Tiểu Ngưu tập trung hết sức, suy nghĩ về những điều tốt đẹp, tự nhủ mình phải thoải mái, có lẽ sự thật không đến nỗi thất vọng như thế. Bọn họ có quan hệ đồng môn, không phải xa lạ. Vì vậy, Tiểu Ngưu chuyển đề tài sang chuyện Giang Nguyệt Lâm.
Tiểu Ngưu nói: "Hắc Hùng Quái, cái cô nương đã bị ta cưỡng ép đó đã tỉnh lại chưa? Có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?"
Hắc Hùng Quái cười cười nói: "Cái đó ta không thể biết được. Lúc ta mang nàng ấy về đến phòng, nàng ta vẫn chưa tỉnh. Mang về đến nơi thì ta chuồn ngay."
Tiểu Ngưu truy hỏi: "Vậy không xảy ra chuyện gì chứ?"
Hắc Hùng Quái suy nghĩ một chút rồi đáp: "Không có, mọi thứ đều yên tĩnh. Bọn họ chắc là đều ngủ say cả."
Tiểu Ngưu hỏi: "Hắc Hùng Quái, ngươi dường như rất quen thuộc với người của bang Lao Sơn đó hả?"
Hắc Hùng Quái nhấn giọng: "Đương nhiên rồi. Bất quá chủ yếu chỉ quen với sư phụ bọn họ là Xung Hư lão đạo. Xung Hư lão đạo đã nhiều lần giao hảo với đại cừu nhân của ta là Ngưu Vương, chính mắt ta trông thấy. Nhiều đệ tử đi theo lão ta cũng nhìn thấy."
Tiểu Ngưu cố hỏi dò thêm: "Xung Hư lão đạo chỉ có một nữ đệ tử à?"
Hắc Hùng Quái giải thích: "Đệ tử do chính lão ta truyền thụ có hai người là nữ. Tối qua ngươi đã được thưởng lãm một người. Người kia tên gọi là 'Hàn Hương Tiên Tử'. Cũng không rõ bổn sự thế nào."
Tiểu Ngưu làm bộ dạng như không biết gì, nói: "Nghe danh xưng như thế chắc hình dáng phải hấp dẫn lắm."
Hắc Hùng Quái gật gật đầu liên tục nói: "Cái đó thì tất nhiên rồi. Nha đầu đó so với nha đầu này còn xinh đẹp hơn nhiều. Tối qua nếu không phải không được may mắn lắm, ta đã mang cô ả xinh đẹp hơn cho ngươi rồi. Không làm sao được, vì ả ta ở cùng chỗ với nhi tử của Xung Hư."
Tiểu Ngưu nghe thấy, trong lòng hơi rúng động, cảm thấy rất lo lắng, hỏi: "Nhi tử của Xung Hư cùng với nha đầu đó là sư huynh muội đồng môn à?"
Hắc Hùng Quái suy nghĩ một chút rồi đáp: "Dường như quan hệ không chỉ như thế, trông như bọn họ là phu thê hay sao đó."
Nghe được những lời đó, Tiểu Ngưu thấy trước mắt như mờ đi, ngực như bị một kích rất mạnh đánh trúng. Nhất thời không nói được lời nào. Trong suy nghĩ của hắn, nàng ta không thể có người yêu khác được. Nàng ta phải là người của hắn.
Hắc Hùng Quái quan sát nét mặt hắn, không nhịn được bật cười. Trong lòng y đã đoán gần đúng tâm sự của Tiểu Ngưu, bèn nói: "Tiểu Ngưu nhà ngươi nha, ngươi không thể vừa mới nghe nói cô ả đó xinh đẹp là đã mê đắm như thế được. Ta nghe nói có người 'vừa gặp đã yêu', chứ cái loại 'vừa nghe đã yêu' thì ta đây chưa từng thấy qua à."
Tiểu Ngưu nghe xong, mặt liền nóng lên, bèn đáp: "Hắc Hùng Quái nha, ngươi nói lung tung cái gì, đó là vì người thế nào thì theo kẻ thế đó. À phải, cái tên nhi tử của Xung Hư đó trông như thế nào, cỡ bao nhiêu tuổi?"
Hắc Hùng Quái đáp: "Tiểu tử đó chừng hai ba, hai tư tuổi, trông hết sức anh tuấn, có điều khuôn mặt kiêu ngạo quá. Cứ làm như võ công của hắn còn hơn của cha hắn hay sao, làm như mình là thiên hạ đệ nhất không bằng. Ta xem ra hắn cũng chỉ là một tiểu tử mặt trắng mà thôi."
Tiểu Ngưu nghe thấy, khẽ than trong lòng. Nó tự nhủ, xem ra cái tên gia hỏa đó dường như bô trai hơn mình. Cứ cho là ta cùng hắn đứng cùng nhau, nha đầu kia chắc cũng sẽ chọn hắn. Hic, Tiểu Ngưu ta thật là bất hạnh, chưa kịp ra tay cạnh tranh đã xem như bại trận rồi.
Hắc Hùng Quái cười ha hả nói: "Tiểu Ngưu à, đừng nghĩ lung tung nữa. Bọn ta phải kiếm cái gì ăn đã." Nói xong liền gọi khách điếm mang thức ăn ngon lên. Hắc Hùng Quái theo lệ chỉ đòi một vò rượu, cũng không thèm để ý đến Tiểu Ngưu, vẫn cứ nốc rượu ào ào như cũ.
Tiểu Ngưu vừa ăn vừa hỏi vặn: "Ta nói này Hắc Hùng Quái, ngươi từ sáng đến giờ đã uống rượu nhiều như thế, không sợ ảnh hưởng đến thương thế à?"
Hắc Hùng Quái uống một ngụm lớn, làm đổ cả lên người, rồi nói: "Ngươi phải biết rằng, lúc thụ thương, một ngụm rượu ta cũng không uống. Phải để ta bù lại cơn khát chứ. Hồi còn ở Tây vực, ngày nào ta cũng chỉ uống rượu. Không có rượu thì không có vui."
Tiểu Ngưu mỉm cười nói: "Tên gia hỏa nhà ngươi hóa ra lại là một con sâu rượu lớn." Hắc Hùng Quái nghe xong liền bật cười lớn, hiển nhiên là rất thích thú.
Sau khi ăn uống no say, Hắc Hùng Quái đứng dậy nói: "Tiểu Ngưu, sáng nay lúc ta mang tiểu nha đầu đến, nhân tiện ta đã quan sát động tĩnh xung quanh. Hiện giờ rất nhiều môn phái cử người đến thành Hàng Châu. Chẳng cần phải nói cũng rõ mục đích của bọn họ chính là ta. Ta dù chẳng sợ bọn họ nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ. Ta không dám hoàn toàn chắc chắn rằng có thể vượt qua bọn họ. Vì vậy, để an toàn cho bản thân, mà cũng là an toàn cho nữ nhân của mình, ta phải mau mau trốn đi."
Tiểu Ngưu cũng liền đứng dậy nói: "Hắc Hùng Quái à, ngươi cũng nên bảo trọng. Hy vọng không bao lâu có thể gặp lại ngươi bình an khỏe mạnh. Ngươi đừng chết nha, ở cùng với ngươi rất là thích đó."
Hắc Hùng Quái mở to mồm cười hắc hắc rồi nói: "Ta cũng vậy, ta cũng muốn mau chóng gặp lại ngươi. Đợi sau khi ta cứu được nữ nhân của ta rồi, ta lại đến Trung nguyên tìm ngươi vui chơi." Nói xong nắm chặt tay Tiểu Ngưu, ánh mắt tỏ vẻ lưu luyến, cứ nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngưu trông thật cảm động. Hắn biết Hắc Hùng Quái đối với mình quả thật rất chân tình. Biết mình được giao hảo với một bằng hữu tốt như thế, hắn cảm thấy vô cùng sung sướng.
Hắc Hùng Quái buông tay Tiểu Ngưu ra rồi nói: "Tiểu Ngưu à, ta đi đây. Ngươi tự chiếu cố bản thân nha. Đợi sau này gặp lại, ta nhất định sẽ truyền võ công của ta cho ngươi."
Tiểu Ngưu gật gật đầu, nhìn y đi khỏi cửa, đột nhiên cảm thấy vô cùng cô đơn. Vừa quen biết được bằng hữu đã phải chia tay ngay, hắn cảm thấy mình biến thành một con chim nhạn cô đơn bay trên trời cao. Vì lý do gì đó đột nhiên mình thấy thật cô đơn mặc dù mình thật ra cũng chỉ có một mình.
Vẫn còn đang ngồi than thở thì ngoài cửa nghe tiếng động, Hắc Hùng Quái lại chạy trở vào. Tiểu Ngưu mừng rỡ hỏi: "Hắc Hùng Quái, ngươi không đi nữa à? Vậy thật là hay đó."
Hắc Hùng Quái lắc lắc đầu nói: "Ta vẫn phải đi. Có điều ta vừa nhớ ra một chuyện."
Tiểu Ngưu hơi chút thất vọng nói: "Có chuyện gì mà quan trọng vậy?"
Hắc Hùng Quái trầm ngâm một chút rồi nói: "Ta đột nhiên nhớ ra chưa tặng ngươi lễ vật gì cả. Chúng ta bây giờ chia tay chưa biết đến khi nào mới gặp lại." Nói xong từ trong bụng lôi ra một gói vải dầu được gói rất cẩn thận.
Tiểu Ngưu cười rất tươi nói: "Chúng ta đã là bằng hữu, ngươi không cần phải khách khí như thế chứ. Ta cũng chẳng phải là kẻ tham tài."
Hắc Hùng Quái đưa vật đó cho Tiểu Ngưu rồi nói: "Đây chẳng phải là tài bảo gì mà chỉ là một cuốn sách."
Tiểu Ngưu nghe xong nhịn không được bật cười rồi nói: "Hắc Hùng Quái, ngươi thật sự biết chọc cười à nha. Ngươi nhìn bộ dạng ta xem có giống thư sinh không?"
Hắc Hùng Quái nói: "Ta biết ngươi không giống thư sinh nhưng cuốn sách này đối với ta rất quan trọng. Ta giữ trong người không tiện lắm. Ngươi giờ cứ cầm lấy, cũng như cho ngươi luôn."
Tiểu Ngưu nhận nhưng hơi do dự. Hắc Hùng Quái hạ giọng nói: "Cuốn sách là của ta. Nhưng trong sách còn có một họa đồ là tặng cho ngươi. Ngay sau khi ta đi, ngươi phải xem họa đồ, ghi nhớ họa đồ cho kỹ, xem xong thì đốt đi. Nhớ lời ta đừng làm sai." Nói xong chăm chú nhìn Tiểu Ngưu một lúc rồi rời đi.
Tiểu Ngưu nhìn y biến mất bên ngoài cửa, ngồi im cả nửa ngày vẫn không thấy y quay lại. Nó biết rằng lần này y thật sự đã đi rồi. Y không thể quay lại nữa.
Tiểu Ngưu đóng chặt cửa rồi vội vã mở cái gói ra. Quả nhiên nhìn thấy trong đó một cuốn sách, nhìn tựa sách thì biết là một cuốn kinh Phật. Nó thật sự không hiểu nổi cái tên bằng hữu thô kệch của hắn đọc kinh Phật làm gì? Việc này xem ra hơi khó hiểu à.
Nó lật lật các trang sách, bên trong quả thật có một họa đồ. Mở ra xem thấy đại bộ phận là vẽ một sơn động, bên ngoài sơn động là một sườn dốc dài và thoải. Trong động có một cái giường trên giường đối diện với bức tường đá là một giá nến. Tại vị trí của giá nến có vẽ một vòng tròn rất đậm làm người ta phải đặc biệt chú ý.
Có điều trong cái họa đồ này đến một chữ cũng không có khiến Tiểu Ngưu xem mà hết sức bối rối. Sau khi xem xong, nó không hiểu nổi ẩn ý trong đó. Nó ngây ngốc nghĩ, chẳng hiểu cái lễ vật mà y tặng là cái quái quỷ gì? Phải tính sao đây? Y nói chả phải là tài bảo gì, không biết trong đó còn có bí mật gì không? Cứ theo như tính cách của y chắc y không thể tiết lộ bí mật của Ma đao cho ta chứ?
Tính ra, nếu là họa đồ vị trí của Ma đao thì cũng vô dụng vì loại sơn động như thế này nhiều vô cùng. Ai mà biết được sơn động này nằm ở đâu? Tiểu Ngưu dẫu có tìm đến tận cùng thế giới cũng không tìm được. Ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, gì thì gì Tiểu Ngưu ta cũng không định tìm kiếm cái thứ của người khác. Giả như ta lấy được Ma đao thì dùng làm gì đây? Bất quá nó cũng chỉ là một mảnh thép, ta chả biết sử dụng như thế nào.
Hắc Hùng Quái đã nói rồi, bảo ta ghi nhớ họa đồ, giờ phải nhớ kỹ. Tiểu Ngưu xem đi xem lại họa đồ nhiều lần, cuối cùng cũng ghi nhớ kỹ. Theo sự phân phó của Hắc Hùng Quái, nó liền đốt trụi bản họa đồ. Lại quay sang nhìn cuốn kinh Phật, thủy chung vẫn không phát hiện ra cuốn sách này có chỗ nào đặc biệt. Nó thầm nghĩ, không biết cuốn sách này chứa đựng bí mật gì nhỉ? Có lẽ nào họa đồ chỉ là một thứ để đánh lừa còn bí mật của đao nằm trong cuốn sách. Tên gia hỏa Hắc Hùng Quái này không lẽ định chơi trò khỉ với ta sao.
Tiểu Ngưu gói cuốn sách lại y như ban đầu, giấu vào trong ngực. Nó ra khỏi khách sạn, tiến về phía đường chính, mắt láo liên nhìn quanh, trong lòng tính xem nên đi đâu. Nghĩ một lúc vẫn chưa biết đi đâu, hoàn toàn không để ý rằng mình đang đến gần tiệm thuốc nhà mình.
Từ xa, nó nhìn thấy muội muội của mình đang bận rộn bên trong. Hắn rất muốn đến bên cùng làm việc với nàng. Nhưng nhớ lại cái sự việc không hay ho trước kia, đột nhiên không còn dũng khí nữa. Hắn tự nhủ, nàng nhất định đã biết việc mình rình xem nàng tắm. Nàng nhất định là rất giận. Không biết nàng có tha thứ ình không.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định không đến đó. Cuối cùng thì mẹ kế nói cũng đúng, trước tiên đi đâu đó vài ngày xem sao. Vậy giờ đi đâu đây? Có rồi, lại đi về hướng đông thành thôi. Chả phải Hắc Hùng Quái nói rằng Giang Nguyệt Lâm bọn họ ở về hướng đó sao. Ta cứ đi loanh quanh có lẽ may ra cũng gặp được bọn họ. Nếu thật sự gặp được bọn họ, lúc đó cũng nên nói cái gì đó.
Nghĩ đến đó, Tiểu Ngưu liền cất bước đi về hướng đó. Thành Hàng Châu này, phố lớn hẻm nhỏ gì nó đều thông thuộc, không hề có nơi nào không biết. Có rất nhiều người từ nơi khác đến, gặp Tiểu Ngưu hỏi đường, nó đều hết sức nhiệt tình chỉ dẫn cặn kẽ vì vậy mọi người đều rất hài lòng. Đương nhiên, sau đó Tiểu Ngưu cũng lấy một ít tiền boa. Nó không bao giờ chịu bị thiệt thòi trong làm ăn.
Chẳng bao lâu đã đến nơi có rất nhiều khách sạn. Tiểu Ngưu nhớ rất rõ khu này tổng cộng có khoảng chục cái khách sạn. Đại mỹ nhân của nó rốt cuộc ngụ tại đâu nhỉ? Tiểu Ngưu lo lắng. Mình không thể nhà nào cũng vào hỏi được.
Đang lúc không biết làm sao, từ bên trong một khách sạn ở bên phải xuất hiện hai tiểu đạo sĩ. Bọn họ đến trước mặt Tiểu Ngưu, cùng hành lễ rồi nói: "Ngươi của phải là tiểu hữu Tiểu Ngưu không, sư phụ bọn ta mời ngươi đến gặp mặt một lần."
Tiểu Ngưu giật mình hỏi lại: "Bọn ngươi là ai? Còn sư phụ của bọn ngươi là ai?"
Hai tiểu đạo sĩ cười cười một chút rồi hồi đáp. Nghe xong, Tiểu Ngưu lập tức cảm thấy bối rối.
Một tên tiểu đạo sĩ nói: "Sư phụ bọn ta chính là Nhất Huyền Tử đạo trưởng. Bọn ta chính thuộc phái Thái Sơn."
Tiểu đạo sĩ kia tiếp lời: "Từ sau khi gặp ngươi hôm qua, sư phụ bọn ta luôn khen ngươi rất có thiên phú, tương lai nhất định rất có triển vọng." Nói xong liền đi vòng ra sau, chặn đường lui của Tiểu Ngưu.
Sự thể như thế này, trông không giống như mời mà giống như bắt cóc. Tiểu Ngưu bụng bảo dạ, không cần phải nói, bọn họ tìm mình thật sự chẳng có gì tốt lành, mặt khác, cũng không cần phải dùng đến chiêu này chứ. Thật là tai hại khi dính dáng đến Ma đao và Hắc Hùng Quái.
Thấy tình cảnh như thế, Tiểu Ngưu cười hắc hắc rồi nói: "Nhất Huyền Tử đạo trưởng đánh giá cao Ngụy Tiểu Ngưu như thế thật là hiếm có. Tiểu Ngưu ta thật cảm kích vô cùng. Vì đạo trưởng đã thương yêu như vậy, Tiểu Ngưu ta cũng không thể để cho người mất mặt được. Được rồi, xin mời dẫn đường."
Hai tên tiểu đạo sĩ đồng thanh đáp lời, một người cất tiếng mời, người kia theo phía sau Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu theo họ tiến về phía khách sạn, biết rằng sư phụ bọn họ đang ở trong đó. Hắn nhủ thầm trong bụng, nếu vào trong khách sạn, muốn thoát ra thật không phải dễ.
Đi được vài bước, Tiểu Ngưu đột nhiên xoay người một cái, người vốn hơi thấp, liền lòn ra phía sau tên tiểu đạo sĩ. Tên tiểu đạo sĩ kia không ngờ hắn lại đột nhiên trở ngược như thế. Đến lúc phản ứng thì đã quá chậm. Tiểu Ngưu lập tức chạy thục mạng. Hai tên tiểu đạo sĩ nổi giận, vội vàng đuổi theo. Hai tên này được truyền thụ công phu chánh phái nên tự nhiên là nhanh chân hơn Tiểu Ngưu nhiều.
Tiểu Ngưu thấy tình huống nguy cấp liền lủi ngay vào trong mấy con hẻm nhỏ cạnh đó vốn chằng chịt như màng nhện. Mấy con hẻm đó nếu quen thuộc rồi thì đi lại dễ như không, bằng ngược lại cứ như lạc vào mê cung. Tiểu Ngưu lớn lên ở Hàng Châu này, lủi trong mấy con hẻm nhỏ chính là thế mạnh của nó. doc truyen tai . Nó chạy vòng qua vòng lại, khiến hai tên tiểu đạo sĩ đầu váng mắt hoa, thở hổn hà hổn hển mà vẫn không thể bắt được nó.
Tiểu Ngưu thấy vậy cười ha hả. Sau khi nó dẫn dắt hai tên kia đến một khu vực rất phức tạp, rất khó đi lại, tự mình liền dễ dàng rời khỏi mấy con hẻm. Trước khi thoát đi, nó còn quay lại nhìn bọn họ một cái, mỉm cười nói: "Hai tên tiểu tử mũi trâu kia, muốn bắt ta hả, ha ha. Cóc thúi mà đòi ăn thịt thiên nga à." Nói xong liền chạy mất.
Nhìn lại trước mặt chính là cái khách sạn của mấy tên đạo sĩ, lập tức rẽ vào một khúc quanh. Đúng lúc đó, chỉ nghe thấy một tiếng cười lạnh, rồi cùng với thanh âm, một bóng người từ trong cửa sổ khách sạn nhảy ra, thân thủ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đáp xuống trước mặt Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu nhìn thấy rõ ràng, đúng lão đạo đó, mũi đỏ, râu trắng, chính là Thái Sơn Nhất Huyền Tử. Tiểu Ngưu nhìn lão mỉm cười nói: "Đạo trưởng, Tiểu Ngưu ta thân có việc hệ trọng, hẹn ngày sau tái ngộ." Nói xong định chuồn ngay.
Nhất Huyền Tử tóm ngay lấy cổ hắn nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi định chuồn trước mắt ta sao, chuyện đó không dễ đâu." Vừa nói đến đó thì hai tên đệ tử của lão từ trong một con hẻm nhỏ lao ra, trông vẻ mặt cực kỳ lúng túng.
Nhất Huyền Tử hừ một tiếng rồi bảo chúng: "Một chuyện nhỏ nhặt như thế cũng làm không xong, rõ là đồ vô dụng." Hai người vô cùng xấu hổ, cúi mặt không nói tiếng nào.
Nhất Huyền Tử không nói thêm lời nào, rút từ trong người ra một đạo bùa, dán lên người Tiểu Ngưu. Sau đó áp giải hắn vào trong khách sạn, dẫn hắn vào phòng mình.
Tiểu Ngưu bị dán đạo bùa, người không còn một chút khí lực, muốn trốn cũng không có khả năng. Nó thầm chửi rủa lão đạo mũi trâu, dám dở trò ma quỷ với ta, đợi đến khi tiểu gia có được Ma đao rồi, nhất định phải chặt mi thành từng khúc.
Sau khi ngồi yên trong phòng, Nhất Huyền Tử bắt đầu thẩm vấn Tiểu Ngưu: "Ngụy Tiểu Ngưu, hãy nói cho thật, ngươi và Hắc Hùng Quái quan hệ như thế nào?"
Tiểu Ngưu cứ ngồi nguyên trên ghế mà đáp: "Ta và hắn chẳng có quan hệ gì. Hắn là hắn, ta là ta."
Mặt Nhất Huyền Tử đang lại, nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi đừng nghĩ bọn ta không biết. Ngươi và hắn thật sự có liên quan. Hiện tại ai mà không biết ngươi và hắn cùng mặc chung một cái quần chứ."
Tiểu Ngưu cười hắc hắc rồi nói: "Đạo trưởng, một cái quần mà hai người mặc thì mặc làm sao đây? Người có thể biểu diễn cho ta xem không?"
Nhất Huyền Tử chửi khẽ rồi nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt à? Có người nhìn thấy ngươi đi cùng Hắc Hùng Quái, lại còn giúp hắn giết không ít người, có cả người của Thiếu Lâm và Nga Mi. Ngươi muốn chết hay sao?"
Tiểu Ngưu thất kinh, bụng bảo dạ, sao chuyện đó truyền đi nhanh thế. Đúng là chuyện tốt không ra nổi khỏi cửa còn chuyện xấu thì bay đi khắp nơi. Hắn vội vã giải thích: "Lão đừng nói oan cho người tốt. Chuyện đó đều là do Hắc Hùng Quái làm, ta hoàn toàn vô can."
Nhất Huyền Tử trừng mắt nói: "Không có ngươi liệu hắn có đến được Lục thần tuyền không? Tội của ngươi thật không nhỏ, có thể bị ngũ mã phanh thây."
Tiểu Ngưu bật cười, nói: "Đạo trưởng, người đừng hăm dọa ta chứ. Ta ít can đảm lắm. Người dọa ta đến tè ra quần rồi nè."
Nhất Huyền Tử nổi giận quát: "Ngụy Tiểu Ngưu, rốt cuộc ngươi có nói hay không?"
Tiểu Ngưu hỏi vặn lại: "Người muốn ta nói gì thì ta nói cho, được chứ."
Nhất Huyền Tử vội vàng hỏi gấp: "Ngươi phải nói thật, vì sao ngươi dẫn đường cho hắn? Có phải hắn cho ngươi cái gì đó không?"
Tiểu Ngưu nghe xong, cười thầm rồi làm bộ dạng đáng thương nói: "Đừng nói nữa! Cứ nói đến chuyện đó ta nhịn không nổi lại khóc. Nước mắt lại trào ra nước sông Hoàng hà, tiếng khóc ầm ầm như tiếng thiên lôi..."
Nhất Huyền Tử nhướn mày nói: "Đừng nói những lời dài dòng, nói chuyện chính đi."
Tiểu Ngưu làm bộ mặt ủy khuất đáp: "Hắn đối xử với ta thậm chí chẳng có một chút tốt đẹp nào. Hắn bảo nếu như ta không dẫn hắn đi, hắn sẽ khiến ta chết một cách hết sức thê thảm."
Nhất Huyền Tử nổi giận nói: "Ngươi cũng sợ chết sao? Rồi để cứu mạng bản thân, ngươi chịu làm nô tài cho tên cầm thú đó sao? Ngươi có biết ngươi đã giúp hắn làm hại bao nhiêu người không? Ngươi nói thật quá khó nghe đó."
Tiểu Ngưu cười khổ đáp: "Đạo trưởng, ta không thể so sánh với lão được. Lão đã nhiều tuổi rồi, giờ có chết cũng chẳng thiếu thốn gì mấy. Tiểu Ngưu ta chỉ mới mười sáu, ta còn muốn sống thêm nhiều năm nữa."
Nhất Huyền Tử nghe thấy, rất không hài lòng. Hai tên đệ tử của lão chỉ muốn tung ngay ra một chưởng, phải đánh Tiểu Ngưu một trận ra trò. Nhất Huyền Tử phất phất tay, ra dấu cho họ bình tĩnh lại, sau đó nói: "Tốt lắm, chuyện đó ngươi để sau này giải thích với các đại môn phái đi. Đặc biệt hai môn phái bị hại, họ mà không ăn tươi nuốt sống ngươi thì mới lạ. Ta cũng chẳng cần phải quan tâm đến chuyện đó. Giờ ta chỉ muốn hỏi ngươi hai vấn đề."
Tiểu Ngưu làm ra vẻ cung kính đáp: "Xin đạo trưởng cứ hỏi."
Nhất Huyền Tử chậm rãi hỏi: "Hắc Hùng Quái hiện giờ ở đâu? Ma đao hiện đang ở đâu?"
Tiểu Ngưu nghe xong liền thở dài một cái, ngồi lặng cả buổi mới nói: "Cái tên Hắc Hùng Quái đó, mẹ nó, thật là một kẻ không đàng hoàng. Sáng sớm hôm nay, vừa tỉnh dậy là ta tìm sang phòng hắn ngay. Nhưng chẳng thấy hắn đâu cả, lẳng lặng chuồn mất rồi. Tiền phòng của cả hai cũng để ta trả. Mẹ nó, thật không phải nam tử hán mà."
Nhất Huyền Tử vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh hỏi tiếp: "Còn Ma đao thì sao?"
Tiểu Ngưu hỏi lại: "Ma đao nào? Ta không biết à nha."
Nhất Huyền Tử không nhịn được nữa, đột nhiên đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào mặt Tiểu Ngưu, lạnh lùng nói: "Ngươi xem ra thật không muốn sống nữa rồi."
Tiểu Ngưu cười khổ đáp: "Ta chỉ biết đó là một thứ gì đó cực kỳ quan trọng. Nhưng, lão nghĩ xem, ta chỉ biết phải đi theo hắn thôi, chẳng lẽ hắn lại đem cái thứ quan trọng gì đó kể cho ta hay sao?"
Nhất Huyền Tử ngẫm nghĩ thấy cũng đúng nhưng vẫn còn có chút không an tâm, liền quay sang bảo hai đồ đệ: "Bọn ngươi lục sót người hắn xem có thứ gì không?"
Hai tên đệ tử đồng thanh vâng dạ rồi khám xét toàn thân Tiểu Ngưu, chẳng bao lâu đã lôi từ trong người nó ra cuốn kinh Phật. Cuốn kinh Phật lập tức được trao cho Nhất Huyền Tử. Nhất Huyền Tử nắm chặt cuốn kinh hỏi: "Ngụy Tiểu Ngưu, cái này là cái gì?"
Tiểu Ngưu cảm thấy bị khám xét thật là nhục nhã, trong lòng rất uất ức, trả lời không vui vẻ chút nào: "Ta biết chẳng được bao nhiêu chữ, không ngờ đạo trưởng cũng không biết chữ à?"
Nhất Huyền Tử không thèm đáp, lật lật cuốn sách rồi nói: "Thì ra đây là một cuốn kinh Phật."
Tiểu Ngưu hừ một tiếng nói: "Biết rồi còn hỏi ta làm gì?"
Nhất Huyền Tử lật lật cuốn sách cả buổi rồi hỏi: "Cuốn sách này là của ai?"
Tiểu Ngưu đáp lại: "Là của Hắc Hùng Quái. Tiểu Ngưu ta chả bao giờ ngó tới cái thứ đồng nát đó."
Nhất Huyền Tử gằn giọng nói: "Cứ xem như tên xú tiểu tử ngươi chưa hiểu biết. Giờ mau nói cho ta, vì sao hắn đem cuốn sách này đưa cho ngươi, hắn còn nói điều gì nữa không?" Nói đến đây, giọng của Nhất Huyền Tử trở nên gấp rút. Trong lòng lão nghĩ rằng cuốn sách này có liên quan đến Ma đao. Không chừng dấu vết nơi cất giấu Ma đao chính là ở trong cuốn sách này. Lão muốn mau chóng biết được những điều đó từ lời nói của Tiểu Ngưu.
Đến lúc này, Tiểu Ngưu kể lại toàn bộ sự thật, ngoại trừ chuyện về bức họa đồ, cơ bản đều là thật. Nhất Huyền Tử nghe xong mừng thầm. Trong lòng tự nhủ, đến giờ tính ra tuy vẫn chưa được rõ ràng, chưa bắt được Hắc Hùng Quái, chưa lấy được Ma đao, nhưng lấy được cuốn sách này xem ra so với các môn phái khác cũng tốt hơn nhiều.
Cuối cùng, Nhất Huyền Tử hỏi: "Hắn thật sự không kể cho ngươi Ma đao đang ở đâu sao?"
Tiểu Ngưu nổi giận, giọng rít lên nói: "Ta không phải là cha hắn, hắn phải báo cáo cho ta sao? Nếu ta biết Ma đao ở đâu ta đã đi tìm Ma đao rồi. Nếu quả ta lấy được Ma đao, lúc này bọn ngươi còn được dương dương như thế không? Mẹ bà nó, sao Tiểu Ngưu ta xui xẻo vậy, lúc nào cũng phải nhận lấy bực bội vì người khác."
Nhất Huyền Tử không thèm để ý đến Tiểu Ngưu nữa, tay cầm cuốn kinh, chắp lại phía sau lưng, đi qua đi lại trong phòng, mấy lượt. Sau một lúc, quay sang ra lệnh ột tiểu đạo sĩ: "Phát tín hiệu cho bọn sư huynh các ngươi, bảo bọn họ đợi chúng ta ở phía Đông thành." Tiểu đạo sĩ liền ra ngoài.
Tên tiểu đạo sĩ kia hỏi: "Sư phụ, chúng ta quay về chứ?"
Nhất Huyền Tử gật đầu đáp: "Quay về, cần phải quay về. Hơn nữa bây giờ cũng chưa bắt được Hắc Hùng Quái. Sau khi tên gia hỏa đó lành lặn thương thế, một vài người không chế trụ nổi hắn. Muốn bắt hắn phải chính chưởng môn ra tay."
Tiểu đạo sĩ chỉ vào Tiểu Ngưu nói: "Thế còn tên tiểu hài này xử trí ra sao?"
Nhất Huyền Tử chiếu ánh mắt về phía Tiểu Ngưu quét qua quét lại rồi trầm ngâm nói: "Đưa hắn về Thái Sơn, để chưởng môn đích thân thẩm vấn. Chưởng môn có rất nhiều biện pháp buộc hắn phải khai ra."
Tiểu đạo sĩ nghe xong, cười hắc hắc một cái rồi nói: "Vậy đệ tử có thể chờ đến lúc đó để xem nhiều cảnh hay rồi. Cái đó chắc chắn còn hay hơn xem khỉ làm trò nhiều rồi"
Tiểu Ngưu nghe được, trong lòng cảm thấy lạnh, tự nhủ, không biết chưởng môn của bọn hắn là thứ ma quỷ gì? Ý tứ bọn họ cứ như là muốn khủng bố người ta. Bon họ tốt xấu gì cũng là danh môn chánh phái, không nên ra oai như bọn tà môn thế chứ. Bất kể thế nào, Tiểu Ngưu ta tuyệt không thể theo bọn họ đến Thái Sơn gì đó. Đến nơi đó chắc chẳng tốt lành gì. Tự do cá nhân cũng chẳng có, không phải muốn ép cho người ta chết sao.
Lại nói, nếu quả thật chưởng môn của bọn họ đúng là một tên gia hỏa ma quái gì đó, Tiểu Ngưu ta thật sự sống không bằng chết à. Đến lúc đó, muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc. Cứ như bổn sự của Tiểu Ngưu ta, đến như ba tên mũi trâu trước mặt còn không biết có đối phó được không? Muốn trốn thì phải lo sớm thôi.
Đúng lúc đang suy nghĩ lung tung, tên tiểu đạo sĩ ở bên ngoài tiến vào báo rằng mọi việc đã chuẩn bị xong. Nhất Huyền Tử gật gật đầu nói: "Vậy chúng ta xuất phát."
Một tên đạo sĩ áp giải Tiểu Ngưu ra khỏi cửa khách điếm, tất cả mọi người lên ngựa hướng về phía đông thành cùng tiến. Điểm khác biệt là ở chỗ, mọi người thì ngồi trên ngựa còn Tiểu Ngưu thì nằm vắt ngang lưng ngựa, trông như một gói hàng hóa gì đó. Tiểu Ngưu rủa thầm trong bụng tổ tông và mẫu thân bọn họ không biết bao nhiêu lần.
Suốt đường đi Tiểu Ngưu phải chịu khổ sở không ít. Tuy đoạn đường từ trong thành ra ngoài thành tính ra không xa lắm nhưng cũng khiến hắn không chịu đựng nổi. Ra khỏi thành không bao xa, Tiểu Ngưu bắt đầu kêu lên: "Mau thả tiểu gia xuống, tiểu gia cần đi tiểu tiện. Nếu không cho xuống, tiểu gia buộc phải tiểu tiện ở đây khiến bọn ngươi đều bốc mùi cả đấy."
Tiểu đạo sĩ đang chở nó, nổi giận mắng: "Đồ xú tiểu tử, ngươi ráng chịu đựng đi. Đợi đến Thái Sơn rồi hãy đi."
Tiểu Ngưu nổi nóng, chửi ầm ỉ: "Bà mẹ mày, trước khi về đến Thái Sơn ngươi có thể nhịn không tiểu ư? Không lẽ ngươi không phải là người sao?"
Tiểu đạo sĩ cử chưởng giáng cho hắn một phát. Tiểu Ngưu vì lực bất tòng tâm đành chỉ thét lên chửi mắng: "Mày đánh cha mày, cha mày thấy thích thật đó." Nghe vậy, cả tên tiểu đạo sĩ bên cạnh và Nhất Huyền Tử trên mặt đều nở nụ cười.
Nhất Huyền Tử dừng ngựa lại, bảo tiểu đạo sĩ thả Tiểu Ngưu ra để nó đi vệ sinh. Chân Tiểu Ngưu vừa đặt xuống đất, nó liền cảm thấy thoải mái hẳn, lúc đó trông mới giống bộ dạng con người.
Nó nhìn địa hình xung quanh. Con lộ nơi nó đang đứng chạy dọc theo ven bờ một con suối nhỏ. Bên kia suối là rừng cây và những dãy núi liên tiếp nhau. Tiểu Ngưu rất quen thuộc với con suối này, nước lớn, chảy mạnh, uốn khúc. Trước kia, lúc đi chơi ngoạn cảnh, nó cũng thường đến đây.
Vừa nhìn thấy con suối này, Tiểu Ngưu đã nảy sinh chủ ý. Nó uể oải đến bên bờ suối, cởi quần ra đi tiểu tiện. Phía sau, Nhất Huyền Tử đột nhiên nhận ra chuyện không tốt, liền gọi: "Theo sát hắn, không được để hắn trốn thoát."
Tên tiểu đạo sĩ chở Tiểu Ngưu nói: "Sư phụ, sao người quá lo xa vậy? Không lẽ tên tiểu tử này dám lao xuống nước sao? Nước chảy mạnh như vậy chỉ có dìm hắn chết thôi. Ngoài ra, đạo bùa của người vẫn còn dán trên người hắn, hắn giờ cũng như phế nhân không có lấy một chút năng lực chiến đấu."
Nhất Huyền Tử nhìn về phía Tiểu Ngưu, cảm thấy nói như thế cũng đúng. Suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Không tốt, mau theo bắt hắn về lại." Hai tên tiểu đạo sĩ vội lao mình về phía Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu làm bộ mặt láu cá nhìn bọn họ, cười hi hi nói: "Mấy cháu à, tiểu gia đi đây, không ở lại chơi với các ngươi được."
Nhất Huyền Tử kêu lên: "Ngụy Tiểu Ngưu, không lẽ ngươi không muốn sống nữa sao?"
Tiểu Ngưu đối mặt lão cười đáp lời: "Đồ mũi trâu, bây giờ tiểu gia chết cho bọn ngươi xem." Nói xong liền nhảy tỏm một cái xuống nước. Hai tên tiểu đạo sĩ cũng vừa lao đến bờ suối, đứng trên bờ chửi bới rối rít nhưng không dám nhảy xuống. Nên biết là bọn họ tuy sống tại Thái Sơn nhưng bọn họ đều là vịt trên cạn không thông thuộc thủy tính.
Nhất Huyền Tử cũng đã đến nơi, nhảy xuống ngựa than vãn liên tục: "Ta quên mất tên tiểu tử này là người Hàng Châu. Người Hàng Châu nào mà lại không biết bơi chứ?"
Một tên tiểu đạo sĩ nói: "Sư phụ à, tuy hắn đã nhảy xuống nước nhưng không phải trên người hắn vẫn còn đạo bùa của người sao? Hắn không có sức lực không phải sẽ chết đuối sao? Bùa của người, người thường sao có thể dùng tay mà gỡ được."
Nhất Huyền Tử lắc đầu đáp: "Đồ ngốc, bùa của ta kỵ nhất là nước. Ta quên cho bọn ngươi biết."
Tên tiểu đạo sĩ đó không dám nói gì nữa mà chỉ đành bắt chước sư phụ, buồn rầu đứng nhìn xuống nước. Nhất Huyền Tử đứng nhìn một hồi rồi quay lại phân phó: "Mau lên, đi xuống phía dưới, nhất định phải bắt hắn lại." Hai tên đồ đệ đồng thanh vâng lệnh. Nhất Huyền Tử lại nói thêm: "Tập hợp các sư huynh của các ngươi lại, nhất định phải bắt hắn lại, sống thì phải thấy người, chết thì phải thấy xác." Hai tên đồ đệ lại vâng dạ, rồi vội vã chuẩn bị khởi hành.
Nhất Huyền Tử quay mặt xuống dòng suối nói: "Tên tiểu tử này thật sự là một tên vô lại. Hừm, bất quá cũng thật tinh ranh, so với hai tên đồ đệ của ta phải khá hơn nhiều." Nói xong liền lên ngựa đi khỏi.
Lại nói về Tiểu Ngưu, lần này đúng là đánh bạc. Nó biết lá bùa của lão đạo rất lợi hại. Nó nghĩ nếu như nó nhảy xuống nước mà lá bùa không kỵ nước thì sao đây? Có điều đã bị bức ép đến mức này rồi, không nhảy cũng không được. Lọt vào tay bọn họ, theo bọn họ đến Thái Sơn chỉ sợ cái mạng nhỏ không giữ được. Thà là nhảy xuống nước thí mạng thử xem, vạn nhất may ra thoát.
Sau khi nó nhảy xuống, y như cá gặp nước, lá bùa chẳng mấy chốc rơi ra. Tiểu Ngưu mừng rỡ thấy cơ thể đã có sức lực. Lặn phục dưới lòng suối một lúc rồi xuôi theo dòng nước lặn dần về phía hạ lưu. Đi được một đoạn nó mới thò đầu lên khỏi mặt nước.
Con suối này cứ quanh co uốn lượn tiến vào trong rừng sâu. Tiểu Ngưu cũng bơi theo suối vào rừng. Nơi đây cảnh vật thanh u, chẳng mấy dấu vết con người. Tiểu Ngưu nhủ thầm, không nên đi tiếp xuống hạ du, ai dám chắc mấy tên gia hỏa kia không đợi nó ở dưới đó. Vì vậy, Tiểu Ngưu quyết định đi lên bờ.
Đúng lúc đang bơi về phía tảng đá phía thượng nguồn đột nhiên nghe thấy phía sau có người nói: "Sư muội, muội không được làm điều ngu ngốc, có chuyện gì có thể về gặp sư phụ bàn bạc."
Một giọng nói khác cất lên: "Sư tỷ, tỷ nói với sư phụ một tiếng, nói muội không thể báo đáp ân dưỡng dục của lão nhân gia." Sau đó nghe "Ùm" một tiếng. Tiểu Ngưu quay người lại vừa đúng lúc nhìn thấy nước bắn lên tung tóe.
Quay nhìn lên trên, một bạch y mỹ nữ đang đứng trên bờ kêu gào: "Sư muội, đừng làm tỷ sợ, muội mau lên đây." Cứ thế đứng trên bờ chạy qua chạy lại mà không có cách nào bởi vì nàng ta không biết bơi. Nàng ta biết nếu tự mình nhảy xuống chỉ khiến mình cùng chết mà thôi.
Tiểu Ngưu lập tức nhận ra, mỹ nữ này chính là người mình luôn nghĩ đến, một trong hai mỹ nữ phái Lao sơn, danh xưng là 'Hàn Hương Tiên Tử'. Không cần hỏi cũng biết người nhảy xuống chính thị là Giang Nguyệt Lâm rồi. Đó chính là nữ nhân đầu tiên của ta, không thể không cứu được.
Nghĩ đến đó, Tiểu Ngưu liền lặn ngay xuống nước. Công phu bơi lội của nó so với công phu võ học hơn rất xa. Lặn xuống dưới nước chưa bao lâu đã lặn kéo được Giang Nguyệt Lâm ướt sũng lên trên. Mỹ nữ đứng trên bờ vừa trông thấy, mặt mày liền rạng rỡ hẳn lên.
Sau khi Tiểu Ngưu lên bờ liền kéo Giang Nguyệt Lâm lên trên tảng đá nói: "Cô nương, cô cứu cô ta đi."
Bạch y mỹ nữ lắc lắc đầu nói: "Ta không biết cứu."
Tiểu Ngưu mỉm cười, hai tay vươn ra vừa xoa xoa ngực vừa đè lên bụng nàng ta. Bạch y mỹ nữ nổi giận mắng: "Tiểu tử, ngươi định làm gì vậy?" Tiểu Ngưu đáp: "Ta cứu nàng ta mà." Diệu vật dưới tay nó vẫn cứ đứng thẳng như thế, mê người như thế.
Một lúc sau, Giang Nguyệt Lâm liền há hốc mồm phun nước ra, người lập tức tỉnh lại. Tiểu Ngưu vội vã lùi sang một bên, không muốn để nàng ta biết mình đã chiếm được tiện nghi. Giang Nguyệt Lâm nhìn thấy sư tỷ đầu tiên, nàng liền nhổm ngồi dậy, bật òa lên khóc: "Sư tỷ, tỷ còn cứu muội làm gì, sao không để muội chết đi cho yên. Muội sống chỉ làm cho sư môn thêm tai tiếng."
Mỹ nữ bạch y tiến đến, ngồi xổm xuống, quàng vai Giang Nguyệt Lâm nói: "Sư muội à, muội sống lại thì chỉ có tốt hơn thôi. Nếu không, tỷ phải giải thích ra sao đây khi quay về gặp mặt sư phụ chứ. À phải, cứu muội thật ra không phải là tỷ, là hắn đó." Nói xong liền chỉ sang bên cạnh.
Giang Nguyệt Lâm quay đầu sang nhìn thấy thân hình vẫn còn ướt sủng nước của Tiểu Ngưu, mắt chớp chớp nói: "Tiểu huynh đệ, là ngươi à?"
Tiểu Ngưu thấy nàng ta nhận ra mình liền nói: "Giang tỷ tỷ, nàng cũng nhận ra được Ngụy Tiểu Ngưu ta à?"
Giang Nguyệt Lâm nhịn không được cười rồi nói: "Ngươi tên là Ngụy Tiểu Ngưu à, cái tên thật là buồn cười đó." Nụ cười của nàng thật sự đẹp như hoa sen sau cơn mưa khiến người ta phải kinh ngạc. Sau đó, gương mặt Giang Nguyệt Lâm trở lại u ám, bi thương.
Tiểu Ngưu nói: "Hai vị cô nương, trước khi nói chuyện để ta đi vắt khô quần áo đã."
Mỹ nữ bạch y nói: "Ta cũng phải thay y phục cho sư muội, muội ấy ướt sủng trông không ra sao cả. Ngươi đợi một chút hãy bước ra nha."
Tiểu Ngưu tiến vào trong rừng, sau khi đã khuất hẳn bèn đứng chờ một lúc lâu. Xa xa, nó nhìn thấy họ vẫn ngồi trên đỉnh tảng đá nhưng đến khi Giang Nguyệt Lâm đã thay y phục xong nó mới dám bước ra.
Tiểu Ngưu đến gần bên bọn họ nói: "Giang cô nương, cô không sao chứ? Nếu có gì cần giúp đỡ, ta nhất định sẽ tận lực." Nó mù mờ đoán rằng việc cô nương này tự sát có liên quan đến mình.
Mỹ nữ bạch y nói: "Sư muội ta, nàng ấy không muốn sống nữa, Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi giúp ta khuyên nhũ với."
Tiểu Ngưu mượn cớ hỏi: "Không biết vị bạch y tỷ tỷ này xưng hô ra sao?"
Mỹ nữ bạch y do dự một chút rồi cũng đáp: "Ta tên gọi Đàm Nguyệt Ảnh, cũng là đồ đệ Lao sơn như nàng ta."
Tiểu Ngưu lập tức cất tiếng: "À, Đàm tỷ tỷ." Đàm Nguyệt Ảnh hừm khẽ một tiếng có vẻ không được nồng nhiệt lắm. Mặc dù vậy, biết được tên của mỹ nữ thật sự làm Tiểu Ngưu vô cùng hưng phấn.
Khi ánh mắt của nó va phải khuôn mặt của Giang mỹ nữ, nó lấy hết tinh thần nói: "Giang tỷ tỷ à, nàng đừng chết được không? Đại mỹ nữ như nàng mà chết thì thật đáng tiếc đó."
Vừa nghe thấy câu nói đó, nước mắt Giang Nguyệt Lâm như những hạt trân châu lại đầm đìa khuôn mặt cứ như mưa rào đổ xuống. Tiểu Ngưu vột vã nói: "Như người ta nói, chết tốt vẫn không bằng sống khổ. Dù có phải chịu bao nhiêu đau đớn cũng không được đầu hàng số phận."
Đàm Nguyệt Ảnh nghe thấy liền lướt ánh mắt nhìn nó. Câu này ý tứ rất rõ ràng. Nói như tiểu tử hắn mà còn không hiệu quả thì mình cũng chưa chắc đã thuyết phục nổi sư muội.
Tiểu Ngưu nhận thấy ánh mắt của Đàm Nguyệt Ảnh, liền nhủ thầm, ta không thể để mất mặt trước mỹ nữ được. Mới lần đầu thể hiện tài hùng biện trước mặt nàng, không thể nào quá thất vọng đến nổi không cất mặt lên được nữa.
Vì vậy, Tiểu Ngưu chậm rãi nói: "Không nói giấu gì hai vị tỷ tỷ, ta đây cũng có nhiều bất hạnh. Ta lần này bỏ nhà ra đi cũng bởi vì gia đình không dung nạp ta, ta phải trốn mà đi."
Giang Nguyệt Lâm ngẩng đầu lên hỏi: "Tiểu huynh đệ, ngươi vì sao phải trốn đi?"
Tiểu Ngưu thở dài đáp: "Cũng vì cha ta yêu thương kế mẫu, kế mẫu ta lại đối xử với ta không tốt. Từ khi ta còn nhỏ lúc nào cũng ngược đãi ta, không cho ta ăn no, mặc ấm, ngủ yên, chỉ hận sao ta không chết đi. Ta lớn lên chẳng hề dễ dàng gì. Chỉ vì nhân ngày sinh nhật, ta không chịu khấu đầu trước bà ta, bà ta liền bỏ độc vào thức ăn muốn hạ độc cho ta chết. May thay ta có nuôi một con mèo, nó rất tham ăn nên nó liền ăn trước. Kết quả con mèo chết còn ta giữ được cái mạng nhỏ. Cũng vì vậy, ta phải bỏ trốn khỏi nhà." Nói xong, hai tròng mắt đỏ lên, ngân ngấn nước mắt, bộ dạng như sắp khóc. Nó nói thầm trong bụng, kế mẫu à, người đành phải chịu chút ủy khuất. Kỳ thật người đối xử với ta rất tốt nhưng để có thể làm động tâm người ta, cứu sống người ta, ta chỉ xúc phạm người một lần này thôi. Hy vọng lão nhân gia người ngàn vạn đừng trách mắng ta là được. Sau này gặp lại lão nhân gia người, ta sẽ xin khấu đầu trước người để tạ tội.
Nghe xong câu chuyện của Tiểu Ngưu, Giang Nguyệt Lâm đứng bật dậy nói: "Tiểu huynh đệ à, kế mẫu của ngươi thật quá nhẫn tâm. Cứ cho là ngươi không phải do bà ta sinh ra cũng không thể độc ác như vậy được. Ngươi mau dẫn ta đi, ta phải thay ngươi xử lý công bằng chuyện này."
Tiểu Ngưu hỏi: "Giang tỷ tỷ, người muốn làm gì?"
Giang Nguyệt Lâm giụi đôi mắt ướt lệ, tay chống hông nói: "Lại còn hỏi nữa à? Tất nhiên là thay người giết kế mẫu của ngươi, vì ngươi mà trút giận."
Tiểu Ngưu nghe được những lời đó vô cùng cảm động. Nó không nghĩ được Giang Nguyệt Lâm chỉ là tình cờ gặp mặt mà lại có tâm trạng hiệp nghĩa như vậy. Vì vậy, hảo cảm của nó đối với Giang Nguyệt Lâm lại càng tăng thêm mấy phần, đồng thời lại tự trách chính mình. Nó nghĩ sao mình lại vô sỉ đến mức làm hại nàng ta. Nó thật sự phải quỳ xuống trước mặt nàng ta.
Tiểu Ngưu cười cười nói: "Giang tỷ tỷ à, rất cám ơn tỷ. Tuy bà ta đối xử với ta rất độc ác nhưng dù gì vẫn là kế mẫu của ta, chính là nữ nhân của cha ta. Bà ta bất nhân với ta nhưng ta không thể bất nghĩa với bà ta được. Nếu như giết bà ta, cha ta nhất định sẽ rất thương tâm đó."
Giang Nguyệt Lâm tán dương: "Tiểu huynh đệ, tấm lòng của đệ thật là tốt. Ông trời sẽ phù hộ cho ngươi gặp được nhiều may mắn đó."
Tiểu Ngưu mỉm cười nói: "Ông trời cũng sẽ phù hộ cho tỷ."
Ánh mắt Giang Nguyệt Lâm mờ đi, nói: "Tiểu huynh đệ à, tuy ngươi cứu ta nhưng ta vẫn phải chết. Ta sống thì rất đau khổ." Nói xong đôi mắt ánh lên ý kiên quyết. Ánh mắt đó làm Tiểu Ngưu cảm thấy lạnh người. Nó quyết định, thậm chí không cần quan tâm đến sinh mệnh của mình, phải khuyên nhủ cho được Giang Nguyệt Lâm can đảm tiếp tục sống.
Tiểu Ngưu an ủi: "Giang tỷ tỷ, tỷ sao lại khổ sở như thế, tỷ hãy kể cho ta nghe đi. Có lẽ ta có thể thay tỷ tìm ra một con đường đi tốt hơn, không cứ nhất định phải chết. Ngoài ra, có một số việc không thể dùng cái chết để giải quyết được."
Sau khi Đàm Nguyệt Ảnh nghe xong những lời như thế, nàng ta liền cũng đứng lên trên tảng đá, quàng vai Giang Nguyệt Lâm nói: "Sư muội à, Ngụy Tiểu Ngưu nói không sai. Có một số việc không thể dùng cái chết để giải quyết được. Thêm nữa, nếu muội chết, tên ác nhân đó vẫn cứ nhởn nhơ không bị trừng phạt. Ở dưới cửu tuyền, muội có thể nhắm mắt không?"
Tiểu Ngưu biết rõ tên ác nhân đó có lẽ chính là mình nhưng vẫn tiếp tục khuyên nhủ: "Phải đó, phải đó. Nếu như tỷ cứ nhất định chết thì trước tiên cứ phải tiêu diệt tên ác nhân đó đã. Nếu không, tỷ sẽ chết vô ích đó."
Giang Nguyệt Lâm hết nhìn sư tỷ rồi lại nhìn Tiểu Ngưu, rồi lại trầm tư suy nghĩ. Để làm rõ những suy đoán của mình, Tiểu Ngưu bèn hỏi: "Giang tỷ tỷ, ta phải khổ công nói chuyện với tỷ nhưng ta vẫn hoàn toàn chưa rõ sự tình của tỷ ra sao. Tỷ có thể kể cho ta được không?"
Giang Nguyệt Lâm lắc đầu nói: "Tiểu huynh đệ à, ta không muốn kể cho ngươi nghe. Ta sợ nếu ta kể cho ngươi nghe xong, ngươi sẽ không thèm nhìn ta nữa."
Tiểu Ngưu kiên quyết nói: "Không thể nào, không thể nào. Giang tỷ tỷ, Tiểu Ngưu ta là người thiếu chính chắn như thế sao? Tỷ có chuyện không hay, ta tất nhiên phải cảm thông với tỷ."
Giang Nguyệt Lâm thở ra một cái, liếc nhìn sư tỷ một cái rồi nói: "Được, vậy ta sẽ kể toàn bộ sự thật cho ngươi. Ngươi không được kể cho người khác."
Đàm Nguyệt Ảnh chặn lại: "Sư muội à, chuyện đó càng ít người biết càng tốt."
Giang Nguyệt Lâm nhìn thẳng vào Tiểu Ngưu nói: "Vị tiểu huynh đệ này có thể tín nhiệm được. Hơn nữa, chính cậu ta là ân nhân cứu mạng của muội. Muội phải cho cậu ta biết vì sao muội phải nhảy xuống nước tự sát."
Đàm Nguyệt Ảnh gật gật đầu nói: "Cũng được. Chỉ cần muội tiếp tục sống, mọi chuyện đều tùy theo ý của muội."
Giang Nguyệt Lâm cắn chặt răng, cất giọng đau đớn nói: "Ta bị người vũ nhục. Ta không còn mặt mũi nào để nhìn người khác nữa." Nói xong, khóe mắt lại đỏ lên.
Tiểu Ngưu nhìn thấy, đau đớn trong lòng, khuôn mặt lộ rõ vẻ phẫn nộ, chửi mắng: "Là tên hỗn đản nào làm vậy, tỷ cho ta biết, ta phải đi tính sổ với hắn."
Giang Nguyệt Lâm buồn rầu nói: "Tối qua, Hắc Hùng Quái nhân lúc ta không chú ý, hắn bắt ta đem đi. Lúc hắn tóm được ta, ta bị bất tỉnh. Đến khi ta tỉnh lại, ta đã trở về trong phòng mình. Nhưng ta phát hiện ta thật sự đã bị vũ nhục. Ta nghĩ kẻ đã vũ nhục ta nhất định là hắn. Tên khốn nạn đó chính là Hắc Hùng Quái." Nói xong, hai tay ôm mặt khóc nức nở.
Tiểu Ngưu nghe xong liền chửi mắng: "Cái tên Hắc Hùng Quái này, ta và hắn không đội trời chung, có hắn thì không có ta." Trong lòng hắn tự nhủ, Hắc Hùng Quái à, ngươi chịu ủy khuất một chút nha, ta hoàn toàn không có ý định chửi ngươi đâu.
Đàm Nguyệt Ảnh lạnh lùng nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, ta nghi ngờ ngươi và Hắc Hùng Quái cùng một nhóm. Ngươi nghĩ rằng bọn ta không biết, chính ngươi đã dẫn Hắc Hùng Quái đến Lục thần tuyền, kết quả là hắn trị lành thương thế lại còn giết bao nhiêu mạng người."
Tiểu Ngưu không nghĩ nổi chuyện đó lại lan nhanh như vậy, vội vã nói: "Đàm tỷ tỷ, sao tỷ biết được. Ta cũng là kẻ bị hại thôi. Tỷ nghĩ ta nguyện ý làm thế hay sao, là ta bị bức bách thôi. Hắn nói, nếu như ta không dẫn hắn đi, hắn tất sẽ lấy mạng ta, lại còn giết toàn gia nhà ta. Ta có chết cũng chẳng có quan hệ chi nhưng ta không thể mặc kệ tính mệnh của gia đình ta. Tỷ nói xem có phải không? Nếu như chuyện đó xảy ra với tỷ, tỷ sẽ làm sao?"
Đàm Nguyệt Ảnh liếc mắt nhìn Tiểu Ngưu với vẻ khinh bỉ, hừ một cái rồi nói: "Nếu như ta là ngươi, đầu có thể rơi, máu có thể chảy nhưng không thể đánh mất chính nghĩa, lại càng không thể làm tòng phạm cho kẻ bạo ngược, tàn hại người vô tội."
Tiểu Ngưu gật gật đầu liên tục vâng dạ nói: "Tỷ tỷ giáo huấn rất phải, ta về sau nhất định có nhiều chuyện phải thỉnh giáo tỷ tỷ."
Giang Nguyệt Lâm nói với sư tỷ: "Tuổi hắn còn nhỏ thành ra mắc phải sai lầm, chúng ta không cần phải trách mắc hắn nhiều quá."
Đàm Nguyệt Ảnh bất mãn nói: "Chỉ mới biết nhau chưa được bao lâu mà muội đã nói giúp cho hắn. Ta xem ra hắn không giống người tốt."
Bộ dạng Tiểu Ngưu hơi ủy khuất, cười khổ nói: "Đàm tỷ tỷ à, không ai hoàn hảo cả. Tỷ không thể chỉ vì một chuyện như thế mà đánh giá ta không phải người tốt một cách oan uổng như thế được."
Đàm Nguyệt Ảnh hít vào một hơi thật sâu rồi nói: "Ngươi có phải là người tốt hay không cứ để sau này bọn ta xem xem sao. Nếu như sau này để ta phát hiện ngươi có hành vi bất chính, ta nhất định sẽ là người đầu tiên lấy đầu của ngươi."
Tiểu Ngưu vội vã bày tỏ: "Nếu như sau này Tiểu Ngưu ta làm điều gì xấu xa, nhất định sẽ dài cổ ra ngóng chờ Đàm tỷ tỷ đến để chặt ột phát."
Đàm Nguyệt Ảnh nghe thấy muốn bật cười nhưng cuối cùng nhịn được, nói: "Sư muội, muội nghe xem miệng lưỡi cái tên tiểu tử này cứ ngọt xớt như vậy, liệu có giống người tốt hay không? Chúng ta sau này giữ cách xa hắn thì tốt hơn." Nói đến đây, gương mặt nàng ta trở nên rất nghiêm túc.
Tiểu Ngưu thè lưỡi nói: "Đàm tỷ tỷ, ta chẳng có một chút bổn sự nào, chỉ có người khác bắt nạt ta chứ ta làm sao có khả năng bắt nạt được người khác chứ?"
Đàm Nguyệt Ảnh hừm một tiếng, không thèm ngó đến Tiểu Ngưu nữa, quay sang Giang Nguyệt Lâm nói: "Sư muội, bây giờ muội không còn muốn chết nữa chứ?"
Giang Nguyệt Lâm gật gật đầu nói: "Tiểu Ngưu huynh đệ nói rất phải. Bây giờ muội không được chết, muội phải bắt cho được Hắc Hùng Quái, chém hắn nát như tương mới có thể giải được mối hận này của muội." Nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của nàng ta, trong lòng Tiểu Ngưu thấy rét run lên, tự nhủ, mai kia nếu nàng ta biết tên ác nhân đó chính là ta, không biết nàng ta sẽ đối phó với mình như thế nào.
Đàm Nguyệt Ảnh gật đầu nói: "Vậy thì tốt, tốt lắm. Ta và ba vị sư huynh đều sẽ giúp muội. Chúng ta không chỉ phải giết Hắc Hùng Quái mà còn phải cướp lại Ma đao. Không thể để đao đó rơi lại vào tay ác nhân. Đao đó mà ở trong tay ác nhân thì chỉ có hại cho nhân gian."
Giang Nguyệt Lâm gật đầu khen phải, nói: "Sư tỷ à, giờ chúng ta cùng các sư huynh họp lại rồi cùng hồi sơn chứ?"
Đàm Nguyệt Ảnh đáp: "Xem ra cũng chỉ có thể làm như thế. Võ công của chúng ta không đối phó lại với Hắc Hùng Quái, ngoài ra cũng nên bàn bạc với sư phụ một chút, xem xem người có kế sách gì tốt có thể áp dụng không."
Giang Nguyệt Lâm không có ý kiến gì, kéo tay sư tỷ chuẩn bị đi, đột nhiên nhìn thấy Tiểu Ngưu vẫn đang đứng ngây ra đó liền hỏi: "Tiểu Ngưu huynh đệ, ngươi đang định đi đâu? Nếu như thuận đường, bọn ta có thể tiễn ngươi một đoạn."
Tiểu Ngưu đứng ngắm nhìn hai mỹ nhân đến ngây cả người ra. Một người đẹp yêu kiều, một người đẹp lạnh lùng, đều đầy mỵ lực như nhau. Thật sự nó không hề muốn xa rời bọn họ. Vì vậy, Tiểu Ngưu đáp không cần suy nghĩ: "Ta muốn đi Sơn đông ngoạn cảnh nhưng vẫn chưa đi được, không biết phải đi như thế nào."
Giang Nguyệt Lâm nghe nói, lập tức đáp: "Như vậy hay đó, bọn ta chính cũng đang muốn hồi sơn, ngươi có thể cùng bọn ta đi." Tiểu Ngưu liếc mắt nhìn Đàm Nguyệt Ảnh. Mỹ nhân này cũng đang lạnh lùng chăm chăm nhìn nó nhưng không hề cất lời phản đối.
Vì vậy Tiểu Ngưu mỉm cười nói: "Vậy ta cũng không khách khí." Sau đó, Tiểu Ngưu đi cùng với hai vị mỹ nữ. Trong lòng nó nảy sinh vô số những suy nghĩ không rõ ràng.
Lúc quay trở về đường lộ, Giang Nguyệt Lâm kể cho Tiểu Ngưu nghe một tin tức quan trọng. Đó là Đàm Nguyệt Ảnh vừa mới đính hôn cùng tam sư huynh của bọn họ. Tin này tựa như một đám mây đen che ngay trên đầu Tiểu Ngưu khiến nó hô hấp vô cùng khó khăn. Nó âm thầm tự mình cổ vũ bản thân, ta sẽ không đầu hàng, ta sẽ không đầu hàng. Ta nhất định phải nghĩ ra biện pháp để bọn họ không thể thành thân được."