Hai hôm sau, Huy đứng trước phòng của giáo sư Lãm, nó lẩm bẩm một mình luyện tập nói sao cho trơn tru ngọt nước nhất có thể. Huy muốn xin giáo sư cho phép Linh, người yêu của nó thực tập tại IHPD. Điều này có lẽ không thành vấn đề với địa vị của giáo sư, vấn đề ở chỗ ngộ nhỡ giáo sư Lãm lắc đầu thì phiền to, vì nó lỡ “nổ” là lo được chỗ thực tập cho Linh. Huy giơ tay lên tính gõ cửa, bất ngờ cánh cửa bật ra, một người đàn ông với mái đầu bạc trắng, cặp kính cận hiền lành tươi cười hiền hậu đứng trước mặt Huy: giáo sư Lãm. Giáo sư mỉm cười:
_ Sao ông cứ đứng mãi trước cửa phòng tôi thế này ông tướng?
_ À…hả? Sao chú biết?
_ Camera trước cửa kia kìa
_ Hả? DMI gắn camera nữa hả chú?
_ Có chứ, phải theo dõi xem có ai lười biếng không, phải không HOẢ LONG nhỉ?
_ Dạ…oàm..ực dạ sếp! Em đang làm báo cáo! (Hoả Long nuốt vội)
_ Tốt! Vào phòng nào!
Giáo sư Lãm khoác tay ra hiệu cho Huy đi theo ông ta. Huy lén ngoái đầu lại phía sau, nó không nhịn nổi cười tay Hoả Long đang cố nuốt trọng miếng bánh bao to đùng vào mồm, tay thì lóc cóc gõ báo cáo, trong khi ít phút trước thôi Huy còn thấy hắn đang lướt facebook. Bước vào phòng, Huy lẩm nhẩm lại trong miệng mấy câu nói mà nó đã luyện tập cả đêm với thằng Viên. Tổ cha nó chứ! Thằng Viên nó éo nghiêm túc gì cả, bảo nó giả làm giáo sư Lãm mà cứ ngồi chọc cười Huy. Giáo sư Lãm nhìn Huy đôi chút rồi ôn tồn nói:
_ Sao? Cần nhờ vả chuyện gì?
_ Dạ con tính nhờ…. ủa sao chú biết?
_ Miệng lẩm bà lẩm bẩm cái gì mà….”trống một chỗ” rồi “nhận vào”, xin việc cho ai à? DMI không phải cái chợ đâu nhé
_ Dạ không, con tính xin giùm bạn vào IHPD
_ IHPD cũng không phải nhà tình thương muốn nhận ai là nhận đâu…
_ Dạ…. là thế này….con có người bạn…đang thiếu chỗ thực tập, sẵn hay IHPD cũng có tổ kế toán, mà lại đang trống một chỗ…..hay là….
_ Kiều Hồng Linh?
_ Sao? À sao chú hỏi vậy?
_ Không phải à? Thế thôi ….
_ Dạ không, đúng Linh rồi chú!
_ Há há, biết ngay vì gái quên mình mà, bảo con bé đầu tuần đến IHPD gặp chú
_ Dạ……
Huy mừng rơn, nó đã chuẩn bị sẵn tình huống phải đánh đổi cái gì nặng nề lắm để Linh được nhận vào IHPD thực tập, ví dụ như cam kết làm cho DMI trong bao nhiêu năm chẳng hạn, dù gì trong thân thể của nó cũng là nguyên thần của vị cổ thần bá đạo nhất server còn gì. À mà thật ra, mọi chuyện cũng không dễ dàng như Huy tưởng, giáo sư Lãm nở một nụ cười đắc thắng như đã chuẩn bị sẵn từ đầu:
_ Nhưng…….
_ Hả? Sao hả chú Lãm?
_ Nhưng…phải có điều kiện
_ Điều…điều kiện gì hả chú? (Huy bắt đầu run)
_ Trong vòng 2 tháng tới cậu và Viên phải tập luyện, trong 2 tháng nếu hai cậu không vượt qua thử thách tôi đưa ra thì phải rời khỏi DMI và cả anh Lục nữa, lúc đó tự sinh tự diệt đi nhá….
_ Khoan! Để con suy nghĩ!
_ Tôi có nói cậu được chọn à? Thử thách là bắt buộc, Linh được thực tập dù cậu có chấp nhận thử thách hay không,
_ Là….là sao? Nhưng thử thách chú nói là gì?
_ Hình phạt vẫn ở đó, cậu không chấp nhận thì ba cha con cậu out! Còn việc Linh thực tập cậu cứ xem như món quà của tôi. Còn thử thách thì hồi sau sẽ rõ….
_ Chú…. Chú quá đáng! Chú độc ác!... Chú…
_ Vô độc bất trượng phu! Hình như lúc đánh với Thác Trung cậu nói câu này nhỉ?
_ Chú….
_ Thôi! Tôi cần chuẩn bị tài liệu chiều họp, cậu ra đi!
Huy bước ra khỏi phòng, nó cố tình đóng cửa mạnh cái ầm thật lớn để dằn mặt giáo sư Lãm, cũng như thể hiện tâm trạng buồn bực của nó. Thế là đã rõ, chú Lục nói đúng hoàn toàn, giáo sư Lãm đã có mặt trong trận chiến ba cha con chú Lục với Thác Trung nhưng ẩn nấp ở một góc quan sát.
Giải quyết xong chuyện Linh, giờ lại đến cái vấn đề đau đầu này. Huy nhanh chóng quay lại nhà nói cho chú Lục và Viên biết mọi chuyện. Viên cũng tỏ ra khó chịu và tức giận ra mặt trước yêu cầu của giáo sư Lãm, rõ ràng chẳng khác gì đẩy ba cha con vào đường chết. Mặt chú Lục sa sầm lại nhưng chú nhanh chóng lấy lại nét bình tĩnh vốn có, chú vỗ vai cả Viên lẫn Huy:
_ Đừng lo! Trần Lãm tuy không đáng tin nhưng cũng chưa phải bỉ ổi như thế!
_ Vậy mà chưa đủ bỉ ổi hả chú? (Huy giương mắt ếch ra nhìn)
_ Bỉ ổi! Bỉ ổi chứ! Nhưng hắn làm gì tất cũng có lý do
_ Vậy giờ làm sao đây cha? (Viên chêm vào)
_ Đừng lo! Hồi mấy bữa cha làm việc với Thần Kim Quy và Phú cả rồi! Con và Viên sẽ theo Thác Trung luyện tập võ công lẫn thể chất, riêng Viên thì học cách sử dụng thổ thuật. Sau đó ngoài học Thác Trung ra hai đứa theo cha và Phú học đạo thêm. Cha tin dù thử thách gì hai đứa cũng sẽ làm được
_ Dạ!
Huy và Viên đồng thanh trả lời, hai đứa háo hức trước viễn cảnh năng lực bản thân được nâng lên. Riêng đối với Huy, nó đã lập lời thề trong lòng phải giúp Lạc Long Quân lấy lại được nhục thân. Trải qua nhiều chuyện, Huy đồng cảm rất lớn với nỗi đau mà Lạc Long Quân phải chịu đựng. Huy tin rằng rồi trời xanh có mắt, kẻ làm ác sẽ nhận quả báo.
Đầu tuần, Huy xách con xe Lead mà DMI cung cấp, chở Linh đi đến trụ sở IHPD nhận việc. Nó giới thiệu Linh với giáo sư Lãm, giáo sư thân thiện hỏi thăm Linh rồi dắt Linh đi đến tận phòng kế toán của DMI nhận việc. Linh thích lắm, cô ta tỏ ra phục sát đất bạn trai của mình, bởi giáo sư Lãm là người khá nổi tiếng trong giới sử học lẫn khoa học, mà Linh cũng khá đam mê lịch sử. Riêng Huy thì chẳng ưa giáo sư Lãm chút nào, con người ông ta giả dối hệt như chú Lục nói vậy. Việc xong xuôi đâu vào đấy, Huy mới bắt đầu đến điểm hẹn tập luyện cùng Thác Trung và Viên.
Địa điểm mà Thác Trung chọn, đó là một bến cảng ở gần sông Sài Gòn với nhiều container và tàu thuyền neo đậu. Dĩ nhiên, Thác Trung đã tạo một kết giới để hạn chế kẻ trông thấy Huy và Viên tập luyện, cũng như hạn chế “thiệt hại” trong lúc tập luyện. Vừa đến nơi, Huy ngó ngang ngó dọc chẳng thấy ai cả, rõ ràng đúng địa điểm rồi mà nhỉ? Huy nhìn đồng hồ, nó đã trễ 15 phút, chả lẽ kết giới của Thác Trung che mắt nó sao?
*Đùng*
Huy đang mải nghĩ ngợi lung tung, một tiếng động lớn phát ra. Huy nhìn lại thì thấy Viên đang bay như diều đứt dây bay tông vào container gần đó. Container lõm một vết lớn nơi Viên va vào, chứng tỏ lực bay là rất mạnh. Viên đứng lên, khoé miệng nó rỉ ra chút máu. Huy vội chạy đến đỡ Viên dậy, nó lo lắng nhìn người anh em tốt của mình:
_ Sao vậy Viên?
_ Không, tao đang thử lực đấm của Thác Trung
_ QUÁ YẾU!
Một giọng nói vang rền khắp bốn bề, Thác Trung từ từ bước đến như tên hung thần, mặt rồng mày phượng uy nghi dũng mãnh tỏ ra khí thế bức người. Có điều này hơi lạ, dù Thác Trung nhìn vẫn rất bá đạo nhưng ông ta lần này không mang cho Huy cảm giác sợ hãi cực độ như lần trước. Thác Trung chắp tay ra sau, ngửa mặt lên trời bắt đầu bài giáo huấn:
_ Thần dùng là Ngũ Thiên Cân Song Chuỳ, mỗi chuỳ nặng 5000 cân, song chuỳ là 10000 cân. Một quyền của hạ thần là 6 vạn, tức 60000 cân! Thái Tử nâng chiếc xe 16 chỗ nặng 3740 cân là hết mức,…..Ôi…
_ Tôi đến là để học chứ không phải nghe ông than thở!
_ Vâng thưa Thái Tử! Hạ thần chỉ muốn Thái Tử rõ về sức mạnh Quy tộc của chúng ta. Chúng ta có ba sức mạnh chính: Thứ nhất: Thổ thuật! Đây là sức mạnh tự nhiên của Quy tộc, có thể sử dụng mà không cần phải đọc thần chú cổ ngữ như những loài khác….
_ Khoan cái vụ cổ ngữ… (Huy vội chen vào)
_ Bá Hoàng có điều gì cần chỉ bảo hạ thần?
Nhắc đến cổ ngữ, đây là điều mà Huy thắc mắc thứ hai chỉ sau vụ nguyên thần trong người Huy là ai. Cổ ngữ là thứ ngôn ngữ mà Lạc Long Quân đã dùng để diệt con Diệu, cũng là thứ ngôn ngữ mà bác Tám lao công đã nói với thầy Hùng-giáo viên. Điều đáng nói nhất, giáo sư Trần Lãm có thể dùng cổ thuật để điều khiển gió và đất theo ý mình, khả năng này gây ấn tượng với Huy nhất. Quay trở lại thực tế, Huy tiếp tục hỏi Thác Trung:
_ Thác Trung tướng quân,…
_ Bẩm, Ngài cứ gọi thần là Thác Trung!
_ Dạ thưa chú Thác Trung….
_ Ấy! Hạ thần sao dám…
_ Thôi mệt quá, gọi sao nghe vậy đi chú ơi!
_ Vâng, vậy hạ thần…
_ Hử?
_ Không, chú xin nghe Ngài ạ!
_ -_- Haizzza, xin hỏi: Cổ ngữ là thần chú ạ? Có phải viết bằng chữ tượng hình?
z15
_ Không, cổ ngữ là một loại ngôn ngữ cổ đầu tiên của Việt Nam, trước khi có chữ Nôm và Quốc Ngữ hiện tại, nó được viết bằng chữ tượng hình!
_ Vậy bằng cách nào điều khiển nguyên tố đất, nước, gió?
_ Dùng chú văn bằng thổ ngữ, mỗi nguyên tố có các câu chú văn riêng biệt để dùng, tương tự như ngũ hành pháp của tên Hoả Long có chú văn riêng, Tam Tôn thỉnh linh của Đạo Sĩ Câm có chú ngữ riêng chẳng hạn?
_ À ra thế! Vậy câu chú văn nào có thể sử dụng nước như Lạc Tổ?
_ Ha! Ngài là kiếp thứ 5 của Bá Vương, Long tộc bản năng là thuỷ nguyên tố. Bản thân Ngài tự nhiên đã điều khiển được thuỷ nguyên tố theo ý muốn rồi, chú văn chỉ dùng cho ai không có bản năng tự nhiên thôi….
_ Có nghĩa con phải dùng chú văn nếu muốn điều khiển đất và gió?
_ Đúng vậy! Tương tự chú hay Thái Tử là thuỷ và phong thưa Ngài
_ Vậy chú có thể dạy con điều khiển nước và chú ngữ điều khiển đất và gió không?
_ Được, trước hết chú cần Ngài đấm chú một đấm!
_ Sao? Sao phải đấm chú?
_ Ngài cứ nghe lời chú đi!
_ Nhưng….thôi được!
Huy tính hỏi Thác Trung thêm nữa, nhưng nó nghĩ đấm một đấm cũng chả sao! Dù gì với Thác Trung cú đấm của Huy khác gì muỗi đốt. Sức mạnh cỡ Viên nhấc xe 16 chỗ mà lão ta còn bảo kém cỏi thì sức của Huy khác gì loài kiến, loài sâu bọ đấu với khủng long. Huy lùi vài bước ra sau, hít một hơi sâu, nó nhớ lại từng câu từng chữ mà giáo sư Lãm đã nói với nó.
“Nếu không vượt qua thử thách 2 tháng nữa ra đường chứ gì? Được, Lãm, ông bất nhân đừng trách tôi bất nghĩa.” Huy nhìn vào mặt Thác Trung rồi thét lớn một chữ:
_ TRẦN LÃMMMMMMMMMMMMM!
Huy tung một đấm hết sức bình sinh vào ngực Thác Trung, nó đang tưởng tượng kẻ đứng trước mặt nó là giáo sư Trần Lãm. Thác Trung khoan thai đón nhận cú đấm giáng đến, dẫu có kính trọng Lạc Long Quân đến đâu thì đâu thể phủ nhận Huy vẫn chỉ là con người. Thác Trung khẽ mỉm cười, thật ra ông ta muốn được cười ngạo nghễ lắm nhưng sợ phạm huý với Bá Hoàng của ông ta nên buộc phải kìm lại, cố giữ khuôn mặt bình thường nhất có thể.
Bỗng nhiên, khuôn mặt ông ta chuyển đổi từ hơi cười mỉm sang co rúm lại, nhăn nhó méo mó một cách đáng sợ. Cú đấm khiến ngực Thác Trung lõm sâu một đoạn, hai chân Thác Trung không tự chủ nhấc khỏi mặt đất, cơ thể bị đẩy ngược ra sau bay thẳng vào container phía sau. Viên há hốc miệng ra nhìn, sự việc miêu tả thì chi tiết nhưng chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi. Cú va chạm khiến container bị thủng một lỗ to tướng, còn Thác Trung thì sao?
*Cạch*
Một bàn tay thô ráp và to lớn bám lấy thành container nơi bị thủng, người đang khó nhọc đứng lên là Thác Trung! Ông ta tính nói cái gì đó, môi run run mấp mấy gì đó không thành tiếng nổi:
_ Ngá…ngá…ngá
_ Cá gì chú? Chú có sao không?
_ Khố…khố…khống
_ Thống? Là sao?
_ Khống phái… (Thác Trung xua tay lia lịa)
_ Không phải?
_ Đúng….Ngá…Ngài dùng hết sức rồi?
_ Đúng rồi! Dùng hết sức luôn đó!
_ Hộc….hộc….lực này cũng phải….hộc… 6-7 vạn cân! Ngang….không…mạnh hơn cả quyền của hạ thần….chẳng lẽ…
_ Chẳng lẽ sao chú?
_ Ngài dùng được….1 thành sức của Bá Vương?
_ Hả?.......