Mục lục
Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Núi Nikkou, đây là một trong những khu vực ngắm cảnh được khách tham quan hoan nghênh nhất trong toàn Nikkou. Nơi đây tập hợp rất nhiều danh lam thắng cảnh thiên nhiên tuyệt mỹ có thể nói là đứng hàng bậc nhất của thế giới, ngoài ra thì nó cũng là nơi có rất nhiều thắng cảnh lịch sử được nhiều người yêu thích.

Cũng chính vì nguyên nhân này mà, rất thường xuyên, núi Nikkou luôn trong tình trạng đông nghẹt khách tới mức cứ mỗi ba bước là lại có thể gặp được vài người bất kể đêm ngày. Còn vào những ngày nghỉ lễ thì càng không cần phải nói, chỉ cần đứng tại chỗ và nhìn xung quanh một cái, bạn tuyệt đối có thể nhìn thấy được ít nhất là vài trăm tới vài ngàn du khách đang di chuyển đông nghẹt ở xung quanh mình, mà trong đó thì cứ mỗi 2 người là phải có một người nước ngoài tới từ một nước nào đó trên thế giới. Trong đó có nam, có nữ, có già, có trẻ, có người yêu, có vợ chồng, v… v… Thật đúng là đủ hết các kiểu.

Bây giờ đang là lúc xế chiều, không khí thoáng mát. Mặc dù Nikkou cách thành phố Tokyo thật sự không xa, thế nhưng khi Itsuka Ken tới đây thì trời cũng đã vào chiều rồi, bất quá, khi đi trên con đường đất xốp của núi Nikkou cùng với Kaoru, Itsuka Ken vẫn có thể thấy được là còn rất nhiều du khách vẫn đang tham quan ở trên núi và lưu luyến với các cảnh đẹp của ngọn núi này.

“Đi về phía bên trái sâu một chút chính là đền Futarasan, còn nếu đi về phía bên phải lâu thêm chút nữa thì sẽ tới Rinnou-ji…”

Đi cùng với Kaoru, Itsuka Ken cứ thong thả bước đi theo sự hướng dẫn của thiếu nữ xinh đẹp nhưng ưa thích mặc đồ nam và nghe cô giới thiệu về những cảnh quan mình có thể gặp được khi đi trên đường, mọi thứ cứ như là cậu chỉ đang tham gia vào một chuyến du lịch vậy.

Nghe Kaoru nói một lúc, Itsuka Ken ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh một cái, sau đó cậu đột nhiên chỉ về con đường bên trái đặt câu hỏi: “Nói như vậy tức là, con đường này cũng chính là đường dẫn tới Toushouguu đúng không?”

“Vâng!” Nghe Itsuka Ken hỏi, Kaoru gật đầu.

Chậm rãi đi thêm một lúc, cuối cùng thì Itsuka Ken và Kaoru cũng đã bước tới trước cổng torii đầu tiên dẫn tới đền Toushouguu, thế nhưng, cậu không dừng lại. Không để cho Kaoru kịp mở lời giới thiệu, Itsuka Ken trực tiếp làm lơ cánh cổng torii dẫn tới Toushouguu mà cất bước đi về phía con đường bên trái, con đường dẫn tới đền Futarasan.

Nếu như là những hướng dẫn viên du lịch hoặc là các tùy tùng thông thường, khi thấy Itsuka Ken làm như vậy, họ nhất định sẽ lên tiếng nhắc nhở cậu về phương hướng của đền Toushouguu.

Thế nhưng Kaoru thì lại khác, cô rất thông tuệ và cũng rất hiểu Itsuka Ken, cho nên khi thấy Itsuka Ken làm như vậy, cô thậm chí không nói lấy một lời mà chỉ lẳng lặng đi theo bên cạnh. Cô biết nếu Itsuka Ken đã làm như vậy thì nhất định là phải có lý do mà không phải là vì cậu đã mắc phải sai lầm ngớ ngẩn như không nhớ nổi. Cô chỉ im lặng mà chờ đợi lời giải thích của Itsuka Ken.

Rất hiển nhiên, suy nghĩ của Kaoru là chính xác.

“Tham quan đề Futarasan trước đi, sau đó chúng ta sẽ đi thăm Rinnou-ji. Về phần Toushouguu thì hãy cứ để yên ở đó, nó chạy không được mà thời gian thì chưa tới. Cứ để tới sau bữa cơm chiều rồi hẵng tới đó cũng không muộn.” Itsuka Ken ung dung mà nhìn ngắm khung cảnh ở trên đường và nói với Kaoru.

“Có cần phải gọi điện thoại để thông báo cho nhà Kuhoudzuka không?” Nghe Itsuka Ken nói như vậy, Kaoru hỏi.

Khẽ lắc đầu, Itsuka Ken chỉ nói với vẻ bình thản: “Làm vậy sao được? Nói không chừng là giờ này thì đối phương còn đang phải vất vả chuẩn bị tìm cách để ‘đón tiếp’ chúng ta. Nếu đối phương đã muốn làm như vậy thì ta cũng phải cho bọn họ một chút thời gian chứ? Nếu tới sớm mà ở đó còn chưa có gì cả thì mất vui hết còn gì? Chẳng phải lý do cô đi cùng với ta tới tận đây cũng là vì việc đó sao, Kaoru?”

Nghe Itsuka Ken nói như vậy thì Kaoru chợt hiểu ra, cho nên cô khẽ gật đầu và nói: “Nếu điện hạ đã nói như thế, vậy tiếp đó, xin để cho Kaoru làm hướng dẫn viên cho ngài. Hôm nay chúng ta sẽ tham quan núi Nikkou một lần.”

Nói xong, Kaoru chủ động trở thành hướng dẫn viên chỉ đường cho Itsuka Ken và bước về phía trước. Dưới sự hướng dẫn của Kaoru, Itsuka Ken cũng dần đi về phía ngôi đền Futarasan.

Trên đường đi tới đền Futarasan, Itsuka Ken chợt nghĩ tới cái cớ mà Mikihiko đã dùng để ngăn cản mình tới Saitenguu, sau đó cậu quay sang và hỏi Kaoru: “Kaoru, nếu ta nhớ không lầm thì cô cũng là hime-miko đúng không? Nếu vậy thì cô biết gì về Họa Bạt của Thánh Hầu Vương không? Lúc trước ta cũng từng nghe Yuri nhắc qua về việc này. Nghe nói là cứ qua một quãng thời gian thì nhà Kuhoudzuka đều phải tiến hành Họa Bạt đối với phong ấn của Thánh Hầu Vương. Nếu ta nhớ không lầm thì Họa Bạt là nghi thức chuyên dùng để trừ tà và giảm bớt những loại ác khí như là sát khí, yêu khí, tà khí , v…v...”

“Vâng, đó là một loại nghi thức trừ tà. Nó là một nghi thức cổ xưa thường được tiến hành bởi các miko đặc biệt được chỉ định riêng. Lý do tôi gọi những miko được chỉ định riêng đó ‘đặc biệt’ là bởi vì chỉ có bọn họ mới có được năng lực trời ban khiến họ có thể cử hành được nghi thức. Nếu như không có thiên phú đặc biệt đó thì cho dù là những hime-miko như tôi cũng chỉ có thể thực hiện được một phần nhỏ của nghi thức mà thôi, hơn nữa còn là ở cấp độ bình thường nhất. Còn với ‘Họa Bạt’ có liên quan tới thần linh, như ‘Họa Bạt’ của Thánh Hầu Vương lần này, ngay cả tôi cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm.”

Nghe Kaoru giải thích, Itsuka Ken lại hỏi: “Thiên phú đặc biệt? Ý cô là một thứ có tính chất chuyên môn nhưng lại không thể được tạo ra nhờ sự rèn luyện? Nếu vậy thì tính chất của ‘Họa Bạt’ hẳn cũng có thể xem như là một loại quyền năng?”

Khẽ gật đầu, Kaoru tiếp tục giải thích cho Itsuka Ken: “Nếu xét theo nghĩa rộng thì đúng như ngài nói, ‘Họa Bạt’ cũng có thể xem như là một loại quyền năng, chỉ là thứ quyền năng này không thể khiến cho miko trở thành campione, nó không gia tăng sức chiến đấu và cũng không gia tăng tiềm lực của người sở hữu. Nó chỉ đơn thuần là một loại năng lực có tính môi giới mà thôi.”

Hơi ngẫm nghĩ một chút, Kaoru lại tiếp tục giải thích: “Theo quy định đã được lưu truyền từ tới Edo tới nay, thì chỉ có những miko có thể thực hiện được nghi thức Họa Bạt thì mới có tư cách để được phục vụ trong Saitenguu, nói cho chính xác thì họ sẽ phải trở thành miko cung phụng cho Thánh Hầu Vương. Sở dĩ phải làm như thế là vì để phòng khi Ủy Ban hoặc là quốc gia gặp phải những phiền toái mà tự thân không thể nào giải quyết được, như là phải đối đầu với Long Xà hoặc Dị Thần, thì nhà Kuhoudzuka có thể thể cho miko cử hành nghi thức Họa Bạt và suy yếu phong ấn của Thánh Hầu Vương.”

“Hửm? Suy yếu phong ấn của Thánh Hầu? Là để cho con khỉ kia có thể ra tay và giải quyết phiền toái thay cho bọn chúng?” Tiếng than thở tựa như là lời trào phúng, Itsuka Ken chợt cảm thấy có chút tức giận vì hành vi này, chỉ là không biết đối tượng mà cậu nhắm đến là ai.

“Vâng! Bởi vì sau khi phong ấn bị suy yếu, miko thực hiện nghi thức ‘Họa Bạt’ hoàn toàn có thể cầu xin được sự giúp đỡ từ Thánh Hầu Vương. Sở dĩ nói rằng hoàn toàn có thể, đó là bởi vì đối với việc này, bản thân Thánh Hầu cũng rất ưa thích và cam tâm tình nguyện làm như vậy.” Hơi có chút thở dài, Kaoru nói tiếp, “Mặc dù không biết tại sao Thánh Hầu Vương lại cam tâm tình nguyện giúp đỡ cho những người đã phong ấn mình, thế nhưng cũng chính nhờ có sự giúp đỡ của vị Thánh Hầu này mà từ xưa tới nay, Nhật Bản dù chưa từng có ‘vua’, thế nhưng vẫn có thể trốn thoát được sau bao nhiêu biến cố. Chỉ là số lượng miko có thể thực hiện được nghi thức Họa Bạt thật sự rất hi hữu, gần trăm năm tới nay cũng chỉ có một người có tư cách này, đó là em gái của Mariya Yuri. Mặc dù chỉ mới là một miko kiến tập, thế nhưng cô bé đó đã cho thấy là mình có đủ năng lực để thực hiện ‘Họa Bạt’.”

“Em gái của Yuri? Nếu ta nhớ không lầm thì tên con bé là Hikari đúng không? Nếu vậy thì người đang thực hiện nghi thức Họa Bạt ở Saitenguu hiện giờ hẳn phải là con bé?” Itsuka Ken nghe Kaoru nói vậy thì tò mò hỏi.

“Không, thưa điện hạ! Nếu tôi nghĩ không sai thì hiện giờ, có lẽ Hikari vẫn còn chưa đủ tư cách để cử hành nghi thức Họa Bạt. Nghi thức ‘Họa Bạt’ mà Mikihiko-san đã nhắc tới lúc trước hẳn chỉ là phần đầu của nghi thức thôi, làm vậy là vì để cho chúng ta có thể tiến vào vùng đất thánh Saitenguu và gặp mặt Thánh Hầu Vương, mà không phải là vì muốn mượn sức mạnh của vị Thánh Hầu đó.”

“Vậy sao…” Thuận miệng đáp lời, Itsuka Ken hơi ngẩn người mà nhìn lên trời, đôi mắt của cậu chợt lóe lên những tia sáng khác lạ. Một lúc sau, cậu vẫn không thể nhịn được mà cười trào phúng: “Ahhh, đường đường là Tề Thiên Đại Thánh mà lại bị nuôi nhốt như vậy, ta thật không biết nên nói ra sao để diễn tả cảm xúc của mình. Lần này coi bộ ta có muốn nương tay cũng không được rồi.”

Đối với những Dị Thần của thế giới này, trừ Athena ra thì Itsuka Ken thực sự chẳng có cảm xúc đặc biệt gì lắm đối với tình cảnh mà họ gặp phải, thế nhưng điều đó không có nghĩa là cậu hoàn toàn không có cảm giác gì. Khi nghĩ tới việc Tề Thiên Đại Thánh mà lại bị nuôi nhốt như khỉ trong nhà thế này, không hiểu tại sao Itsuka Ken cũng cảm thấy có phần khó chịu. Dù sao thì trong truyền thuyết phương đông, Tề Thiên Đại Thánh vẫn luôn là giấc mộng của không biết bao nhiêu người, mỗi khi xem Tây Du Kí và thấy Tề Thiên đánh vào trong Thiên Đình và solo cùng chư thiên thần tướng, có bao nhiêu người từng hô lên hai chữ ‘sảng khoái’. Khi nhìn thấy Tề Thiên đạp đổ lò Bát Quái của Thái Thượng Lão Quân và đánh vào tận bên trong của điện Lăng Tiêu, bao nhiêu người từng thốt lên hai chữ ‘đã ghiền’?

Vậy mà giờ đây, Tề Thiên Đại Thánh lại chán nản và trở nên thấp kém tới như vậy. Để cho người ta nuôi nhốt trong nhà thì thôi, vậy mà còn không muốn phản kháng và cam tâm tình nguyện giúp đỡ cho đối phương khi cần? Rốt cục thì Tề Thiên Đại Thánh có lòng dạ sánh ngang với trời lúc trước đã ở đâu? Dù biết là Tề Thiên này không phải là Tề Thiên kia, thế nhưng rất nhiều người yêu thích Tề Thiên Đại Thánh đều sẽ nhịn không được mà nghĩ như vậy.

Hơn nữa, trừ điểm này ra thì đối với Itsuka Ken, điều khiến cậu vướng mắc nhất chính là rốt cục thì con khỉ đang bị nhốt trong Tây Thiên Điện liệu có quan hệ gì với Đại Thánh tỷ ở trong Khu Vườn Nhỏ hay không? Mặc dù cậu đã xác định được là đối phương không phải bản tôn của Tôn Ngộ Không, thế nhưng chắc chắn cũng phải có mối liên hệ gì đó chứ?

“Tít Tít ————!”

Trong lúc Itsuka Ken đang chìm trong những suy nghĩ và bước trên những bậc thang dẫn đến đền Futarasan thì đột nhiên, chiếc điện thoại của Kaoru chợt reo lên.

Hơi cúi đầu xin lỗi Itsuka Ken một tiếng, Kaoru lập tức lấy chiếc điện thoại của mình ra.

“Điện hạ, thiếu chủ của nhà Kuhoudzuka gọi tới, chỉ là không biết là vì chuyện gì.”

“Vậy tức là từ khi chúng ta tiến vào núi Nikkou, không, có lẽ là từ khi chúng ta tới Nikkou thì đối phương đã nắm giữ được hành tung của chúng ta rồi. Dù sao thì khi tới đây, chúng ta cũng không có ý định ẩn nấp, bị phát hiện cũng là chuyện thường. Còn tại sao đối phương gọi tới… cứ mặc kệ nó, không cần phải để ý tới hắn làm gì. Tiếp tục chuyến du lịch của chúng ta thôi.”

“Vâng! Kaoru đã minh bạch.” Nghe Itsuka Ken nói vậy, Kaoru lập tức biểu thị là mình đã hiểu, sau đó cô lập tức tắt điện thoại và tiếp tục làm hướng dẫn viên du lịch cho Itsuka Ken.

Mệnh lệnh của vua là tối thượng, nếu vua đã nói như thế, vậy thì không việc gì phải nghi ngờ. Hơn nữa từ trước khi tới đây, Itsuka Ken cũng đã nói cho Kaoru về việc Mikihiko bị người ta giở trò, một kẻ bị giở trò đột nhiên gọi tới, nói không có âm mưu thì ai mà tin? Cho nên Kaoru hoàn toàn không có ý định nghi vấn quyết định của Itsuka Ken.

Thậm chí, cứ coi như là Kaoru chưa từng biết đến việc thiếu chủ của nhà Kuhoudzuka bị người giở trò, thế nhưng nếu như vua đã ra lệnh, vậy thì ắt phải có nguyên nhân. Là thuộc hạ, điều cô cần làm không phải là lo soi mói những việc nhỏ nhặt này, cô chỉ cần làm cho tốt bản phận của mình là được rồi, đó mới là cách cư xử khôn ngoan nhất của một thần tử.

… …

“… Bí bo… Bí bo… Bí bo… Bí bo… Tít —— ! Thực xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

“Chuyện gì vậy? Tại sao lại không liên lạc được? Rõ ràng mới vừa rồi còn gọi được cơ mà? Chẳng lẽ đối phương không thèm nghe máy mà trực tiếp cúp máy sao?”

Ở một nơi xa khác trên núi Nikkou, cụ thể là ở một nơi sâu bên trong Toushouguu, ngay khi phát hiện ra là cú điện thoại mình gọi đi đột nhiên bị tắt máy, hai người thiếu niên và thiếu nữ chợt đưa mắt nhìn nhau với vẻ mặt đầy khó hiểu. Trong đó thì, thiếu nữ có mái tóc dài màu nâu sẫm với dung nhan tinh xảo như là thiên sứ có biểu hiện có phần bực bội và nóng nảy; còn thiếu niên tóc đen, mắt đen, mặc đồ đen đang đứng kế bên thì lại khẽ trầm tư.

Về thân phận của hai người này thì hẳn là không có gì phải bàn, nữ thì chính là thánh tổ Asherah còn nam thì là Lu Yinghua, thiếu chủ của Lục Gia và cũng là đệ tử của Đông Phương Đệ Nhất Giáo Chủ.

Ah, đúng! Nếu như nhìn kỹ một chút thì có thể thấy được là ở phía sau lưng của hai người vẫn còn có một người khác nữa. Đó là một thanh niên đẹp trai và chững chạc, thế nhưng lúc này thì đôi mắt của người thanh niên này lại có phần đờ đẫn và trống rỗng, rất hiển nhiên là lúc này, tâm trí của người thanh niên đã bị ai đó điều khiển.

“Hai người đó đi tới đâu rồi?”

“Đền Futarasan! Rốt cục thì chuyện gì xảy ra, tại sao đột nhiên lại như vậy. Rõ ràng là hai người đó đã tới nơi, tại sao đột nhiên lại chuyển hướng? Không phải là trước đó còn rất gấp gáp sao? Tại sao tới đây thì lại ung dung như vậy rồi?”

“Mặc kệ ba cái chuyện đó đi! Quan tâm chúng thì có ích gì? Việc quan trọng nhất hiện giờ là phải khiến cho hai người đó nhanh chóng xuất hiện ở Toushougu cho bằng được, bằng không nếu như chúng ta gọi sư phụ tới đây mà lại để cho người chờ quá lâu, vậy thì…” Không biết chợt liên tưởng tới điều gì mà cả người của thiếu niên màu đen đều rung lên, người không biết nhìn vào còn tưởng là cậu bị động kinh bất chợt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
strauss
15 Tháng năm, 2018 13:43
Học năm cuối lại trễ lộ trình nên hơi bận bác à. Còn vụ đăng cho xong thì coi như sau này có đi làm, không còn thời gian để dịch nữa thì tui sẽ trực tiếp đăng bản convert lên, cứ yên tâm. Còn giờ thì vẫn cứ làm đều đều thôi. Tui dịch truyện này để xem như một kiểu xả hơi riêng, vừa coi như có thể nhấm nháp truyện này, vừa chia sẻ cho anh em, nên bác không cần lo vụ bỏ truyện. Tối thiểu thì trước khi hết text, không có cửa tui bỏ truyện này đâu.
strauss
15 Tháng năm, 2018 13:39
Học năm cuối còn bị trễ lộ trình nên hơi bận bác à. Nếu nhanh được thì tui cũng muốn lắm, chỉ là học với xả hơi cũng muốn hết thời gian rồi, đó là tui còn không có thói quen la cà ở ngoài, học xong rồi thì thường về nhà luôn, mà còn như vậy đấy.
LãngSơn
27 Tháng tư, 2018 18:28
Bác Strauss ơi nếu có rãnh thì làm hết phần strike the blood đi ! Cám ơn bác nhiều !!
LãngSơn
22 Tháng tư, 2018 23:30
Thank bác nhiều :laughing:
lacmaitrang
22 Tháng tư, 2018 08:32
oh nàng! Tớ tưởng vp thế cho sát nghĩa để những truyện khác tiếp theo tớ sẽ đổi lại vp
strauss
21 Tháng tư, 2018 00:36
Mai quăng 40c lên cho.
strauss
21 Tháng tư, 2018 00:36
Chờ mai đi bác, năm ba cao đẳng rồi nên bận quá!
LãngSơn
20 Tháng tư, 2018 22:09
Thêm chương đi bác cvter ơi :+1:
lovelyday
30 Tháng ba, 2018 21:38
nàng ơi Vp của nàng sườn phi cứ thành 'bên phi' thôi,
lieukiepphi
25 Tháng hai, 2018 07:33
chổ này k khớp khúc trên nè, rõ ràng sau khi đón con gái + hai đứa cháu ngoại về ở mấy năm mới chết. cháu cũng nhỏ tuổi hơn nữa
Aiyukita
22 Tháng một, 2018 08:34
sao lâu quá ko thấy cập nhật chương ms thế chủ thớt
strauss
04 Tháng mười hai, 2017 07:30
Xong luôn phần Campione, đã đủ!
BÌNH LUẬN FACEBOOK