Lao Sơn phát sinh chuyện xấu, khiến người người nghị luận ầm ĩ. Có người nói, Quỷ Vương lúc này quyết không bỏ qua, lấy tính tình của hắn, nhất định sẽ trả thù chính đạo tàn khốc, không tin ư, chờ nhìn đi. Cũng có người nói, Lao Sơn phái thật là đen đủi, có con sâu làm rầu nồi canh như vậy, có thể thấy được Xung Hư không biết dạy dỗ a.
Ngay cả Tiểu Ngưu trong lòng cũng mắng: "Con *** chứ, cái thứ gì vậy! Tiểu Ngưu ta đây tuy cũng là đồ háo sắc, nhưng tới bây giờ cũng chưa từng cưỡng gian nữ nhân. Phàm là ai cưỡng gian nữ nhân cũng bị coi là cầm thú, mụ nội nó, bại hoại như vậy nên lăng trì mới đúng." Hắn lại nghĩ, nếu như tà phái giận dữ, cùng chính đạo đại chiến thì sao nhỉ? Tà phái tứ đại ma nữ có ba người có quan hệ mật thiết với mình, bắt ta cầm đao chém Quỷ Linh, nhẫn tâm sao? Chém Mộ Dung Mỹ, bỏ được sao? Chém Ngưu Lệ Hoa, có thể sao? Đáp án chắc chắn là không. Ở trong mắt người khác, chánh tà phân chia rất quan trọng, mà trong mắt mình, tất cả là mỹ nữ nha.
Nếu quả thật đánh nhau, ta nhất định không cùng các nàng động thủ.
Trong tiềm thức của hắn, rất rất rất hy vọng tà phái tới Lao Sơn gây chuyện. Huyên náo càng to càng tốt, tốt nhất là thành thân ngày đó, tốt nhất có thể làm hôn sự Nguyệt Ảnh tan nát, như vậy mới vui a.
Ngày mùng 8 tháng ba rốt cục đã tới. Mạnh Tử Hùng ánh mắt mừng rỡ khó mà che dấu, mà Tiểu Ngưu thì cắn răng nghiến lợi, hận không thể há mồm đem Mạnh Tử Hùng cắn chết.
Ngày này vô cùng náo nhiệt, đại chưởng môn các đại môn phái cũng tề tựu đông đủ. Mọi người tập trung trong phòng khách lớn, chứng kiến một màn bái đường thành thân. Mạnh Tử Hùng người mang lụa đỏ, xuân phong đắc ý; Nguyệt Ảnh một thân hồng y, mạng phủ trên đầu. Một màn này không biết làm bao người hâm mộ muốn chết. Theo như hướng dẫn của người chủ trì, hai người tiến tới trước chỗ Xung Hư và sư nương ngồi, chỉ cần tiếng pháo vừa vang lên, là có thể bái đường.
Tiểu Ngưu mắt đỏ lên, ruột gan đứt từng khúc. Hắn kéo Chu Khánh Hải đến bên cạnh, hỏi: "Diệu kế của ngươi đây ư? Chỉ cần bọn họ bái đường, liền là vợ chồng. Ta làm sao bây giờ?"
Chu Khánh Hải bật cười một tiếng, khinh thường nói: "Gấp cái gì, đêm nay sẽ hành động. Ngươi nhớ an dưỡng tinh thần nha! Tối nay ngươi sẽ mệt đó." Dứt lời, lại đi qua chỗ khác tán ngẫu.
Tiểu Ngưu nhìn thân ảnh vừa bước vào, chỉ hận không thể khóc lớn lên, đang lúc pháo vang lên, có một tên đệ tử từ bên ngoài chạy vào, đến dưới chân sư phụ kêu lên: "Sư phụ, đại sự không xong, bọn họ bị người ta bắt được."
Xung Hư mặt lạnh băng, hỏi: "Nói rõ ràng một chút, người nào bị bắt?"
Tên đệ tử kia trả lời: "Sư phụ, Tần Viễn và Tôn Lương bị Quỷ Vương bắt được, Giang sư tỷ đang cùng Quỷ Vương ác chiến."
Xung Hư ồ một tiếng, nói: "Bọn họ ở đâu?"
Đệ tử kia gương mặt hốt hoảng, chỉ chỉ phía sau: "Đang ở dưới chân núi. Chúng ta trong lúc áp giải Tôn Lương tới chân núi, bị Quỷ Vương phục kích."
Vừa nghe những lời này, ai ai cũng cả kinh thất sắc. Bọn họ không nghĩ tới Quỷ Vương lại dám ở chân núi Lao Sơn động thủ, thật là gan lớn bằng trời. Nếu không cho chúng chút bài học, nhân sĩ chánh đạo e rằng sẽ bị người ta coi thường rồi.
Xung Hư và sư nương liếc mắt nhìn nhau, vội vàng cùng Thiếu Lâm Vô Cực đại sư, Võ Đương Hàn Tùng đạo trưởng thương nghị đối sách. Không đợi thương lượng xong, chỉ nghe bên ngoài tiếng người huyên náo ồn ào, lại một tên đệ tử chạy vào bẩm báo, nói là Quỷ Vương thống lĩnh một đám người, áp giải Tần Viễn cùng Tôn Lương bên ngoài diễu võ dương oai.
Xung Hư hỏi: "Nguyệt Lâm đâu?"
Chỉ thấy Nguyệt Lâm chạy vào, nói: "Sư phụ, đệ tử vô năng, Tần sư huynh và Tôn Lương đã bị Quỷ Vương bắt đi."
Nàng một thân đầy bụi đất, đổ mồ hôi đầm đìa.
Xung Hư an ủi: "Chuyện không liên quan tới con, con đã cho sư phụ mặt mũi rồi." Dứt lời, Xung Hư cùng một đám hảo hán chính đạo ra khỏi đại sảnh.
Tiểu Ngưu vội vàng tới gần, quan tâm: "Giang tỷ tỷ, nàng có sao không?"
Nguyệt Lâm lắc đầu một cái: "Không may là không sao, nếu không phải thiếp cơ trí, e rằng cũng bị bắt như Nhị sư huynh."
Sư nương hướng Mạnh Tử Hùng cùng Nguyệt Ảnh nói: "Các con ở nhà đợi, ta ra xem một chút." Sư nương vừa đi, Tiểu Ngưu và Nguyệt Lâm cũng theo ra ngoài.
Vừa ra, chỉ thấy song phương đang trong thế giằng co, giương cung bạt kiếm, có thể bạo phát bất cứ lúc nào.
Quỷ Vương mang đến mười mấy người, đều là một thân áo đỏ quần xanh, nhìn rất khác người. Quỷ Vương là một lão đầu mập, mặt mày hồng hào, người mặc áo choàng trắng, dáng dấp không coi là xấu, gương mặt lúc này sát khí bừng bừng, nhưng không nhìn ra có cái gì gọi là quỷ khí.
Bên người Quỷ Vương còn có ba người, là con của hắn. Hai đứa con trai mỏ nhọn tai khỉ, dáng vẻ bỉ ổi, nhưng nữ lại rất xinh đẹp, vóc người duyên dáng, mắt to môi đỏ, gương mặt linh hoạt. Người này không phải ai khác, chính là nữ nhi bảo bối của Quỷ Vương - Quỷ Linh. Lúc này, đôi mắt đẹp của nàng khẽ xoay chuyển, không chút sợ hãi, ánh mắt ở trong đám người quét qua quét lại, bộ dáng giống như đang tìm người.
Tiểu Ngưu vội vàng ẩn mình, hắn biết Quỷ Linh đang tìm mình. Hắn phát hiện, Tần Viễn và Tôn Lương cũng bị trói chặt ở phía xa
Bên này, Xung Hư hướng Quỷ Vương gật đầu một cái, lạnh lùng nói: "Đông sơn Quỷ Vương, ngươi thật cuồng vọng, dám đánh giết lên núi. Chẳng lẽ ngươi không nghĩ, hôm nay còn có thể còn sống rời khỏi?"
Quỷ Vương cười ha ha điên cuồng: "Lão phu hôm nay tới đây, cũng không có ý định muốn sống mà rời khỏi. Bất quá ta không sống được, các ngươi cũng đừng hòng sống." Vừa nói vừa hướng đám người chính đạo chỉ một cái.
Chính đạo ỷ đông thế mạnh, lại ở địa bàn của mình, cũng trợn mắt nhìn Quỷ Vương, đao kiếm xuất khỏi vỏ. Có người nói: "Lão già, không tự lượng sức, làm thịt hắn." Có người hừ nói: "Quỷ đầu quỷ não gì chứ, vừa nhìn cũng không phải loại tốt, giết chết hắn, vì giang hồ trừ hại."
Lúc này một tiếng "A Di Đà Phật", Vô Cực đại sư lên tiếng: "Quỷ Vương thí chủ, nơi này đang tổ chức hỷ sự, ngươi lại bắt Lao Sơn đệ tử, giết thẳng lên núi, chẳng lẽ muốn cùng chính đạo tương tàn?"
Quỷ Vương cười nhạt: "Vô Cực đại hòa thượng, lão phu ta hôm nay tới, chủ yếu là tìm Lao Sơn phái tính sổ, cùng môn phái khác không có quan hệ."
Xung Hư chất vấn: "Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, có cái gì mâu thuẫn? Hôm nay là ngày vui của nhi tử, ngươi lại tới quấy rối?"
Quỷ Vương hắc hắc cười lạnh, chỉ Tôn Lương đang run cầm cập, nói: "Tên súc sinh này là người của Lao Sơn phái hả?"
Xung Hư liếc Tôn Lương một cái, hận không thể một cước đá chết hắn, nhưng cũng chỉ có thể nhắm mắt đáp: "Không sai."
Sư nương bên cạnh bổ sung: "Hắn vốn là đệ tử Lao Sơn ta, nhưng đó là chuyện trước kia. Kể từ khi hắn vi phạm môn quy, đã bị trục xuất sư môn, ngươi muốn tính sổ cũng không liên quan chúng ta."
Quỷ Vương sửng sốt, thầm nghĩ: "Nữ nhân này nói thật hay, vài câu liền đem trách nhiệm phủi sạch không còn một mống." Quỷ Vương trầm ngâm: "Chưởng môn phu nhân, ta chỉ biết Tôn Lương là người của các ngươi, coi như trục xuất sư môn, cũng là từ nơi này ra ngoài. Ta hôm nay tới, chính là để cho các ngươi biết: đời Quỷ Vương ta, còn chưa bao giờ chịu uất ức như vậy."
Xung Hư trừng mắt, hỏi: "Quỷ Vương, ngươi muốn thế nào, nói thẳng ra đi."
Quỷ Vương thuận miệng đáp: "Đem Tôn Lương người này giao cho ta, sau đó ngươi và mấy người chưởng môn này, nhất định ở trước mặt mọi người hướng ta công khai nói xin lỗi." Dứt lời, chính đạo xôn xao, cảm thấy Quỷ Vương thật quá cuồng vọng. Chỉ bằng hắn và mười mấy người, lại muốn thị uy trước mặt chính đạo, thật không biết trời cao đất rộng là gì.
Xung Hư cười ha ha, nói: "Quỷ Vương, điều thứ nhất có thể xem xét, điều thứ hai sao, nằm mơ a. Ta làm sao lại đi xin lỗi một đám tà môn ngoại đạo như ngươi? Dẹp cái tư tưởng ngu ngốc ấy đi."
Quỷ Vương giậm chân một cái, lớn tiếng: "Xem ra hôm nay không thể làm gì khác hơn ngoài động thủ." Vừa nói chuyện, ra vẻ muốn xông tới chỗ Xung Hư.
Không đợi Quỷ Vương động thủ, Quỷ Hùng nhi tử hắn chen lời: "Cha, đối phó cái lão mũi trâu này, còn cần lão nhân gia người xuất thủ sao? Nhìn ta đây." Vừa nói chuyện, liền nhảy đến trước mặt Quỷ Vương.
Quỷ Vương thấy con trai dũng cảm như vậy, trong lòng cao hứng, nói: "Quỷ Hùng, lùi xuống đi, con sao có thể là đối thủ của chưởng môn nhà người ta a."
Quỷ Hùng không phục, rút quỷ đầu đao ngang hông ra, oa oa một tiếng, hướng Xung Hư phóng tới. Xung Hư cười ha hả một tiếng, vung tay lên, Chu Khánh Hải liền tiến ra đón đỡ. Xung Hư ỷ thân phận mình, không muốn cùng một hậu bối so chiêu.
Quỷ Hùng và Chu Khánh Hải so chiêu, một bên ánh đao chớp nhoáng, đằng đằng sát khí; một bên tay không đón đỡ, chợt trái chợt phải, hồi lâu không nhìn ra cao thấp.
Bên kia đệ đệ Quỷ Anh thấy ca ca không thể thủ thắng, cũng nhào tới. Xung Hư vừa thấy, hướng trong đám người ngoắc ngoắc tay, chỉ thấy Mạnh Tử Hùng nhảy vào vòng chiến, chặn lại Quỷ Anh. Thì ra sư nương bố trí cho hắn cùng Nguyệt Ảnh ở trong phòng, nhưng Nguyệt Ảnh không yên lòng, vì vậy hai người cũng không cố kị, chạy đến trợ chiến .
Quỷ Linh thấy bọn họ đánh nhau náo nhiệt, tay không khỏi ngứa, cũng tiến tới trước mặt Xung Hư kêu lên: "Lão già, ta muốn quyết đấu với ngươi."
Xung Hư cười cười khinh miệt, hướng Nguyệt Lâm ngoắc tay, Nguyệt Lâm khoan thai tiến lên. Xung Hư dặn dò: "Nguyệt Lâm, nàng so với con nhỏ hơn, nhớ phải nhường nàng ba chiêu."
Quỷ Linh kêu lên: "Ai muốn nàng nhường chứ, ta với nàng không khác biệt mấy." Vừa nói chuyện, hai tay giương lên, hai đạo lục quang bắn về phía Nguyệt Lâm. Nguyệt Lâm không dám khinh thường, cũng phát ra tam muội chân hỏa chống đỡ. Hiệp thứ nhất, Nguyệt Lâm liền cảm nhận được áp lực đến từ đối phương, xem ra cô nương lả lướt này không thể xem thường nha.
Tất cả mọi người chăm chú nhìn ba cặp giao phong. Vô luận là chánh đạo hay tà phái, những người không ra trận cũng nín thở ngưng thần, nhìn không chớp mắt. Cũng đủ hiểu, chỉ cần tình huống không ổn, sẽ nhào tới chém giết.
Đồ đệ Xung Hư cũng không phải tầm thường, mà nữ nhi Quỷ Vương cũng không phải yếu thế. Song phương đánh tới mức thiên hôn địa ám, cát bay đá chạy, bất phân cao thấp. Bốn người đàn ông đấu võ, hai cô nương đấu pháp, mỗi người có một thế mạnh, mỗi người có một đặc sắc.
Vừa mới bắt đầu, mọi người còn sợ hết hồn hết vía, một thoáng sau, cũng bị tràng diện làm cho hấp dẫn.
Quỷ Vương thấy con gái biểu hiện không tệ, tâm tình rất tốt, nói với Xung Hư: "Xung Hư, đến đây, chúng ta cũng vui đùa một chút. Hôm nay không giành lại mặt mũi của ta, ta sẽ không rời."
Xung Hư không chút yếu thế, lớn tiếng: "Ngươi tới đây."
Quỷ Vương hướng bãi đất trống lao tới, Xung Hư cũng vội vàng theo sau. Quỷ Vương chợt đứng lại, ánh mắt cừu hận nhìn chằm chằm Xung Hư, cười lạnh ba tiếng, chợt hướng Xung Hư vẩy ống tay áo, giống như là không đếm xỉa tới. Chỉ thấy ống tay áo thoáng qua, một cổ gió mạnh nổi lên, mang theo thanh âm bén nhọn bay ào ào về phía Xung Hư.
'
Xung Hư hét lớn: "Tới hay lắm." Cũng giơ lên ống tay áo, không thấy có gì phát ra, chỉ nghe "phanh" một tiếng, hai cỗ lực lượng giữa đường chạm vào nhau, phát ra tiếng vang rung chuyển trời đất, những đệ tử công lực còn kém lảo đảo muốn ngã, ngay cả Tiểu Ngưu cũng cảm thấy huyết khí sôi trào. Hắn biết bản lãnh mình còn kém xa lắm, lòng nhủ: "Hôm nay chuyện này còn không biết kết quả thế nào đây.' Sau đó, Quỷ Vương hai tay giương lên, hai đạo lục quang như tia chớp bắn về phía ***g ngực Xung Hư. Xung Hư song chưởng dán vào nhau, lòng bàn tay hướng vào trong, như một bức tường, ngăn trở Quỷ Vương thế công, chỉ nghe "phanh phanh" hai tiếng, ở trên tay Xung Hư tuôn ra hay đóa hoa xanh biếc, lục quang cứ như vậy mà tiêu thất.
Lần này giao đấu, song phương càng đề cao cảnh giác. doc truyen tai . Quỷ Vương thầm nghĩ: "Cái thằng mũi trâu, không ngờ mạnh như vậy. Hôm nay nếu muốn thủ thắng, thật không dễ dàng." Mà Xung Hư cũng cảm giác mu bàn tay hơi đau, thầm kinh hãi, hắn không nghĩ tới công lực mình đột nhiên tăng vọt, vẫn không chiếm chút tiện nghi. Như vậy có thể thấy, mấy năm nay tên ma đầu này ở pháp thuật một chút cũng không có lười biếng!
Tiểu Ngưu nhìn song phương đánh nhau, tâm trạng khẩn trương cực kỳ, vừa lo lắng Nguyệt Lâm bị thương, lại sợ Quỷ Linh gặp chuyện không may. Hắn thật muốn lớn tiếng kêu tất cả mọi người dừng tay, có chuyện gì có thể từ từ thương lượng giải quyết. Không phải chỉ là cưỡng bức sao? Nghiêm trị hung thủ là được rồi, cần gì phải đánh nhau tới đầu rơi máu chảy chứ.
Tiểu Ngưu lại gần sư nương, hỏi: "Sư nương, chúng ta làm sao bây giờ?"
Sư nương nhẹ giọng nói: "Không sợ, chúng ta hôm nay nhất định có thể mở mày mở mặt. Bọn họ chỉ bằng mấy người này cũng dám tới đây, không phải là đi chịu chết sao?"
Tiểu Ngưu giọng nói nặng nề: "Chỉ sợ bọn họ không có sợ hãi a! Biết rõ chúng ta nơi này tụ tập tinh anh các môn phái, bọn họ còn dám tới, điều này nói lên cái gì? Điều này nói lên bọn họ còn có hậu quân."
Sư nương nghe xong gật đầu: "Ngươi nói rất có lý." Đoạn xoay đi thương lượng với những môn phái khác.
Tiểu Ngưu lại tiến tới bên người Nguyệt Ảnh, trong lòng khổ sở, nói: "Sư tỷ, chúc mừng ngươi. Chỉ mong các ngươi có thể trăm năm hạnh phúc."
Nguyệt Ảnh thu hồi ánh mắt đang dõi theo cuộc chiến, nhìn thoáng qua Tiểu Ngưu, nói: "Cám ơn. Ta tin tưởng ngươi và Nguyệt Lâm cũng sẽ như vậy."
Đang nói chuyện, chỉ nghe nơi xa có người cười hô hố, thanh âm khó nghe như quỷ khóc sói tru. Tiểu Ngưu tự nhủ: "Đây là người phương nào đến, nghe thanh âm này cũng không giống như người tốt." Khi tiếng cười dừng lại, giữa không trung bay tới một bóng người, giống như một đoàn miên hoa rơi trên mặt đất. Mọi người vừa nhìn người này, nhịn cười không được. Người này dáng người thật đặc sắc. Hắn so với người bình thường cao hơn một cái đầu, lại gầy đến độ da bọc xương, hắc bào treo trên người hắn, giống như treo lên cây gậy trúc. Trên đầu có vài cọng tóc, mà trên cằm râu ria xồm xoàm. Ánh mắt như một đường chỉ, lại dài như mắt cua. Nhìn giống như cương thi, rất buồn cười.
Hắn vừa xuất hiện, lập tức những tiền bối cao thủ ồn ào bàn tán. Tiểu Ngưu không biết là người nào, liền hỏi Nguyệt Ảnh: "Sư tỷ, cái thứ quái vật này là ai?"
Nguyệt Ảnh đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm "quái vật", hồi đáp: "Ắt hẳn là Nam Lĩnh Xà Vương."
Tiểu Ngưu ồ một tiếng, nói: "Chính là thúc thúc của cái nha đầu hay nghịch rắn đó sao?"
Nam Lĩnh Xà Vương mặt âm trầm hướng đám người đang đánh nhau quét mấy lần, thấy Vô Cực đại sư liền hét lên: "Đại hòa thượng, ngươi thế nào còn chưa chết?"
Vô Cực đại sư chau mày, đáp: "Lão nạp tu vi không đủ, không có phúc duyên nhìn thấy Phật tổ. Ngược lại thí chủ bộ dáng như sắp được gặp a."
Xà vương ngửa mặt lên trời cười to, nói: "Hôm nay nếu như Xung Hư mũi trâu này không hướng công chúng nói xin lỗi, ta sẽ đưa ngươi đi gặp Phật tổ."
Vô Cực cũng không có tức giận, nhưng một nhân sĩ chánh đạo lại nhao nhao lên: "Lão quái vật, muốn chết vậy thì ngươi đi chết đi, ngươi bệnh như vậy, sớm nên tự kết liễu cho rồi."
Xà vương hừ hừ, vung tay lên, một đạo bạch quang hướng người nọ bắn tới. Vô Cực thấy thế tay áo phất một cái, một cỗ kình phong ngăn trở đoàn bạch quang kia. Đoàn bạch quang lại trở về trong tay áo Xà vương
Xà vương cười hắc hắc: "Lão hòa thượng, nhiều năm không thấy, phản ứng còn nhanh nhẹn như vậy nha! Tiếp ta thêm một chiêu."
Vừa nói chuyện, hai tay áo cùng phất, chỉ thấy từ ống tay áo đột nhiên phát ra mấy đạo hắc quang cùng bạch quang,bắn về phía Vô Cực.
Vô cực kêu một tiếng: "Mau tránh ra." Tiến lên một bước, chặn lại đoàn ánh sáng kia. Những đoàn ánh sáng kia cũng không có trở về, mà là bị Vô Cực ném xuống đất. Mọi người xem, đều không tự chủ hút vài ngụm khí lạnh, thì ra là ngổn ngang trên đất là hắc xà cùng bạch xà, mặc dù cũng bị Vô Cực đánh chết, vẫn làm cho người ta rợn cả tóc gáy. Có vài đệ tử sợ hãi, mau chóng lui về phía sau mấy bước.
Xà vương chứng kiến những con rắn bảo bối của mình bị chết, lòng đau muốn khóc. Hắn oa oa gầm lên: "Lão lừa ngốc, ta liều mạng với ngươi." Dứt lời, Xà vương móc ra một cây trường tiên, bay ra một mảnh ngân hoa, hướng Vô Cực phóng tới, Vô Cực không thể làm gì khác hơn là xuất chiến. Hai người trên không đánh nhau, nhất thời dây dưa một chỗ.
Lúc này, sư nương hạ lệnh đem sơn môn đóng lại, để tránh tà phái có viện binh kéo đến. Lao Sơn đệ tử lĩnh mệnh, nhưng cửa chưa kịp đóng lại, đã tới một người, chỉ thấy nàng mười lăm, mười sáu tuổi, xinh đẹp như hoa, trên cổ quấn một con rắn, đang cười hì hì đi tới.
Vừa nhìn thấy người này, đầu Tiểu Ngưu muốn đau cả lên, người này không phải ai khác, chính là đã từng gặp một lần - Nam Lĩnh Tây Thi Mạc Tiểu Thiền.
Nàng đứng ở cửa, cười nói: "Đóng cửa gì sớm nha, khách còn chưa tới đông đủ đây."
Nguyệt Ảnh trong đám người bước ra, nàng vung tay lên, nói: "Mạc Tiểu Thiền, đây cũng không phải là địa phương để ngươi chơi đùa, coi chừng bị rắn cắn."
Vừa thấy Nguyệt Ảnh, Mạc Tiểu Thiền mặt dài ra. Nàng thở phì phò nói: "Ta đang tìm ngươi đây, hôm nay không giết ngươi, ta không đi đâu cả."
Nguyệt Ảnh ngạo nghễ: "Ngươi nghĩ muốn đi cũng không đi được." Vừa nói chuyện, người đã nhẹ nhàng đi tới trước mặt Mạc Tiểu Thiền. Khoát khoát tay, Nguyệt Ảnh muốn thị uy với nàng, giết chết ngạo khí của nàng. Nhưng ý niệm vừa chuyển, cũng không vội đánh, hỏi: "Mạc Tiểu Thiền, các ngươi còn có bao nhiêu trợ thủ cũng gọi ra hết đi. Tới một đánh một, tới hai đánh hai."
Mạc Tiểu Thiền một chút cũng không sợ, chỉ về phía sau một cái, nói: "Ngươi mù sao, chẳng lẽ nữ nhân một khi gả cho người ta, liền trở nên ngu xuẩn như vậy?"
Nguyệt Ảnh cười cười: "Ta tất nhiên sẽ không, về phần ngươi, thật là khó nói." Nói xong, hướng phía sau nàng quan sát. Chỉ thấy khúc quanh sơn đạo một nhóm người đang đi lên, cũng là một thân trang phục, tay cầm yêu đao, ước chừng trăm người, cầm đầu là một mỹ nữ khác, một thân áo đen, ngực cao eo thon, khí chất cao ngạo. Đây không phải là Bắc Hải la sát Mộ Dung Mỹ sao?
Nguyệt Ảnh cười lạnh nói: "Nói như vậy xem ra tà phái các ngươi toàn thể xuất động rồi, tới hay lắm, vừa đúng có thể hốt cả ổ."
Mạc Tiểu Thiền hừ hừ: "Đàm Nguyệt Ảnh, bớt khoác lác đi. Ngươi thấy chẳng qua là một nhóm người, Bắc Hải băng vương dẫn một nhóm lớn nhân mã đang ở phía sau lên đây. Các ngươi một người cũng đừng nghĩ chạy thoát, hôm nay nơi này chính là nơi các ngươi táng thân. Chọn ình một nơi chôn huyệt đi, tránh ột lát chết không có chỗ chôn."
Điều này nằm ngoài dự liệu của Nguyệt Ảnh. Nàng không biết lời của nàng ta là thật hay giả, lập tức quay người cùng sư nương nói câu, sư nương lại cùng Võ Đương đạo trưởng Hàn Tùng nói mấy câu. Sau đó, sư nương phát lệnh, Nguyệt Ảnh mau chóng đánh bại Mạc Tiểu Thiền, sau đó đóng lại sơn môn, tất cả toàn bộ tiêu diệt.
Có thể thấy, một cuộc thảm kịch đổ máu sắp bắt đầu.