của trăng sáng, tự mình có thể được nhìn thấy nàng, nhưng lại không thể nào ôm nàng vào lòng, xiết lấy nàng trong tay.

Hắn khù khờ tưởng tượng, nếu như ta có thể đem tất cả mỹ nữ này làm của mình, đó thật là một diễm phúc cao dày nha, như thế so với hoàng đế vẫn hơn rồi! Nghe quận chúa nói qua, thân thích của hoàng đế kia hình dạng cũng không giống người, đã như vậy, nam nhân hình dạng như gấu cũng có thể làm hoàng đế, với thiên tư của Tiểu Ngưu ta cũng đã làm thái thượng hoàng rồi. Nghĩ đến chuyện làm cha của hoàng thượng, cảnh tượng lúc đó sẽ ra sao ta? Nghĩ tới đây, Tiểu Ngưu nhịn không được, lộ ra dáng tươi cười. Nhưng lại nghĩ lại, chuyện này vui đùa mà nói ra ngoài không được. Ở trong bụng mà ngẫm thì được, nếu mà nói ra, để quan phủ biết, cái đấy gọi là đại nghịch bất đạo, là muốn bị lăng trì xử tử rồi, Ngụy gia ta đây sẽ toàn gia chết sạch thì toi.

Đang miên man suy nghĩ, chỉ nghe cốc cốc cốc, nhớ đến tiếng đập cửa. Tiểu Ngưu nghĩ là Điềm Nữu, liền nói: "Điềm Nữu hả em, vào đi."

Cửa vừa mở ra, quả nhiên là Điềm Nữu. Điềm Nữu nhìn Tiểu Ngưu mà cười, sau khi vào cửa, đứng phía sau Tiểu Ngưu, không nói một lời.

Tiểu Ngưu kéo nàng lại đầu giường, hỏi: "Điềm Nữu, nàng lại nghĩ về ta hả, nhanh như vậy đã theo ta vào đây rồi." hắn một tay nắm lấy tay nàng.

Điềm Nữu cười ngượng ngùng, cũng không rút tay về, nói: "Muội muốn ở lại điếm giúp việc, nhưng thái thái bảo muội không cần mệt mỏi vậy, bảo muội đến với chàng, nói chàng với việc trong điếm cũng quan trọng như nhau."

Tiểu Ngưu nghe được, thấy ấm áp trong lòng: "Kế mẫu ta thật là nói hay nha! Có một người quan tâm ta vậy, ta thấy cũng đủ lắm rồi. Vừa nghĩ đến, lão ba cũng thật có phúc, có một lão bà tốt như dzậy." Tiểu Ngưu lại hỏi: "Vậy nàng tự mình nguyện ý trở về với ta phải không?" Vừa nói chuyện, Tiểu Ngưu cũng cẩn thận để ý khuôn mặt tươi cười của Điềm Nữu. Điềm Nữu mỉm cười, cứ như một đóa hoa rừng giản dị. Nàng nhỏ giọng nói: "Muội nghe thái thái, bà bảo hãy về cùng chàng, nên muội về cùng."

Tiểu Ngưu vừa nghe, lập tức đứng dậy, nói: "Muội đã nghe bà, như vậy hay rồi. Ta phải ra tìm bà mới được."

Điềm Nữu đứng lên, hỏi: "Chàng tìm thái thái làm gì nữa?"

Tiểu Ngưu lộ ra nụ cười xấu xa: "Nếu cấp bách yêu cầu bà, ta nhờ bà nói với nàng, bảo nàng mau chóng cùng ta động phòng, như vậy bà có thể sớm có cháu bồng."

Điềm Nữu nén vẻ xấu hổ xuống, cái cổ đỏ hồng lên, dịu dàng: "Tiểu Ngưu ca, chàng lại bắt nạt muội rồi. Chàng cứ cái dạng đó, ta cũng về quê thôi."

Tiểu Ngưu cười ha ha, kéo nàng ôm vào lòng, muốn chiếm chút tiện nghi. Đối mặt mà âu yếm mỹ nữ, mặc kệ giờ giấc tránh bỏ phí cơ hội tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK