Càn Nguyên là một trong năm đại lục lớn nhất Đông Thiên đại thế giới, là gia viên của Hỗn Độn Tiên Ma Tông. Ở Càn Nguyên đại lục có một vùng tử địa gọi là Vụ Hải sơn mạch, nơi này vào khó ra càng khó, chính vì thế mới được gọi là tử địa, nhưng trong thế tục lại lưu truyền một truyền thuyết về một ngọn núi gọi là Thông Thiên Sơn trong Vụ Hãi Sơn Mạch, tương truyền nơi đó có tiên nhân sinh sống, chính vì thế dù nguy hiểm như thế nào, mỗi năm vào ba ngày trăng tròn tháng giêng vẫn có vô số người bất chấp nguy hiểm trùng trùng tìm kiếm Thông Thiên sơn, mong có thể gặp được tiên nhân để cầu đại đạo.
Sơn đạo hiểm trở khúc khuỷu, vách núi dựng đứng, mây trắng lượn lờ, lâu lâu lại có loài chim lạ bay qua, dù cảnh đẹp như tranh nhưng nhìn một cái liền biết không phải là chốn bồng lai tiên cảnh gì, thế nhưng dù nguy hiểm nhưng trong tầm mắt mấy người Lý Phi Yến lại có thể nhìn thấy rất nhiều người đang cẩn thận theo sơn đạo tiến lên núi.
Quách Trùng liếc mắt nhìn bọn họ, lạnh nhạt nói:
“Đây là Thông Thiên Sơn, mỗi năm vào tháng giêng Thông Thiên Sơn sẽ mở ra ba ngày, trong ba ngày này bất kỳ người nào không đến hai mươi tuổi có linh căn leo lên được đỉnh Thông Thiên Sơn đều sẽ được thu nhận vào Ngoại Vi Đường.”
Mấy người Lý Phi Yến không khỏi ngạc nhiên, nhớ đến con số đệ tử ngoại vi kinh người của Hỗn Độn Tiên Ma Tông, bọn họ cuối cùng cũng có chút lý giải vì sao có nhiều đệ tử ngoại vi như thế.
Ngay lúc này có một pháp khí phi hành khá lớn bay qua trên đầu bọn họ, sau đó đáp xuống một khoảng trống dưới chân Thông Thiên Sơn, từ bên trong có một nhóm người mặc hoa phục đi ra, đi đầu là một trung niên nhân, bên cạnh hắn có một thiếu niên và một thiếu nữ, nhìn vẻ mặt bọn họ cực kỳ kiêu ngạo, Quách Trùng nhướng mày, đột nhiên cười lạnh nói:
“Kim Điểu Môn!”
Nhìn biểu hiện của nhóm người kia liền có thể đoán ra là đưa người đến muốn tiến lên Thông Thiên Sơn.
“Bọn họ là người của môn phái phụ thuộc Hỗn Độn Tiên Ma Tông mà vẫn phải leo lên Thông Thiên Sơn sao?”
Tư Không Tử Tình có chút bất ngờ quay đầu hỏi Quách Trùng, chỉ thấy hắn cười lạnh một cái chậm rãi nói:
“Trừ khi được tuyển chọn trong Tiên Duyên Hội do tông ta tổ chức, được tiến thẳng vào ngoại vi đường, không cần leo Thông Thiên Sơn, còn lại bất kể là ai, muốn làm đệ tử Hỗn Độn Tiên Ma Tông đều không có ngoại lệ.”
Một sự công bằng đến lạnh lùng nhưng lại cực kỳ kích thích a!
Ánh mắt mấy người Lý Phi Yến âm thầm sáng lên, ngay lúc này, Quách Trùng đột nhiên quay đầu, lạnh nhạt nói:
“Đến rồi!”
Hắn vừa nói xong thì có ba người đột ngột xuất hiện, một nữ tử thanh tú xinh đẹp cũng mặc y phục màu đen huyền như Quách Trùng dẫn theo hai thiếu niên, hai thiếu niên kia một người chừng mười tuổi, quần áo trên người rách rưới như khất cái, đầu tóc cũng bù xù nhưng vẫn không che dấu được dung mạo tuấn tú của hắn, tuy nhiên thần sắc của hắn lại cực độ lạnh lùng, dù nhỏ tuổi nhưng ánh mắt kia lại như kết một tầng băng lạnh, ngăn cản người khác đến gần, thiếu niên còn lại thì trái ngược hoàn toàn, nhìn tuổi tác còn nhỏ hơn Tư Không Tử Tình, một thân hoa phục mới tinh thuần một màu trắng, mặt mũi trắng nõn xinh đẹp đến nỗi khiến người oán than, nếu không nhìn kỹ thậm chí không nhận ra hắn là nam hài, trên mặt hắn là một nụ cười tỏa nắng như thu hút hết mọi ánh sáng xung quanh.”
“Trùng, ngươi đến lâu chưa?”
Nữ tử xinh đẹp kia nhìn Quách Trùng, nở nụ cười xinh đẹp động lòng người, bộ mặt lạnh của Quách Trùng lộ ra vẻ không được tự nhiên, ho khan một tiếng.
“Như Nhi, trước mặt hậu bối, ăn nói cẩn thận.”
Nữ tử gọi Như Nhi lập tức bất mãn.
“Ta gọi tên phu quân mình mà cũng không được nữa à?!”
Thấy nữ tử Như Nhi trừng mắt đẹp, Quách Trùng không được tự nhiên bắt sang chuyện khác.
“Chỗ của nàng cũng chỉ có hai tên tiểu tử này thôi à?”
“Ừm! Mấy lão đầu kia thật sự rất lười, cả một kỳ Tiên Duyên Hội mà cũng chỉ kiếm được cho chúng ta sáu cái tiểu bối mà thôi.”
Quách Trùng bất đắc dĩ lắc đầu.
“Ngươi biết tính cách của mấy vị sư thúc bá mà, sáu người cũng đã không tệ rồi, cộng thêm hai tên từ Tiên Duyên Hội của chúng ta tuyển ra nữa thì vừa đúng tám đứa.”
“A! Thật là đáng yêu, ba tiểu nha đầu này mà lớn lên nhất định đều là đại mỹ nhân.”
Nữ tử Như Nhi cười cười nhìn Lý Phi Yến, Vinh Cơ và Tư Không Tử Tình.
“Chào các ngươi, ta gọi Liễu Như, là thê tử của Trùng Ca, cũng là đệ tử hạch tâm Hỗn Độn Tiên Ma Tông, rất vui được gặp các ngươi.”
“Chào Liễu tiền bối.”
“Tiền bối cái gì, gọi sư tỷ đi.”
Đối với tính cách hào sảng của Liễu Như, mấy người Lý Phi Yến không hề bất ngờ, ngay cả trưởng lão hóa thần kỳ còn tùy tiện dễ dãi, nói gì đệ tử như Liễu Như.
Ba người Lý Phi Yến cũng thức thời gọi một tiếng sư tỷ, lúc này Liễu Như lại quay đầu chỉ vào hai thiếu niên sau lưng.
“Các ngươi làm quen một chút, sau này sẽ còn gặp mặt nhau nhiều đấy.”
Nói rồi Liễu Như chỉ vào thiếu niên khất cái mặt lạnh.
“Hắn gọi Hứa Vô Tình, đến từ Hoành U đại lục.”
Sau đó nàng lại chỉ tiểu thiếu niên xinh đẹp bạch y kia:
“Còn tiểu tử này gọi Vũ Văn Kỳ, cũng đến từ Tiên Duyên Hội ở Hoành U đại lục, tuy nhiên nhà của hắn là ở Vũ Văn đại lục.”
“Ngươi là Tiểu Kỳ?”
Tư Không Tử Tình đột nhiên kinh ngạc hô lên, Vũ Văn Kỳ chớp mắt to, ngạc nhiên nhìn nàng.
“Tỷ tỷ biết ta sao?”
Tư Không Tử Tình nở nụ cười.
“Tuy ta không nhớ rõ ràng lắm, nhưng vào ba năm trước ở Phù Không Thành, chúng ta có gặp nhau, ta còn ở lại đó chơi với đệ hai tháng nữa.”
Nghe Tư Không Tử Tình nhắc nhở, thiếu niên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hai mắt sáng lên, kinh hỷ hô.
“Tỷ là Tử Tình tỷ mà mẫu thân ta hay nhắc đến sao?”
“Ưm! Dược bà bà cũng thường hay kể cho ta về đệ.”
Tư Không Tử Tình và Vũ Văn Kỳ là người quen cũ, quan hệ rõ ràng cũng rất mật thiết khiến mọi người không khỏi ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại hai người này đều xuất thân từ đại gia tộc, quen biết nhau là chuyện có thể hiểu được. Quách Trùng và Liễu Như thấy vậy cũng không lên tiếng ngăn cản hai người ôn lại chuyện cũ.
“A đúng rồi, để ta giới thiệu với đệ.”
Tư Không Tư Tình quay đầu nhìn Lý Phi Yến và Vinh Cơ, tươi cười nói:
“Đây là Yến sư tỷ và Cơ sư tỷ, trên đường đến đây các tỷ ấy đã chăm sóc cho ta.”
Vũ Văn Kỳ chớp mắt nhìn Lý Phi Yến và Vinh Cơ, cười nói:
“Chào hai vị tỷ tỷ, ta gọi là Vũ Văn Kỳ, mong được hai vị tỷ tỷ chiếu cố.”
“Chào tiểu đệ đệ.”
Vinh Cơ vô cùng hưng phấn áp đến vỗ vai Vũ Văn Kỳ, cười đến mắt híp thành hình trăng khuyết, Lý Phi Yến bất đắc dĩ, Cơ công chúa rõ ràng đã xếp Vũ Văn Kỳ vào đối tượng kết giao bằng hữu rồi.
“Chào ngươi, ta gọi Lý Phi Yến, nàng là Vinh Cơ, sau này chúng ta đều là đồng môn, ngươi đã là tiểu đệ của Tử Tình, không cần khách sáo.”
Vũ Văn Kỳ vui mừng gật đầu.
“Hai vị sư tỷ gọi ta Tiểu Kỳ được rồi.”
Ánh mắt Vũ Văn Kỳ sáng ngời không có tạp chất, ý cười trong mắt của hắn vô cùng chân thành tinh khiết, ngay lập tức chiếm được cảm tình của Lý Phi Yến và Vinh Cơ.
Vũ Văn Kỳ cười nói mấy câu, sau đó hắn chợt nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu chạy đến lôi thiếu niên khất cái mặt lạnh kia đến chỗ ba người, Thiếu niên khất cái hơi nhíu nhíu mày nhưng không nói gì để cho Vũ Văn Kỳ lôi đi, đến khi đối mặt với mấy người Lý Phi Yến, hắn cứng ngắc gật đầu với ba người một cái xem như chào hỏi, miệng cũng chỉ lạnh nhạt nói ba chữ.
“Hứa Vô Tình.”
Ba người Lý Phi Yến không khỏi đưa mắt đánh giá hắn một lượt, quần áo rách rưới nhưng cực kỳ sạch sẽ, tóc rối bù nhưng đen bóng như màn đêm, thần sắc lạnh lùng, đôi mắt sáng ngời hữu thần, nhìn vào mắt hắn, cả ba đều không nhìn ra được một tia dao động cảm xúc nào, nhưng lại mang đến cảm giác cực kỳ ngay thẳng chính trực. Lý Phi Yến cũng âm thầm gật đầu trong lòng.
Tên nhóc này đáng để nàng kết giao, chỉ với ánh mắt kia nàng đã có thể đoán được con người này tuyệt đối không phải là kẻ xảo trá.
“Chào ngươi.”
Ba người Lý Phi Yến cũng gật đầu chào hỏi với hắn, không nói tới Tư Không Tử Tình dịu dàng thiện lương, ngay cả Vinh Cơ cũng không có ý bài xích Hứa Vô Tình.
Chào hỏi xong, bọn họ mới nhìn đến một người cuối cùng, Tô Vân Kiều tính cách cực kỳ đôn hậu, cũng cực kỳ ít nói, thấy mọi người nhìn về phía mình, hắn bước lên một bước, hơi ngập ngừng một chút rồi mới nói:
“Ta gọi là Tô Vân Kiều, chào các ngươi, nếu sau này ta có làm sai cái gì thì cứ nói với ta, ta nhất định sẽ sửa đổi.”
Mấy lời này ba người Lý Phi Yến đã nghe qua một lần rồi, nghe thêm một lần nữa bọn họ vẫn không kềm được bất đắc dĩ, người này rõ ràng không đủ tự tin.
Vũ Văn Kỳ chớp mắt nhìn Tô Vân Kiều, sau đó cười nói:
“Chào Tô sư huynh, ngươi rất tốt, ngươi nên tự tin lên.”
Lý Phi Yến ngạc nhiên nhìn Vũ Văn Kỳ, sau đó nàng liền nở nụ cười, tiểu tử này nói chuyện cực kỳ trực tiếp nhưng cũng không có ác ý, dù sau tuổi hắn cũng còn nhỏ.
Tô Vân Kiều mím môi, lắc đầu nói:
“Không đâu, ta vẫn còn rất nhiều thiếu xót, mọi người không cần khách sáo với ta.”
Nhìn ánh mắt kiên trì của hắn, mấy người Lý Phi Yến không biết phải nói gì nữa, Vũ Văn Kỳ còn muốn nói nhưng bị Tư Không Tử Tình kéo lại, hắn đành bỏ qua.
Lý Phi Yến âm thầm lắc đầu cảm thán, có đôi lúc người càng thành thật thì càng cố chấp.