Mục lục
[Dịch]Vô Diệm Xinh Đẹp - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cặp mắt công tử vô cùng trong suốt, hắn lẳng lặng nhìn Tôn Nhạc, khi đối diện ánh mắt Tôn Nhạc hắn giống như hiểu rõ nàng suy nghĩ cái gì, lập tức, khóe miệng hắn khẽ cong, sau khi đưa mắt nhìn nàng quay đầu nói với Thập Bát công chúa còn đang buồn cười: ” Khi ở chung với Tôn Nhạc như tắm gió xuân, hết sức thoải mái tự tại, chỉ cần một điểm này là có thể làm cho người ta bỏ qua diện mạo của nàng.”

Đây là câu trả lời của hắn!

Ngũ công tử sau khi nói xong câu đó, quay đầu lại nhìn về cảnh non xanh nươc biếc phía trước, khôi phục vẻ mặt không chút thay đổi.

Nhưng phía sau hắn, Thập Bát công chúa vẫn còn kinh ngạc nhìn Tôn Nhạc, nàng nhìn mặt xấu của Tôn Nhạc, như có gì suy nghĩ nói nhỏ:“Như tắm gió xuân, thoải mái tự tại? Trách không được nàng bộ dạng xấu như vậy ngươi thời khắc nào cũng mang theo bên người, như hình với bóng.”

Thanh âm của nàng rất nhỏ, rất thấp, trong ánh mắt nhìn về phía Tôn Nhạc mơ hồ có ghen tuông.

Tôn Nhạc cúi đầu, lẳng lặng nhìn bọt nước tuôn ra trên cây trúc, lúc này, trong nội tâm nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng mà, cũng không biết vì sao, hôm nay chiếm được khẳng định của Ngũ công tử với mình, nàng cũng không có bao nhiêu vui mừng , càng không vì vậy thay đổi suy nghĩ từ trươc tới nay của mình .

Có lẽ, là bởi vì mình quá tham rồi! Chính mình tuy rằng xấu xí đến nước này, vẫn đang tìm cái ‘ hai người một đời một kiếp ’ như cũ.

Nàng nghĩ đến đây, không khỏi cười khổ một cái.

Cắn cắn môi, Tôn Nhạc cực lực đem những suy nghĩ lung tung này đè xuống, hiện tại nàng còn nhỏ, căn bản không cần phải lo lắng chuyện này.

Sau một trận trầm mặc, Thập Bát công chúa nũng nịu nở nụ cười, nàng nhìn mặt bên Ngũ công tử tuấn mỹ như núi sông, cười khanh khách nói:“Chúng ta không nói chuyện Tôn Nhạc nữa. Cơ Ngũ, nơi này núi xanh nước biếc, ngươi thích không? Hay là, ta khảy đàn cho ngươi nghe nha?”

Trên thuyền con, các loại đàn quân cờ linh tinh đã sớm đặt trong một cái rương gỗ cố định, Thập Bát công chúa dứt lời, liền chuẩn bị cúi người người đi lấy đàn.

Ngũ công tử lắc lắc đầu“Không cần, ta muốn thanh tịnh một hồi.”

Thập Bát công chúa nghe vậy bĩu miệng. Nàng trừng mắt nhìn Ngũ công tử, thanh âm có điểm cất cao giận dỗi nói: “Ngươi vẫn chưa nghe qua tiếng đàn của ta làm sao mà biết nó sẽ không làm ngươi cảm thấy thanh tịnh? Cơ Ngũ ngươi đừng khinh thường người khác!”

Dứt lời Thập Bát công chúa xoay đầu thở phì phì nhìn về phía hồ nước nhộn nhạo một bên.

Ngũ công tử nào có kinh nghiệm giao tiếp cùng nữ hài tử? Thập Bát công chúa nổi giận vô cớ chẳng những không khiến cho hắn cảm thấy thú vị ngược lại làm cho hắn nhíu mày, chân tay luống cuống, một bộ dáng không biết làm thế nào cho phải.

Tôn Nhạc ngồi ở phía sau hai người nhìn thấy Ngũ công tử không được tự nhiên, khẽ khom người nhẹ giọng nói : “Gió nhẹ hiu hiu, hồ nước nhẹ nhàng lay động, những tiếng động tự nhiên này mới thật là thanh tịnh. Thập Bát công chúa người đừng hiểu lầm, công tử nhà ta tại nơi thiên nhiên rộng lớn này ngay cả tiếng đàn cuả mình cũng thấy khó có thể lọt tai. Tuyệt không có ý ghét bỏ.”

Mấy lờinày Tôn Nhạc nói chỉ là tìm một bậc thang hạ cho Thập Bát công chúa, tác dụng trấn an cũng không có bao nhiêu.

Thập Bát công chúa hơi giận nỗi, nàng buồn buồn trừng mắt liếc Ngũ công tử, thấy biểu tình hắn vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như cũ, không khỏi buồn bã mất mác thầm nghĩ: có lẽ trong lòng của hắn, ta cũng không bằng cả nha đầu xấu xí Tôn Nhạc này!

Nàng nghĩ đến đây, lại khó chịu liền oán hận quát người chèo thuyền:“Đưa chúng ta trở về!”

“Dạ!”

Người chèo thuyền đẩy mái chèo lại, thuyền con đung đưa chạy về.

Khi thuyền con trở về thì Thập Bát công chúa lặng lẽ ngắm Ngũ công tử, vừa thấy, nàng nhất thời thất vọng đến cực điểm: Cơ Ngũ cư nhiên nhẹ nhàng mà thở ra một hơi!

Thập Bát công chúa thất vọng, trong lòng liền cảm thấy buồn khổ không chịu nổi. Nàng bỗng nhiên hướng về phía người chèo thuyền quát lớn:“Bảo ngươi nhanh chút! Có nghe hay không? Nhanh chút! ! Còn chậm như vậy, cẩn thận đầu của ngươi!”

Người chèo thuyền hoảng hốt, liên tục đáp: “Dạ, dạ!”

Khi hắn liên tiếp đồng ý, thuyền con thẳng như mũi tên bắn đi nhằm vào bờ. Bất quá sau một hồi, thuyền con liền tới cạnh thuyền hoa, Thập Bát công chúa cũng không quay đầu lại, thả người liền nhảy tới trên thuyền hoa. Chúng quý nữ nghe được tiếng bước chân, vừa muốn đi ra đón chào, liền nhìn đến Thập Bát công chúa vẻ mặt xanh mét vọt vào.

Tôn Nhạc thấy người chèo thuyền có điểm không biết làm sao, liền nhẹ giọng nói : “Đưa chúng ta lên bờ đi!”

“Dạ”

Chỉ chốc lát, hai người liền nhảy lên bờ sông, Ngũ công tử cũng không đợi A Phúc cùng Song Xu xuống thuyền hoa, cất bước liền hướng chỗ xe ngựa đi đến.

Tôn Nhạc nhìn thuyền hoa xa xa hai trăm thước, nhìn đến A Phúc cùng Song Xu đã lên một chiếc thuyền lá nhỏ, lái vào bờ, lúc này mới quay đầu lại đi nhanh vài bước đuổi kịp Ngũ công tử.

Hai bên liễu xanh phe phẩy, bên bờ người đi đường không nhiều lắm, Ngũ công tử đi tới đi tới, vẻ mặt thoải mái mà nói với Tôn Nhạc: “Cuối cùng cũng có thể trở về, ở cùng mấy quý nữ đó, thật là làm người ta không thoải mái.” Hắn nói tới đây, hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Tôn Nhạc, “Tôn Nhạc, ngươi có biện pháp nào, làm ta miễn đi những phiền não này?”

Khóe miệng Tôn Nhạc khẽ cong, bất tri bất giác đã tràn ra một nụ cười tươi sáng lạn, nàng chống lại hai mắt trong suốt của Ngũ công tử, nói: ” Tài năng của công tử, khi thành thượng khách của các quốc gia, nếu không thoải mái, đến lúc đó trực tiếp cự tuyệt là được, chắc những vương hầu này cũng sẽ không vì loại việc nhỏ này làm cho công tử khó xử.”

Nàng rũ mắt xuống, nghĩ nghĩ, cảm thấy phiền não do Thập Bát công chúa này, thật đúng là chính mình đưa đến trên người Ngũ công tử liền nói thêm: “Về phần Thập Bát công chúa, nàng là người tôn quý, tâm cao khí ngạo, nàng sẽ chịu không nổi công tử cố ý lãnh đạm.”

Vẻ mặt Ngũ công tử như có gì suy nghĩ.

Hắn trầm tư một chút, bỗng nhiên cười nói: “Tôn Nhạc, trước kia lúc ngươi nói đến những nữ nhân này, luôn bảo ta thích ứng, luôn nói về sau còn sẽ càng nhiều. Vì sao bây giờ lại muốn ta trực tiếp cự tuyệt?”

Hắn nói tới đây, cũng không biết nghĩ tới điều gì, lập tức cúi đầu, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tôn Nhạc.

Ánh mắt của hắn sáng ngời như thế, giống nhau cất giấu tin tức nào đó, Tôn Nhạc không muốn chính mình miên man suy nghĩ, bởi vì nàng vẫn cảm thấy, sau khi chính mình mạc danh kỳ diệu (không sao nói rõ được) thầm mến Ngũ công tử, rất hay tự mình đa tình, cũng rất dễ dàng suy nghĩ miên man.

Tôn Nhạc cúi đầu tránh đi ánh nhìn chăm chú của Ngũ công tử, nhẹ giọng trả lời: ” Hiện tại Tôn Nhạc biết công tử cũng không thích, tự nhiên toàn lực cống hiến.”

“Chỉ vì như thế?”

“Dạ.”

Trong trầm mặc, một trận dồn dập tiếng bước chân từ sau truyền đến, đồng thời, tiếng kêu Tả Xu truyền đến, “Công tử, chúng ta đến rồi.”

Trong tiếng kêu, ba người vọt tới phía sau bọn họ.

Song Xu đi vào bên cạnh Ngũ công tử, trong lúc lơ đãng chen chúc đẩy Tôn Nhạc ra, khiến cho nàng lui ra phía sau hai bước, không hề gần sát với Ngũ công tử nữa. Ngũ công tử liếc Tôn Nhạc một cái, lại liếc Song Xu cái, ngẩng đầu nhìn phía trước.

Tả Xu tò mò hỏi: “Tôn Nhạc, chuyện gì xảy ra, làm cho Thập Bát công chúa tức giận như thế?”

Tôn Nhạc cười cười, nói: “Nàng không hiểu sao tự nhiên lạitức giận, nguyên nhân ta cũng không biết.”

Tôn Nhạc đáp như vậy, ba người càng tò mò hơn bất quá bọn hắn thấy mặt Ngũ công tử lộ vẻ không vui, liền không dám hỏi nữa.

Xe ngựa của bọn họ dừng ở phía trước, khi đi vào bên cạnh xe ngựa thì Ngũ công tử vốn chuẩn bị đặt chân lên xe ngựa đã có điểm do dự, hắn quay đầu hướng đài Chư Tử nhìn lại.

A Phúc thấy vậy hỏi: “Công tử là muốn đi đài Chư Tử?”

Ngũ công tử gật gật đầu. Hắn vừa gật đầu, Song Xu đều là vẻ mặt nóng lòng muốn thử.

Tôn Nhạc đứng ở phía sau, nhẹ giọng nói: “Chư Tử đài hiện tại không thể đi.”

Bốn người vô cùng kinh ngạc, đồng thời nhìn nàng, Tôn Nhạc đón nhận ánh mắt Ngũ công tử, nhẹ giọng nói : “Trước khi thăm dò phản ứng của nhóm vương hầu đối với lời nói tối hôm qua của công tử, công tử vẫn là nên ru rú trong nhà mới an toàn.”

Lời này của Tôn Nhạc vừa ra, mọi người run sợ, cảnh tượng lúc nãy thanh niên đeo kiếm kia khiêu chiến nhất thời đều trồi lên trong lòng. Ngũ công tử gật gật đầu, xoay người leo lên xe ngựa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK