• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão Quốc béo vuốt bộ ria mép uốn cong vuốt của mình, mắt lim dim cười nhìn nhóm DMI. Khỏi phải nói, anh Y Văn là người thảng thốt nhất, vừa mới có chút hảo cảm với lão ta xong giờ lại phải ở thế đối địch. Sự thật ở trước mặt không thể chối cãi, rõ ràng lão ta là kẻ tạo ra sương mù gây nhiễu loạn cho nhóm DMI. Y Văn tiến lên một bước, dán mắt chặt vào lão Quốc:

_ Giờ tui đoán chắc ông cũng chẳng phải dân lái xe tải gì đâu, vậy sao ông thoát được chốt giao thông?

_ Hé hé, khi tao nói bùa, bùa ở đây là thuật thôi miên, hé hé

_ Thuật thôi miên?

_ Thuật thôi miên của quỷ!

Anh Phú tiếp lời lão Quốc. Như Huy đã nói, Thổ Địa vốn không sợ âm vong mà ngược lại, kẻ phải sợ chính là bọn chúng. Thổ Địa nếu sợ là sợ yêu quái, quỷ hoặc ác thần, có nghĩa nếu Thổ Địa sợ lão Quốc thì đích thị lão nằm trong ba loại trên. Lão Quốc mỉm cười thoả mãn, vầng trán hơi hói của lão đổ nếp nhăn xô lại, đầu lăng lắc cười cợt:

_ Hê hê! Biết rồi đỡ tốn công tao giải thích!

_ Tao có 3 điều cần hỏi mày (Anh Phú tiếp tục hỏi lão)

_ Cũng được! Dù gì bọn mày cũng không sống nổi! Xem như tao làm phước cho tụi mày chết được thanh thản!

_ Hì, tự tin lắm! Câu thứ nhất, Vi Thủ An sao còn sống mà mở ra võ đường này?

_ Tổ tiên tao năm xưa bị Lý Thường Kiệt vây đánh, bị chém mất một tay tưởng đã vong mạng. May sao số trời phù hộ…..

_ Haha, trời phù hộ gì loại phản phúc bán nước! (Cả nhóm DMI bật cười)

_ Câm mồm! Tuy bị mất một tay nhưng Vi Thủ An vẫn còn sống, ông tìm về nơi tộc ông sinh sống thì bị lũ đồng bào đánh đuổi đi

_ Chắc bán nước bị đuổi chứ gì!

_ Câm mõm! Lũ đó thì hiểu cái gì? Người Tày mà đòi chung sống ngang hàng người Kinh? Tao nhổ! Chỉ quy phục dân tộc đại Hán mới mong sung túc mà sống

Cả nhóm DMI sửng sốt trước thái độ của lão Quốc. Vậy là đã rõ, lão ta với những hành động nhơ bẩn của tổ tiên không những không xấu hổ mà còn ủng hộ ra mặt. Lão Quốc cho rằng dân tộc Tày phải lép vế so với dân tộc Kinh nên thà bán nước làm chó sai cho giặc vẫn vinh quang hơn. Nói đến đây, lão Quốc giơ tay lên ngắm nhìn tỏ vẻ mãn nguyện:

_ Hê hê. Nhưng Vi Thủ An đâu phải phế vật! Ông ta bị đuổi đi đã tìm đến tên tù trưởng thay thế ông ta, bí mật giết chết rồi chặt tay…….

_ Chặt tay? Để làm gì?

_ Bí thuật của người Tày bọn tao! Thuật Quỷ Thủ! Giết một người, đợi hắn ở ranh giới cái chết và sự sống thì chặt đôi tay đi. Xong mang chôn ở nơi âm khí thạnh, chú luyện quỷ chú vào suốt 90 ngày cho đến khi nó thành đôi song quỷ thủ!

Lão Quốc vừa nói, vừa mân mê đôi bàn tay mình. Các đầu móng tay bỗng hoá thành vuốt nhọn xoè ra, bàn tay bỗng đổi thành màu trắng bệt, nổi từng đường gân xanh đỏ trong rất hãi người. Lão nâng niu, vuốt ve đôi tay như thứ bảo vật của lão. Không khó để nhận biết, đó là đôi quỷ thủ mà lão đề cập. Đôi quỷ thủ này toả ra luồn âm khí nặng đến nghẹt thở, âm khí nặng y hệt như đêm ở bờ sông Như Nguyệt (sông Cầu) mà lão đã dùng để đuổi Thổ Địa Công Công chạy đi.

Huy cảm thấy lạnh mình, Huy không ngờ trên đời lại có thuật luyện quỷ đáng sợ và tàn nhẫn đến như vậy. Huy nuốt nước bọt xuống cổ họng, sống lưng rợn lên những hơi lạnh lẽo. Cái bàn tay của lão Quốc khiến Huy nhớ đến con ma da Diệu, cũng đôi bàn tay và móng vuốt ấy đã từng khiến Huy suýt bỏ mạng. Anh Phú liếc nhìn đôi tay rồi tiếp tục:

_ Vậy trận pháp này, tại sao bọn mày còn giữ?

_ Đây là câu hỏi thứ hai phải không? Được! Sau đó Vi Thủ An vô tình từ một tên lính già biết được trận pháp này, ông ta đã nghĩ ra diệu kế.

_ Lính già? Có lẽ là người đã bị thân tướng của Lý thái uý thủ tiêu!

_ Thủ tiêu à? Hèn gì…..

_ Hèn gì cái gì?

_ Gã lính đó được giao nhiệm vụ phá trận pháp. Vi Thủ An nghĩ ra kế dùng quỷ thuật thôi miên sai gã đó quay lại báo tin cho Lý Thường Kiệt. Báo rằng Vi Thủ An còn sống và đang trấn giữ trận pháp.

_ Vì muốn nhử Lý thái uý à?

_ Thông minh lắm! Vi Thủ An dự tính trước sau gì Lý Thường Kiệt cũng đích thân xuất hiện! Nào ngờ đợi cả đời đến khi ông chết Lý Thường Kiệt vẫn không xuất hiện

_ Vì người lính già đó đã bị thủ tiêu nên Lý thái uý không biết

_ Sau đó cũng có vài tên lính khác xuất hiện và đều chung kết cục, bị thôi miên quay về báo tin sau đó không xuất hiện nữa!

_ Có lẽ cũng bị thủ tiêu hết rồi!

_ Tên Lý Thường Kiệt này! Khốn nạn! Không dám xuất hiện nấp sau lưng thuộc hạ!

_ Mày im đi! Loại nhát chết không dám tìm Lý thái uý thì tư cách gì lên tiếng?

Lão Quốc lại tiếp tục cười. Anh Phú nói rất đúng! Vi Thủ An đã luyện thành quỷ thủ, đáng ra có thể lên tận kinh thành tìm đến Lý Thường Kiệt mà trả thù. Đằng này, hắn trốn ở một góc chờ Lý Thường Kiệt đến chứng tỏ hắn không dám tự tin mặt đối mặt với Lý thái uý. Có khi hắn còn sợ không địch lại nổi các thân tướng nói chi chạm vào cọng lông của Lý Thường Kiệt. Lão Quốc cười nhạt che giấu sự sượn sùng, nhìn lưng chừng đôi tay quỷ của lão và tiếp tục câu chuyện:

_ Hê hê! Mày nói đúng lắm! Ai mà không biết Lý Thường Kiệt đạo thuật phi phàm! Đôi quỷ thủ này lúc đó tuy giúp tổ tiên tao giành lại những gì đã mất nhưng còn yếu lắm. Tổ tiên đã phải dùng máu người tắm cho nó để càng mạnh hơn

_ Tao biết ngay! Bất cứ thuật luyện quỷ nào cũng cần máu người hoặc mạng sống để tẩy luyện!

_ Đôi quỷ thủ này tổ tiên đã tiêu diệt toàn bộ tộc nhân khốn kiếp đã phản bội ông, ahaha, đáng kiếp!

_ Toàn bộ? Đôi tay này đã giết bao nhiêu người rồi?

_ Bao nhiêu? Hừm, bao nhiêu nhỉ? Cả trăm? Cả ngàn? Haha, bọn mày nghĩ xem, từ 1077 đến giờ trải qua bao nhiêu cuộc chiến thì đôi tay này đã trải qua bấy nhiêu cuộc chiến! Cả ngàn người đã bị móc tim, xé phổi hoặc kéo ruột dưới đôi tay này!

Hiện trường không khí như đông lạnh lại. Từng sợi lông mao trên cơ thể của nhóm DMI như dựng đứng lên. Tên Vi Đặng Quốc này nói đến giết người với một khoái cảm mà có lẽ, hắn ta đã mất sạch nhân tính rồi. Hắn trân trọng và tự hào nhìn đôi tay đã nhuộm đầy máu, tỏ vẻ thoả mãn khoái tuyệt khi sở hữu đôi quỷ thủ này. Bảo sao hai tên con trai hắn Thái Hoa-Thái Vũ cũng độc địa ác nhân như vậy. Hai tên sinh đôi nghe bố chúng kể về đôi tay mà tỏ vẻ mặt thích thú lắm.

Trong khi đó, 100 môn đệ phía sau lại tỏ ra thái độ kinh sợ lão Quốc. Có người nghe lão nói về đôi tay xong không khỏi rùng mình, bất giác bước lùi ra phía sau vài bước. Lão ta nhìn ra sau, mỉm cười thích thú tỏ vẻ hài lòng lắm. Lão ta dùng sự tàn độc để cai trị “vương quốc” võ đường Vi Xuân Đường của lão nên càng kính sợ thì lão càng hài lòng.

_ Vậy cuối cùng mày vẫn chưa cho tụi tao biết, lý do vì sao giữ trận pháp đến tận giờ! (Anh Phú cố trấn tĩnh hỏi tiếp)

_ Vì tiền!

_ Tiền? Mày mở cửa cho tham quan à mà có tiền ở đây?

_ Sau khi tổ tiên chết, con ông ta là Vi Tuấn Vỹ thay thế bố sở hữu đôi tay này.

_ Sở….sở hữu? Tức là…..chặt tay?

Viên lắp bắp kinh ngạc. Từ đầu đến giờ, lão Quốc đã nói Vi Thủ An bị chặt mất một tay. Sau đó hắn giết người khác lấy tay luyện Quỷ Thủ, lắp đôi Quỷ Thủ vào tay mình. Điều này có nghĩa Vi Thủ An phải tự chặt cánh tay còn lại để lắp vào. Nghĩ đến thôi đã rợn cả người rồi, giờ lại có con ông ta thay thế, tức phải tự chặt cả hai cánh tay của mình sao? Vậy còn lão Quốc? Kinh khủng quá, một gã đệ tử ở hàng sau không nhịn được cũng nôn thốc nôn tháo:

_ Hê hê, bọn mày nghĩ đúng rồi đấy! Đôi tay này có thể truyền cho người khác sở hữu khi người sở hữu trước đó qua đời!

_ Tởm lợm! Thú tính!

_ Hê hê, tuy nhiên, không phải ai cũng dễ dàng lắp vào, không cẩn thận phản phệ chết như chơi. Vì vậy tốt nhất nên để người cùng huyết thống sở hữu, sau này hai đứa con tao một trong hai đứa cũng sẽ sở hữu đôi tay này!

Hai tên anh em sinh đôi Thái Hoa-Thái Vũ nghe đến thế cũng khẽ rùng mình. Tự chặt đôi tay mình rồi mang đôi tay kẻ khác. Dù cho hai tên sinh đôi này máu lạnh đến đâu cũng cảm thấy việc này đáng sợ thế nào. Khí lực hai tên này bỗng trùng lại, lộ một ít sợ sệt dao động ra ngoài. Lão Quốc liếc ra sau, tỏ vẻ không hài lòng khiến cả hai tên giật bắn mình, giữ vững tư thế tự tin như ban đầu!

_ Lúc này Lý Thường Kiệt cũng đã qua đời thì đâu còn mục tiêu gì nữa. Sở hữu đôi song thủ này, Vi Tuấn Vỹ đã nhìn ra con đường kiếm tiền, đó là Sát-Thủ!

_ Giết thuê kiếm tiền à?

_ Hê hê, đúng, nhưng ông nhận ra với đôi tay này trước sau gì ông cũng là miếng mồi ngon của bọn đạo sĩ chúng mày…….

_ Hiểu rồi! Bọn mày lợi dụng trận pháp!

_ Đúng đúng! Vi Tuấn Vỹ tốn công lặn lội sang Trung Quốc học đạo thuật thỉnh linh. Sau đó, ông về tập hợp một đám bất hảo, đầu trộm đuôi cướp dạy cho chúng. Bọn tao đã trở thành tổ chức sát thủ lớn nhất thời bấy giờ! Tiền tài kiếm không kể siết!

_ Vậy sao giờ thành võ đường rồi?

_ Tại lũ khốn kiếp Mãng Xà hội chúng mày!

_ Mãng Xà hội nào ba? Ba lộn tiệm rồi! (Huy mỉa mai lão Quốc)

_ Hì hì, bọn mày rõ ràng là lũ khốn kiếp đó! Đến thời nhà Trần, lũ chó săn bọn mày đánh hơi cho triều đình săn bọn tao. Vì để giữ bí mật trận pháp và đôi tay này, bọn tao phải đóng cửa mở võ đường đến tận giờ

_ Mở võ đường tận giờ rồi thì cần mẹ gì trận pháp? Càng nói càng xàm lông! (Đến lượt Viên chửi lão)

_ Vì đánh quyền chui kiếm tiền phải không?

Tiếng nói cất lên là từ anh Y Văn. Đến lúc này anh mới thực sự lên tiếng khiến cả hiện trường chấn động. Đến cả lão Quốc lẫn hai đứa con sinh đôi cũng mở to mắt ra nhìn. Nếu đúng như anh nói, một võ sĩ bình thường nếu có sự trợ sức của âm binh chắc chắn kỹ năng giao đấu lẫn khả năng chịu đòn đều vượt trội. Anh Y Văn nhìn thái độ của lão Quốc đã đoán ra tất cả, anh nhìn hắn mỉm cười:

_ Tròn mắt cái gì? Tao trước cũng có biết ở vùng núi Bắc bộ này hay tổ chức các trận đấu quyền chui ở biên giới.

_ Mày cũng biết quyền chui à?

_ Tao có lần cũng được dẫn đi xem! Bọn mày đánh bất chấp luật lệ, vũ khí trừ súng ống! Đánh cho đến khi một bên gục mới thôi!

_ Mày nói đúng rồi đấy! Hê hê!

_ Tao nhớ ra rồi! Có lần tao thấy một thằng mặc võ phục Vi Xuân Đường ra thi đấu. Ra là chơi trò thỉnh linh tăng công lực, trận đó kiếm được chắc vài chục đến cả trăm triệu nhỉ?

_ CẢ TRĂMMMMMMMM? (Huy và Viên thốt lên kinh ngạc)

_ Ừ! Mấy trận này hút khách lắm! Cá độ thôi cũng vài chục tỉ!

_ VÀI CHỤC TỈIIIII?

Nói đến đây Huy như choáng váng cả mặt mày! Mẹ cha đất hỡi ông địa ông thần ông thánh ơi! Đi đánh một trận mà kiếm được cả trăm triệu, còn hơn gấp mấy lần DMI nữa. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ tiếp xúc đến con số trăm triệu nữa huống chi hàng tỉ! Nó phải tự tát vào mặt mình hai cái cho tỉnh táo không bị ngất xỉu xuống đất. Anh Phú nghe đến đây cũng hiểu gần như đại khái câu chuyện. Cuối cùng, anh nhìn lão Quốc rồi chép miệng hỏi:

_ Câu hỏi cuối: Người băng trắng toàn thân bị bắn chết là ai?

_ Hê hê! Người của bọn mày đấy!

_ Sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK