Mục lục
[Dịch]Vệ Tư Lý Hệ Liệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ta cười lạnh với hắn: "Anh cũng biết mọi chuyện trên thế gian này không chỉ thành công chỉ với một câu nói chứ?”

Đào Khải Tuyền thần thái cực tốt trả lời: "Trên đời vốn không có cái gì con người làm không được – hơn một ngàn năm trước, con người đã có khả năng xây nên mộ, còn chúng ta chỉ bất quá là đem chúng nó ra ánh sáng mà thôi"

Ta thở dài một hơi: "Đựơc rồi, còn chuyện hợp tác thì anh cũng không cần lo lắng Đại Hanh không chịu, nói ra thì cũng thật trùng hợp, Đại Hanh là hậu đại của Thành Cát Tư Hãn, hơn nữa còn là trực hệ, trong thân thể của anh ta có được sự di truyền của một đời thiên chi kiêu tử”

Đào Khải Tuyền hiển nhiên là lần đầu tiên nghe đến chuyện này , hắn ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời.

Sau đó hắn uống một hớp rượu lấy lại tinh thần rồi nói: "Chuyện này … thật chẳng biết là phúc hay họa, không biết anh ta có tán thành cho tôi đi khai quật mộ tổ tiên anh ta hay không nữa? Còn nữa, nếu được thì sau khi khai quật không biết anh ta có cho rằng tất cả mọi thứ trong mộ đều thuộc sở hữu của anh ta hay không?”

Thì ra Đào Khải Tuyền lo lắng là vì lý do trên, ta cười to nói: "Vậy thì phải xem năm đó Thành Cát Tư Hãn viết di chúc như thế nào?"

Đào Khải Tuyền cả giận khi thấy ta đùa giỡn: "Anh bạn, tôi tới tìm anh là thương lượng việc đàng hoàng!"

Ta lập tức nói: "Nói hay lắm, vậy thì anh bạn à, cái việc đàng hoàng thứ nhất không phải là lo lắng về thái độ của Đại Hanh mà là anh phải làm cho tôi tin tưởng những gì người bạn điên trong bệnh viện của anh nói”

Đào Khải Tuyền lập tức cao hứng: "Nếu anh chịu đi gặp anh ta thì mọi chuyện sẽ rõ”

Ta hỏi: "Bộ anh ta không thể xuất viện sao?”

Đào Khải Tuyền nhíu mày: "Tình cảnh có chút phức tạp, khi anh gặp được anh ta sẽ biết… hoặc là cũng sẽ không biết, tuy nhiên chuyện cũng chẳng có gì to tát”

Đào Khải Tuyền nói, lời nói khiến kẻ nghe chẳng hiểu hắn muốn nói cái gì, tiếp đó lại hỏi: "Anh định khi nào đi gặp anh ta? Hay là ngay lúc này luôn nhé?”

Hắn biểu hiện ra bộ dáng rất nhiệt tình, ta cũng không đành lòng phật ý hắn, dù sao chúng ta cũng là bạn tương tri, cho nên ta đáp ứng: "Được, đi luôn vậy”

Đào Khải Tuyền cao hứng: "Vậy ngồi xe của tôi đi"

Hắn nói xong thì đột nhiên vẻ mặt có chút thay đổi: "Trong xe tôi còn có một người, người này nhất định anh phải gặp, là người có liên quan đến sự kiện này đấy”

Lời này càng hàm hồ hơn, vì chốc nữa thì khi ta lên xe cũng có thể gặp đựơc, tuy nhiên ta cũng chẳng hỏi thêm gì.

Đào Khải Tuyền cầm lấy chai rượu: "Lộ trình rất xa, giải sầu trên đường đi ấy mà"

Ta thật chẳng biết nói gì nữa, tiếp đó cùng hắn đi xuống lầu, vừa ra khỏi cửa thì thấy được chiếc xe lớn của hắn đang đậu trước cửa nhà ta.

Nói là "chiếc xe lớn", đúng thật chẳng sai, trông giống như một chiếc xe du lịch cỡ bự.

Trong xe đã được cải tạo qua, trông giống như một phòng khách, có thể nói cái gì cần có đều có cả.

Ta vừa mới bứơc vào trong xe thì mũi đã ngửi ngay đựơc một mùi thơm nồng, ta không biết đó là mùi của loại nước hoa nào, chỉ cảm thấy mùi thơm này rất nồng, rất nguyên thủy, rất cuồng dã, quả thực đạt tới mức đánh động nhân tâm, làm kinh hòang lòng người.

Tiếp theo, ta phát hiện nơi phát ra mùi thơm, đó là từ cơ thể của một người phát ra. Khi ta nhìn thấy người nọ thì không khỏi ngây người - thật nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra trong xe của Đào Khải Tuyền lại nhìn thấy được một người như vậy.

Đó là một cô gái trẻ tuổi rất là diễm lệ, hoặc là nói, là một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Khuôn mặt dưới phấn trang điểm vẫn không che dấu được vẻ phong tình, thân thể thành thục phù hợp với tiêu chuẩn nhân thể mỹ, cơ hồ mỗi tế bào trên cơ thể đều phát ra một loại hấp dẫn mê người.

Quần áo của nàng chỗ hở chỗ kín, tự nhiên cũng làm tăng thêm vẻ hấp dẫn của cơ thể. Nàng ngồi trên sofa trong xe, nhìn thấy được ta và Đào Khải Tuyền, chỉ là tròn xoe đôi mắt, cũng chẳng có động tác nào khác.

Cô gái này ta đoán tuổi không vượt quá mười tám, tuy nhiên ấn tượng nàng để lại cho ta rất là kỳ lạ. Ta chỉ có thể lấy bốn "Thư tính đích nhân" (d/g: chắc ám chỉ “tính gợi tình”) để hình dung nàng, bởi vì ngọai hình của nàng, thần thái của nàng, vẻ mặt của nàng..., không một chỗ nào mà không hiển hiện ra điều đó, giống như đang đợi một động vật khác phái triển khai hành động với nàng.

Ta ngây người một chốc rồi nhìn về phía Đào Khải Tuyền, chỉ thấy Đào Khải Tuyền nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập yêu thương, hắn nói: "Xin lỗi, đã để em đợi lâu”

Cô gái phát ra một tiếng “hừ” xem như trả lời. Đào Khải Tuyền cũng không giận dỗi gì, quay đầu lại, nói với ta: "Đây là A Hoa. A Hoa, vị này là Vệ Tư Lý tiên sinh đỉnh đỉnh đại danh "

Cô gái được Đào Khải Tuyền giới thiệu là "A Hoa" chỉ đáp lại bằng một tiếng "ừm", sau đó lại thay đổi tư thế ngồi rất thô dã, điều này chứng minh nàng tuyệt đối không phải là một người có được giáo dưỡng tốt.

Ta cũng nhìn vào cô ta nhưng cũng chẳng phản ứng gì, Đào Khải Tuyền đột nhiên sử dụng tiếng Pháp nói với ta: "Chuyện có liên quan tới cô ấy tôi sẽ từ từ kể cho anh nghe"

Ta cũng dùng tiếng Pháp trả lời hắn: "Nếu anh không muốn nói thì có thể không cần nói"

Tình cảnh diễn ra trước mắt, Đào Khải Tuyền có không nói thì ta cũng có thể biết đã xảy ra chuyện gì.

Rất đơn giản, với cuộc sống của ngừơi như Đào Khải Tuyền thì cảm thấy rất cô độc, tuy nhiên cô gái xinh đẹp A Hoa này có thể làm cho mặt tâm sinh lý của hắn cảm thấy vui sướng, vì vậy liền hình thành một sự kết hợp kỳ diệu.

Giữa người nam với người nữ đều có một loại hấp dẫn và khơi gợi dục vọng phát ra. Mối quan hệ giữa Đào Khải Tuyền và A Hoa cũng là chuyện tự nhiên thôi.

Lúc chúng ta dùng tiếng Pháp nói chuyện với nhau thì trong mắt của A Hoa tỏa ra vẻ bất mãn, ta thấy thế vội lên tiếng: "Đào tiên sinh nói với tôi rằng sẽ từ từ nói với tôi về chuyện của cô, tôi trả lời ông ta rằng tôi không có hứng thú nghe"

A Hoa đột nhiên lên tiếng hỏi một câu: " Ông là bạn tốt?"

Ngôn ngũ nàng sử dụng ta đã viết lại, bởi vì nàng sử dụng chính là tiếng lóng của xã hội hạ tầng, người bình thường không sử dụng.

Ta gật đầu đáp: "Có thể nói như vậy"

A Hoa đứng lên, trong tư thế đứng lên kia lực hấp dẫn từ cơ thể nàng lại phát tán ra càng dày đặc hơn. Ta thở dài một hơi, Đào Khải Tuyền liền nói: "Anh bạn của tôi, cô ta thật sự là một mỹ nữ, phải không?"

Ta gật đầu, đồng ý với Đào Khải Tuyền, mặc dù mỹ nữ có rất nhiều loại nhưng nàng tuyệt đối là một loại vượt xa số đó, bất luận kẻ nào có thể không thích nàng nhưng cũng không thể phủ nhận điểm này.

Đào Khải Tuyền lại nói với A Hoa: "Chúng tôi đến thăm anh của em”:

Khi nhắc tới chữ "anh", thần thái của A Hoa liền có thay đổi lớn, thần thái "giương cung bạt kiếm" khi nãy đã thu liễm lại không ít, nàng thì thào nói một câu: "Anh tôi sẽ không gạt người."

Đào Khải Tuyền vội lên tiếng: "Đúng vậy, anh biết anh của em sẽ không gạt người khác nên mới mời Vệ tiên sinh đây đến giúp đỡ, Vệ tiên sinh thần thông quảng đại, nhất định có thể làm rõ mọi chuyện."

A Hoa nghe xong, chăm chú nhìn ta một hồi, hơn nữa trong ánh mắt cũng không còn tản mát ra tính hấp dẫn kêu gọi nữa, qua đó cũng nhìn ra ngừơi anh trai của nàng rất quan trọng trong lòng nàng.

Nàng chắc chắn là một người thông minh tuyệt đỉnh bởi vì nàng có thể đóan ra tâm ý của ta qua vẻ mặt, nàng nói: "Vệ tiên sinh, tôi và anh tôi từ nhỏ đã là cô nhi sống tựa vào nhau, nếu ông có thể giúp đựơc anh ấy, tôi xin cảm kích vô cùng"

Mấy câu nói đó chỉ là bình thường nhưng trên mặt của Đào Khải Tuyền lập tức hiện ra vẻ sợ hãi - ta không biết Đào Khải Tuyền đã quen biết cô nàng bao lâu nhưng có thể dám chắc, đây là lần đầu tiên Đào Khải Tuyền nghe được nàng nói chuyện bình thường và thành khẩn như vậy.

Ta cũng nghiêm túc trả lời: "Tôi sẽ cố gắng hết sức, cô có biết những điều mà tôi trải qua trong quá khứ không? Tôi có thuật lại trong rất nhiều sách"

A Hoa thản nhiên nói: "Chữ tôi biết không nhiều , chỉ khoảng có hơn trăm chữ nên đọc sách không hiểu"

Ta "uh" một tiếng, không có tiếp tục hỏi nữa. Trong một thành phố lớn như vầy mà gặp được thiếu nam thiếu nữ như A Hoa là rất hiếm. A Hoa khác người khác chính là nàng sở hữu một ngoại hình mê người, còn những cái khác thì chẳng cần phải nói. Các nhà đạo đức học hay các nhà xã hội học đều đồng tình với bọn họ, và nói rằng bọn họ rất đáng thương cảm, cần phải đựơc đối đãi ngang hàng như ngừơi bình thường.

Ta nói: "Cô đừng quá lo lắng, tóm lại, có tôi và Đào tiên sinh đây thì mọi chuyện sẽ ổn thôi"

A Hoa liếc nhìn Đào Khải Tuyền một cái, đúng là cái nhìn mà thiên ngôn vạn ngữ đều không tả được, thật là sự tao mị thiên nhiên thẩm thấu tới cốt tủy. Nhìn thấy bộ dáng ngây ngô của Đào Khải Tuyền, thật làm cho người ta thầm cảm thán cái lực lượng nữ tính quả là mạnh mẽ.

Đào Khải Tuyền sau khi ra lệnh cho tài xế xong , hắn ngồi xuống, A Hoa liền không kiêng kỵ gì nhảy vào ngồi trong lòng hắn. Lấy chai rượu ra, nàng uống một ngụm rồi giúp Đào Khải Tuyền uống rượu không cần ly. Đào Khải Tuyền có vẻ xấu hổ khi có mặt ta nhưng cũng chẳng có ý cự tuyệt.

Ta mặc kệ bọn họ nhưng có một số việc trước tiên phải làm rõ nên ta nói: "Về chuyện anh của A Hoa -"

A Hoa tiếp lời nói: "Anh của tôi gọi là A Thủy."

Ta nói: "A Hoa, A Thủy, bộ không thể cho tôi biết cả họ tên sao?”

Đào Khải Tuyền liền khẩn trương, giống như là muốn ngăn cản ta nói chuyện, nhưng cũng đã muộn. A Hoa vụt đứng lên, cơ thể thanh xuân của nàng đầy co dãn, hai tay chống nạnh, hai mắt trừng trừng, nghiến răng nói: "Không có, họ tên của tôi là A Hoa, anh tôi là A Thủy, đó là họ tên của chúng tôi"

Đào Khải Tuyền vội vàng bổ sung: "Lúc cha mẹ họ mất thì một người chỉ mới bốn tuổi, còn ngừơi kia thì mới đựơc mấy tháng"

Ta không lên tiếng, mặc dù ta nghĩ một đứa trẻ bốn tuổi cũng có thể nhớ kỹ cha mình họ gì nhưng theo như trường hợp của bọn họ như thế thì tự nhiên không nhớ cũng là chuyện dĩ nhiên.

Ta phất phất tay, hỏi: "Được rồi, A Thủy tiên sinh tại sao lại bị đưa vào bệnh viện tâm thần?”

A Hoa cao giọng nói: "Bọn họ cho rằng anh tôi điên nhưng tôi biết anh tôi không điên”

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK