Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bắt dâm tặc, đại náo Thi gia hạng
Nơi đường hẹp, trí địch Bát Chỉ tăng
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
Vũ Hầu từ này chính là di tích cổ nổi danh ở đất Thục, trên vách danh nhân đề vịnh rất nhiều. Chu Thuần xem một lúc, lững thững đi đến Vọng Giang lâu, gọi một bình rượu, chút đồ nhắm, một mình ngồi ăn. Chợt nghe có tiếng bước chân vang lên thang gác rồi một người đi lên, thì ra là một công tử vận võ phục, mặt đẹp như ngọc, vô cùng tuấn mỹ, chỉ là thần tình có vẻ bất chính. Đầu hắn đội mũ tráng sĩ gấm lam thêu hoa, bên tóc mai rung rinh một đóa hoa trang sức kết bằng cỏ thông thảo. Một mình hắn gọi chút rượu và thức ăn, cũng chẳng thèm động đũa, hai mắt cứ nhìn chăm chăm xuống dưới lầu.

Chu Thuần quan sát hắn cả nửa ngày, cảm thấy kỳ quái, cũng cúi đầu nhìn xuống. Nguyên lai ở bờ sông đậu một chiếc thuyền lớn, trên thuyền có rất nhiều nữ nhân, trong đó có một nữ tử rất xinh đẹp, đang rời thuyền lên kiệu. Gã võ sinh công tử đó thấy vậy, vội vàng bỏ lại một thỏi bạc để trả tiền rượu rồi vội vàng bước xuống lầu. Chu Thuần quan sát người này chắc chắn không lương thiện, liền cũng trả tiền rượu rồi đi ra theo dõi.

Đột nhiên lão nhìn thấy một đạo nhân phía trước, trên lưng đeo một hồng hồ lô lớn, chậm rãi đi ở phía trước. Nhìn kỹ thì ra là Túy đạo nhân ngày ấy gặp ở núi Nga My. Muốn đuổi theo tên dâm tặc đó, thì lại bỏ mất dịp may, nào có dễ dàng gặp được kỳ nhân. Muốn bỏ qua không đuổi nữa, lại có phần quá ích kỷ, đánh mất đi thiên chức hiệp nghĩa. Đang lúc do dự, đôi chân nhanh như bay của kiệu phu nổi danh Thành Đô đã chạy không biết về hướng nào. Gã võ sinh công tử đó cũng không thấy bóng dáng. Không còn cách nào khác, Chu Thuần đành phải âm thầm đi theo lão đạo nhân này. Đạo nhân này như không biết Chu Thuần đi theo lão, chậm rãi đi ở phía trước. Chu Thuần trong lòng mừng thầm, tưởng rằng lần này sẽ không dễ dàng để lỡ cơ hội, chỉ chăm chú đi theo sau đạo nhân.

Đạo nhân đó chỉ hướng về khu đồng hoang đi tới, bất luận Chu Thuần đuổi theo thế nào, khoảng cách luôn không đến một hai chục trượng nhưng không sao đuổi kịp. Sau Chu Thuần nóng nảy liền hô lên: “Đạo gia phía trước, xin dừng bước, đệ tử có chuyện muốn thưa.”

Ai ngờ đạo nhân đó nghe Chu Thuần nói như vậy lại càng đi càng nhanh, với công phu khinh thân của Chu Thuần, cũng không có cách gì đuổi kịp được, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng nữa. Chu Thuần biết người ta không chịu gặp lão, không biết làm sao đành cúi đầu ủ rũ quay lại điếm phòng.

Đến canh một, lão đang định lên giường đi ngủ, đột nhiên một trận gió nhẹ thổi qua, trên cái bàn trống không đã có thêm một mảnh giấy. Chu Thuần vội vàng tung người lao ra ngoài, chỉ thấy sao sáng trên trời, bốn phía đều yên ắng. Trong hẻm sâu xa xa, văng vẳng tiếng chó sủa liên hồi. Lúc trở về phòng nhìn mảnh giấy, chỉ thấy trên đó viết ba chữ to “Thi gia hạng”*, nét bút khoáng đạt, thần thái bay bổng. Nhìn mấy chữ này cực kỳ quen thuộc, như đã gặp qua ở nơi nào, tiếc rằng nhất thời lão nhớ không ra. Nghĩ thầm: “Thi gia hạng này đều là các gia đình quyền quý, cùng ta có quan hệ gì?” Trong lòng vô cùng khó hiểu.

Sau lại nghĩ: “Chẳng lẽ nơi đó xảy ra chuyện gì, người đưa thư một mình khó chống đỡ nên hẹn ta đến tương trợ hay sao? Mặc kệ là có hay không, cứ đến nơi đó rồi tính sau.” Vì vậy lão mang binh khí tùy thân theo, đóng cửa, rồi từ trong cửa sổ tung người ra đi, dọc đường nhảy lên mái nhà mà chạy.

Đang chạy, lão đột nhiên thấy một bóng đen, dường như cũng phi băng băng về phía trước, lúc vừa chạy tới Thi gia hạng, bỗng dưng không thấy đâu. Chu Thuần nghĩ thầm: “Đường xá của Thi gia hạng rất dài, bảo ta nên tới nhà nào trước đây? Mặc kệ vậy.”

Đến nhà đầu tiên, lão thấy yên tĩnh lặng lẽ không tiếng động. Lại đi tới nhà thứ ba, lão thấy chẳng có gì ngoài một cái sân lớn. Trên lầu còn có đèn sáng, Chu Thuần vội tung người lao đến, vừa nhìn vào trong cửa sổ không khỏi nổi giận đùng đùng. Nguyên lai trong phòng có một tuyệt sắc nữ tử, bị cởi bỏ y phục trói trên sập gụ, đã hôn mê bất tỉnh. Liếc thấy gã võ sinh công tử đó đang cởi áo, muốn cưỡng gian nữ tử này, Chu Thuần không nhịn được quát: “Hay cho tên dâm tặc, dám cưỡng gian nữ tử nhà lành, còn không ra đây chịu chết cho ta.”

Tên tặc đó nghe xong liền nói: “Kẻ phương nào lớn mật, dám phá hỏng mỹ sự của ông nội ngươi?”

Dứt lời, hắn một hơi thổi tắt đèn, mở cửa phòng rồi cầm một cái ghế ném ra bên ngoài. Chu Thuần đưa kiếm gạt qua một bên, đang đợi hắn ra để giết, đột nhiên nghe tiếng gió sau ót, biết là có người ám toán, lão không thèm quay đầu lại, tung người nhảy xéo về phía trước. Tên tặc nhân này tiếp tục bổ một đao tới, Chu Thuần vội vàng đón đỡ.

Nguyên lai tên tặc này vô cùng giảo hoạt, hắn trước tiên ném ghế ra ngoài, bản thân lại từ cửa sổ phóng ra, muốn ám toán Chu Thuần. Nếu không phải Chu Thuần đã từng kinh qua nhiều đại địch, thì đã trúng phải độc thủ rồi.

Chu Thuần cùng dâm tặc đánh được hơn mười hiệp, thấy được thân pháp và đao pháp của tên giặc này vô cùng quen thuộc, liền quát: “Dâm tặc, ngươi là môn hạ của ai? Tên gọi là gì? Mau xưng danh rồi nhận lấy cái chết, dưới kiếm Vân Trung Phi Hạc ta không giết quỷ vô danh?”

Tên tặc đó nghe thấy lời này, không khỏi điên cuồng cười lớn: “Ngươi chính là Chu lão tam à? Sư phụ ta cho rằng ngươi sẽ không đến Thành Đô, ai mà tưởng nổi ngươi lại tới chịu chết. Ông nội nhà ngươi, ta chính là môn đồ của Bát Chỉ Thiền Diệu Thông, tên tục gia là Đa Tý Hùng Mao Thái, tên gọi Thần Hành Vô Ảnh Trương Lượng.”

Chu Thuần vừa nghe đến thân thế kẻ đối đầu, không khỏi kinh tâm, lại sợ Mao Thái tới tương trợ thì sẽ không phải là địch thủ, liền sử xuất ra tuyệt nghệ bình sinh, cả người trên dưới múa ra một trận kiếm hoa, vây chặt lấy tên tặc này. Gã Trương Lượng đó mặc dù võ nghệ cao cường, rốt cuộc vẫn không phải là địch thủ của Chu Thuần.

Vốn chủ nhân nhà này họ Vương cũng là một người biết võ, bị tiếng đánh nhau kinh động, lúc đầu nhìn thấy hai người đang động thủ, đoán rằng trong đó tất có một người tốt, nhưng không phân rõ ai tốt ai xấu, chỉ nắm chắc cửa phòng mình, không dám tiến lên tương trợ. Cho đến khi nghe thấy tên tặc đó báo danh tính liền phân rõ được tà chính, vì vậy mới dẫn bọn gia nhân tới tương trợ.

Tên tặc đó thấy không còn đường, tranh thủ tung người nhảy lên, vọt lên tường. Chu Thuần nói: “Chạy đi đâu!” Rồi kiếm thân hợp nhất phóng lên, chỉ một nhát đã chặt đứt hai chân của tên dâm tặc, làm hắn ngã nhào xuống, đau đớn tưởng chết đi. Mọi người vội vàng trói lại, mời Chu Thuần vào trong ngồi, bái tạ ơn cứu giúp.

Chu Thuần nói: “Tên tặc này mặc dù bị bắt, các ngươi ngàn vạn lần không nên làm ầm lên. Sư phụ của hắn tên gọi Mao Thái, đã luyện thành tiên kiếm, nếu bị y biết, tính mạng toàn gia các ngươi khó mà giữ được.”

Chủ nhân nhà này tên gọi Vương Thừa Tu, nghe thấy Chu Thuần nói như vậy không khỏi kinh hãi, liền muốn Chu Thuần tương trợ. Chu Thuần nói: “Ta cũng không phải đối thủ của kẻ đó, chỉ cần trước mắt y không biết, đợi mấy ngày nữa thì sẽ có người thu phục được y tới, cho nên các ngươi tạm thời không nên làm ầm lên. Sáng mai ngươi mang người này giấu trong túi da, trước tiên lặng lẽ đến quan phủ báo án, kêu họ bí mật giam lại, đợi bắt được Mao Thái mới xử lý. Giữ ta lại đây, không có ích mà còn có họa, càng không tốt.” Vương Thừa Tu biết không giữ nổi, đành phải theo lời lão phân phó hành sự. Không đề cập tới nữa.

Chu Thuần vẫn y theo đường cũ, lặng lẽ trở lại điếm phòng. Lão đêm nay tuy làm được một việc nghĩa cử, ai ngờ trong lúc vô ý, lại cùng Mao Thái kết thêm một tầng cừu oán. Biết rõ Túy đạo nhân đeo hồ lô là một trợ thủ lớn, không kiên nhẫn nổi lại lỡ mất dịp may, lòng lão như sóng triều, một đêm ngủ không an giấc.

Đến ngày thứ hai, ăn xong cơm trưa tại trong điếm, lão liền đến tham quan các nơi trong thành và tìm kiếm hỏi thăm chỗ ở của Túy đạo nhân. Lão tìm liên tiếp mấy ngày đều không thấy được tung tích. Một hôm lững thững đi bộ ra khỏi thành đến một rừng cây, lão bỗng thấy trong bóng cây thấp thoáng một bức tường quét vôi trắng, biết là một tòa miếu thờ. Chu Thuần lúc này thấy có chút khát nước, liền đi về phía cửa miếu. Lão muốn đi vào vãn cảnh đồng thời xin chén nước uống.

Vừa mới đến gần cửa miếu, lão chợt nghe thấy trên đường lớn có tiếng chuông loan vang lên, trong đám bụi bốc mù mịt có hơn mười cỗ nhân mã đồng loạt phi tới cửa miếu. Chu Thuần vốn là người cẩn thận liền tránh qua một bên. Chỉ thấy đám người trên ngựa, ước có mười ba mười bốn người, một người ăn mặc kiểu đạo gia, còn lại đều ăn mặc kiểu tục gia, hình dáng cực kỳ hung ác. Mỗi người đều vác theo một cái bọc, giống như đều có giấu binh khí.

Lúc đầu cửa miếu đóng chặt, đám người này tới trước cửa miếu, dẫn đầu là một tên đại hán dong dỏng cao. Chỉ thấy hắn vung ngọn roi lên bình tĩnh đánh liền ba cái vào cửa miếu, không lâu sau cửa miếu mở ra. Hơn mười người dắt ngựa không nói chuyện, chen nhau đi vào. Sau khi đám người này tiến vào, cửa thiền liền đóng lại như cũ, mọi vật chìm trong yên lặng.

Chu Thuần trong lòng biết đám người này nhất định là bọn không lương thiện, bất quá tòa miếu này cách thành không xa, tựa hồ không nên chứa chấp phỉ nhân. Lão muốn nhìn xem cho rõ ràng liền đi đến cửa miếu đó.

Chỉ thấy tòa miếu này xây cất cực kỳ vĩ đại trang nghiêm, trên bức biển ở cửa miếu, ghi sáu chữ vàng lớn “Sắc kiến Từ Vân thiền tự**”. Chu Thuần nghĩ thầm: “Từ lâu đã nghe Từ Vân tự chính là ngôi chùa có danh tiếng ở Thành Đô, phương trượng trong miếu là Trí Thông hòa thượng, giới luật rất nghiêm, chúng tăng đồ thanh quy cực tốt, làm sao lại qua lại cùng đám phỉ nhân này? Còn nói là hương khách lỡ đường, tình hình như có chút không đúng.”

Lão đang muốn giả trang tiến vào miếu tham quan để xem cho rõ ràng, đột nhiên bịch một tiếng, một khối bùn đất rơi xuống mặt Chu Thuần khiến lão không khỏi kinh hãi. Lão vội vàng đưa mắt nhìn xem bốn phía, không có tiếng người, cả một tiếng chim cũng không có, không hiểu cục bùn đất đó từ đâu bay đến. Trong lòng mặc dù cảm thấy vô cùng kinh dị nhưng chung quy lòng hiếu kỳ quá lớn, lại ỷ vào mình tài cao mật lớn, vẫn muốn tiến đến gõ cửa. Lão vừa giơ tay lên, đột nhiên sau ót có gió. Chu Thuần lúc này không sơ ý như vừa rồi, vội vàng cúi thấp đầu, bịch một tiếng, rơi trên mặt đất vẫn là một cục bùn đất. Lão vội hướng về phía ném của cục đất nhìn lên, chỉ thấy ở cách hai mươi trượng có một bóng nhân ảnh, nháy mắt đã biến vào trong rừng rồi không thấy nữa. Trong lòng không khỏi tức giận, lão liền bỏ ý nghĩ đi vào miếu, phóng người đuổi theo về phía rừng, dự định tìm người đó, hỏi hắn vô duyên vô cớ vì sao một lần hai lần đùa giỡn với mình? Đến khi vào rừng rồi, tìm kiếm mọi nơi, song chẳng có chút tung tích gì. Đang không muốn tìm nữa thì lại một cục đất bay tới. Chu Thuần lúc này sớm đã lưu tâm đến mười hai phần, một mặt lão né tránh cục đất đó, một mặt nhìn kỹ về phía trước. Chỉ thấy phía trước có một người cực kỳ gầy ốm, đang chạy như bay ra ngoài rừng. Chu Thuần khí tức lên tới mặt, cất bước đuổi theo liền.

Người nọ thân pháp thật nhanh, chân không vấy bụi, dù cho Chu Thuần cước trình ngày có thể đi ngàn dặm cũng không đuổi kịp. Cứ như vậy một chạy một đuổi, chẳng bao lâu đã được hơn mười dặm đường. Chu Thuần vừa đuổi theo vừa nghĩ: “Ta cùng người này vốn không quen biết, cớ gì lại đùa bỡn với ta như thế? Nếu là cừu gia, lúc ta ở trước miếu đã trúng phải ám toán của y rồi. Huống hồ chiếu theo cước trình thân pháp của y thì thấy võ nghệ quyết không dưới ta, y dẫn ta đến chỗ hoang vắng không người này là có duyên cớ gì?” Đang muốn hỏi, lão chợt hiểu ra liền dừng lại hô: “Vị tôn huynh phía trước, xin dừng bước để cho Chu Thuần ta nói một lời.”

Dù cho kêu đến rách cổ, người nọ vẫn không để ý tới. Đột nhiên thấy y đứng lại trước một gốc cây, Chu Thuần trong lòng mừng rỡ liền tiến đến phía trước. Vừa mới đến cách không xa, người nọ bỗng lại cất bước chạy đi như sao băng chớp giật, chỉ chớp mắt đã không biết đi về hướng nào. Chu Thuần đến gần tới trước cây đó, chợt thấy dưới đất có một cái túi. Nhặt lên mở ra xem, nguyên lai là hai viên đan dược, mặt trên còn có một hàng chữ nhỏ, viết tám chữ “Giữ dùng lúc sau, bách độc bất xâm”.

Chu Thuần cũng không biết là có dụng ý gì, thuận tay bỏ vào trong ngực. Đến lúc này càng biết được miếu nọ không phải là đất lành, người nọ là có lòng dẫn lão thoát khỏi nguy hiểm. Bản thân cũng tự biết sức một người không làm được việc, tạm thời chỉ mặc kệ, phờ phạc quay về đường cũ.

Vừa mới đi được chưa đến năm dặm đường, lão bỗng thấy trên một cây đại thụ bên đường treo một cái chuông lớn. Nghĩ thầm: “Vừa rồi lúc đi qua thì không hề thấy cái chuông này. Cái chuông này ít nhất cũng sáu bảy trăm cân, người nào có thể tung người đem chiếc chuông này treo lên? Không có sức lực ba bốn ngàn cân, thì làm sao có thể làm được?”

Lại thấy cách cái chuông nọ không xa có một khu nhà ở, liền đi tới để hỏi cho minh bạch. Ai ngờ mới đến cửa nhà đó liền lờ mờ nghe thấy có tiếng khóc kêu cứu mạng. Chu Thuần trời sinh hiệp can nghĩa đảm, không do dự vòng ra sau nhà rồi tung người lên, vừa nhìn đã sợ tới mức kinh tâm vỡ mật.

Thật là
Suy đồi miếu mạo tàng đạo tặc
Tha hóa chùa chiền ẩn hung tăng.
Chú thích

* Ngõ nhà họ Thi gia.

** Sắc kiến nghĩa là xây theo chiếu chỉ của vua.

Hết hồi thứ bảy
~*~*~*~*~*~*~*~*~ Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK