Huy và Viên trợn tròn mắt lên khi nghe nhiệm vụ lần này. Phá Chiêu Hồn Thỉnh Linh trận? Trận pháp này vẫn còn tồn tại từ năm 1077 đến tận bây giờ sao? Trải qua bao nhiêu cuộc kháng chiến chống Tống, Nguyên, Minh, Thanh, Pháp, Nhật, Mỹ, Trung? Khó tin quá đi mất!
_ Trận pháp này vẫn còn tồn tại? Vô lý! Cả ngàn năm rồi đấy chứ!
_ Đúng là khó tin! Thật ra chú cũng mới biết gần đây….đến năm 1857 vẫn còn ghi nhận lại một người đi lạc vào một nơi cách làng Như Nguyệt, xã Tam Giang, huyện Yên Phong khoảng 8 dặm mà theo miêu tả là “một nơi kì lạ”.
_ 1857? 1857 – 1077 = 780 năm? Lâu thế! Mà chắc gì từ đó đến giờ còn nơi đó?
_ Thì mới cần hai đứa đi kiểm tra đấy!
_ Nơi đó kì lạ ra sao chú?
_ Theo miêu tả là có các cọc gỗ cắm xuống đất, trên cọc gỗ có ghi các dòng chữ Nôm trông như trong Kinh Dịch của Đạo Giáo. Đếm ra phải cả trăm cọc gỗ, các dòng chữ trên cọc được vẽ bằng loại mực chu sa đỏ, ngoài ra….
_ Ngoài ra sao nữa chú?
_ Ngoài ra khi người này đến, ông ta bị người dân gần khu vực đó lao đến đấm đá đuổi đi!
_ Chẳng lẽ…là hậu nhân của Lý Thường Kiệt? Hay của Chiêu Văn và Hoằng Chân? Nhưng trận pháp giữ lại để làm gì?
Huy vén cắm bóp trán suy luận. Huy vẫn không hình dung bằng cách nào một nhóm người nào đó có thể bảo vệ một trận pháp suốt gần cả ngàn năm qua. Rõ ràng, về mặt đạo lý trận pháp này là không đúng, đáng ra sau khi đánh bại quân Tống xong Lý Thường Kiệt nên phá trận pháp này mới đúng.
_ Không phải họ đâu! Chiêu Văn và Hoằng Chân sau khi giả chết đã lẫn vào nhân gian sống như những người thường dân lương thiện rồi.
_ Vậy là Lý thái uý à?
_ Cũng không phải nốt! Ông ta không biết trận pháp này còn!
_ Hả? Ông ta không biết?
_ Nghe hư cấu quá phải không? Sự thật là sau trận đánh, ông ta đã phải lập tức hồi kinh cùng vua Lý Nhân Tông và Ỷ Lan Phi tìm đối sách đàm phán với vua Tống. Trận pháp đó ông ta giao lại cho một binh lính già tiêu huỷ
_ Vậy người đó không tiêu huỷ?
_ Theo Đế Vương Dị Sử thì sau khi người đó trở về cũng bị cận thân của Lý thái uý giết
_ GIẾT? Why?
_ Bịt đầu mối!
Huy và Viên quay sang nhìn nhau le lưỡi. Dĩ nhiên hai đứa nó biết việc giết tay binh lính này là cần thiết để chỉ có “Trời biết, Đất biết và Lý Thường Kiệt biết”. Tuy nhiên, quả thật như vậy có chút tàn nhẫn. Chiến tranh quả đúng là không dành cho lòng nhân đạo, vô độc bất trượng phu! Nhưng mà khoan…nếu người đó trở về kinh đô thì đáng ra trận pháp này phải bị tiêu huỷ rồi chứ?
_ Ể? Vậy sao trận pháp chưa bị huỷ?
_ Vấn đề là ở chỗ đó! Chú cần hai đứa đi kiểm tra…Nếu quả thật còn trận pháp thì phải tiêu huỷ. Đức Thánh Tam Giang nay đã trở thành thần tiên, hai ông thì không sao. Tuy nhiên, 100 thân binh kia chỉ là linh hồn, họ cũng cần xuống suối vàng đầu thai sang kiếp khác chứ….
_ Dạ tụi con hiểu!
_ Nhiệm vụ lần này tuy không đến mức mò kim đáy bể nhưng cũng khá khó tìm. Chú cử anh Phú đi cùng là vì kiến thức đạo thuật của anh ta. Phú là đạo sĩ phái Chính Nhất, hay còn gọi là phái Thiên Sư
_ Dạ tụi con biết! 2 tháng nay theo học ảnh có nghe ảnh giảng!
_ Phái Chính Nhất là môn phái có lẽ cổ xưa nhất còn tồn tại ở Trung Quốc! Có trước cả Mao Sơn, Võ Đang hay Toàn Chân, Thuận Tiêu…… Linh Bảo phái của Cát Ưu, sư phụ của Lý Thường Kiệt, về sau cũng xin gia nhập Chính Nhất
_ Kinh! Ghê vậy à?
_ Ừ, chính vì hiểu biết của anh Phú về Linh Bảo phái nên anh ta sẽ hỗ trợ cho hai đứa, nhưng đừng quên Phú cũng sẽ chấm điểm hai đứa luôn à nha!
_ Dạ!
_ Giờ đi đâu thì đi đi! Sáng mai 8h xuất phát về Bắc Ninh!
Chiều hôm ấy, Huy và Viên tranh thủ tách nhau ra đi….chơi với gái. Huy hẹn Linh đi Super Bowl chơi bowling, còn Viên được Hương rủ đi….thư viện đọc sách. À mà quên không nói đến, lần trước nhiệm vụ bắt tên trùm ma tuý Dân và con Kumanthong của hắn, đáng ra nhiệm vụ chỉ ở mức D, nhưng nhờ đánh nhau với cả thượng tướng quân của Kim Quy Điện như Thác Trung nên khiến nó được nâng lên mức B. Điều đó cũng đồng nghĩa tiền thưởng của nhiệm vụ lần này là 20 củ. Chú Lục chia cho mỗi đứa 5 củ do có đóng góp to lớn (Chú khôn thật, chú có làm được gì đâu)
Huy thắc mắc không biết nhiệm vụ cỡ nào mới được mức A cao nhất nhỉ? Mà đáng lưu ý, Thần Kim Quy đã đích thân gặp nhóm G5-Nhóm lãnh đạo cao cấp của toàn IHPD và Cục Tâm Linh Miền Bắc- để giải thích việc Thác Trung bỗng nhiên tấn công thành viên DMI. Thành viên của nhóm G5 Huy chỉ biết mỗi Trần Lãm và Nguyễn Đ, còn lại nó mù tịt. Không biết Thần Kim Quy rút cuộc đã giải trình thế nào mà cha con chú Lục vẫn bình an vô sự không bị mời lên “thẩm vấn” nhỉ?
“Lon coong”
Tiếng ki đổ giúp Huy quay lại với thực tại! Nhỏ Linh vừa làm cú Xtrike khá đẹp, cô ta quay sang nhìn Huy hất cằm thách thức. Được, muốn thử thách chồng chứ gì vợ yêu, để chồng lo. Huy đứng lên duỗi tay, ưỡn qua ưỡn lại rồi cầm ngay quả bóng to nhất 16kg. Buồn cười, ngày xưa thằng Huy toàn cầm quả 11 hoặc 12 là thấy vừa tay, quả 13kg bắt đầu nặng nặng còn 14kg trở lên thấy khó ném lắm.
Còn bây giờ quả 16kg với nó chẳng khác gì cầm một cuộn bông gòn. Huy phải cố sức bấu ngón tay vào quả bóng để khỏi làm rơi quả bóng nhẹ tênh này. Huy lấy đà, bước đến nhẹ nhàng rồi bắt chéo chân làm động tác ném như dân chuyên nghiệp (dù nghiệp dư thấy bà), kèo này em không há hốc mồm thì thôi Linh ạ!
Đời thật ra éo như mơ! Đúng là Huy làm Linh há hốc mồm thật, nhưng là vì Huy kẹp ngón tay chặt quá, lúc ném vung quá tay khiến quả bóng bay thẳng sang lane kế bên. Lane kế thì chả có ai chơi, hệ thống tắt tự động hạ cái màn chắn bằng kính xuống, quả bóng Huy ném bay xuyên thủng luôn tấm kính, hạ luôn hàng ki rồi thủng luôn tường.
_ Cái đệch!
Thằng Huy chỉ kịp thốt lên như thế rồi đưa tay lên mồm cắn móng tay nhìn quanh xem có ai thấy không. Linh ngớ người ra một lúc sau mới hoàn hồn lại, rồi Linh chạy bắn đến nhìn rồi bù lu bù loa lên:
_ Trời ơi! Chồng ơi là chồng! Anh làm cái khỉ gì vậy?
_ Anh….anh…anh ném!
_ Anh ném hay phá cho hư? Quen anh đến giờ mới biết anh khoẻ vậy!
_ Anh…anh cũng không ngờ!
_ HAI ĐỨA KIA!
Huy quay sang nhìn, một gã đàn ông mặc trang phục nhân viên Superbowl và cổ thắt nơ đang dẫn hai bảo vệ đến hướng Huy. Quả này thì vỡ mồm thật rồi. Phá tài sản con người ta như thế đền chắc cũng vài chục đến vài trăm củ, huhu mới nhận được 5 củ thôi mà! Chắc phải cày ở DMI mấy vụ nữa mới trả đủ nợ mất….
”DMI”? Đúng rồi, DMI! Huy giật mình nhớ ra mình làm cho DMI. Huy xoay dọc xoay xuôi mò vào hai cái túi quần của nó, rồi mò túi áo khoác để tìm cái ví. A! Ví để trong balo! Huy chạy bắn đến cái balo, lấy ví mở ra, rút từ ví tờ giấy A4 gấp làm 8 để trong ví. Tên quản lý hầm hầm sát khí lao đến, hắn hăm hở chỉ chực đấm vỡ mồm Huy:
_ Thằng chó! Học ai không học đi học phường du đảng phá tài sản! Lên đồn công an mày!
_ Đề nghị anh vào trong làm biên bản với chúng tôi (Hai anh bảo vệ tiếp lời)
_ Ấy! Gượm đã! Xem cái này đi mấy anh!
_ Xem cái l*n! Xem cái đe…..
Tên quản lý đang nói giữa chừng hạ giọng xuống! Hắn đột ngột im bặt, đôi mắt lướt từng chữ trên tờ giấy A4 mà Huy đưa ra. Hắn đọc xong rồi cố đọc thêm lần nữa, người hắn giận run lên nhưng không thể nói gì thêm. Hắn đỏ mặt tía tai phất tay ra hiệu cho hai bảo vệ theo sau rút đi. Linh kinh ngạc đến chỗ Huy, con bé giật tấm giấy xem thử:
_ “Người đại diện cho cơ quan đặc biệt trực thuộc Chính Phủ Nhà Nước Việt Nam đang thực thi nhiệm vụ. Bất cứ hành vi nào chống đối người đại diện trên đều được quy vào tội Chống Đối Người Thi Hành Công Vụ và bị xét xử trước pháp luật. Mọi liên hệ, thắc mắc hoặc cần đền bù về tài sản vui lòng liên hệ đến XXXXXXXXX”… Ký tên: Phó Thủ Tướng Chính Phủ-Chủ Nhiệm Uỷ Ban Văn Phòng Chính Phủ Việt Nam-VĐĐ (Tự hiểu ai đi nhé)
_ Ờ!
_ Ờ ờ cái con khỉ! Anh khùng hả? Giả giấy tờ quan chức chính phủ, phó thủ tướng nữa chứ!
_ Anh điên hay sao mà giả? Em thấy con dấu đỏ không? Giả bằng niềm tin!
_ Thế…thế là thật à? Anh…anh đào đâu ra? Anh….anh là người của chính phủ?
_ Thôi! Chuyện là thế này……
Nói đến đây, Huy nghĩ có lẽ việc giấu giếm với Linh cũng không cần thiết nữa. Không sớm thì muộn, với sự thông minh của Linh và việc Linh hiểu Huy thế nào, cô ta cũng nghi ngờ và tìm ra chân tương thôi. Huy cũng chẳng muốn cuộc sống dối trá này nữa, nó dự tính nói hết với Linh rồi chia tay cô ta. Cuộc sống của Huy hiện tại quá nhiều nguy hiểm rồi. Linh nghe Huy kể, thần sắc cô ta chuyển biến từ nở nụ cười nhạt khinh miệt, đến mở tròn mắt ngạc nhiên khi Huy chứng minh có thần lực bẩm sinh bằng việc …..bóp nát quả bóng bowling, rồi thất thần đăm chiêu suy nghĩ:
_ Em biết hết rồi đấy, không tin cũng không sao! Anh nghĩ chúng ta nên chia tay, cuộc sống hiện tại của anh….
*Bốp*
Một tiếng bốp giòn tai vang lên! Huy ngớ hết cả người ra khi Linh bất ngờ tát thẳng vào mặt Huy. Dẫu cho cái tát này so với đầu quyền của Thác Trung như muỗi chích, nhưng Huy cảm nhận được sự căm phẫn trong cái tát này. Huy chưng hửng nhìn Linh, cô ta sau khi tát đang nức nở:
_ Đồ…hức…đồ tồi!
_ Anh…anh có làm gì đâu! Anh chỉ muốn em an toàn và hạnh phúc!
_ An toàn mà không có hạnh phúc thì an toàn làm gì?
_ Hả? Ơ… thì…
_ Hức…hức…anh có sức mạnh gì rồi, anh giỏi rồi, anh ngon rồi anh bỏ tôi!
_ Đâu…đâu có…đâu có, khổ quá! Em nghĩ sai về anh rồi!
_ Anh sau này nổi tiếng…có gái đẹp vây quanh….tôi thua xa họ chứ gì?
_ Không phải mà…trời đất ơi! Thôi anh thua! Anh sai rồi, anh xin lỗi!
Huy phát sợ Linh luôn. Quả nhiên phụ nữ nổi giận mà xếp vào hình phạt thiên giới thì Cửu Kiếp Ngũ Mệnh Phục Linh chỉ đáng xếp thứ ba. Huy chắp tay vái năn nỉ Linh nguôi giận, con bé càng nức nở Huy càng bối rối. Giờ cho Huy chọn đánh nhau với Thác Trung hay dỗ Linh nín chắc nó chọn đánh nhau. Linh nức nở hồi lâu, rồi cất giọng tiếp:
_ Vậy…vậy anh đừng bỏ em, được không?
_ Đ…..Được!
_ Được mà cũng đứng rặn ra suy nghĩ, không thành tâm!
_ Được! Được mà!
_ Em không sợ gặp nguy hiểm! Em sợ anh không còn trên đời này thôi!
_ Ngố rừng!
Con người là loài kì lạ! Lòng luôn tôn sùng thần linh, kinh sợ ma quỷ, nhưng khi phải đối đầu những thứ đó, chỉ vì chữ “Yêu” họ sẵn sàng. Có lẽ vì vậy, loài người là loài còn tồn tại suốt hàng ngàn năm qua xuyên suốt các thời kì sao? Huy kéo Linh ôm vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc của Linh, tay vỗ vỗ lưng an ủi con bé.
Sáng hôm sau, Huy chào tạm biệt Linh còn Viên chào tạm biệt Hương, cả hai cùng Y Văn và Phú lên đường. Trước cổng máy bay, Linh trao cho Huy cái hôn nồng ấm nhất mà đến cả anh Y Văn hay Phú cũng phải ghen tị. Còn Viên? Cái cảnh nó bắt tay Hương nhìn mà buồn cười, chả hiểu hai đứa này đã tiến đến đâu rồi suốt hai tháng qua.
Ngồi trên máy bay chuẩn bị rời sân bay Tân Sơn Nhất, Huy chống cắm suy nghĩ. Nó không chắc việc giữ Linh lại bên là đúng hay sai, nó chỉ biết một điều:
_ Đó là điều con tim mình mách bảo! Lạc Tổ, giờ tui hiểu cảm giác của Ngài!
_ Lảm nhảm đéo gì vậy mày? (Viên kế bên hỏi)
_ Không! Tao nghĩ…..ráng xong nhiệm vụ này về hẹn Linh đi chơi! Mày thì sao?
_ Đồ chập mát! Ráng qua con trăng này đi còn về ăn cháo mực!
_ Cháo mực ở đâu mày? Ngon không?
_ Ngã tư Phạm Đình Hổ-Lê Quang Sung! Về tao với mày đi ăn
_ Ăn cái quần què! Tao dẫn Linh đi, mày lo dắt em Hương đi
_ Thằng quỷ! Viên lấy cuốn hướng dẫn bay của Vietnam Airline đánh vào đầu Huy, hai thằng đùa giỡn khiến tinh thần thoải mái hơn hẳn. Nhiệm vụ sắp tới, Lạc Long Quân kiếp hiện tại-Thái Tử của Quy tộc đến đây!