Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Chi Ôn Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nhiên Nhiên

Beta: Tiểu Tuyền

Thời tiết tháng tám, mặt trời nóng rát, nướng mặt đất đến nóng hổi. Người không cần đi lại, chỉ cần ngồi cũng làm đầu đầy mồ hôi.

Mùa hè nóng bức, đối với lão nhân mà nói là vô cùng gian nan. Ôn Uyển đề nghị hoàng đế đi nghỉ hè, nhưng hoàng đế lại cự tuyệt. Ngày hôm đó, vừa lúc mới mưa, mặt trời còn không ló dạng, khí trời tương đối mát mẻ. Tình trạng của Hoàng đế không tệ, nên muốn ra ngoài đi lại một chút. Đến hoa viên, đột nhiên ông nhớ tới một chuyện: “Ôn Uyển, con vẽ tranh rất nhiều. Nhưng còn không có vẽ cho ông ngoại một bức tranh. Vậy hôm nay, vẽ cho ông ngoại một bức tranh nhé.”

Ôn Uyển phân phó xuống, rồi cầm bàn vẽ, vẽ rất cẩn thận, dùng toàn tâm toàn lực vẽ. Bỏ ra cả một canh giờ, mới đem bức tranh vẽ xong.

Hoàng đế đi qua xem xét: “Ừ, sự thật, so sánh với họa sĩ trong hoàng cung còn tốt hơn. Ôn Uyển nhà chúng ta thật tài giỏi.”

Ôn Uyển đỏ mặt nói: “Nơi nào tài giỏi, ông ngoại hoàng đế mèo khen mèo dài đuôi rồi. Cái trình độ này, còn dám cùng họa sĩ cung đình so sánh, ngượng chết con?”

Hoàng đế nhìn Ôn Uyển mặt đỏ bừng đỏ bừng ,cười không ngừng. Ôn Uyển vịn hoàng đế trở về điện Dưỡng Hòa. Một già một trẻ đi trên đá cuội, để lại mỗi bước một dấu chân.

Hoàng đế dùng bữa tối, nhìn Ôn Uyển ngày càng gầy nói: “Nha đầu ngốc, ăn nhiều một chút. Bên cạnh Ông ngoại có thái y rồi, không có việc gì đâu.”

Ôn Uyển trả lời một tiếng. Chờ buổi tối hoàng đế nằm ngủ rồi, Ôn Uyển kéo bàntay gầy như củi của hoàng đế, ngay cả xương đều lồi ra, chỉ còn một lớp da tay, trong mắt liền ngấn lệ. Thái y nói, thân thể ông ngoại hoàng đế càng ngày càng không tốt. Nếu lạc quan mà nói, thì còn thời gian mấy tháng . Không lạc quan, là không còn mấy ngày.

Trước lễ trung thu một ngày, Hoàng đế lâm vào tình trạng hôn mê .

Ôn Uyển ở bên cạnh ngày đêm trông coi. Chỉ có thái tử tới, mới có thể cưỡng chế lôi kéo nàng đi nghỉ ngơi.

Sau khi Hoàng đế tỉnh lại, nhìn khí sắc Ôn Uyển rất kém. Trong mắt vừa mừng vừa sợ , nhẹ giọng nói:”Ôn Uyển, con lại gầy rồi”

Ôn Uyển lắc đầu, mạnh mẽ hít một hơi cứng rắn nặn ra một nụ cười vui vẻ: “Không có. Con ăn nhiều một chút sẽ không sao. Ông ngoại, ông không nên lo lắng cho con. Ông nên dưỡng tốt thân thể. Rất nhanh ông sẽ khỏi.” Vừa nói. Nước mắt đã đầy trong hốc mắt. Nàng cố gắng không để nó rơi xuống. Sợ làm cho hoàng đế thương cảm.

Hoàng đế rất suy yếu, ôn hòa nói : “Nha đầu ngốc, chính con vẫn luôn nói. Mọi người đều phải chết. Đây là thiên đạo luân hồi, bất luận là người nào, đều chạy không thoát. Không nên thương tâm. Ông ngoại không có chuyện gì. Con đi ra ngoài, gọi cậu con đi vào. Ông ngoại có lời muốn nói với hắn.”

Vương thái y nghe thấy âm thanh của hoàng đế liền nói:”Thái tử điện hạ, người nên chuẩn bị tinh thần. Hoàng thượng, cũng chỉ còn được thời gian mấy ngày.” Nói với thái tử điều này là bảo phải chuẩn bị hậu sự . Hôm nay đã không còn tồn tại chuyện tranh vị , không khí vua và dân cũng không khẩn trương. Mọi người đều biết sợ là hoàng đế không thể qua được cửa ải này. Đều ở đây chờ hoàng đế lưu lại một hơi cuối cùng.

Thái tử phân phó xuống, tất cả Hoàng Tôn của tôn thất toàn bộ đều đến chờ đợi, hầu cạnh. Phân phó hết một đống chuyện xong, hắn mới vào trong phòng. Vừa vào tẩm cung, thái tử đã nhìn thấy Ôn Uyển ôm hoàng đế, khóc đến đau khổ.

Thái tử nghĩ tới lời nói của Vương thái y …, đáy mắt hắn ảm đạm.

Hoàng đế thấy thái tử đi vào, để cho Ôn Uyển tạm thời đi ra ngoài. Ông có một số việc phải nói cùng thái tử . Ôn Uyển biết, hoàng đế đang hoàn thành thủ tục giao tiếp cuối cùng . Mặc dù trong lòng rất bi thương, nhưng vẫn biết điều đi ra ngoài.

Hoàng đế nhìn về phía thái tử, bình tĩnh nói:”Thân thể của mình Trẫm biết rõ ràng. Trẫm không có nhiều thời gian nữa. Hồng Chương. Giang sơn Đại Tề này giao lại cho con. Con phải bảo vệ tốt cơ nghiệp của tổ tông truyền xuống , không được hạ thấp danh tiếng của tổ tông. Nếu không, trăm năm sau, trẫm nhất định không buông tha con.”

Thái tử quỳ gối trước mặt hoàng đế, trịnh trọng phát ra lời thề: “Phụ hoàng, người yên tâm, nhi thần đã biết. Nhi thần tuyệt đối sẽ không làm mất thể diện của tổ tông .”

Hoàng đế gật đầu:”Có hơn nửa năm kinh nghiệm giám quốc này. Chính sự Quốc gia để con xử lý, trẫm cũng không lo lắng. Trẫm cũng tin tưởng con có thể làm được. Ở đây, ta còn có một việc muốn dặn dò con. Con nhất định phải nghe kỹ, nhớ kĩ. Ngàn lần không được quên.”

Trong lòng Thái tử bỗng dưng nổi lên một trận chua xót khổ sở, nức nở nói: “Phụ hoàng, người nói đi. Nhi thần nghe. Phụ hoàng người nói, nhi thần sẽ ghi nhớ trong lòng.”

Hoàng đế thở dài một tiếng nói:”Trẫm tôi luyện lão Ngũ gần hai mươi năm, nhưng bởi vì hắn từ nhỏ không ăn khổ, cái gì cũng dễ như trở bàn tay, nên không biết thông cảm cho người khác, thiếu một phần ẩn nhẫn, nhiều hơn một phần bảo thủ duy ngã độc tôn. Cần phải biết đạo làm vua, trừ thủ đoạn lôi đình bên ngoài, còn phải hiểu được ẩn nhẫn, hai thứ này thiếu một thứ cũng không được. Nếu như một vị vua bảo thủ duy ngã độc tôn, không chỉ có bại hoại cơ nghiệp tổ tông , còn có thể làm cho thiên hạ sinh linh đồ thán. Vì người làm Hoàng Đế , phải nhịn những việc mà người thường không thể nhẫn nhịn, mới có thể làm người. Trước kia tính tình của con quá táo bạo, lệ khí quá nặng, không thể làm việc lớn, không phải là người trẫm cân nhắc ở bên trong. Nhưng bởi vì mẫu hậu con, trẫm nguyện ý cho con cơ hội này. Mấy năm qua không có quyết định ngôi vị thái tử, chính là vì mài hết lệ khí cùng tính nóng trên người của con. Con làm được rất tốt, lệ khí trên người cũng tiêu tan, mài đến hòa hợp. Có mấy năm tôi luyện này, trẫm đối với con cũng có thể yên tâm. Nhưng duy nhất trẫm không yên tâm chính là, thái độ của con đối với Ôn Uyển. Ta biết lúc trước con đối với Ôn Uyển bảo hộ, sáu phần thật lòng, bốn phần lợi dụng. Đứa bé này cực kỳ thông tuệ cũng cực kỳ nhạy cảm. Thật ra nó vẫn biết con thật lòng yêu thương nó, cũng lợi dụng nó. Nó biết rõ, nhưng vẫn dùng mười phần tám lòng đối với con. Con đem nó đưa vào chỗ hiểm, nó cũng dễ dàng tha thứ cho con. Lão Bát, không thể có lần sau, con không thể cô phụ một tấm chân tình của nó đối với con nữa.”

Thái tử khóc nói: ” Phụ hoàng, nhi thần sẽ không. Nhi thần đã hứa với Ôn Uyển, sau này tất nhiên sẽ không làm thế với nó nữa, phụ hoàng, người yên tâm , sau này vạn lần nhi thần cũng sẽ không. . . . . . .”

Hoàng đế khoát tay, ngăn cản hắn nói tiếp:”Ý của ta con còn chưa hiểu. Trẫm muốn nói cho con biết, con phải thương yêu đứa bé này. Ôn Uyển đứa bé này, không yêu quyền thế, không muốn địa vị cao, cũng không yêu tiền tài, nó coi trọng nhất chính là thân tình. Đối với nó, chỉ có thể dùng thân tình mới có thể lung lạc được nó.”

Thái tử sững sờ nhìn hoàng đế. Lung lạc,chỉ có đối với thần tử, mới có thể dùng đến cái từ lung lạc này. Làm sao hoàng đế có thể dùng từ này ở trên người Ôn Uyển .

Hoàng đế tiếp tục nói:”Trẫm quan sát đứa bé này từ khi nữ giả trang nam cùng những chuyện đã xảy ra một năm kia , cũng biết đứa bé này bên trong có càn khôn. Kể từ khi nó đến bên cạnh trẫm, trẫm một mực âm thầm quan sát. Trẫm quan sát đứa bé này ba năm, sự nhẫn nhịn cùng nghị lực của nó, không phải thường nhân có thể có. Mặc dù nó giấu diếm vô cùng tốt, nhưng vẫn lộ ra dấu vết. Đặc biệt lúc nó trúng Thụy mỹ nhân, lần đó đã làm cho trẫm biết, thật ra thì có chuyện gì, trong lòng nó cũng đều có kế sách, chỉ là một mực không biểu hiện ra mà thôi. Trải qua mấy năm này quan sát, trẫm có thể khẳng định nói cho con biết, Ôn Uyển đứa bé này, nó có kế sách cường quốc , phú quốc chi tài. Chẳng qua nó trời sinh tính tình lạnh nhạt, không muốn quyền thế, chán ghét tranh đấu. Cho nên, chỉ có dùng thân tình đi cảm hóa mới có thể làm cho nó vì bày mưu tính kế cho con, giúp đỡ con cai trị nước mạnh dân giàu. Về sau rất tốt để con sở dụng, trẫm dùng hai năm dạy dỗ nó, chỉ cần nó nguyện ý thật lòng xuất lực giúp con, sẽ trở thành cánh tay đắc lực nhất của con . Thậm chí có thể giúp con làm cho Đại Tề uy chấn tứ hải, điều mà cho tới nay trẫm vẫn luôn mong ước, nguyện vọng thịnh thế tứ phương. Lão Bát. Ôn Uyển đứa bé này tính tình giống như mẫu hậu con, tính tình cương liệt thà làm ngọc nát cũng không làm ngói lành. Lão Bát, con phải nhớ tốt với nó, chuyện như lần trước không được xảy ra lần nào nữa. Nếu không, con sẽ vĩnh viễn mất đi sự kính trọng và tôn kính của nó đối với con, sau này sẽ không để con sở dụng. Cho nên con phải nhớ kỹ, đối với đứa bé này, con chỉ có thể dùng thân tình đi cảm hóa, làm cho nó tự nguyện chủ động giúp đỡ con. Tuyệt đối không thể dùng sức mạnh, càng không thể tính toán nó, con nhớ lấy.”

Trong nháy mắt Thái tử như dại ra, Ôn Uyển có phú quốc chi tài hắn biết. Nhưng nói Ôn Uyển có kế sách cường quốc , hắn thật không biết. Nhưng nếu hoàng đế đã nói như vậy, thì nhất định trăm phần trăm sự là thật rồi. Chẳng qua hài tử kia, vừa có kế sách cường quốc , lại có phú quốc chi tài, còn có thể vẫn ẩn nhẫn không thể hiện ra. Nếu lần trước hắn không phải dùng kinh nghiệm của mình tự mình đi cảm hóa Ôn Uyển , vậy thì bây giờ. . . . . . . Trịnh vương rùng mình một cái, đồng thời cũng âm thầm cảnh cáo mình. Sau này làm việc nhất định phải cân nhắc được mất.

Nếu như Ôn Uyển biết hoàng đế bảo nàng giúp đỡ ông đọc tấu chương, mà nàng nhìn đến chỗ không hợp lý trong nháy mắt sẽ dừng lại, thỉnh thoảng còn để lộ ra vẻ mặt chẳng thèm ngó tới, bị hoàng đế từng cái nhìn ở trong mắt, do đó đoán ra nàng có kế sách cường quốc , thì sẽ khóc chết. Lão Hồ Ly chính là Lão Hồ Ly, từ biến hóa rất nhỏ như vậy, có thể nhìn ra được nàng biết dùng biện pháp gì để ứng phó những cái tai hại kia.

Thái tử trong chớp mắt trả lời hoàng đế: “Phụ hoàng, người yên tâm. Nhi thần sẽ không phạm vào sai lầm trước kia , nhất định thật lòng yêu thương Uyển nhi.”

Hoàng đế gật đầu:”Trẫm biết con lúc nhỏ đã chịu rất nhiều khổ, mấy vị huynh đệ của con tất cả đều không đối với con tốt. Mấy năm này mặc dù tính tình của con ôn hòa hơn rất nhiều, nhưng trẫm biết thật ra trong lòng con còn có oán khí. Lão Bát, mẫu hậu con làm như vậy, là vì bảo vê con. Có được có mất, không thể để trong lòng cũng không nên còn oán khí. Trẫm muốn con đối xử tốt với huynh đệ, mọi việc cần phải nhẫn, lấy đại cục làm trọng, chớ để vì nhỏ mất lớn, hành động theo cảm tính.”

Thái tử hốc mắt đỏ bừng, giọng nói nghẹn ngào:”Phụ hoàng người yên tâm, nhi thần cẩn tuân dạy bảo.” Lúc hắn nhận được di nguyện của mẫu hậu, tất cả oán hận trong lòng hắn cũng đã hóa giải rồi.

Hoàng đế nhìn hắn thật lòng nói…, lại cùng hắn nhắn nhủ nhiều hơn . Cuối cùng từ dưới gối, lấy ra một cái tiểu kim bài hình dáng quái dị:”Đây là lệnh bài của Thần Cơ Doanh . Cầm thẻ lấy bài này, thủ lĩnh của Thần Cơ Doanh sẽ tự đến tìm con.”

Thái tử dùng hai tay nhận lấy, đặt ở trong tay áo.

Hoàng đế dặn dò xong hết thảy, lại đem chiếu thư truyền ngôi đã sớm viết xong đưa cho hắn. Rồi kêu Ôn Uyển đi vào.

Thái tử nhìn ra phía ngoài kêu một tiếng, Ôn Uyển nghe tiếng gọi này, liền đi vào quỳ gối trước giường hoàng đế, nước mắt trong mắt không ngăn được.

Mà lúc này, đoàn người phía ngoài, vương tử hoàng tôn, vương công quý tộc, toàn bộ đều nhận lệnh tới. Quỳ gối ở bên ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK