Edit: Lung Nguyệt Đối với Ôn Uyển, nàng cũng không hề cảm thấy hứng thú chút nào với mấy nữ tử con nhà quyền quý huân gia, mười người thì có đến tám người là đích nữ được nuông chiều thành hư, không biết nói đạo lý, duy ngã độc tôn.
Nàng còn lâu mới đi rước mấy kẻ phiền phức đó đến bên cạnh mình, vì vậy cự tuyệt rất trực tiếp: “Thật sự xin lỗi thế tử gia, Quận chúa nói, nàng không thể đáp ứng thỉnh cầu này được. Tiến trình học tập của quận chúa cùng với mấy vị tiểu thư không thể bị chậm trễ, nếu bây giờ Tư Ngọc quận chúa cũng vào học chung với mọi người, tất yếu sẽ khiến mọi người đều bị chậm tiến độ học tập. Vì Tư Ngọc quận chúa là thân phận tôn quý, tự nhiên việc học của quận chúa là phải bắt đầu dạy lại từ đầu, nhưng như vậy sẽ làm mọi người phải dừng lại đợi nàng. Nếu không làm như vậy, Tư Ngọc Quận chúa có thể sẽ không theo kịp và mất rất nhiều thời gian để thích ứng với mọi thứ, như vậy đối với Tư Ngọc Quận chúa cũng không tốt. Cho nên bất kể theo phương diện nào mà nói, quận chúa nhà chúng ta cũng không thể đáp ứng được. Nhưng nếu thế tử gia nhìn trúng vị tiên sinh nào thì Quận chúa có thể nói với mấy vị phu nhân, hẳn là có thể dàn xếp được”
Cự tuyệt thật là thẳng thắn. Nam An thế tử cười nói”Cũng là ta quá đường đột rồi.”
Tay nâng chén trà trên bàn uống hai ngụm, Nam An thế tử khẽ cau mày. Hạ Ảnh cười nói”Quận chúa thích uống nước sôi, cho nên trong phủ không có lá trà. Lá trà này là lúc trước có khách nhân tới chơi mới mua về để đãi khách. Tiếp đãi chậm trễ, kính xin thế tử Gia bao dung.”
Ôn Uyển lắc đầu, ngươi tới trong nhà người ta làm khách, cái gọi là khách phải tùy chủ chính là cho dù chủ nhà mời người một chén nước khổ qua, ngươi cũng phải tươi cười mà uống, đây mới thực sự là phong phạm của công tử thế gia.
Ít nhất Ôn Uyển biết biểu ca Tô Dương của nàng tuyệt đối sẽ không nhíu mày mà uống chén nước khổ qua kia, nói không chừng còn có thể vui vẻ hớn hở tán dương hai câu, trà dễ uống .
Trên mặt Nam An thế tử có chút hơi không được tự nhiên. Đây không phải là nói hắn không mời mà đến sao? Hơn nữa, hắn cũng không tin tưởng, phủ viện của Ôn Uyển lớn như vậy, thế nhưng ngay cả lá trà đãi khách cũng không có.
Ý tứ quá rõ ràng, nàng chính là không hoan nghênh hắn, cũng không muốn có giao tình gì với Vương phủ bọn họ. Hắn lớn ngần này, đây là lần đầu tiên bị người khác ghét bỏ.
Trong lòng hơi có chút không được tự nhiên, trước kia hắn tới đâu cũng được người khác hoan nghênh, đây là lần dầu tiên bị người ta chán ghét. Bất quá, dù trong lòng không được tự nhiên, không thoải mái nhưng khuôn mặt vẫn trầm ổn không thay đổi, vẫn là vẻ mặt ôn hòa tười cười: “Là ta đường đột,lần sau hẳn là nên gửi bái thiếp trước.”
Ôn Uyển nhìn bóng lưng, có chút hiếm lạ. Đây là có ý gì, nơi này của nàng chẳng qua chỉ là chỗ học tập của mấy vị tiểu thư khuê các, mắc công gì khiến hắn phải tự mình đến tận cửa cầu kiến. Quay lại hỏi kỹ một chút mới biết được muội muội của hắn-Tư Ngọc, đúng như Ôn Uyển suy nghĩ, là một nữ tử được nuông chiều tính tình ngạo khí mười phần.
Nàng hoàn toàn không có chút hối hận nào vì đã cự tuyệt Nam An thế tử. Tạm thời không nói ở cổ đại này là nam nữ khác biệt. Cho dù nàng là nam tử, nàng cũng không muốn cùng người bậc này có thâm giao.
Mặc dù sắc mặt của hắn ôn hòa , làm cho người ta cảm thấy hắn thân thiện gần gũi, nhưng loại người như vậy lại là một loại người cao ngạo từ trong xương, hắn sẽ không bao giờ thực sự thân cận với kẻ khác. Kết giao cùng người như vậy phải thời thời khắc khắc lưu tâm để ý, nếu không có thể bị tính kế bất kỳ lúc nào mà bản thân chẳng hề hay biết.
Dĩ nhiên, cũng không phải nói Nam An thế tử nhất định là một người tính kế, phẩm đức không tốt. Chẳng qua là Ôn Uyển không thích kết giao với người tâm tư quá nhiều.
Nàng thích kết giao với những người đơn giản, ngốc một chút cũng không ảnh hưởng gì, chỉ cần không tồn tại tâm thuật bất chính. Cùng người đơn giản như vậy kết giao, không cần phí đầu óc, như vậy có thể khiến cho nàng cảm thấy đơn giản thoải mái.
Học viện Khai Tâm:
“Ôn Uyển, ngươi khai mau khai mau. Ta nghe nương của ta kể, Nam An thế tử hai ngày trước đi tới phủ đệ của ngươi. Không phải là hắn có lòng ái mộ ngươi đấy chứ? Các ngươi có phải có chuyện tốt gì sắp tới chứ hả?.” Y Y bát quái mười phần nói.
Ánh mắt Ôn Uyển chuyển động, nhìn bên trái, rồi lại nhìn bên phải, sau đó nhìn lại trung gian, bảy cô nương, tất cả đều nhìn nàng chăm chăm, trong ánh mắt tất cả mọi người đều là ngọn lửa bát quái phấn khích.
Ôn Uyển thở ra một hơi thật dài, thật đúng là giỏi suy tưởng. Một mỹ thiếu niên như vậy mà có thể nổi lên lòng ái mộ với một viên đậu nha như nàng, nói ra thật có thể khiến người ta chết vì cười.
Mặc dù năm nay cộng cả tuổi mụ tính ra thì Ôn Uyển cũng đã được chín tuổi rồi, mấy năm này cũng vẫn luôn dùng các loại dược liệu danh quý để bồi bổ thân thể, nhưng gốc rễ của nàng quá kém, thoạt nhìn so sánh với hài tử cùng tuổi nhỏ yếu rất nhiều. Nếu không phải ba năm nay hàng ngày nàng đều kiên trì rèn luyện thân thể, Ôn Uyển thực hoài nghi nàng có thể chết non rồi .
Hạ Ảnh ở bên cạnh cười nói: “Các vị tiểu thư nói gì vậy! Nam An thế tử chính là tới cầu Quận chúa nhà chúng ta, muốn để cho Tư Ngọc Quận chúa cùng học tập chung với mọi người thôi.”
Ngọc Tú chạy chậm đi lên, lôi kéo cánh tay Ôn Uyển kêu lên: “Ôn Uyển, ngươi sẽ không đáp ứng hắn rồi chứ? Vị quận chúa kia thích nhất là trêu cợt người khác. Ngươi muốn mời nàng đến không phải là tự mình mời tiểu ma vương tới kiếm ăn sao”
Vũ Đồng cũng gật đầu “Ôn Uyển, ta nói cho ngươi nghe. Ngày trước nàng ta còn đem một con sâu lông thả lên trên đầu ta, khiến ta mấy tối đều bị ác mộng quấy rầy tới mất ngủ. Ôn Uyển, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi đem nàng vào đây học chung với mọi người, ta sẽ không đi học cùng ngươi nữa. Ta thực sự không muốn hàng ngày đi học còn phải đối diện với một tiểu ma nữ như vậy”.
Y Y gật đầu như băm tỏi: “Đúng đúng đúng, Ôn Uyển, ngươi ngàn vạn lần không được đáp ứng a. Lần đó, nàng đem một con rắn nhỏ thả vào váy ta, làm hại ta nằm bẹp trên giường hơn một tháng. Ôn Uyển, mấy người chúng ta đã rất tốt rồì, không cần có thêm một người như vậy nữa. Nếu không, đó chính là thảm họa a. Ôn Uyển, ngươi nhất định phải đáp ứng ta, không thể để cho nàng tới. Ta nghe nói, không ít tiểu thư nhà quan lại cũng bị nàng đùa giỡn.”
Ôn Uyển cũng không biết Tư Ngọc lại nổi danh lớn như vậy. Có một ca ca ưu tú như vậy, tại sao lại có thể để muội muội mình điêu ngoa như thế? Có cổ quái, có cổ quái a!
Như Vũ vốn không phải một người thích nói lung tung, nhưng lần này cũng là ngoại lệ nói với Ôn Uyển: “Ôn Uyển, ở đây mấy người chúng ta học với nhau rất vui vẻ, nếu đột nhiên có một người như vậy thêm vào, đến lúc đó mọi người chắc chắn sẽ tản ra. Ngươi có thể lựa tình huống nào đó uyển chuyển cự tuyệt mà không đắc tội với họ được không?”
Chân Chân, Mai nhi, Tịnh Thu, ba người không nói chuyện. Mặc dù không lên tiếng, nhưng rất rõ ràng cũng là không thích người này. Xem ra, danh tiếng vị Tư Ngọc Quận chúa này quả thực quá vang dội, khiến cho đại gia khuê tú ai ai cũng đều tránh xa ba bước a.
Ôn Uyển nghe xong cười ha ha: ” Quận chúa nhà chúng ta đã nói với Nam An thế tử rằng tám người các vị đã rất quen thuộc nhau rồi, nếu đột nhiên có thêm một người đi vào thì tiến độ học tập sẽ vì không giống nhau mà bị ảnh hưởng, sẽ trễ nải việc học của mọi người cho nên không có đáp ứng.”
Y Y cùng Vũ Đồng tán dương nhiệt tình: “Ôn Uyển, thật không nghĩ tới nha, ngươi lại có thể chống cự được mị lực của Nam An thế tử mà cự tuyệt hắn. Chúng ta quá sùng bái ngươi a.”
Ôn Uyển sau khi nghe xong, bịch một tiếng ngã xuống đất ngất đi.
Mấy người sợ đến mức nhảy dựng lên, vọt lên đỡ lấy người nàng. Trong đó Như Vũ là phản ứng nhanh nhất,ấn vào nhân trung của Ôn Uyển, những người khác người thì định chạy đi mời đại phu, có người đỡ nàng lên giường, ai ai cũng luống cuống tay chân.
Hạ Ảnh nhìn bộ dạng của mọi người, cũng không có động tác gì, chẳng qua là che miệng cười cười. Như Vũ nhìn Hạ Ảnh, nhìn nhìn lại Ôn Uyển, trong lòng liền rõ ràng cũng che miệng cười.
Y Y không khoan dung nhéo Ôn Uyển một cái: “Tốt, lại dám chọc ghẹo chúng ta, thật là đáng ghét, cực kỳ đáng ghét.” Vũ Đồng cũng tức giận vạn phần, ra vẻ dùng sức vỗ một cái. Ngọc Tú cũng đi lên tham gia náo nhiệt, dùng sức bấm Ôn Uyển một cái. Ôn Uyển đau đến mức nước mắt ròng ròng, cực kỳ đáng thương.
Ngọc Tú quăng cho Ôn Uyển một ánh mắt khinh thường :”Thôi đi, vừa rồi ta chỉ dùng một chút khí lực, nào có đau đến mức đó, chớ giả bộ. Hmm. Giả bộ, ta liền dùng sức bấm ngươi, hại ta vừa rồi rơi mất một nửa linh hồn. Ngươi giỡn như vậy thật sự hù chết người a.”
Ôn Uyển nghe, híp mắt híp mắt cười.
Chân Chân đi tới, vỗ nhẹ bụi bẩn bám trên áo nàng: “Ngươi cũng thiệt là, muốn chơi cũng không nên té trên mặt đất, bẩn như vậy. Nhanh đi thay quần áo đi, bộ dạng ngươi như vậy nếu để cho người khác thấy được sẽ chê cười ngươi cho xem, đi mau a”. Rất có phong cách tỷ tỷ của phái đoàn.
Nền nhà rất sạch sẽ, Ôn Uyển mới không muốn lại phải mất công một chuyến đi thay quần áo, nào biết được một lúc sau Hạ Ngữ cầm một bộ xiêm y đến thay cho nàng.
Hạ Ảnh cười: “Quận chúa nói, nàng cũng không phải là cái hoa si, thấy Nam An thế tử lớn lên không tệ liền bị mê hoặc phân không rõ Đông Tây Nam Bắc. Hắn chẳng qua chỉ là biểu ca của Quận chúa, không hơn. Quận chúa nói, nàng bây giờ còn nhỏ, chuyện kết hôn qua bốn năm năm nữa lo lắng cũng không muộn.”
Vũ Đồng che miệng, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ nói: “Ôn Uyển, qua năm năm nữa ngươi đã mười bốn tuổi, nếu là còn không có định chung thân thì sau này làm gì còn ai muốn lấy ngươi nữa. Đến lúc đó không ai thèm lấy ngươi, ngươi trở thành một lão cô nương thì làm sao bây giờ a?”
Mai nhi ở bên cạnh nói”Yên tâm, Quận chúa gia tài vạn bạc, thân phận quý trọng, đến lúc đó thiếu gì bà mối tới cửa cầu hôn. Nàng mà còn lo không gả ra ngoài được sao?”
Y Y quệt miệng nói: “Có tiền thì sao, có tiền cũng không phải có tội. Ngươi làm chuyện gì mà không cần tiền? Mua y phục không cần tiền sao? Mua đồ trang sức không tốn tiền sao? Ngươi ăn cơm không dùng đến tiền sao? Ngươi cứ không thích tiền như vậy, vậy ngươi thử sống không dùng tiền cho ta xem, xem thử người sống kiểu gì được?”
Vũ Đồng lập tức tiến lên cổ vũ Y Y: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Ngọc Tú ở bên cạnh nói: “Ý của Mai nhi chỉ là muốn nói điều kiện của Ôn Uyển rất tốt, thân phận quý trọng, không cần lo lắng sau này không ai thèm lấy. Các ngươi không cần đa tâm, nàng không phải là châm chọc Ôn Uyển yêu tiền ”
Y Y ngạo nghễ nói”Hừ, ai tin.”
Như Vũ ở bên cạnh cười hỏi”Ôn Uyển, hoa si là có ý gì a? Ta là lần đầu tiên nghe thấy danh từ này, ngươi giải thích một chút cho chúng ta được không?”
Hai phe đang tranh luận lập tức quay đầu nhìn Ôn Uyển. Ôn Uyển ra dấu mấy cái: “Quận chúa nói, một cô gái nếu nhìn thấy một nam nhân lớn lên không tầm thường, bất kể tính tình đối phương như thế nào, phẩm đức như thế nào, gia thế có xứng đôi hay không, chỉ cần cảm thấy người ta lớn lên tuấn tú liền ái mộ người đó. Loại nữ tử này gọi là hoa si”
“Ha ha, ha ha, Ôn Uyển, ngươi thật là, loại giải thích cũng có sao”. mấy cô nương không nhịn được đều bật cười.
Chân Chân tò mò hỏi”Ôn Uyển, cái này là có phải có điển cố nào không?”
Hạ Ảnh ở bên cạnh gật đầu nói: “Có, khởi đầu là nói một vị yêu hoa thành si. Sau đó nó được dùng để hình dung vài nữ tử chỉ nhìn bề ngoài của nam nhân đã bị mê hoặc thất điên bát đảo mà không chú trọng phẩm chất bên trong con người hắn, cũng không suy nghĩ những nguyên nhân bên ngoài, lại càng không lo hậu quả thế nào. Những nữ nhân như vậy, kết quả đều là bi thảm . Quận chúa còn nói, các ngươi nhưng ngàn vạn lần không được làm hoa si”
Mai nhi nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra được, kinh ngạc hỏi: “Điển cố này, sao ta chưa từng thấy qua. Ngươi nói cho ta nghe một chút đi, ta trở về nhà đi tìm thử xem”
Hạ Ảnh khóe miệng vẫn giơ lên, nói “Ha ha, đây là điển cố do Quận chúa tự mình sáng tạo ra, Hoa tiểu thư tìm không ra”
Một nhóm người, tất cả đều vây quanh Ôn Uyển ríu ra ríu rít, chỉ nói về mỗi cái đề tài hoa si này thôi.