Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Chi Ôn Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Yến Trần

Beta: Tiểu Tuyền

Mặt Ôn Uyển lộ vẻ nhàn nhạt: “Không nghĩ tới, ở chỗ này còn có thể gặp được thế tử. Thế tử tới gặp ta, chắc không phải chỉ để nói chuyện phiếm uống trà chứ?”

Yến Kỳ Hiên rất hữu lễ: “Ôn Uyển muội muội, ta biết chuyện từ hôn là lỗi của ta. Nhưng hôn nhân đại sự, không phải chỉ cần có người mai mối là được, còn phải có cả lưỡng tình tương duyệt. Nếu như Ôn Uyển muội muội có cái gì bất mãn, Kỳ Hiên nguyện ý tiếp nhận bất cứ chỉ trích gì của muội. Nhưng thỉnh Ôn Uyển muội muội, có thể buông tha cho hai người cậu của ta.”

Tay của Ôn Uyển dừng lại một chút, thu liễm tất cả thần sắc lại, để cho Hạ Dao Võ Tinh đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai người. Ôn Uyển trên mặt hiện ra vẻ tươi cười: “Thế tử quá lo lắng rồi. Bọn hắn là gieo gió gặt bão, có quan hệ gì đến ta. Nhưng Thuần Vương chính là Thiết Mạo tử vương, còn ta chỉ là một quận chúa quyền thế hữu danh vô thực. Thế tử gia, ngươi tới nơi này cầu ta bỏ qua cho cậu ngươi, chẳng lẽ không thấy buồn cười hay sao?”

Sắc mặt Yến Kỳ Hiên ngưng tụ, ngữ khí cũng có chút xung đột: “Ôn Uyển muội muội, vậy muội nói, phải thế nào mới có thể buông tha cho cậu ta?” Hắn không phải không cầu qua phụ vương, nhưng phụ vương lại không nhúng tay vào. Nói để đợi chuyện lắng xuống đã rồi nói sau. Mẫu phi mỗi ngày lại lấy nước mắt rửa mặt. Hắn cũng muốn đi gặp Ôn Uyển, nhưng tiếc là không gặp được. Lần này trùng hợp gặp phải, thế nào cũng muốn cầu tình. Nhưng hắn cảm giác mình dường như đã động đến nghịch lân của Ôn Uyển e là càng thêm khó khăn.

Ôn Uyển ngẩng đầu lên, nhìn về phía Yến Kỳ Hiên, ánh mắt sắc bén dường như muốn đem tim của Yến Kỳ Hiên xuyên thấu: “Yến Kỳ Hiên, ngươi uy hiếp ta? Trên đời này người dám uy hiếp ta, ngươi là người đầu tiên.”

Yến Kỳ Hiên bị ánh mắt sắc bén của Ôn Uyển dọa sợ tới mức thoáng lung lay một trận, thật lâu mới kiềm chế được cảm xúc vừa sợ vừa giận: “Ôn Uyển muội muội, ta chỉ thỉnh cầu muội. Mẫu phi ta, vì chuyện của cậu ta, mỗi ngày đều ăn không ngon ngủ không yên. Ôn Uyển muội muội. Muội có yêu cầu gì, chỉ cần ta có thể làm, ta đều đáp ứng muội.”

Ôn Uyển nghe xong mặt mày nhếch lên: “Thật sự chuyện gì cũng đáp ứng ta?”

Trong nội tâm của Yến Kỳ Hiên dần hiện ra dự cảm không tốt, nhưng nghĩ đến mẫu thân tiều tụy, vẫn kiên trì nói: “Muội nói trước đi. Để xem ta có làm được không.”

Trên mặt Ôn Uyển mang theo bộ dáng tươi cười trào phúng, đứng lên. Đi đến bên người Yến Kỳ Hiên, duỗi đôi bàn tay trắng như ngọc ra. Làm bộ muốn sờ khuôn mặt như quan ngọc của Yến Kỳ Hiên.

Yến Kỳ Hiên kinh hãi, đẩy Ôn Uyển ra, tức giận đến mặt đỏ rần: “Xin muội tự trọng.”

Ôn Uyển cười đến rất khinh thường: “Tự trọng? Vậy mà vừa rồi ngươi nói. Chỉ cần ngươi có thể làm. Ngươi đều đáp ứng ta? Như thế nào, bây giờ mới bắt đầu thì đã không chịu nổi? Không phải muốn cứu hai cậu của ngươi sao, không phải là không muốn để mẫu phi ngươi thương tâm khổ sở sao? Nhẫn nại một chút là tốt rồi.”

Trên đầu Yến Kỳ Hiên đều muốn bốc hơi, nổi trận lôi đình kêu lên: “Trên đời tại sao lại có một nữ nhân không biết xấu hổ như muội?”

Ôn Uyển nghe xong, cũng không tức giận, ngược lại còn cười đến sáng lạn: “Thế tử gia, không biết xấu hổ á? Là tự ngươi đưa tới cửa đấy. Cũng không phải ta đi tìm ngươi.” Tiếng nói của Ôn Uyển hiện tại, lung linh kỳ ảo dễ nghe. Cùng tiếng nói khàn khàn trước kia, là trời đất khác biệt. Cộng thêm một bộ háo sắc híp híp mắt, hiển nhiên là một nữ tử không biết xấu hổ vừa kiếm được món hời lớn.

Yến Kỳ Hiên vô cùng chán ghét ánh mắt như vậy. Trong nội tâm tức giận đến điên lên, nhưng ngại thân phận người trước mắt còn có ơn cứu mạng đối với hắn, vẫn hết sức kiềm chế tức giận ” Bình Ôn Uyển, Yến Kỳ Hiên ta chính là nam nhi bảy thuớc, sao muội có thể coi ta như mỹ nhân mà đối đãi. Tuy rằng muội đã cứu mạng của ta, nhưng cũng không thể làm như thế. Về sau kính xin muội cẩn trọng lời nói.”

Ôn Uyển cười tủm tỉm nói “Mỹ nhân đương nhiên phải để người ta thưởng thức, tại sao lại không thể nói.”

Nếu là những người khác, sớm đã bị Yến Kỳ Hiên chặt thành tám mảnh, nhưng đối tượng lại là Ôn Uyển. Yến Kỳ Hiên tổng cảm thấy mình chưa đủ lực. Thậm chí còn đối với đôi mắt đen như mặc ngọc lung linh trong suốt mang theo trêu tức kia, ngây ngốc một hồi lâu, bật thốt lên: “Vì sao ánh mắt muội lại giống Phất Khê đến vậy?”

Ôn Uyển trong lòng run lên, vì cái gì, đến bây giờ mới phát hiện, mà không phải là nửa năm trước, Yến Kỳ Hiên, đã muộn. Hết thảy, đều đã muộn.

Ôn Uyển ổn định thần sắc, nghiêng đầu giả làm một bộ dáng khả ái nói: “Yến Kỳ Hiên, bộ dạng ta cùng Phất Khê công tử rất giống nhau sao? Trước kia La công tử cũng nói ta lớn lên giống Phất Khê công tử. Nói đi a, giống chỗ nào, giống nhiều không?”

Yến Kỳ Hiên nghe đến đó, nhịn không được tức giận nói: “Im ngay, muội là người như vậy, làm sao có thể giống Phất Khê được?” Nữ nhân không biết liêm sỉ thế này, sao có thể so sanh với Phất Khê.

Ôn Uyển một chút cũng không ngại, vẫn dùng giọng điệu đùa giỡn nói: “Khặc, mỹ nhân đúng là mỹ nhân, ngay cả tức giận cũng mỹ như vậy.”

Yến Kỳ Hiên rốt cuộc cũng phát cáu: “Bình Ôn Uyển, đến tột cùng ngươi muốn thế nào, ngươi nói đi?”

Ôn Uyển nhìn Yến Kỳ Hiên nổi trận lôi đình, lộ ra bộ dáng tươi cười, đây mới là Yến Kỳ Hiên mà nàng biết, trong đáy mắt không tự giác mà toát ra bi thương. Thì thào nói: “Yến Kỳ Hiên, ngày mai ngươi kết hôn rồi. Yến Kỳ Hiên, ngày mai ngươi kết hôn rồi. . .” Trong mắt có lưu luyến, có tiếc nuối, có đau xót, còn có cảm xúc không nói nên lời.

Yến Kỳ Hiên ngây ngốc nhìn Ôn Uyển. Hắn không biết vì cái gì mà nhìn thấy Bình Ôn Uyển khó chịu như vậy, trong lòng hắn cũng vướng vít khó chịu.

“Cốc, cốc, cốc.” Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Yến Kỳ Hiên lập tức phục hồi lại tinh thần, sợ tới mức mặt trắng bệch, lấy tay đẩy Ôn Uyển sang một bên.

Bên ngoài vang lên giọng nói của Hạ Dao “Quận chúa, có một cô nương đang tìm thế tử gia. Giờ đang ở cạnh thuộc hạ, quận chúa, có cho nàng đi vào hay không?”

Ôn Uyển nghe xong, nhìn qua Yến Kỳ Hiên.

Yến Kỳ Hiên nghĩ đến cử động vừa rồi của mình, trong nội tâm sợ hãi không ngừng. Ôn Uyển quận chúa, đúng như La Thủ Huân nói, là một người vô cùng đáng sợ. Không ngờ lại có thể khống chế hắn. Yến Kỳ Hiên nhìn về phía Ôn Uyển, mặt có vẻ hoảng sợ: “Ngươi đã không đáp ứng, vậy ta cáo từ.” Quay người liền muốn ly khai.

“Yến Kỳ Hiên.” Ôn Uyển lớn tiếng kêu lên tên của Yến Kỳ Hiên.

Yến Kỳ Hiên xoay đầu lại, thần sắc cảnh giác phòng bị nhìn về phía Ôn Uyển, dường như coi Ôn Uyển là hồng thủy mãnh thú, có thể đem hắn nuốt trọn. Ôn Uyển không dám nháy mắt, sợ nước mắt rơi xuống, nhẫn nại bi thương ở đáy lòng: “Yến Kỳ Hiên, ngươi nhất định phải hạnh phúc.”

Yến Kỳ Hiên không rõ vì cái gì tim của hắn lại đau đớn từng trận, hắn rất chán ghét, cũng vô cùng sợ hãi loại cảm giác không thể khống chế chính mình này: “Cảm tạ. Ta đã biết.” Nói xong cũng không quay đầu lại, mở cửa, bước nhanh thoát khỏi nơi này.

Hạ Dao nhìn Ôn Uyển ngồi dưới đất lệ rơi đầy mặt, nhẹ nhàng mà gọi một tiếng.

“Trở về thôi.” Ôn Uyển lau nước mắt, giọng nói khàn khàn, trong tiếng nói còn có chút rung rung. Khống chế tốt cảm xúc xong, thì đội sa che mặt, lên xe ngựa. Một người ở trên xe ngựa, nước mắt lại một lần không ngăn được từng giọt rơi xuống sàn xe, phát ra âm thanh lộp bộp, rất nhanh chui xuống khe hở. Bi thương dường như vĩnh viễn cũng không ngừng, nước mắt dường như lau mãi cũng không hết.

Ôn Uyển lau mắt, bình tĩnh hỏi Hạ Dao ở một bên nãy giờ vẫn không nói gì “Hạ Dao, ngươi nói xem, nếu sau này Yến Kỳ Hiên biết rõ ta đúng là Phất Khê, hắn có thể một phát bóp chết ta hay không?” Yến Kỳ Hiên mặc dù nói không thể tiếp nhận nàng hiện tại. Nhưng vì hắn thực sự không biết rõ chân tướng. Nàng lại nói mịt mờ như vậy. Ôn Uyển tuy rằng buông tay, nhưng nàng cũng biết rõ, Yến Kỳ Hiên đối với Phất Khê là có tình, tuy nàng không dám chắc cái đó rốt cuộc có phải tình yêu hay không? Nhưng xác thực là có tình.

Hạ Dao nhìn ra được, tâm tình Ôn Uyển vô cùng không tốt “Quận chúa, đây không phải là lỗi của người. Người đã cố hết sức tranh thủ vì hai người rồi. Nhưng Thuần thế tử gia, tuy hắn cũng vô cùng yêu thích quận chúa, nhưng hắn không xứng. Quận chúa, thứ cho thuộc hạ nhiều lời. Như vậy đối với người hay với thế tử gia đều tốt. Người có con đường người phải đi, thế tử gia cũng có con đường riêng của mình. Hai người, không hợp. Hơn nữa trong nội tâm của Thuần Vương phi còn có bàn tính riêng, thế tử tuy ngưỡng mộ quận chúa, nhưng hiếu thuận với cha mẹ còn nặng hơn trời. Quận chúa, Hoàng Thượng không nỡ để người phải ăn những đau khổ này. Quận chúa, đây là kết cục tốt nhất rồi. Cho dù tương lai Thuần thế tử biết người chính là Phất Khê công tử, hắn cũng không có tư cách gì mà trách tội người. Người đã làm quá nhiều rồi. Người cũng đã cố gắng hết sức mình rồi, muốn trách thì trách hai người duyên phận không đủ thôi.”

Ôn Uyển cười khổ một cái, đã làm rất nhiều ư? Nên nói là nàng làm vì chính bản thân mình mới đúng…Ai~ Nếu như nàng thật sự muốn, nàng nhất định sẽ kiên trì, nhất định sẽ liều lĩnh. Nhưng tiếc rằng, nàng không phải vậy. Tình yêu không phải là tất cả của nàng. Đương nhiên, cũng có thể đúng như Hạ Dao nói, hai người duyên phận không đủ. Duyên phận, Ôn Uyển nghĩ tới người nam nhân của buổi tối hôm đó, lại cười khổ. Mệnh định nhân duyên của nàng tại sao lại có thể là hắn? Điều này sao có thể chứ? Nam nhân vừa cường hãn vừa vừa nguy hiểm như vậy, nàng làm sao có thể gả cho hắn đây.

Có lẽ hắn chính là người duy nhất từ khi nàng đến triều đại này, từng ấy năm tới nay, nàng không chiếm được lợi ngược lại còn bị người ta chiếm lợi. Cho nên nàng mới có cảm giác bối rối sợ hãi. Nhân duyên của nàng, không thuận thật rồi. Tuy cậu không cứng nhắc yêu cầu nàng phải gả cho con cậu, nhưng nàng biết rõ, cho dù tương lai nàng quyền thế ngập trời, nhưng cuối cùng vẫn phải lập gia đình. Gả cho ai? Đó quả thực là một vấn đề lớn!

Ôn Uyển quay đầu hỏi: “Bên Đông Thanh thế nào? Chuyện ta cho ngươi làm, thế nào rồi?” Chỉ cần có thế lực của riêng mình, nàng cũng không sợ sẽ bị người khác tùy tiện sắp đặt nữa.

Hạ Dao nghĩ tốc độ chuyển đổi của Ôn Uyển cũng quá nhanh rồi: “Quận chúa yên tâm, hết thảy tiến hành vẫn rất thuận lợi. Về sau mặc kệ ai muốn khi dễ quận chúa, cũng sẽ không được sống tốt.” Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không bao gồm Hoàng đế.

Ôn Uyển buông lỏng tâm tình một chút. Có thể khống chế vận mệnh của mình, không bị người khác tùy ý coi là quân cờ, thậm chí có thể trở thành một quân cờ bị vứt bỏ, nàng cũng không còn cầu gì hơn.

Ở trên xe ngựa, người đi cùng Yến Kỳ Hiên là Giang Vân Vân, giả bộ rất ngạc nhiên hỏi “Biểu ca, vừa rồi huynh cùng Ôn Uyển quận chúa ở trong đó nói chuyện gì vậy?” Kỳ thật trong nội tâm nàng lo lắng tới cực điểm. Tôn quý quận chúa kia cũng không phải là người lương thiện vô hại, hơn nữa, Giang Vân Vân mơ hồ cảm giác được, dường như từ lần trước đi hoàng cung gặp Ôn Uyển quận chúa, nàng mới từ chính phi xuống thành trắc phi đấy. Nghĩ đến những lời đồn đãi kia, nàng biết rõ, tất cả điều này đều là do nữ nhân kia ra tay. Nàng hận vô cùng cái đồ nữ nhân mặt người dạ thú kia.

“Nàng ta vừa rồi… Không có việc gì, chỉ là nói hai câu thôi. Muội yên tâm, nể mặt Phất Khê, huynh nhất định sẽ thay hắn chăm sóc tốt cho muội.” Kỳ Hiên vốn cũng định nói ra chuyện vừa rồi, nhưng nghĩ đến Ôn Uyển đã từng cứu mạng hắn, hơn nữa trong lòng còn có một loại cảm xúc không hiểu được, khiến hắn không thể nói ra lời xúc phạm Ôn Uyển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK