Mục lục
[Dịch]Vô Diệm Xinh Đẹp - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với Tôn Nhạc mà nói, lần giải thích này thập phần trọng yếu. Mặc kệ kết cục như thế nào, cảm giác bị hiểu lầm này rất khó chịu, hết thảy quyết định tốt nhất phải dựa trên cơ sở song phương đều rõ ràng về nhau.

Nhìn thân ảnh Tôn Nhạc dần dần rời xa, A Phúc “Phụt” một tiếng nặng nề nhổ một bãi nước miếng xuống đất, oán hận mắng: “Thật không biết tốt xấu!”

Đầu hắn quay lui, liền nhìn đến trong rừng cây phía sau đứng một thân ảnh màu trắng, A Phúc ngẩn ra, hắn lúng ta lúng túng kêu lên: “Ngũ công tử, người. . . . . .” người chừng nào thì ra tới đây, mấy chữ sau này hắn không hỏi ra.

Sắc mặt Ngũ công tử vẫn tái nhợt như cũ, hắn nhìn chằm chằm phương hướng Tôn Nhạc rời đi, nửa ngày mới trả lời: “Cuộc đối thoại của các ngươi, ta nghe thấy.”

“Công tử nghe được?”

Ngũ công tử gật gật đầu, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía trước, sau một lúc lâu cũng không nói lời nào nữa. Hắn vẫn cho rằng, chính mình chỉ cần đáp ứng yêu cầu của Tôn Nhạc, nàng sẽ lập tức sảng khoái trở lại bên cạnh mình. Nhưng mà, vừa rồi hắn lại cảm nhận sâu sắc được sự để tâm của Sở Nhược Vương đối với Tôn Nhạc! Hiểu được cảm tình Sở Vương dành cho Tôn Nhạc cũng không phải loại tình cảm tỷ đệ, mà là tình yêu nam nữ.

Hiện tại bình tĩnh rồi, cũng nghe Tôn Nhạc giải thích, nhưng hắn vẫn mờ mịt, hắn không biết một phần tình cảm này, có đáng để mình cùng một vị Vương đến tranh đoạt hay không! Bình sinh hắn chán ghét nhất là cùng người khác tranh đoạt so đo.

A Phúc thấy hắn không mở miệng, liền rón rén đi đến bên cạnh hắn, thành thật đứng ở một bên không thèm nhắc lại.

Tôn Nhạc chậm rãi đi về, lúc này nàng có điểm mờ mịt rồi, không biết có nên trở lại trong điện hay không. Trong Minh Nguyệt điện vẫn đèn đuốc sáng trưng, sanh nhạc vang trời như cũ. Tôn Nhạc nhìn chỗ bóng người chập chờn kia, dừng bước.

Nàng vừa dừng bước lại, liền cảm giác được phía sau có người tới gần.

Tiếng bước chân kia nhẹ nhàng mà không có tiết tấu. Hiển nhiên người tới cũng không có công phu.

Thẳng một lát sau, người nọ mới đi đến phía sau Tôn Nhạc. Một giọng nói êm tai truyền đến.“Tôn Nhạc.”

Là Trĩ đại gia.

Tôn Nhạc không trả lời.

Trĩ đại gia đi đến bên cạnh Tôn Nhạc. Ánh mắt nàng phức tạp nhìn chằm chằm mặt bên của Tôn Nhạc, nhẹ giọng nói: “Ngươi quả nhiên bất phàm. Ta vạn lần không ngờ ngươi thật đúng là có thể cứu Sở giữa nguy nan.”

Tôn Nhạc lúc này không có tâm tình nói chuyện tào lao cùng nàng, vẫn không đáp như cũ.

Trĩ đại gia tiếp tục thở dài: “Tài năng của ngươi thực đáng sợ. Hơn nữa, bất quá không đến một năm, bộ dạng ngươi thật sự là đẹp hơn rất nhiều.”

Nàng cắn môi dưới, mất thật lớn khí lực mới lên tiếng: “Lời ta nói trước kia vẫn tính. Nếu ngươi cứu Sở quốc, vị trí Sở vương hậu kia ta liền cam tâm nhường lại. Tôn Nhạc, về sau ta muốn gọi ngươi là tỷ tỷ.”

Tôn Nhạc nghe đến đó, thản nhiên cười cười, nói: “Không cần, trên đời này chỉ có Nhược nhi mới có thể gọi ta là tỷ tỷ.” Dứt lời, ống tay áo nàng phất một cái, xoay người đi thẳng về phía trước.

Nàng thật quá vô lễ!

Trên gương mặt tuyệt mỹ của Trĩ đại gia hiện lên một chút tức giận,“Tôn Nhạc, lời này của ngươi là có ý gì?”

“Không có ý gì.” Tôn Nhạc thản nhiên bỏ lại một câu, “Ta sẽ không trở thành tỷ muội với ngươi.”

Trĩ đại gia nghe vậy mừng rỡ, nàng hưng phấn mà xông lên vài bước, theo sát phía sau Tôn Nhạc kêu lên: “Ngươi là nói, ngươi sẽ không gả cho Nhược Vương?”

Tôn Nhạc không đáp, nàng căn bản không cần phải giải thích với Trĩ đại gia.

Trĩ đại gia cúi đầu nghĩ nghĩ, sau một lúc lâu nàng ta lắc lắc đầu, chua xót nói: “Cho dù ngươi không muốn gả cho Nhược Vương, hắn cũng sẽ không bỏ qua ngươi! Tình cảm hắn dành cho ngươi rất sâu nặng.”

Tôn Nhạc không muốn nghe nàng nói nhảm, cước bộ gia tốc, chỉ chốc lát liền đem Trĩ đại gia đá ra xa xa .

Tôn Nhạc chưa trở lại trong Minh Nguyệt điện, nàng ở trong sân đi lại nửa ngày, sau đó mới cất bước đi vào trong đội xe ngựa, đến khi ngồi xuống trong xe, nàng ôm đầu gối mà suy nghĩ.

Một lúc lâu sau, đám người trong Minh Nguyệt điện dần dần tản đi, đám người Nhược Vương cũng trở về đội xe.

Nhược Vương vừa đi đến trong đội xe, trực tiếp hướng thẳng đến xe ngựa Tôn Nhạc ngồi. Hắn vén rèm xe lên, liếc mắt một cái liền nhìn đến Tôn Nhạc ôm đầu gối không nói.

Nhìn nàng chằm chằm, Nhược vương phất phất tay, ý bảo mấy thị tỳ kia cái kiếm chiếc xe khác. Thân mình chợt lóe liền bò vào.

Hắn gắt gao dựa vào Tôn Nhạc, hai tay nắm chặt tay nhỏ bé của nàng. Hắn nhẹ nhàng mà tựa đầu vào trên vai Tôn Nhạc, vừa đem tay nhỏ bé của nàng lăn qua lộn lại đùa nghịch, vừa nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ, bây giờ tỷ đang suy nghĩ cái gì?”

Thanh âm của hắn rất nhẹ, cứ như là đang nỉ non.

Tôn Nhạc cúi đầu trả lời: “Nhược nhi, tỷ tỷ cảm thấy mê mang. Tỷ tỷ không biết phải quyết định như thế nào.” Loại này cảm giác mê mang này đối với Tôn Nhạc mà nói, thật đúng là rất ít có. Nàng vẫn luôn lý trí, sự tình không phải một thì là hai.

Nhược Vương nghe vậy cười khổ, “Ta cũng vậy.”

Quả thật, bất kể là Tôn Nhạc, hay là Nhược Vương, hoặc là Cơ Ngũ, lúc này đều một mảnh mê mang, đều cảm thấy chính mình rơi vào một chỗ mờ mịt muốn thấy cũng thấy không rõ, kéo cũng kéo không xong. Ba người này có một điểm giống nhau, chính là cho tới bây giờ cũng không biết tình yêu là cái gì, lúc này rơi vào trong đó, nhất thời choáng váng nặng nề, chung quanh mờ mịt.

Xe ngựa vững vàng chạy ra khỏi Tần vương cung.

Lúc này đây đoàn xe Nhược Vương cũng không quay về chỗ ở xa xôi ban ngày, mà đến tòa nhà Tần hầu cấp cho Nhược Vương ngay giữa đường phía Đông , cách Tần cung không đến ba dặm về bên trái.

Tình cảm nếu nghĩ không thông, Tôn Nhạc cũng không nghĩ nữa, hiện tại nàng muốn nhanh nhanh biết rõ thân thế của thân thể này. Bất kể là ân hay là oán, nếu tránh không khỏi thì nhất định phải làm cho rõ ràng đã.

Tôn Nhạc biết, Nhược Vương có khả năng rõ ràng hết thảy chuyện này, nhưng việc này nàng không thể hỏi Nhược Vương a.

Buổi sáng ngày thứ ba, Tôn Nhạc đi đến chỗ ở của Yến Ngọc Nhi.

Lúc này, nàng mang theo hai Kiếm Sư đồng hành.

Thân phận như Yến Ngọc Nhi cùng Trĩ đại gia, chỗ ở đều do Tần hầu tặng cho.

“Ngươi tìm ta?”

Yến Ngọc nhi vươn tay ngọc, do thị tỳ đến đỡ từ trên sập đứng lên, nàng bỏ tay thị tỳ ra, chạy bộ đến trước mặt Tôn Nhạc, hướng tới nàng cao thấp đánh giá vài lần, lại nhìn thoáng qua hai Kiếm Sư đứng ở trong sân, thản nhiên cười, thanh âm đã có điểm lạnh lùng, “Thật không nghĩ đến, xấu nô nhi năm đó chẳng những không xấu rồi, còn có thể xuất nhập có tùy tùng đi theo làm bạn! Cũng không biết ngươi dùng thủ đoạn gì, cư nhiên làm cho Sở Vương coi trọng như thế?”

Tôn Nhạc lẳng lặng nhìn Yến Ngọc Nhi.

Yến Ngọc nhi vốn là cười rất vui vẻ, nhưng mà, khi nàng quay mắt về phía Tôn Nhạc bình tĩnh không một gợn sóng, nụ cười trên mặt kia bất tri bất giác liền có một chút cứng ngắc.

Cắn răng, Yến Ngọc Nhi lại đưa mắt nhìn hai Kiếm Sư trong sân, đi hai bước đến hướng Tôn Nhạc.

Nàng đi thẳng đến cách Tôn Nhạc chừng một bước xa mới đứng lại, oán hận nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, Yến Ngọc nhi hạ thấp giọng hỏi:“Xấu nô nhi! Ngươi thật sự là to gan lớn mật, lại còn dám đến đây!”

Nàng nói tới đây, đột nhiên lông mày nhảy dựng, như là nghĩ tới điều gì. Bỗng dưng, nàng vèo một tiếng quay đầu trừng Tôn Nhạc, vội vàng hỏi: “Tuyết Nhi cùng Nghê nhi có phải bị ngươi giết hay không? Nửa năm trước các nàng bị giết ở thành Hàm Dương! Xấu nô nhi, trừ ngươi ra, ta không nghĩ đến ai có thể lấy tánh mạng của các nàng!”

Tôn Nhạc nghe vậy cười nhẹ, nàng nâng cặp mắt trong trẻo lên nhìn thẳng Yến Ngọc Nhi, “Đúng vậy, các nàng là do ta giết chết!”

“A!”

Yến Ngọc nhi vạn lần không ngờ thật đúng là Tôn Nhạc gây nên. Nàng vội vàng lui về phía sau vài bước, sắc mặt trắng nhợt. Ngay khi nàng lui ra phía sau, đồng thời mấy thị tỳ đứng trong góc nhỏ tiến lên vài bước, đồng loạt che bên cạnh Yến Ngọc Nhi. Chỉ nghe một trận tiếng kim thiết vang lên, trong nháy mắt, mấy thị tỳ đã cầm kiếm nơi tay!

Binh khí của các nàng sáng ngời, hai Kiếm Sư canh giữ trong sân thân hình chợt lóe, liền xuất hiện ở phía sau Tôn Nhạc. Tôn Nhạc cũng không quay đầu lại phất phất tay, “Lui ra đi.”

“Dạ.”

Hai Kiếm Sư lui ra sau, thị tỳ bên người Yến Ngọc nhi vẫn giơ kiếm căm tức nhìn Tôn Nhạc như cũ, Tôn Nhạc giống như không có cảm giác được sát khí của các nàng, bình tĩnh đưa mắt nhìn Yến Ngọc nhi, từ từ nói: “Các nàng muốn giết ta, cho nên ta liền lấy tánh mạng các nàng.” Khi nàng nói lời này thái độ bình tĩnh, cứ như là đang nói việc nhỏ như ăn cơm uống rượu loại thái độ này, làm cho trong ánh mắt Yến Ngọc Nhi thêm một tia sợ hãi.

Tôn Nhạc hướng Yến Ngọc Nhi đi tới mấy bước, nàng vừa động, Yến Ngọc Nhi không tự chủ được lại lui về phía sau hai bước.

Tôn Nhạc dừng bước lại, nhìn Yến Ngọc Nhi nói: “Chuyện trước kia vốn đã qua nhiều năm, ta cũng không nghĩ so đo nữa. Vì sao các ngươi không muốn buông tha cho ta?”

Yến Ngọc Nhi nghe vậy, ý sợ hãi trên mặt ít đi, cười lạnh, “Đã qua nhiều năm? Mẫu thân ngươi đã chết! Nhưng nàng chết thì thôi, cư nhiên còn làm cho thím ta vẫn không được thoải mái! Thím ta đường đường là công chúa Tần quốc , gả cho Yến Xung cái tên hỗn trướng kia đó là coi trọng hắn! Nhưng hắn thật to gan, chẳng những không muốn hưu mẫu thân ngươi đi, sau khi mẫu thân ngươi chết vẫn còn nhớ mãi không quên chết theo, làm cho thím ta bị người trong thiên hạ chê cười!”

Nàng nói tới đây, trong ánh mắt lộ ra một chút đau buồn, “Ta sớm nói qua với thím, muốn nàng giết ngươi tên tiện chủng này chấm dứt hậu hoạn, nhưng Tuyết Nhi cùng Nghê nhi không nghe, các nàng nói muốn lưu tánh mạng của ngươi để chơi đùa. Kết quả lại khiến ngươi nha đầu xấu xí này chạy thoát! Hơn nữa kết quả là các nàng còn chết trong tay tiện chủng ngươi! Ngẫm lại thật là khiến người ta thống hận!”

Hiện tại Tôn Nhạc đã hiểu.

Thì ra hai cô gái bị nàng giết chết kia là của nàng em gái cùng cha khác mẹ của nàng.

Gật gật đầu, trong lòng Tôn Nhạc đã hiểu đại khái.

Nàng thản nhiên đưa mắt nhìn Yến Ngọc Nhi đang hận đến nghiến răng nghiến lợi, xoay người liền đi ra ngoài.

Yến Ngọc Nhi vạn lần không ngờ, Tôn Nhạc cố ý tìm đến đến mình, lại nói có hai câu liền rời đi. Nàng ngạc nhiên nhìn chằm chằm bóng dáng Tôn Nhạc càng đi càng xa, quay đầu lại hỏi thị tỳ hai bên trái phải,“Tiện chủng này muốn làm gì?”

Vẻ mặt chúng thị tỳ ngạc nhiên, đều lắc đầu.

Hai Kiếm Sư đi theo phía sau Tôn Nhạc ra ngoài, bọn họ nhìn lẫn nhau, cuối cùng hán tử mặt trắng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi bên trái kia nói: “Tôn cô nương, khi nào thì động thủ giết Yến Ngọc Nhi này?”

Từ khi Tôn Nhạc khiến cho Triệu Tần không đánh Sở, người Sở biết nội tình đối với Tôn Nhạc càng thêm tôn kính. Bởi vậy ngữ khí hán tử mặt trắng này thật là cung kính.

Tôn Nhạc ngắm nhìn phương xa, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói:“Ta không biết có muốn giết nàng hay không.” Cho tới nay, nàng vì bất đắc dĩ mới động sát khí. Yến Ngọc nhi đúng là có sát ý với mình, nhưng mà, muốn nàng cứ như vậy quyết định sinh tử của một người, Tôn Nhạc vẫn do dự.

Tôn Nhạc nói tới đây, biết mình phạm vào lòng dạ đàn bà, nàng thở dài một tiếng, “Vẫn là do Nhược nhi xử trí loại sự tình này đi.” Nàng thầm suy nghĩ: ta chỉ cần biết chân tướng.

Lúc này Tôn Nhạc còn không biết, ân oán thân thể này của nàng hai ngày trước Nhược Vương đã tiếp nhận .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK